Hắn vui vẻ bước ra phía ô tô, chợt khựng lại vì cái dáng quen thuộc của 1 cô gái. Hắn ngước lên nhìn, lòng bỗng nhói đau….. Hóa ra hắn vẫn chưa hoàn toàn quên được………
Cô gái tiến về phía hắn………….
- Tiểu Thiên…….
Cô ta nhìn hắn với ánh mắt hy vọng, cố kiếm tìm 1 chút hơi ấm còn sót lại dành cho mình, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Đôi mắt ấy thản nhiên nhìn cô với tất cả sự lạnh lùng băng giá….. Đã không còn như xưa…..
Hắn nhận thấy được sự thất vọng trong ánh mắt ấy, vừa muốn nhẫn tâm khiến cô ta đau, vừa không thế kiềm lòng khi nhìn thấy điều đó, mở lời trước:
- Có chuyện gì không………. Hải Băng?
Cái tên ấy, đã lâu rồi hắn chưa thốt ra, thật ngượng ngập và khó khăn. Phương Hải Băng ngước lên nhìn lần nữa, ánh mắt lại ngập tràn hy vọng khiến đồng tử của hắn khẽ dao động:
- Tiểu Thiên, em…… xin lỗi.
- Xin lỗi ư? Chuyện gì?
Hắn cười khẩy. Đây chẳng phải điều hắn mong muốn sao? Trước đây khi biết cô lừa dối tình cảm của hắn để mưu lợi , phản bội hắn để đến với thần tượng thực sự của cô ta, hắn đã từng khao khát ngày cô ta trở về trong bộ dạng thê thảm nhất và nói lời xin lỗi. Bây giờ cô ta không thê thảm, nhưng nét mặt ấy giấu đi đâu được những muộn phiền, mệt mỏi. Và……… hắn cũng đâu cần nghe lời xin lỗi của cô nữa…..
Hải Băng tiến thêm 1 bước:
- Em…….
- Đứng đó đi!_ Hắn nói_ Đừng lại gần tôi quá kẻo tôi sẽ đá cô như đá 1 con chó đấy.
Hải Băng thấy như có nhát dao đâm vào tim. Câu nói đó đã từng thốt ra từ miệng cô, để rồi giờ đây lại quay lại đâm vào tim cô. Cảm giác đau đớn này……… hắn đã từng chịu……. bây giờ cô mới hiểu…….
Nhưng Hải Băng làm sao hiểu được bây giờ hắn còn chịu thêm 1 nỗi đau khác, đè lên vết thương vừa khép miệng của quá khứ. Hắn có thể không đau ư khi mà người con gái hắn từng tin tưởng và dành trọn tình cảm đang đứng trước mặt hắn đầy đau khổ, mà hắn lại phải nói ra những lời cay nghiệt để tìm lối thoát cho chính mình, cho tình yêu từ lâu đã bị chôn lấp.
Hải Băng nuốt giọt lệ cay nơi khóe mi, cố nói ra những lời từ tận đáy lòng:
- Em xin lỗi! Chỉ đến kh rời xa anh, em mới nhận ra mọi thứ em theo đuổi đều chỉ là trống rỗng. Không có anh em không biết phải làm thế nào. Em yêu anh, em cần anh……. Em xin lỗi……
Không kiềm chế được, cô bật khóc. Hắn siết chặt nắm tay, giọng run run:
- Tôi tha lỗi cho cô……. Nhưng chỉ thế thôi, đừng mong gì hơn nữa. Giữa tôi và cô đã chẳng còn gì nữa rồi.
Hắn bước lên xe, đóng sập cửa lại, bảo tài xế lái đi. Phải rồi, đã chẳng còn gì nữa….. 1 từ “giữa” đã cảm thấy khoảng cách, hắn lại còn chia ra hai phần rõ rệt: “tôi” và “cô”. Khoảng cách đã quá lớn, không thể thay đổi được nữa.
Qua gương chiếu hậu, hắn đau đớn nhìn người con gái ấy quỵ gối xuống đường, khóc như mưa. Cô gầy đi nhiều quá, xanh xao hơn, đôi mắt trong veo ngày nào giờ đã phủ bụi truân chuyên. Hắn biết Băng đã phải chịu nhiều khổ cực từ khi theo kẻ vũ phu tầm thường đó, cũng biết cô nói yêu hắn là thật, ánh mắt ấy đã nói lên tất cả. Nhưng để làm gì đây khi tình cảm của hắn với cô đã không còn vẹn nguyên mà đã bị thời gian, xa cách và lòng hận thù che lấp. Hơn nữa, người hắn nghĩ đến nhiều nhất bây giờ, đã không còn là cô………
Nó vui mừng thông báo cho cả nhóm biết đã làm xong con dấu của hội, sẽ dùng phổ biến để tất cả đều biết. Con dấu có hoa văn Ⱡồ₦g xoắn vào chữ S ở giữa, trên viền là chữ “Dark Moon”. Và 1 tin vui nữa là Trần gia rất hài lòng về vụ bên Hồng Kông. Tuy có 1 vài sự cố nhỏ nhưng không đáng kể, mọi người đều hoàn thành xuất sắc, đặc biệt là Duy. Cậu ta đã chặn đường tẩu thoát của các thủ lĩnh bên địch khi chúng bại trận và định trốn đi theo đường thủy. Nhóm của nó gồm 9 người:
Red (nó) – Black (Tùng) – Brown – Yellow – White – Green – Blue – Hades (Duy) – Silver (Kỳ)
đã trở thành huyền thoại trong giới giang hồ. Dark Moon chính thức trở thành cánh tay phải của tổ chức S. Những tin đồn thổi về tụi nó nhiều vô kể, đặc biệt là nó. Nhưng làm nó hoảng nhất chính là: “Red là 1 gã đầu trâu mặt ngựa, cao 2 mét, to như đô vật, 乃úng tay 1 cái làm người bay lên trời rồi rơi xuống đất, nát bét………..” Hic, nó là con gái cơ mà…….
Thời cơ đã chín muồi, nó gặp gỡ với rất nhiều đảng phái, tổ chức khác, thay mặt Trần gia, làm đại sứ ngoại giao với bên ngoài. Dần dần cho cả giang hồ biết Red là thủ lĩnh Dark Moon với chiếc kính đen không rời, là 1 chàng trai với nét lãng tử, quyết đoán, sức mạnh……. Bởi có ai đó đã từng nói: “Anh muốn làm 1 người trong giới giang hồ……. để thay đổi bộ mặt của nó. Tất nhiên là phải bí mật mới vụi. Lúc đó anh sẽ lấy tên là Red, màu em thích nhất, đúng không, và tên hội sẽ là…… Dark Moon…….. ”
Angus trở về nhà với ánh mắt lạnh đến sởn da gà, nhóc Nam cũng chẳng dám đến gần. Hắn xuống hầm lấy cả thùng rượu rồi chui vào phòng ngồi uống. Càng uống càng nhớ về ánh mắt đau khổ của Hải Băng khi nãy. Vẫn biết là làm cô đau thì hắn cũng chẳng dễ chịu chút nào nhưng hắn không thể làm khác. Tình yêu dành cho cô, những nụ cười, những lời quan tâm, cái nắm tay, nụ hôn, lời hẹn ước………. Tất cả đều đã vỡ tan rồi từ cái ngày cô lạnh lùng, tàn nhẫn ra đi…….
Hắn cũng không hiểu sao mình lại phải đau khổ thế này, rõ ràng là đã không còn yêu Băng nữa. Trái tim hắn nguội lạnh rồi…… Vậy mà hắn vẫn không chịu đựng được khi nhìn cô quỵ gối xuống đường trong nước mắt………
Trước đó rất lâu, hắn chỉ là 1 con rối bị giật dây, sống lạnh lùng với hầu hết mọi người. Nhưng trong 1 buổi họp fan, hắn gặp Băng, cô đã dùng sự trong sáng của mình để phá vỡ tấm kính vô hình hắn bao quanh, đem cho cuộc sống của hắn 1 luồng sinh khí mới, khiến hắn choáng ngợp……
Hắn và cô, như cô nói: ” ……. giống như trời và biển, ôm lấy nhau, mặt kề mặt với nhau. Trời mỉm cười dang tay che chở, biển soi rọi từng đám mây qua…….” Đã từng rất đẹp như thế…….. vậy mà……
Có lẽ cô nói chưa đủ. Trời và biển tưởng như gần nhau nhưng lại cách vời, không có 1 điểm nối. Hắn và Băng tuy hiểu nhau nhưng lại quá khác nhau trong cách sống, cách suy nghĩ. Những lời cô nói, với hắn, tuy rất ý nghĩa, nhưng……… đã quá muộn rồi!
Bà Triệu Tú Cầm ngồi xoay xoay trên chiếc ghế tổng giám đốc, im lặng suy nghĩ. Vốn dĩ, bà định để Hoàng Kỳ và Angus đấu đá nhau vì nó để cùng tiến bộ, nhưng có vẻ như Hoàng Kỳ đang bỏ cuộc. Tuy Angels đã trở thành nhóm người mẫu nổi tiếng hàng đầu, không ai không biết, thu về tới 35% lợi nhuận cả quý của MZ, có tới hàng tỷ fan, hợp đồng cũng tới tấp gửi đến, nhưng điều mà bà muốn là sự phấn đấu và trưởng thành của tụi trẻ……….. Mà khoan, Angus chưa biết nó là con gái, có khi nào vì thế mà chưa tiến triển được gì không???
Bà cầm điện thoại lên, gọi cho Angus:
- Alô, con rể à? Con đang trên đường đến công ty hả?
- Vâng, thưa nhạc mẫu. Mẹ gọi con sớm thế có việc gì không ạ?
- À, ta định hỏi con xem con đã gặp con gái ta – Hoàng Minh chưa ấy mà. Con thấy con bé thế nào? Trông cao cao thế thôi chứ nó cũng còn trẻ con lắm.
- Dạ?? Hoàng….. Minh??
- A…. ý ta là…..
Hắn biết tỏng chiêu này của bà Triệu, cứ vờ như nói hớ ra, nhưng thực chất là để hắn phải hỏi:
- Mong nhạc mẫu đừng giấu con…… Con gái mẹ là Hoàng Minh chứ không phải Hoàng Anh?
- Thôi được, ta đành nói ra vậy. Đúng thế, và Hoàng Anh là…….. anh trai song sinh của con bé. Cả hai đứa đều là con ta.
Hắn há hốc miệng. Vậy đấy, rốt cuộc thì vẫn là hắn bị lừa từ đầu tới cuối. Hai người họ giả vờ cũng giỏi thật. Gì chứ, “chúng tôi là của nhau”. Thật hết biết……
Mà khoan, nó…… LÀ CON GÁI????
Hắn giật mình 1 chút, ngạc nhiên rất nhiều và vui vui. Nó là…… con gái thật sao? Nếu vậy……. Hắn nhớ lại từ lần đầu tiên gặp nó, nụ hôn vừa cay vừa rát, hic, lần gặp lại ở công ty,….. Nó là con gái……. vậy thì hắn quá bất lịch sự rồi……
Trong lòng hắn cảm thấy có chút tội lỗi, mà không, rất tội lỗi. Nó bây giờ đang ở đâu? Hắn muốn gặp nó ngay, dù hắn cũng không biết mình muốn gặp nó để làm gì. Đúng lúc hắn bước xuống khỏi ô tô, quay sang bên trái, chợt thấy nó đang đi bộ với 1 tên mặt lạnh như tiền, trông khó ưa hơn cả Hoàng Kỳ…..
Nó không biết có cơn bão đang tới, vẫn cứ vừa đi vừa nói chuyện với Brown. Chợt thấy hình như có “vật cản”, nó không nhìn, tránh qua 1 bên để đi. Hắn gọi:
- Vũ Hoàng Minh!!!
Nó và Brown cùng dừng lại. Nó nhận ra hắn, hơi cau mày:
- Anh còn chưa đến công ty à?
Hắn mỉm cười:
- Thế còn cô? Giờ này mà cô còn ở đây sao?
Nó và Brown trố mắt ra nhìn, lo lắng:
- C…. Cô????