Mấy hôm nay Linh Lan ở nhà nó, suốt ngày cùng Hoàng Anh nô đùa, trêu chọc nó khiến nó phát cáu lên. Nếu biết con nhóc lên đây rồi làm phiền thế này thì nó không đem lên nữa cho rồi. Nhóc đó lên đây chỉ làm nó phải vò đầu bứt tóc mà kêu gào suốt ngày thôi. Ví như lúc này………….
- TRIỆU LINH LAN!!!! MỚI SÁNG RA MÀ EM ĐÃ LÀM GÌ THẾ HẢ???
Linh Lan cười khúc khích nhìn nó đứng gào trong phòng tắm với khuôn mặt lem luốc kem đánh răng. Biết tính nó vừa vệ sinh cá nhân vừa ngủ gật nên con bé bôi kem đánh răng ra khắp nơi có thể ᴆụng đến mặt nó: vòi nước, bàn chải đánh răng, khăn………
Hoàng Anh nghe nó hét thì chạy sang hùa với Lan đứng ôm bụng cười. Nó tức giận cầm cái khăn dính đầy kem đánh răng ném vào chỗ 2 người họ. Linh Lan nhanh nhẹn né được, chiếc khăn đáp trúng mặt Hoàng Anh, từ từ tuột xuống. Mặt Hoàng Anh cũng lem nhem trắng. Linh Lan phá lên cười. Nó đành áp dụng “biện pháp mạnh”.
Nó đến gần Linh Lan, từng bước chậm rãi, ánh mắt xoáy vào mắt cô nhóc. Hoàng Anh há miệng nhìn, tự nói:
- Lẽ nào nó học được cái tính của mình ngày xưa???
Nó và Lan cùng quay sang:
- HỌC CÁI ĐẦU ANH!!!
Nó đâu có biến thái như ông anh được. Điều nó muốn làm là………
- Chị…… chị muốn dùng bạo lực phải không??
Nó vẫn tiến tới, không nói gì. Linh Lan vừa lùi vừa hơi sờ sợ:
- Nếu thế thì hãy đấu công bằng đi!!! Và…….. ĐỪNG CÓ NHÌN EM NHƯ THẾ!!!!
Cô nhóc lùi đến bàn học của nó, hét lên. Nó với tay đến……. Linh Lan nhắm chặt mắt lại sợ hãi.
(Im lặng………..)
Cô mở hé 1 mắt…….. Không thấy nó đâu. Mở cả 2 mắt tìm kiếm cũng chẳng thấy đâu. Quay trước quay sau thì cô thấy con gấu thủy tinh to bằng nắm tay đang nằm úp xuống bàn, đè lên 1 tờ giấy gì đó. Tò mò, Lan nhấc con gấu lên, ngay lập tức nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt” “keng” “cộc cộc” “ào”. Nguyên 1 túi nước từ trên rơi xuống, trúng ngay đầu cô. Ngửa mặt lên chỉ thấy có cái túi nilon còn treo lơ lửng. Cô cúi xuống tờ giấy khi nãy:
- CHƯA HẾT ĐÂU! ^^
Tự dưng nhiệt độ trong phòng giảm xuống hẳn, 1 dây điện vung vẩy loằng ngoằng nhấp nhoáng dưới sàn nhà, vòng vèo quanh Linh Lan khiến cô phải nhảy cẫng lên, dậm dậm chân như tập Aerobic vì sợ bị giật:
- AAAA!!! HOÀNG MINH!!!! EM GIẾT CHỊ!!!!
Nó ở ngoài “chơi” với Hoàng Anh, nghe thấy vậy thì cười tít mắt:
- Quen nhau lâu thế mà không hiểu tính chị sao em?? Ha ha ha, muốn sống yên ổn thì đừng có ᴆụng đến Vũ Hoàng Minh này!!
- Á, THÔI NGAY ĐI, EM KHÔNG NHẢY ĐƯỢC NỮA ĐÂU. SAO MÀ LẮM DÂY THẾ NÀY!! Hoàng Minh!!!
Nó cười ha hả nhìn tác phẩm trước mặt mình: “bà cô Hoàng Anh”: mặc váy…… 7 tầng, kết hợp thêm áo các loại, quấn khăn trên đầu, mặt choe choét son phấn. Anh nhìn vào tấm hình nó chụp trong điện thoại mà khóc ròng. Biết thế thì ngay từ đầu đừng ủng hộ việc nó đi học võ, để bây giờ nó đè đầu cưỡi cổ mình mà làm trò, hic hic.
