Tối hôm nay trời vẫn mưa tầm tã, bầu trời bị bao phủ bởi một màu đen u ám, không trăng không sao, mưa dội xuống mặt đất phát ra thứ âm thanh nghe rất nặng nề, mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn, khiến cho lòng người thêm lo lắng, cảm xúc hỗn loạn.
Bên ngoài bệnh viện có rất đông phóng viên nhà báo đứng canh, Hoa Thụy đã điều an ninh tới canh giữ nghiêm ngặt ở tầng cao nhất của bệnh viện, không cho phóng viên vào.
Đêm khuya trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, cửa đóng kín ngăn lại tiếng mưa rơi ồn ào bên ngoài, các bệnh nhân đều đang ngủ, thỉnh thoảng có mấy bác sĩ và y tá trực đêm đi qua đi lại.
Có một phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi, rèm cửa mở một nửa, thấp thoáng ánh trăng lờ mờ.
Bệnh nhân nam đang nằm trên giường bệnh, trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ với ánh sáng dịu nhẹ.
Thẩm Thuật vẫn còn đang hôn mê, hai mắt anh nhắm nghiền, mày cau lại, giống như đang gặp ác mộng.
Bên ngoài cửa sổ loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, trong cơn hôn mê Thẩm Thuật quay trở lại thời niên thiếu, đúng vào hôm bị bỏ rơi, đêm đó trời cũng mưa tầm tã.
Tiểu Thẩm Thuật lại một lần nữa bị mẹ Thịnh Vân nhốt trong phòng.
Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, trong phòng mờ tối, Tiểu Thẩm Thuật co rúm cơ thể nhỏ bé núp trong góc phòng.
Cơn mưa to kèm theo những trận gió lớn, những hạt mưa đập vào khung cửa sổ làm cho cửa rung lên, Tiểu Thẩm Thuật càng thêm sợ hãi, cậu bé không dám nói một tiếng nào.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã của Thịnh Vân và Thẩm Sĩ, Thịnh Vân nói rất lớn tiếng, chửi bới cuộc hôn nhân bị sắp đặt của bọn họ.
Tiếp đó lại vang lên tiếng kéo vali, Thịnh Vân nói một câu cuối cùng: “Tôi đi đây, đừng tìm tôi làm gì!”
Tiểu Thẩm Thuật bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo chạy đến trước cửa phòng đóng chặt, cậu bé vừa cố gắng phá cửa vừa kêu gào: “Mẹ ơi đừng đi, đừng bỏ con lại mẹ ơi!”
Cơn ác mộng một lần nữa được tái hiện, toàn thân Thẩm Thuật trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Buổi tối mùa đông giá rét năm đó, Thẩm Thuật không nhớ là mình đã đập cửa bao lâu, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn ra khắp cơ thể, bóng đè cứ quấn lấy anh, khiến anh không thể mở mắt ra được.
Cho đến khi anh đột nhiên nhớ đến gương mặt của Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ rất nhát gan, cô sợ nhất là ma, thế mà lại có khả năng nhìn thấy ma quỷ, mỗi lúc cô sợ, cô đều sẽ đứng nép vào anh, nhiều lúc còn khiến anh hiểu lầm cô.
Thị trấn nhỏ nơi Diệp Tuệ sinh ra là một nơi rất yên bình, rời xa chốn phồn hoa đô thị ồn ã. Vào một chiều hoàng hôn, ráng chiều phủ kín con đường, anh và cô đã cùng nhau đi bộ về nhà.
Diệp Tuệ đã chữa lành nội tâm bị tổn thương của anh, làm cho anh biết được cảm giác ấm áp của một ngôi nhà, chuyện quá khứ cũng không ảnh hưởng đến anh nữa rồi.
Đầu Thẩm Thuật nhói đau, ký ức nhỏ nhặt vào buổi tối hôm say rượu lại hiện ra.
anh và cô đều không uống được nhiều, cả hai mượn men say để thổ lộ lòng mình.
Những ký ức đẹp nhanh chóng ùa về, nhưng chợt có một cơn đau ập tới, nhắc nhở anh một chuyện.
