Người đó còn ai vào đây ngoài Lý Nhã Nhã- cái đuôi theo nó từ đầu truyện tới giờ. Nó đau khổ thầm trách móc Hoàng Kỳ rồi quay sang Nhã Nhã:
- Chào! Em đang đi chơi đấy à? Vậy cứ đi tiếp đi nha, tôi cũng phải đi đây.
Vừa nói nó vừa kéo tay áo Kỳ định đi, Nhã Nhã liền ôm chặt lấy tay nó:
- Không! Có ૮ɦếƭ Nhã Nhã này cũng theo anh!
Hoàng Kỳ nhíu mày nói với nó:
- Bạn gái cậu à?
Nó véo cho hắn 1 cái đau điếng mà hắn không hiểu tại sao. Nhã Nhã lúc này mới nhìn sang Kỳ bằng con mắt vui vẻ, hài lòng:
- Đúng vậy, còn anh là bạn của anh ấy?
Hoàng Kỳ lịch sự đáp lại:
- Uhm, tôi……
- Xin giới thiệu với Nhã Nhã. đây là “bạn trai” của tôi! Nó vừa cười vừa ςướק lời Hoàng Kỳ và kéo hắn lại chỗ mình.
Nhã Nhã và Hoàng Kỳ không hẹn mà cùng hóa đá, lắp bắp:
- Cái… cái gì?
Hoàng Kỳ đang định phản kháng thì nó nhéo 1 cái vào tay và nói qua kẽ răng:
- Giúp tôi đi! Tôi sẽ trả ơn cậu sau!
Hắn cũng rít qua kẽ răng:
- Tôi không muốn bị cho là biến thái!!!
- Làm ơn!
Nó đành xuống nước năn nỉ và cộng thêm đe dọa:
- Đừng quên vụ viết lên áo tôi!
Hắn đành chấp thuận:
- Vậy nhớ làm cho tôi 1 việc, nếu k tôi sẽ nói cho cô ta biết.
- OK.
Nhã Nhã lúc này đã qua cơn sốc, nghi ngờ hỏi lại:
- Em không tin. Vừa nãy anh ấy mới nói……
- Vậy tùy em. Tôi đã nói rồi…. Đi thôi “anh”.
Nó ra vẻ nhõng nhẽo làm hắn sởn hết cả da gà, vừa đi qua 1 đoạn đã vội gỡ tay nó ra:
- Bỏ ra, bỏ ra! Thật không ngờ cậu giả vờ giống quá đấy, hay là……..
“cốp” Nó lia nguyên cái ba lô vào đầu hắn:
- Hay hay cái đầu cậu. Tôi cũng sắp phát nôn khi đóng cảnh đó đây này!
- à há.
- à cái gì mà à, điều kiện của cậu là gì, nói nhanh đi cho tôi rảnh nợ.
Hắn ra vẻ suy nghĩ 1 hồi rồi buông 1 câu xanh rờn:
- Tôi chưa nghĩ ra!
Nó bực mình lôi cái ván trượt trong ba lô ra, đặt xuống:
- Khi nào nghĩ ra thì gọi cho tôi.
Nó đưa tờ giấy cho hắn rồi phi qua rào chắn trên đường. Hắn há miệng ra rồi chợt nghĩ đến vừa nãy:
- Đợi đã! Vừa nãy cậu đã dùng cái đó đánh vào đầu tôi? ૮ɦếƭ tiệt! Cậu đợi đấy!
Nó về đến nhà thì trời cũng đã tối. Nó lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm với bà Năm. Hoàng Anh bất ngờ đẩy cửa vào nhà, bộ dạng mệt mỏi. Nó nghệt mặt ra hỏi:
- Em tưởng anh ૮ɦếƭ luôn ở xó nào rồi, giờ mới về?
Hoàng Anh không đáp lại, lững thững lê từng bước nặng nhọc về phía chiếc ghế sofa. Nó quay sang nhìn vu’ Năm, bà cũng nhìn lại nó rồi lắc đầu. Nó bèn nhảy qua chiếc ghế bên cạnh, chạy lon ton ra chỗ ông anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Sao thế? Anh bị mệt à? Hay đau ở đâu? Mấy ngày qua anh làm gì? Đứa nào bắt nạt anh à?
Hoàng Anh vẫn giương đôi mắt lên nhìn em, bộ dạng thất thần. Nó hỏi mãi không được bèn tức giận đứng dậy, hét:
- RỐT CUỘC ANH BỊ CÁI GÌ VẬY HẢ???
Hoàng Anh ngước mắt lên nhìn nó rồi lại nhìn xuống:
- Anh……… trúng tiếng sét ái tình rồi!