Linh Lan nghe thấy nó phá lên cười thì nghĩ nó đang trêu tức mình, tức giận cầm con gấu ném 1 phát vào cửa. Hệ thống dây điện cũng ngừng ngoe nguẩy lại. Thì ra chỉ cần tác động lên cửa vào phòng là hệ thống tự ngắt. Còn con gấu đã đè lên sợi dây nối với công tắc điều khiển. Cô hừ 1 cái rồi tiến ra ngoài:
- Coi như chị thắng lần này!
Vừa mở cửa ra, cô đã đứng đơ người nhìn Hoàng Anh từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu. Chớp chớp mắt hai cái, cô lấy tay bịt miệng, vai run run. Rồi không kiềm chế được nữa, cô phá lên cười:
- HA HA HA!!!
Hoàng Anh tức giận nhìn “đồng đội cũ” của mình, từ bây giờ đã trở thành đối thủ thứ 2 của anh, sau Hoàng Minh. Tay chân anh bị nó trói chặt lại, không di chuyển được, nếu không thì chắc chắn đã có thứ gì đó để lấp cái miệng cười đáng ghét của Linh Lan lại. Cô nhóc thì cười chảy cả nước mắt:
- Trông anh giống……. cô bé quàng khăn đỏ quá =)).
Nó xuống phòng bà Năm rửa mặt rồi ăn sáng và đến trường trước. Hí hửng vì từ nay đã thoát được những trò làm phiền của Lan. Con bé đã chuyển sang thích trêu chọc Hoàng Anh rồi. Nó chỉ còn 1 việc là “tọa sơn quan hổ đấu” thôi, )
Nhưng đó là ở nhà. Ở trường, Linh Lan lại đốp chát với Hoàng Kỳ suốt ngày, không cho cái tai nó yên ổn chút nào. Chẳng hiểu sao mà Lan với Kỳ thù nhau còn hơn cả nó. Không có chuyện gì cũng bới móc ra mà cãi nhau:
- Hoàng Kỳ, anh đứng ra chỗ khác cho tôi nhờ. Cái cửa sổ đang đẹp tự dưng có anh nó đen sì lại kia kìa.
Kỳ tức giận:
- Triệu Linh Lan, cô đừng có bắt bẻ người khác. Cô tưởng mình hơn ai? Tí tuổi đầu mà……..
- Hơn ai? Tôi hơn anh là cái chắc. Tôi xinh gái hơn anh, vui vẻ hơn anh, đáng yêu hơn anh, và chắc chắn, tôi có nhiều fan nam hơn anh! Và lớp này đâu phải mình tôi kém anh 1 tuổi.
Kỳ không biết nói sao, chỉ tay vào mặt Linh:
- Cô…..
Linh hất mặt lên:
- Tôi, tôi sao hả? Tôi còn được bạn bè yêu mến hơn anh, được dạy dỗ cẩn thận hơn anh nhiều. Ít ra tôi không chỉ tay vào người đối diện như anh. Chẳng biết bố mẹ anh dạy con thế nào nữa……
Mặt Kỳ nóng bừng lên, tay siết chặt lại. Cậu đấm bộp 1 phát vào tường phía sau Lan khiến cô nhóc giật thót mình rồi bỏ đi. Lan nhìn theo còn lè lưỡi trêu ngươi. Nó và Tiêu Dương đến:
- Em đừng nói đến bố mẹ hắn. Ba mẹ hắn li dị từ khi hắn còn nhỏ. Dù sao thì đừng ᴆụng đến nỗi đau của người khác như thế.
Lan tròn mắt lên nhìn rồi quay ra phía cửa. Trần Duy đang chạy theo hắn. Cô nhóc chợt thấy có chút hối hận.
Dương và Duy dạo này có vẻ thân thiết. Không biết đã có gì chưa mà nó chưa có lúc nào hỏi được Dương. Dạo này bắt đầu bận rộn với các hợp đồng cho nhóm rồi, tụi nó cũng ít thời gian đi chơi với nhau hơn. Nó vẫn đang cố gắng từng ngày, từng giờ để làm tốt công việc và cố gắng kiềm chế để không nhảy lên đánh ૮ɦếƭ tên Angus ૮ɦếƭ tiệt kia đi. Không hiểu sao dạo này hắn trông thật ngứa mắt. Lại còn Brown nữa chứ. Không dưng nửa đêm nhắn tin cho nó chỉ để hỏi nó ngủ chưa, xong rồi lại bảo “uk, thôi ngủ đi”. Không biết yêu cầu của hắn là gì đây nữa? Mà hình như nó cũng nợ Duy 1 yêu cầu nhỉ….. Ôi trời, sao mà bận rộn thế này cơ chứ!!!!
- AAAAAAAAAAA!!!
- Cậu bị lên cơn à?
Nó tức giận ném ánh mắt hình viên đạn sang phía Angus. Hắn lại muốn gây chiến đây mà…………..
Nó tức giận ném ánh mắt hình viên đạn sang phía Angus. Hắn lại muốn gây chiến đây mà…………..
- Anh muốn gì?
Hắn nhếch miệng, không nói gì nữa. Nó bực mình chồm lên định túm tóc bạt tai hắn thì Hoàng Kỳ từ đâu chạy vào:
- Vũ Hoàng Minh, nhanh chạy đi!!
Nó nghiêng đầu thắc mắc. Nhưng cậu ta chưa kịp nói gì thêm thì Nhã Nhã đã tiến vào, gạt Kỳ ra:
- Không cần chạy đâu. Vì em sẽ lại bắt được anh thôi.
Cô nàng nhoẻn cười làm nó dựng tóc gáy. Tại sao cô ta mãi không chịu hiểu nhỉ? À mà hiểu sao nổi khi nó đang đóng giả con trai chứ…… Ha, ha….. =.=”
Nó ngán ngẩm bước lại chỗ Nhã Nhã. Cô nàng tưởng nó đã suy nghĩ lại nên lòng vui lâng lâng. Nhưng nó lướt qua cô và đến chỗ Hoàng Kỳ:
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở. Từ nay tôi sẽ chính thức công nhận cậu là đồng minh. Còn bây giờ, nếu cậu còn muốn sống thì……………………… CHẠY!!!!
Nó lao vụt đi, Hoàng Kỳ luống cuống chạy theo:
- Ơ, HẢ?? Tên ૮ɦếƭ tiệt! ĐỢI ĐÃ!
Nhã Nhã cũng vội vàng chạy theo:
- Đừng chạy! Anh Minh, đợi em với! Đợi đã!!
Nhưng hôm nay cô nàng đi giầy gót nhọn, không chạy nhanh được, đành đứng giậm chân tức tối. Ánh mắt cô đột nhiên lóe sáng rồi nheo lại, miệng nhếch lên. Cô đã nói rồi mà, nhất định sẽ không để nó thoát. Mà nó có thể trốn 1 lần, 2 lần chứ không trốn được mãi mãi. Trong khi cả 2 đứa đều làm việc cùng công ty. Thời gian còn dài mà. Đợi nó quay lại phòng chụp cũng chưa muộn.
Nghĩ thế, cô rảo bước về lại phòng chụp của tụi nó. Trong khi đó nó chạy không dám quay đầu lại. Nghe thấy tiếng chân người chạy theo sau, nó nghĩ là Nhã Nhã nên càng cắm đầu chạy. Chạy mãi chạy mãi lại lên đúng sân thượng. Nó tự cốc vào đầu mình 1 cái. Sao lần nào chạy cũng chạy lên trên này được hả???
Lo lắng quay đầu lại, nó chợt sững người. Cũng giống cảnh hôm đó, bóng 1 người đổ dài về phía nó trong ánh hoàng hôn. Cái dáng cao cao gầy gầy nhưng đầy mạnh mẽ và vững chãi đứng lọt trong ngàn tia nắng khiến nó không còn suy nghĩ được gì nữa. Nhưng cái bóng chợt cúi xuống, khuôn mặt Hoàng Kỳ hiện ra, nó nghệt mặt nhìn cậu ta thở dốc:
- Vũ Hoàng Minh! Cậu…… ăn gì mà chạy nhanh thế hả?
Nó hừ 1 cái rồi quay lưng ra ngoài. Lại một cơn gió thổi đến, mát rượi. Nó bất giác mỉm cười….. Hoàng Kỳ nhìn thấy nụ cười ấy thì đột nhiên ngẩn ra. Lại thế nữa?
Nó chợt cúi đầu xuống, lòng thấy man mác buồn. Nhưng nó không khóc, mà cũng không thể khóc trước mặt kẻ đằng sau. Nhưng 1 chiếc khăn tay đột ngột giơ ra trước mặt nó. Nó ngạc nhiên ngước lên:
- Gì hả?
Kỳ không nói không rằng, dúi chiếc khăn vào tay nó rồi quay bước đi. Nó nhìn khăn rồi nhìn hắn, rồi lại nhìn khăn. Đột nhiên mắt nó sáng lên:
- A! Cảm ơn nhá.
Kỳ quay đầu lại…….. mặt méo xệch nhìn nó đang……… xì mũi!!! Cậu gắt lên:
- CẬU KHÔNG DÙNG ĐƯỢC VÀO VIỆC KHÁC À???
Nó lau lau rồi nói:
- Làm gì mà gào ghê thế. Cậu cho thì tôi thích dùng gì mặc tôi chứ! Cho rồi thì đừng có ý kiến nữa!