Trong đêm tối lạnh lẽo, anh và cô ngồi trên xe về khách sạn, sau đó là tiếng xe đâm đinh tai nhức óc, giọng nói của Diệp Tuệ trong trẻo, vang lên trong đầu anh.
“Thẩm Thuật, em thích anh.”
Trong sự hỗn loạn của dòng suy nghĩ, Thẩm Thuật giật mình mở mắt ra.
Tầm nhìn của anh từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng, bên trên là trần nhà màu trắng tinh, giống như được bao phủ bởi hàng ngàn hàng vạn tia sáng trắng vậy.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Thuật cảm thấy cổ họng mình rất đau, cơn đau lan ra khắp cơ thể, nhưng anh không để ý mà gắng gượng ngồi dậy.
Diệp Tuệ đâu? Bây giờ cô thế nào rồi?
anh nhìn xung quanh, không thấy Diệp Tuệ đâu cả, lòng anh quặn thắt, tim nhói đau.
Đới Chí đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Thuật tỉnh thì liền đi nhanh vào, Thẩm Thuật vừa mở miệng muốn nói thì anh đã đoán được ngay suy nghĩ của Thẩm Thuật rồi.
“Diệp Tuệ vẫn còn đang ở phòng cấp cứu, có thể sẽ phải làm phẫu thuật.” Đới Chí cau mày nói, “Tôi đã liên lạc với mẹ của cô ấy và cử người đón bà đến đây rồi.”
trên người Thẩm Thuật không có quá nhiều vết thương, chỉ bị hôn mê tạm thời thôi.
Vừa rồi Diệp Tuệ đã được các bác sĩ cấp cứu, lúc Thẩm Thuật tỉnh lại thì cũng là lúc Diệp Tuệ được cấp cứu xong, bác sĩ nói còn phải làm phẫu thuật nữa.
Thẩm Thuật lập tức đi xuống giường bệnh: “Phòng cấp cứu ở đâu?”
“Thẩm Thuật, bác sĩ nói anh phải nằm yên nghỉ ngơi.” Đới Chí nói rất ân cần, “Phía bên phòng cấp cứu đã có Vương Xuyên trông chừng rồi.”
Thẩm Thuật dường như không nghe thấy gì hết, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Đới Chí vội vàng đi theo, lúc hai người tới phòng cấp cứu, đúng lúc thấy bác sĩ và Vương Xuyên đang nói chuyện với nhau.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang bước ra, cau mày nói: “Diệp Tuệ phải làm phẫu thuật, cần có chữ ký xác nhận của người thân.”
Vương Xuyên hơi hoảng, anh đã liên lạc với người nhà của Diệp Tuệ rồi, nhưng mẹ của cô ấy không thể đến bệnh viện ngay bây giờ được, phải làm sao đây?
Bác sĩ lại hỏi: “Người thân của Diệp Tuệ có ở đây không?”
Vương Xuyên lắc đầu, thở dài, đang định nói thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Có tôi đây.” Trong hành lang yên tĩnh, giọng nói kia nghe càng thêm rõ ràng.
Vương Xuyên ngẩn người quay lại nhìn, thấy Thẩm Thuật đã tỉnh lại và đứng sau lưng anh, Vương Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Thẩm Thuật, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi.”
Thẩm Thuật nhìn bác sĩ, nói: “Tôi là chồng của Diệp Tuệ.”
Lông mày đang nhíu chặt của bác sĩ giãn ra đôi chút, vẫy tay với Thẩm Thuật nói: “anh đi theo tôi vào ký tên.”
Thẩm Thuật đi theo bác sĩ vào phòng làm việc, để lại hai người Vương Xuyên và Đới Chí đứng đó, cả hai mãi mới hồi phục lại tinh thần, quay sang nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Xuyên ngỡ ngàng không thể tin nổi: “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rõ đúng không?”
Đới Chí gật đầu: “Tai của anh không có vấn đề gì đâu, tôi cũng nghe thấy thế, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đã kết hôn rồi.”