Nó há hốc mồm:
- Anh… anh vừa nói cái gì cơ???
Bây giờ nó mới nhận ra bộ dạng của anh nó lúc này: mái tóc đen tự nhiên dài ngang vai, áo phông xanh dương, quần thể thao, không trang điểm. Chưa bao giờ anh nó từ bên ngoài trở về với bộ dạng này cả!!!
Nó hốt hoảng:
- Nói lại em xem? Anh bị ma nhập phải không? Hả?? Hả??
Hoàng Anh 1 tay để trên đùi, 1 tay ôm lấy trán như không tin nổi càng làm nó sốt ruột. Anh bất ngờ đứng vụt dậy, lắc mạnh vai nó:
- Anh biết yêu rồi đấy, tin nổi không? Đó là 1 người con gái!! Anh đã nói là anh không phải gay mà!
Nó bị lắc đến nỗi nhìn thấy sao, nhưng khi nghe đến từ “con gái” liền tỉnh dậy, vui mừng:
- Vậy ra anh không phải gay hả?
- Ừm, anh của em là 1 người bình thường!_ Hoàng Anh khẳng định.
- Vậy thì tốt quá, hay quá!
2 anh em nắm tay nhau nhảy vòng tròn. Khi đến tầm với, Hoàng Minh bất ngờ chụp lấy cái gối trên ghế:
- Này thì tốt!! Này thì hay!!
Vừa nói cô vừa đập túi bụi vào người anh:
- Bấy lâu nay tưởng anh là gay mới để yên vụ anh dám hôn em. Bây giờ thì……… CHẾT ĐI!!!!
Hoàng Anh vừa ôm đầu vừa chạy:
- Thôi anh biết lỗi rồi mà!!
Rượt đuổi một hồi, cuối cùng Minh cũng dừng lại để dò hỏi:
- Khai nhanh! Cô gái nào đã xui xẻo lọt vào tầm mắt anh?
Hoàng Minh đang tưởng tượng về 1 cô gái với vẻ nam tính “ít nhất” phải như mình. Hoàng Anh chống 2 tay lên cằm, mơ màng:
- Đáng yêu và nữ tính hơn em nhiều!
Được lắm. Hoàng Anh.
- Ý anh là em không có chút nữ tính nào chứ gì????_ Nó hét.
Hoàng Anh sợ hãi tỉnh mộng:
- Không… ý anh là…. Oái, đừng đánh vào mặt anh!
Thế là cuộc rượt đuổi vẫn chưa đến hồi kết thúc. Bà Năm chỉ biết lắc đầu dọn dẹp:
- Lớn cả rồi mà cứ như con nít!
Rồi bà cười tủm tỉm khi nghĩ Hoàng Anh đã biết yêu 1 cô gái. Thế mà lâu nay bà cứ nghĩ………. Thôi ૮ɦếƭ, giờ nó là “con trai” rồi, không nên nhắc lại nữa chứ, hj hj.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Chợt nhớ là có việc ở trường bèn nhanh chóng chuẩn bị đi học. Vừa ra đến cửa, nó đã té ngửa ra.
- Hoàng Anh……….
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Chợt nhớ là có việc ở trường bèn nhanh chóng chuẩn bị đi học. Vừa ra đến cửa, nó đã té ngửa ra.
- Hoàng Anh……….
Nó không nói được hết câu, nhìn Hoàng Anh từ đầu tới chân rồi phán:
- Hôm nay là ngày ăn chay niệm phật hay sao thế?
Hoàng Anh hếch mặt lên cười:
- Kể ra anh của mày cũng đẹp trai lắm chứ, ha ha ha.
“BỐP”
- Đẹp cái con khỉ! Nhìn anh xem? Cái đầu tổ quạ gì thế này? Ai dạy anh cắt tóc bằng kéo cắt giấy hả?
Hoàng Anh túm mấy sợi tóc lơ thơ trước trán, xịu mặt lại. Nó nói tiếp:
- Đã thế, cái bộ đồ rách rưới này là sao hả? Đây mà là áo, đây mà là quần à? Anh đã làm gì cả tối qua đây Hoàng Anh??
- Anh…. anh….. anh chỉ muốn làm 1 thằng con trai bình thường thôi mà!_ Mắt anh ngân ngấn nước.
Nó thở dài, đặt 2 tay lên vai, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nghe em nói này, trông anh bây giờ không – hề – giống -1 thằng con – trai, mà giống 1 ĐỨA CON GÁI HƯ HỎNG hơn đó!!!
Hoàng Anh nhìn lại mình rồi nhìn em với ánh mắt căm thù:
- Mày có cần nói ra 1 cách phũ phàng thế không?