- TÔI TƯỞNG CẬU LẠI KHÓC GIỐNG NHƯ…..
Nó mở to mắt. Kỳ há miệng nhận ra mình vừa nói hớ. Nó gặng hỏi:
- Giống như……??
Kỳ vội đánh trống lảng:
- à à, tôi….. cậu….. A, đúng rồi, hình như khi nãy giám đốc gọi tôi. Tôi phải đi đây.
- ĐỨNG ĐÓ!!
Kỳ giật thót mình. Chắc nó đã đoán ra rồi. Mà tại sao cậu lại phải giấu nhỉ? Thôi được, nếu nó muốn thì cậu sẽ nói cho nó biết người có công “vác” nó từ trên sân thượng xuống chính là…..
- CẬU ĐỊNH NÓI TÔI KHÓC “RỐNG” NHƯ BÒ ĐÚNG KHÔNG?? TÊN CHẾT TIỆT HOÀNG KỲ!!
ẶC!! Nó không nghĩ ra được cái gì tốt hơn thế sao? Hừ, mà thôi, cứ coi như cậu chưa từng nhắc đến vậy:
- Đó là cậu tự nhận đấy chứ!
Nó vớ được cục gấy dưới nền sân, ném vào đầu cậu ta:
- Đồ khỉ!
Rồi nó lao lại đấu tay bo với cậu ta. 2 đứa giằng co nhau, nó đang định lên gối 2 cái thì điện thoại của Kỳ réo rắt vang tên “giám đốc Trịnh”. Nó đành dừng lại, để cho cậu ta nghe điện:
- Alô. Vâng, tôi gặp sự cố 1 chút. Có con chó cắn càn đuổi theo nên tôi đến muộn. Giờ tôi xuống ngay ạ.
Kỳ tắt điện thoại. Nó giơ tay dí dí vào đầu cậu ta rồi nói:
- Coi như cậu may mắn.
Cậu cười khẩy vì biết nó sợ giám đốc. Xem ra chiêu này nên được áp dụng thường xuyên. Cậu ta quay xuống cầu thang. Nó gọi giật lại:
- Khoan đã!
Kỳ ngước mắt nhìn lại. Nó ngập ngừng:
- Cậu…. hôm đó….. trên sân thượng…… là cậu?
Kỳ hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn nụ cười nửa miệng. Cậu bước đi tiếp, mặc cho nó gọi theo:
- Này, tên khỉ kia, nói đi chứ hả? Là cậu phải không? Này!!!
Nó bực mình nhìn cậu ta cứ thế đi thẳng. Cái điệu cười đó là sao chứ? Cậu ta vẫn thường cười, nhưng chưa lần nào nó thấy nụ cười như thế……
Đứng 1 lát, nó thấy Angus lò dò đi lên. Còn đang bực bội, nó mặc hắn đứng cạnh, không nói năng gì. Mà sao tự dưng gã này lên đây làm gì rồi lại yên lặng thế chứ? Nó liếc mắt sang, hắn đang nhìn về phía trước. Nhưng cảm nhận được nó đang nhìn mình, hắn nhếch miệng lên tiếng:
- Biết ngay cậu sẽ lại chạy lên đây! Cậu không nghĩ ra được chỗ nào hay hơn cái sân thượng này à?
Nó biết mình ngu, nhưng đâu ai mượn hắn nói móc máy thế làm gì hả??? Không để nó phản ứng, hắn nói luôn:
- Nhã Nhã đang chờ cậu dưới phòng chụp hình.
Nó đau khổ thở dài. Sao mà cái số nó đào hoa thế không biết, khổ quá cơ!…..À há, nó chợt nhớ ra mình đã nợ tên khỉ Hoàng Kỳ 1 yêu cầu chứ không phải Duy. Hắn thì có thể có yêu cầu quái gở nào nhỉ??
Angus nhận thấy nó đang nghĩ lung tung thì có vẻ khó chịu. Hắn giơ tay cấu vào má nó 1 cái:
- Á! Làm gì thế hả?
Nó gắt lên, vừa xoa xoa má vừa lườm hắn. Hắn hừ 1 cái rồi nói:
- Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi Nhã Nhã……
Mắt nó sáng lên:
- Thật không? Được hả?
Hắn phì cười nhìn nó rồi nói tiếp:
- Nhưng với 1 điều kiện!
Nó biết ngay mà. Làm gì có chuyện hắn giúp không cơ chứ:
- Nhưng liệu có chắc chắn không?
- Đương nhiên rồi!
- Vậy nói thử điều kiện của anh đi.
Hắn mỉm cười…………..
Gì đây ta )