Tôi đã nói rồi, tôi là con gái! – Chương 3

Tác giả: yeuanhdendaikho

Nó dẫn hắn lên cầu và bắt hắn đứng đợi, trước khi chạy đi còn nhíu mày nói:
- Đừng nhảy xuống đấy nhá, chờ tôi lên rồi tôi đá xuống luôn thể.
Hắn phì cười, nhìn theo bóng dáng nó lướt nhẹ trên chiếc ván trượt rồi khuất bóng. Mặt hắn thộn ra:
- Có khi nào nhóc này bỏ trốn không ta?
Lắc đầu cười nhẹ, hắn chống 2 cùi tay lên thành cầu, ngước nhìn ánh đèn sáng rực dưới đường. Thành phố này nhộn nhịp quá, hoa lệ quá, hắn như 1 con mèo hoang lạc giữa những hào quang, giả dối. Hắn nghĩ đến cô gái đó, người mà hắn đã tin tưởng và yêu quý còn hơn cả tình cảm giữa 1 thần tượng và 1 fan. Phải, hắn đã ngu ngốc nghĩ rằng cô ta thực sự yêu hắn, hiểu hắn và giúp đỡ cô ta trong mọi thứ, để rồi cô ta đáp lại hắn bằng sự lăng nhục và lừa gạt. Lấy hắn làm bàn đạp để thăng tiến và tiếp cận người mình yêu, cô ta thực sự xảo trá và tàn nhẫn.
Hắn siết chặt nắm tay lại nghe răng rắc. Đôi mắt dần nhuốm màu căm hận……..
- Happy birthday to you, happy birthday to you….
Nó bưng trên tay 1 chiếc bánh ngọt có cắm 1 cây nến, vừa hát vừa tiến đến. Hắn mở to mắt nhìn nó, nó cười:
- Không thổi nến đi à? À mà ước đi đã. Không là tôi ước mất đấy!
- Còn lâu!_ Hắn cười khẩy rồi nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó. Nó vểnh tai lên mãi mà không nghe thấy gì. Ước xong, hắn thổi phụt nến rồi hỏi:
- Ăn thế nào đây?
Nó đặt cái bánh lên thành cầu rồi trèo lên ngồi vắt vẻo trên đó:
- Thì cứ ăn thôi.
Nói rồi nó đưa ngón tay quệt 1 vệt kem và cho vào miệng ăn ngon lành:
- Anh không ăn hả? Bánh sinh nhật mà không ăn thì bùn lắm á.
Hắn đưa ngón tay trỏ quệt kem trên chiếc bánh, nhìn kem rồi lại nhìn nó xong mới cho vào miệng, cười thích thú:
- Cậu thú vị thật!
Nó cười:
- Chưa đâu!
Cho nguyên 1 bàn tay vào phết kem rồi trát lên mặt hắn, nó cười khà khà rồi nhảy xuống bỏ chạy:
- Ha ha, rô bốt kem, ha ha…
Hắn vuốt mặt rồi phết cả 2 tay đầy kem và đuổi theo nó, 2 đứa đùa nghịch đến khi mệt lả và mặt mũi, quần áo dính đầy kem mới thôi. Nó ngồi dựa vào thành cầu, thở:
- Đồ biến thái nhà anh chạy cũng nhanh đấy.
Hắn thì thở không ra hơi, nuốt nước bọt cái ực rồi mới thốt lên được 1 câu:
- Cậu có phải người không thế?
Nó lườm hắn rồi móc trong ba lô ra 1 cái hộp nhỏ, mỉm cười 1 mình rồi quăng vào người hắn:
- Tặng anh đấy. Chúc mừng sinh nhật.
Hắn nhìn nó đề phòng rồi cũng mở cái hộp ra: 1 đôi bông tai hình thánh giá đính kim cương, phía sau còn khắc 1 chữ A to oạch. Hắn cười vui vẻ:
- Cảm ơn. Mà sao cậu chuẩn bị nhanh vậy?
Nó ngước lên trời, nhoẻn 1 nụ cười khó hiểu:
- Vốn định tặng người khác, nhưng người đó mãi không về, thôi thì tặng anh vậy, hôm sau đặt cái khác. Tên anh cũng có chữ “A” mà – Angus.
Hắn nhíu mày:
- Đó không phải tên tôi. Tên thật của tôi là Lục Tiểu Thiên, Angus chỉ là nghệ danh thôi.
- Ồ, nhìn anh có vẻ giống người nước ngoài nên tôi tưởng…….
- Tôi là con lai.
Nó tinh nghịch nói:
- Vậy không phải người thuần Việt rồi, tôi là dân bản địa đấy nhá. Thôi, đi rửa mặt với tôi nào.
Nó kéo hắn chạy đến 1 đài phun nước rồi rửa mặt mũi chân tay. Đang rửa thì……..
- Ôí, ૮ɦếƭ rồi!
Hắn vuốt nước trên mặt xuống, hỏi:
- Sao thế?
- Sợi dây chuyền ba tôi tặng….., rơi xuống nước mất tiêu rồi!
Nó lo lắng nói gần như mếu. Hắn lại gần chỗ nó đang đứng, cúi xuống dò xét thì nó bất ngờ túm lấy cổ hắn và gạt chân 1 cái làm hắn ngã nhào xuống nước.