Nó bật cười:
- Muốn cưa nàng chứ gì? Được rồi, đi theo em!
Nó kéo Hoàng Anh đến 1 cửa tiệm cắt tóc rồi không để cho cậu có cơ hội tự thưởng thức dung nhan, nó lôi đi chọn quần áo luôn. Đến khi mua đủ các thứ cần thiết, nó quăng cho cậu 1 bộ, nói:
- Mặc nhanh lên rồi ra đây, không nhanh em cho anh lết về nhà đấy!
Hoàng Anh cứ như con rối trong tay bị nó quay vòng vòng, anh lật đật chạy vào thử đồ và bước ra……
Nó tròn mắt lên nhìn. Dù đã đoán trước nhưng chính nó cũng thấy ngạc nhiên về…….. trình độ lựa đồ của mình, chuẩn quá đi!! (tưởng ngạc nhiên gì..)
Hoàng Anh xuất hiện thì số cặp mắt hình trái tim hướng về phía nó và anh tăng lên gấp bội. Nó cho Hoàng Anh được tự ngắm dung nhan, anh không khỏi bàng hoàng:
- Đây…. là anh thật sao??
Nó mỉm cười:
- Thì là anh chứ ai!
- Tại sao lại trông giống em như thế?
- Anh em không giống nhau thì giống vịt giời à?
Ơ hơ, nó có nói là nó và Hoàng Anh là 2 anh em sinh đôi giống nhau như lột chưa nhỉ? Có điều nó phát triển nhanh hơn và tính cách mạnh mẽ nên nhìn nam tính rõ rệt, còn Hoàng Anh thì dịu dàng như con gái. Nhưng khi ăn mặc như con trai, trông cậu giống nó y hệt, chỉ thấp hơn 1 chút và không nam tính bằng. Trông cậu bây giờ có thể nói là “một cậu bé dễ thương”. Như thế là tốt lắm rồi, ít nhất cũng không bị nhầm là con gái nữa. Tại sao cậu không làm thế này sớm hơn nhỉ?
Nhưng ai mà biết được, biết đâu khi yêu, con trai thường trở nên nam tính và mạnh mẽ hơn……
Nó đang mỉm cười hài lòng thì chợt nhớ đến vụ thi cử ở trường và lời thách thức của con khỉ Hoàng Kỳ, vội vàng vừa chạy vừa nói:
- Tại anh mà em muộn rồi đây này! Tối về biết tay!!!
Hoàng Anh còn đang ngơ ngác trước hình tượng mới của mình, mãi sau khi nó khuất bóng mới tỉnh ra, hét:
- Khoan đã!! Anh không mang ví!!!
Nhưng nó đã biến mất tăm rồi!
Hoàng Anh còn đang ngơ ngác trước hình tượng mới của mình, mãi sau khi nó khuất bóng mới tỉnh ra, hét:
- Khoan đã!! Anh không mang ví!!!
Nhưng nó đã biến mất tăm rồi!
Cậu quay ra nhìn chỗ mấy cô nhân viên, đang loay hoay không biết nên làm gì thì vô tình ᴆụng trúng 1 người. Cậu luống cuống xin lỗi:
- Xin lỗi, bạn có sao không?
- xin lỗi, ơ….
Anh và cô gái mới ᴆụng phải cùng chỉ vào đối phương, ngạc nhiên:
- Là anh/ Là em à?
>>> BACK<<<
Hoàng Anh đang lững thững vừa đi vừa gặm……….. thịt bò khô thì nghe thấy tiếng cãi vã. Một cô gái đang bị 1 tên lưu manh to con chặn đường và đang cãi nhau với hắn.
Cho 1 cọng nữa vào miệng, anh quyết định……. đi qua. Một chọi một thì có cửa thắng rồi, cô gái kia nhìn cũng biết không phải loại quá yếu đuối, xen vào chỉ tổ mệt thân.
Thấy anh, tên lưu manh kia đột ngột chuyển đối tượng, chạy lại chỗ anh:
- ôi, người đẹp đi đâu thế này, có cần anh đưa về không?
Vừa nói hắn vừa đưa tay định vuốt cằm Hoàng Anh. Anh đang định tống cho hắn 1 cọng bò khô và khuyến mãi 1 đấm thì cô gái kia đã lia cho hắn 1 chiếc giày, quát:
- Đồ dê xồm! Đừng bắt nạt cô ấy!
Anh nhếch mép cười. Thân mình còn lo chưa xong mà đã đòi lo cho người khác, rồi cô ta sẽ phải hối hận thôi. Quả vậy, hắn quay sang cô gái với vẻ mặt tức giận:
- Con điêm’, mày vừa làm gì đó hả??
