Hắn mỉm cười:
- Thế còn cô? Giờ này mà cô còn ở đây sao?
Nó và Brown trố mắt ra nhìn, lo lắng:
- C…. Cô????
Angus rất khoái cái vẻ mặt thộn ra của nó lúc này, trong lòng thầm cười, nói:
- Mẹ cô – giám đốc Triệu đã nói hết rồi.
- Hả?
Angus và nó quay sang kẻ vừa phát ngôn: Brown. Cậu ta không ngờ nó là con của giám đốc. Cậu mới được tuyển vào làm 1 trong 3 người của nhóm nhạc MJ, dự kiến sẽ được MZ tung ra vào đầu năm sau. Vì thế mà cậu chưa biết nhiều về quan hệ trong công ty. Nó là con của giám đốc, còn Ang….. cái gì gì đó, cậu đã từng thấy đi với nó mấy lần, ngoài việc là đồng nghiệp ra, hắn….. có quan hệ thế nào với nó?
Nó làu bàu nói xấu mẹ nó làm bà hắt hơi liên tục, phải quay mặt ra khỏi máy tính kẻo nước bọt bắn vào màn hình. Nó khoanh tay hỏi:
- Ừ đấy, thì sao?
Hắn chợt thấy hơi bối rối khi đứng trước nó:
- Thì…. thì hóa ra cô mới là vị hôn thê của tôi….
Brown kinh ngạc nhìn nó, thầm mong nó sẽ nói là không phải. Angus thì hơi đỏ mặt khi nói ra câu đó. Hắn nghĩ tới hôm nó “đóng giả” con gái, trông nó cũng….. xinh đấy chứ.
Nó lạnh lùng:
- Đó là mẹ tôi muốn thôi, tôi có người yêu….. rồi…….
Nó chợt sững người. Angus và Brown đều cảm thấy hụt hẫng. Nó…… có người yêu rồi sao? Angus hỏi:
- Cô….. không định nói đó là……. Hoàng Anh đấy chứ?
Nó im lặng, mắt nhìn trân trân về phía sau Angus….. Brown và Angus nhìn theo ánh mắt nó….. Một chàng trai mặc vest trắng với mái tóc màu hạt dẻ đang nở nụ cười tỏa nắng khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải ngoái nhìn:
- Tiểu Minh, anh về rồi đây!
Angus và Brown quay lại nhìn nó với tâm trạng khác nhau. Angus không hiểu quan hệ giữa 2 người đó, còn Brown đang mường tượng nhớ lại về 1 thông tin nào đó đã từng xuất hiện, có lẽ là liên quan đến người này. Nó vẫn chưa hết kinh ngạc, lùi 1 bước, lùi 1 bước nữa, lùi tiếp bước nữa và quay đầu chạy thục mạng. Chàng trai đó đuổi theo:
- Tiểu Minh! Tiểu Minh! Chờ anh!….
2 tên kia không hiểu gì, nhìn nhau rồi vội chạy theo nhưng không kịp vì hai người đó chạy quá nhanh.
Nó cứ nhắm mắt lại mà chạy, suýt đâm cả vào cột điện, dù lòng không hiểu tại sao mình lại phải chạy. Đó là Kỳ Anh, là người nó luôn mong đợi, nhớ nhung…. Nó cũng đã biết bao nhiêu lần nghĩ đến ngày gặp lại anh, nó sẽ đánh cho anh 1 trận và bắt anh mua kem cho nó, hoặc khóc lóc ôm chầm lấy anh, hay giận dỗi để anh phải làm lành. Nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ chạy….. Phải chăng là vì trực giác mách bảo rằng bao hy vọng nó nuôi có nguy cơ sẽ tan vỡ….
Gặp lại anh làm nó hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi nước mắt cứ thế tuôn ra, miệng mỉm cười. Cuối cùng anh cũng đã trở về. Sau bao nhiêu tháng ngày nó chờ đợi mòn mỏi, Kỳ Anh cũng đã trở về. Nó không biết dùng lời nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Nó dừng lại, thở dốc…..
- Em…. vẫn chạy nhanh như ngày nào…..
Kỳ Anh bật cười, chạy lại chỗ nó, thở. Nó quay nhìn anh, nước mắt vẫn đang nhòe ướt đôi mi. Kỳ Anh quệt tay lau nước mắt trên khuôn mặt nó, cười:
- Sao lại khóc nhè? Anh về rồi đây.
Nó òa lên, ôm chầm lấy anh mà khóc, trách anh đã để nó đợi quá lâu mà không liên lạc gì, để nó biến thành 1 Red máu lạnh khiến ai cũng khi*p sợ, để trái tim nó đóng băng, ôm bóng hình anh và lạnh giá, và thương tổn…… Anh định vòng tay ôm lấy nó nhưng chợt khựng lại…… dùng 1 tay vỗ vỗ lên vai nó:
- Ngoan nào, ma thích bắt những người hay khóc nhè lắm đấy….