Hắn vùng dậy chới với:
- Đồ ૮ɦếƭ tiệt! Tôi không… biết…. bơi!
Hai tay hắn cứ đập đập quẫy quẫy và miệng cứ ộc nước vào. Nó ôm bụng cười:
- Ha ha ha, hết giờ làm ôsin không công rồi tên đần ạ. Anh nghĩ tôi dễ dàng bỏ qua tất cả à? Đồ biến thái, ngạo mạn, vô phép, đáng ghét…….
Vừa nói nó vừa dùng mũi giày nhấn thêm cái đầu hắn xuống. Hai tay hắn đã không còn đủ sức vùng vẫy và túm lấy chân nó được nữa, hắn dần chìm xuống……
Nó phủi tay đếm từ 1 đến 10 rồi mới quay lại xách cổ hắn lên, hét:
- ĐỒ CHẾT DẪM!! Chỗ này nước chỉ đến 1 mét rưỡi thôi, ĐỊNH DỌA AI ĐẤY HẢ???
Hắn phụt nước từ từ trong miệng vào mặt nó rồi mở mắt:
- Sao không nói sớm!
Nó “hừ” 1 tiếng rồi lại nhấn hắn xuống nước:
- Lần này đừng hòng lên!!!
Hắn kéo rồi cấu tay nó 1 cách bất lực vì nó đang ở trên, hắn đã quá mệt và sức nó cũng chẳng phải thường. Sau khi xác nhận có bọt khí sủi lên, nó từ từ buông tay cười đắc ý:
- Ai bảo dám chọc giận Hoàng Minh ta.
Không thấy hắn ngoi lên, nó tự dưng đâm hoảng:
- Ý da, hắn nói bảo hiểm thân thể lên tới 1 tỷ USD, ông già Gi*t mình mất. Mà ông già chưa kịp Gi*t, bọn fan của hắn cũng đã xẻo thịt mình rồi.
Nó ngậm ngùi lôi cổ hắn lên và sơ cứu. Cũng may là chưa ૮ɦếƭ, nó thở phào định bỏ đi. Hắn ho sặc sụa nhưng vẫn cố gạt chân nó 1 cái làm nó không đề phòng mà té ngay vào đài phun nước. Nó vùng ngoi lên, đứng dậy thì hắn đã ngất xỉu rồi, nếu không thì………. nó sẽ Gi*t hắn ngay mà không thèm đếm xỉa tới chuyện gì nữa đâu.
Khổ sở kéo “xác” hắn lên taxi rồi vào 1 khách sạn của nhà thằng Tùng, nó quăng hắn theo đúng nghĩa vào 1 phòng rồi nhờ người chăm sóc. Đồ biến thái đáng ghét! Rồi xem, nó nhất định tính sổ với hắn.
Hơn 2h, nó về tới nhà trong bộ dạng không thể thảm hơn được nữa. Sau khi nhét 2 cục bông vào tai để tránh cái loa phát thanh Hoàng Anh, nó lết được tới phòng mình. Tắm rửa xong xuôi, nó bật laptop lên, mở văn bản:
- >>Please enter your password<<
- ********
- “Anh à, hôm nay trời cũng đẹp lắm, thật tiếc vì không có anh ở đây. Sáng nay em lại bị con nhỏ Nhã Nhã đeo bám nữa, anh không nhanh về đây bênh vực em >”<. Anh Hoàng Anh thì vẫn cứ chọc em, lại còn suốt ngày giả gái nữa chứ. Em phải chụp lấy mấy cái ảnh anh ý cởi trần rồi tung lên facebook mới được. He he, đừng trách em độc ác. Tất cả là tại anh ý cứ chọc ghẹo em T_T
À, chiều nay em ᴆụng 1 gã điên anh ạ, Hắn ta là Angus, người mẫu của công ty MZ của mẹ em……”
Nó viết mãi rồi thiu thiu buồn ngủ và gục xuống bàn. Hoàng Anh len lén mở cửa bước vào phòng cô em. Vốn định nhát ma con bé mà thấy nó gục trước laptop từ lúc nào, anh lại gần vuốt nhẹ lên mái tóc Hoàng Minh rồi lắc đầu mỉm cười. Nhìn lên laptop, anh tá hỏa khi thấy cái ý định chụp ảnh của cô em, liền giơ tay lên định cốc đầu nó nhưng rồi lại thả xuống. Dòng cuối cùng mà Hoàng Minh viết: “Em rất nhớ anh. Anh bảo em chờ…. nhưng em phải chờ đến bao giờ đây anh?”
Hoàng Anh thở dài, lẩm bẩm:
- Trương Kỳ Anh, cậu có mau trở về không?! Em gái tôi đã quá khổ vì cậu rồi…
Xóa dòng cuối rồi lưu văn bản và gập laptop lại, Hoàng Anh bế Hoàng Minh lên giường và đắp chăn cho nó. Anh định quay về phòng nhưng chợt chững lại rồi tặc lưỡi chui lên nằm cùng em.
Tối hôm đó Hoàng Minh ngủ rất ngon.
Nhưng sáng mai thức dậy thì….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc