Vậy nói thử điều kiện của anh đi.
Hắn mỉm cười…………..
Nhã Nhã đang ngồi chiến đấu với những ánh mắt dò xét của mọi người trong phòng. Họ đang đoán già đoán non mối quan hệ giữa cô và Minh. Trong lòng cô thầm cười đắc ý: “Cứ bàn tán nữa đi, hiểu nhầm nữa đi! Anh sẽ dần bị dư luận đẩy về phía em thôi, Hoàng Minh!”.
Angus bước vào phòng, đi sau hắn là nó. Nhã Nhã chưa kịp vui mừng thì mặt đã méo xệch khi thấy tay hắn nắm tay nó:
- Nhã Nhã. Đây là người tôi đã nói với cô.
Nhã Nhã mở to mắt nhìn Angus. Anh ta vừa nói cái gì vậy?? Cô nàng lắp bắp:
- Anh….. không…. không thể nào!!
Nó cứ ngơ ngác nhìn hắn rồi nhìn Nhã Nhã. Hắn tiếp lời:
- Cô có nghĩ rằng cậu ta không xứng đáng không? Nhã Nhã, cậu ta hơn hẳn cô, và cậu ta…….. là người yêu của tôi!
Mọi người và nó đều há hốc miệng. Cái chiêu mà hắn chắc chắn là đây hả??? Tên ngốc, nó đã từng thử với Kỳ rồi, cô ta đâu có tin cơ chứ………..
- Là….. thật sao………. anh Minh??
Nó lại được một phen ngạc nhiên nữa. Cô ta tin sao?? Nó ho khan 1 cái rồi nói:
- Đúng vậy. Cho nên tôi đã nói với em rồi……..
Nhã Nhã nước mắt lưng tròng, lắc đầu không tin:
- Không, không thể nào…………….. Anh ấy đã như thế, tại sao ngay cả anh cũng………… Hu hu hu……
Cô nàng vừa quệt nước mắt vừa chạy vụt đi. Nó thấy hơi buồn cho cô nhưng cũng chẳng biết làm sao. Quay sang Angus, nó lườm 1 phát cháy da. Hắn dửng dưng như không có chuyện gì. Nó chợt thấy lành lạnh, quay sang thì mọi người đang chăm chú nhìn nó với ánh mắt không – thể – tin – được. Tiêu Dương nhìn nó và Angus ngạc nhiên, khó hiểu. Trần Duy thì khoanh tay, nghiêng đầu thắc mắc còn Hoàng Kỳ thì cứ đơ ra, không tin vào mắt và tai mình. Quốc Huy thì không biết nói gì hơn, chạy đến đẩy nó vào trong và kéo hắn ra:
- Ha… ha… Chắc chỉ là trò đùa của tụi trẻ thôi mà…..
Mọi người tạm hài lòng với điều đó dù nó có vẻ chẳng phù hợp chút nào. Nhưng trong trường hợp thần tượng của mình bị cho là đồng tính thì họ chấp nhận bất cứ một lời giải thích nào dù nó vô lý đến đâu chăng nữa.
Hoàng Kỳ cảm thấy sởn da gà, tỏ ra ghê tởm với điều mình vừa nghe được, đứng cách xa nó ra. Dù kì thị đi chăng nữa…….. CẬU TA CÓ CẦN TỎ THÁI ĐỘ THẾ KIA KHÔNG HẢ??? Kỳ ném về nó cái nhìn khó chịu rồi giục các anh chị trong nhóm chụp để nhanh được cho về. Nó tức giận nhưng không biết làm gì hơn, đành tự an ủi mình là dù sao cũng thoát được Nhã Nhã.
Tiêu Dương cố tình nán lại để hỏi nó cho rõ, nó mếu máo kể với Dương. Nghe xong, cô nàng bật cười:
- Vậy Angus đòi cậu phải làm gì?
Nó chu mỏ ra:
- Anh ta kêu là hôm sau sẽ biết. Hiện tại tớ đang nợ tới 3 người, làm sao mà trả cho nhanh để được sống thanh thản đây trời ơi!!!
………………..
Hoàng Kỳ ra khỏi công ty, mặt khó đăm đăm nhìn xuống đất. Cậu ta tìm cớ để không phải đi xe của công ty rồi lấy xe mô tô phóng đi.
Chiếc mô tô lao ✓út trên đường, sẵn sàng đá bay mọi vật cản bởi vì chủ nhân của nó không hề kiểm soát tốc độ cũng như lý trí của cậu ta lúc này….. Nó là gay ư? Điều đó chẳng phải rất phù hợp cho những điều nó làm sao? Đó là những giọt nước mắt yếu đuối khó thấy ở 1 thằng con trai trên sân thượng, là hành động kỳ lạ với Nhã Nhã, là ánh mắt long lanh, là nụ cười……. Nhưng cậu không muốn điều đó xảy ra……. Tại sao???
Cậu thấy lòng mình có 1 cảm giác rất lạ. Dường như là đang sợ hãi. Nhưng sợ hãi điều gì?? Phải chăng là…….. Cậu lo sợ mình sẽ chấp nhận nó…… là gay? Như thế, cậu cũng chấp nhận cả những thứ tình cảm gì đó đang lớn lên trong lòng….. với nó. Và cậu cũng là gay???
Lắc đầu thật mạnh, cậu vặn ga hết cỡ và phóng đi. Làm sao lại như thế được…… Không thể, tuyệt đối không thể…….
Lao đầu vào 1 quán bar xa trung tâm thành phố, Kỳ cố uống thật nhiều rượu mạnh để say. Nghĩ rằng có thể quên đi được những suy nghĩ điên rồ khi nãy nhưng càng uống càng thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đám con gái xung quanh cứ lân la lại gần. Cậu quàng tay ôm 1 cô, nghĩ rằng mình quan hệ với phụ nữ được thì mình là đàn ông, cậu thậm chí không bận tâm khuôn mặt cô nàng thế nào, chỉ biết cái tên của cô ta: Trang. Thế là kéo nhau vào nhà nghỉ.
Kỳ lúc này đã hoa mắt, đẩy cô ta lên giường, cậu ϲởí áօ ra, vất sang một bên. Trang thì say mê vẻ ngoài điển trai cùng phong cách bụi bặm của Kỳ, sẵn sàng cho cậu để có thể đeo bám lấy cậu. Kỳ chống 2 tay xuống giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Trang. Cô ta khá xinh, và ѕєχy hơn nó, chắc chắn cũng biết cách chiều lòng đàn ông hơn nó. Nhưng sao cậu lại nghĩ đến nó lúc này cơ chứ.
Trang vòng tay lên ôm cổ và kéo mặt Kỳ lại gần, đặt lên môi cậu một nụ hôn мơи тяớи. Kỳ cố rướn mắt lên nhìn, lại thấy khuôn mặt nó hiện ra, dường như đang liến thoắng trêu tức cậu. Cậu cúi xuống, cố gắng…… “bịt mồm “nó” lại” bằng nụ hôn cuồng nhiệt, say mê. Trang như đắm mình trong nụ hôn ấy, tưởng như cô chính là người cậu yêu tha thiết vậy. Nhưng trong đầu Kỳ lúc này…… chỉ nghĩ đến nó.
Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy nó trên sân thượng trường. Lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của 1 thằng con trai, lại long lanh đến thế…… Lần đầu tiên thấy 1 nỗi buồn đau vô hạn, thấy chính mình đang đau khổ trong đôi mắt nó….. Nó giống cậu, về một nỗi đau rất lớn, khiến tâm hồn se lạnh lại. Rồi những nụ cười, cả những lần nó tức giận, cái kiểu ăn kem chẳng biết dè dặt ai…… Sự mạnh mẽ trong con người có vẻ yếu đuối ấy…….. Sức mạnh hơn người, khả năng lãnh đạo và tầm nhìn hơn người……. Cậu vừa phục, vừa yêu mến nó, đồng cảm với nó……
Giật mình vụt dậy, Kỳ nhớ ra mình đang cố gắng phủ nhận việc mình “cũng” là gay như nó. Nhưng nhận ra Trang đang níu lấy mình, cậu đẩy cô nàng ra:
- Xin lỗi!
Khoác chiếc áo lên người, Kỳ lao ra khỏi nhà nghỉ sau khi trả tiền phòng cho tiếp tân. Cậu lại phóng xe đi, nhưng lần này, cậu biết mình không thể phủ nhận được nữa……… Cậu…… là gay!
Angus đứng trên sân thượng nhà mình, thầm nghĩ về vụ khi nãy. Dù là giả vờ, nhưng khi nắm tay nó, tại sao hắn lại có cảm giác hơi rùng mình……. Hắn muốn nó làm 1 việc, nhưng đó có thể là việc gì được đây? Điều mà hắn muốn nó làm nhất……. Đó là bắt nó phải chịu những gì tương tự như hắn phải chịu hôm nó làm ô sin cho hắn. Nhưng làm sao để làm như thế? Nếu là ô sin, nó lại giở trò ra nữa thì sao?
Brown ngồi im lặng trên giường, nhìn vào chiếc điện thoại. Ánh mắt cậu không dịch chuyển, lạnh lùng đến vô cảm….. Không thể đoán được lúc này cậu ta đang nghĩ gì. Chỉ biết trong ánh mắt cậu ta……. hiện lên hình ảnh nó………
Nó về bằng xe của công ty vì từ giờ đã bị cấm dùng ván trượt ngoài đường rồi. Họ lo sợ nó xảy ra tai nạn hoặc bị fan vây. Nó ngáp dài 1 cái, nằm phịch xuống giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì điện thoại reo. Tại sao lại là số của Angus nhỉ. Quốc Huy bắt tụi nó lưu, nó lưu hắn là “đồ chảnh”, chẳng biết có chuyện gì nữa:
- Alô!
- Cậu ngủ chưa?
- Ngủ rồi, tắt máy đây!
- NÀY! Tôi có chuyện muốn nói!
- Gì thì nói nhanh lên, tôi còn bận……… đi ngủ!
- Là…… yêu cầu lúc sáng………..
- Tôi đang nghe đây, nói nhanh cho rảnh. Nhưng nói trước là phải trong khả năng của tôi đấy.
- Cũng đơn giản thôi mà. Cậu……. làm bạn gái tôi nhé!
Nó há hốc miệng, trợn tròn mắt, hết buồn ngủ luôn:
- Cái….. cái…… ANH BỊ ĐIÊN HẢ???
Hắn thấy hơi tự ái. Công nhận hắn cũng điên thật, nhưng nó mới là người “bị điên”. Vì hắn sẽ làm cho nó phát điên lên:
- Tôi nói rồi đấy. Chủ nhật này bắt đầu. Cậu không phải là kẻ thất hứa chứ hả?
Nó đang định hét lên thì hắn cụp máy cái rụp. Nó tức giận ném phịch cái điện thoại xuống gối:
- Đồ ૮ɦếƭ tiệt!
Điện thoại lại tiếp tục réo. Nó tức giận bấm nghe:
- ALô!!!
- Cậu….. đang ngủ à?
- Mấy người biết tôi đang ngủ thì đừng có gọi, gọi rồi thì đừng có hỏi, rách việc quá!! Có gì thì nói đi!
- Nếu cậu đang bực thì thôi vậy.
- Này, Brown!
Nó hít sâu rồi nói:
- Có gì nói đi!
Hắn đang nắm giữ bí mật của nó, nó không thể để hắn nói ra nó chính là Red được. Mà có lẽ hắn đã biết gì đó hơn thế rồi….. Nó biết điều hắn muốn kiểu gì cũng là 1 yêu cầu….. như cách mà xưa nay nó vẫn làm…..
- Cậu……… đóng giả bạn gái tôi nhé!
- HẢ??????
- Ừm….. Chỉ là đóng giả thôi. Chủ nhật này nhé, tôi sẽ liên lạc sau!
- Này, tên kia! Alô, alô???
Nó đang giơ cái điện thoại lên, nhắm thẳng bức tường định ném thì điện thoại lại kêu. Nó ước gì mình đã ném cái điện thoại đi rồi………
- Hoàng Kỳ……. đừng nói là cậu……….
- Về yêu cầu trước kia, tôi muốn cậu…….. làm bạn gái tôi!
- Tại…. tại sao……
- Chủ nhật này nhé. Vậy thôi, cậu ngủ đi!
NGỦ?? Bảo nó ngủ??? Ai có thể ngủ được trong tình huống này………………………. ngoài nó cơ chứ? Phải, nó đặt mình nằm êm ái xuống giường, mỉm cười đi vào giấc ngủ. Nó tự nhủ rằng…….. tất cả…….. chỉ là mơ!