Nó thả anh ra, đấm nhẹ vào иgự¢ anh 1 cái. Anh cười cười:
- Em giỏi hơn anh rồi đấy, vừa làm người mẫu nổi tiếng vừa làm đại ca xã hội đen bí mật. Anh ở bên Nhật mà còn được nghe danh em nữa. Cả mấy tin đồn…..
Nó buồn cười nhưng vờ như còn dỗi:
- Hóa ra lâu nay anh ở Nhật. Em mà biết thì em đã đem quân sang xới tung đất Nhật để túm cổ anh rồi.
- Hả? Anh đâu phải phạm nhân……
- Còn không à? Tưởng anh không về nữa chứ………..
- Có đâu, anh về rồi mà._ cười.
Nó lại khẽ ôm lấy anh:
- Đừng đi nữa nhé!
- Ha ha, Tiểu Minh đang sợ đấy à?
- Ai thèm sợ chứ? Anh mà đi, em cũng sẽ bám theo anh đến cùng!
- Trời, em càng ngày càng dễ sợ đấy!
Nó hừ 1 cái, nhéo vào hông anh, vẫn không chịu buông ra, dụi vào lòng anh như 1 con mèo nhõng nhẽo. Anh khẽ đưa tay lên vỗ vỗ, nụ cười trên môi bỗng tắt dần……… lạnh giá………
Một tin nhắn gửi đến:
>Anh đang ở đâu?<
Kỳ Anh nhắn lại:
>Em chờ anh 1 lát. Anh sẽ quay lại ngay.<
>Nhanh lên.<
Nó và Kỳ Anh kéo nhau đi ăn kem. Nó vui vẻ và rộn ràng nhắc lại chuyện ngày trước, nói về những đổi thay của thành phố, kéo Kỳ Anh đi hết từ nơi này sang nơi nọ. Nó vui đến nỗi không nhận ra Kỳ Anh có vẻ không hứng thú với mấy chuyện này. Anh chỉ khẽ cười, đi theo nó. Khuôn mặt tưởng như tươi roi rói ấy lại đang trầm mặc, vô cảm………
Trong lúc đó, Angus và Brown đã quay lại chỗ khi nãy:
- Chiếc xe mà “gã đó” đi vẫn đang nằm im lìm ở đây, chắc chắn hắn sẽ quay lại.
Angus tự lẩm bẩm rồi ngồi đó đợi. Brown cũng ngồi theo. Cậu ta để ý chiếc xe ô tô màu trắng bạc trước mặt, tuy không nhìn được vào bên trong nhưng cậu biết chắc chắn có người ở trong đó. Angus quay sang Brown, nghĩ ngợi 1 lát rồi lên tiếng:
- Này, tôi không biết cậu có mục đích gì, nhưng hiện tại thì tôi với cậu có vẻ đang chung 1 phương hướng thực hiện. Bắt tay chứ?
Brown nét mặt không thay đổi, có lẽ là……. đang suy nghĩ. Angus cảm thấy hơi sốt ruột với cái nét mặt đó của cậu ta, đã ngỏ lời hợp tác mà cậu ta không đồng ý thì thật mất mặt. Nhưng cũng may là Brown đưa tay ra để bắt, thy cho lời đồng ý, có vẻ rất quyết tâm. Angus cười tươi, bắt tay cậu:
- Hay lắm! Tôi là Lục Tiểu Thiên, nghệ danh là Angus, còn cậu?
- Hạ Tử Vinh – Brown.
- Vậy cậu và tôi trao đổi thông tin chứ?
Brown liếc sang hắn, trao đổi thông tin ư? Cũng thú vị đấy chứ………
Kỳ Anh lại nhận được tin nhắn:
>Anh mau về đi, 2 tên khi nãy cứ đứng trước xe ngồi nhìn thôi<
Kỳ Anh ngước nhìn nó đang tung tăng phía trước, nhắn lại:
>Anh về đây<
Rồi kéo nó lại, anh nhìn thẳng vào mắt nó, tay siết chặt bàn tay nó. Nó ngạc nhiên nhìn lại, anh đặt lên bàn tay nó 1 nụ hôn phớt như kiểu các quý ông vẫn làm, nói:
- Đi nào, anh sẽ giới thiệu cho em một người.
Nó thấy hơi hụt hẫng, lòng cảm thấy lo lo, không muốn đi. Nhưng nó lại không từ chối quyết liệt. Liệu nó có phải hối hận khi đi theo anh không? Người đó…….. là ai?