Rồi quay sang anh:
- Rồi sẽ đến lượt cô em!
Anh đứng khoanh tay nhìn rồi quay bước đi. Đơn giản là không muốn dính vào rắc rối. Làm việc tốt thì khi làm việc xấu lại bị chỉ trích, mà anh không phải là người tốt, việc gì phải lo chuyện bao đồng? Cô gái đó lùi dần với khuôn mặt căm tức, liếc sang thấy anh đang bỏ đi thì hét:
- Chị ơi! Em vừa cứu chị mà! Đừng bỏ đi như vậy chứ?!!
Anh quay lại, dứt cọng mì 1 cách phũ phàng. Tự dưng xen vào rồi bắt người ta giúp, cô ta bị khùng à trời?
Ai cần cô ta giúp chứ?
Nói rồi anh định đi tiếp thì cô ta lại lên tiếng:
- Này, giúp em với! Tên khốn….
Anh quay lại, máu sôi sùng sục. Cô ta vừa mới câu trước nhờ anh giúp, câu sau đã mắng anh là sao chứ? Nhưng khi thấy tên kia đang định sàm sỡ cô gái đó, anh vội buông túi thịt bò khô ra, lao đến và nhảy lên cao, đá bay hắn ra ngoài rồi kéo tay cô gái chạy.
Chạy 1 đoạn đủ xa, cả 2 dừng lại. Cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên, tròn mắt ra nhìn người mới cứu mình, không thể tin nổi đó là người đã tung ra cú đá bay vừa nãy:
- Chị……..
Bất ngờ bộ tóc giả do chạy và hoạt động mạnh đã bị bung ra và xộc xệch. Cô gái không biết nói gì hơn còn anh thì thở dài:
- Tôi là con trai chính hiệu đấy!
Sợ cô ta còn chưa tin, anh tháo luôn bộ tóc giả xuống, lấy chai nước rửa sạch lớp hóa trang, trông có khác đôi chút nhưng vẫn còn giống con gái lắm. Tưởng là cô ta sẽ nghĩ anh là gay rồi sợ hãi tìm cách bỏ đi hoặc ra vẻ không quan trọng việc đó, nhưng cô mỉm cười nói ngay:
- Vừa nãy anh đá đẹp lắm. Khi nào dạy em nha! Em là Trịnh Uyên, cứ gọi em là Uyên Uyên.
Hoàng Anh có chút choáng ngợp khi được thừa nhận là con trai 1 cách dễ dàng. Anh tròn mắt nhìn người con gái với mái tóc uốn màu hạt dẻ, dáng người thanh mảnh mặc chiếc áo thun dài, khoác chiếc áo ren mỏng kết hợp với chân váy, đôi mắt ấm và nụ cười thanh thoát như mùa thu tỏa nắng. Anh bỗng nghe trái tim mình lỗi một nhịp. Cô gái ấy thật đặc biệt.
……………………………….
Trở lại với hiện tại, cô gái đó đang đứng trước mặt anh đây. Cô lên tiếng, tươi cười:
- Hôm nay trốn học để đi shopping với em trai, không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh cũng mua đồ à?
Nhắc mới nhớ, anh vẫn đang đứng giữa 1 đống đồ chưa tính tiền. Chợt nghĩ ra cái gì, mắt anh sáng lên:
- Phải rồi, em cho anh mượn điện thoại được không? Anh đi mua đồ với đứa em mà nó có việc đi trước rồi, anh lại không mang tiền.
Uyên Uyên ngỏ lời trả tiền hộ nhưng Hoàng Anh kiên quyết không nhận. Anh gọi về máy của mình ở nhà để vu’ Năm nghe máy và sai người đến. Trong thời gian đó thì đương nhiên phải tranh thủ nói chuyện với người đẹp rồi.
Nói chuyện một hồi, Hoàng Anh mới biết Uyên Uyên cũng là người mẫu của MZ, được tuyển qua cuộc thi ở trường Nghệ thuật vào năm ngoái. Nhưng anh tuyệt nhiên không cho cô biết mình là con trai của Tổng giám đốc công ty MZ. Điều đó có thể sẽ trở thành vật cản. Sau khi có người đến và trả tiền, anh đành ra về, không quên để lại 1 điều làm chìa khóa cho những cuộc hẹn sau:
- Anh nợ em, nhất định sẽ trả!
- Không có gì, em mới phải cảm ơn anh mà.
- Vậy cho anh 1 cuộc hẹn nhé?
- Uhm…… được thôi!
“ÝEAH!” Hoàng Anh nhảy lên vui sướng làm Uyên Uyên phì cười.