Cho nên là, bây giờ người đang nằm trong phòng cấp cứu không chỉ đơn giản là nghệ sỹ đang được Hoa Thụy nâng đỡ nhiều nhất, mà còn là bà chủ thật sự của Hoa Thụy.
Nếu chuyện này mà bị lộ thì không biết sẽ gây chấn động như thế nào nữa, bọn họ sẽ liên hệ với các bác sĩ và y tá ở đây để đảm bảo chuyện này sẽ không bị người ngoài biết.
Thời gian Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ở bệnh viện tuyệt đối phải yên bình, không thể bị dư luận quấy nhiễu.
Thẩm Thuật đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Vương Xuyên và Đới Chí không hỏi thêm gì, hai người chỉ cùng anh ngồi bên ngoài.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết đã qua bao lâu rồi mà cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở.
Bên ngoài, Thẩm Thuật lo lắng ngồi đợi, anh mặc đồ bệnh nhân, đêm đã khuya, không khí lạnh tràn lan khắp các dãy hành lang của bệnh viện.
Vương Xuyên lấy áo khoác đưa cho Thẩm Thuật: “Thẩm Thuật, đừng ђàภђ ђạ cơ thể mình.”
Trong lòng anh còn định nói Diệp Tuệ sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại không nói, trong thời điểm này, câu an ủi nào đối với Thẩm Thuật cũng chỉ càng thêm nhấn mạnh với anh rằng Diệp Tuệ đang bị thương rất nặng thôi.
Lúc Nghiêm Lam nhận được điện thoại, bà đang ăn cơm với nhà hàng xóm, Diệp Tuệ không thể về nhà thường xuyên nên thỉnh thoảng bà lại mời hàng xóm đến nhà chơi.
Nghiêm Lam không phải lo chuyện ăn chuyện mặc, tiền Diệp Tuệ gửi bà chẳng tiêu hết được, lần nào bà cũng dặn cô đừng gửi tiền về nữa, cô ngoài miệng thì vâng lời, nhưng lần sau vẫn cứ làm.
Bà cũng chỉ trách mắng mấy câu, nhưng trong lòng bà biết là Diệp Tuệ rất quan tâm đến bà, lúc Diệp Tuệ rảnh rỗi còn cùng Thẩm Thuật về nhà chơi, cho nên bà không có việc gì phải u sầu, dạo này nhìn cũng trẻ ra.
“Số bà tốt thật, có đứa con gái hiếu thảo quá.” Người hàng xóm ngưỡng mộ nói.
Nghiêm Lam cười híp mắt, gật đầu lia lịa, còn chưa ăn tối xong thì chuông điện thoại kêu.
Bà nhìn màn hình, cười bắt máy: “Tiểu Lưu à, có chuyện gì thế cháu?”
Tiểu Lưu hít sâu một hơi rồi mới nói: “cô ơi, cô bình tĩnh nghe cháu nói nhé, tuyệt đối đừng kích động quá ạ.”
Nghiêm Lam hoảng hốt, lập tức đứng bật dậy, trong lòng có dự cảm xấu: “Có phải Diệp Tuệ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Giọng của Tiểu Lưu nghe rất nghiêm trọng: “Vâng ạ, Diệp Tuệ bị tai nạn xe, bây giờ vẫn đang hôn mê ạ.”
Trước mắt Nghiêm Lam tối sầm đi, toàn thân bủn rủn, bà vội vàng chống tay lên bàn thì mới đứng vững được, giọng bà run lên, mang theo sự nghẹn ngào: “Nó ở bệnh viện nào để cô tới?”
Tiểu Lưu nói tên bệnh viện cho bà rồi dặn: “Cháu sắp đến nhà cô rồi, sẽ có người đưa cô với cháu tới bệnh viện ạ.”
Sau khi tắt máy, Nghiêm Lam đi ra ngoài như người mất hồn: “Nhanh lên nào, nhanh lên, con gái tôi đang ở trong viện đấy.”
May là người hàng xóm ở bên cạnh cũng nghe được mấy câu, nhận thấy sự khác thường của Nghiêm Lam, bà ấy vội kéo Nghiêm Lam lại, cùng Nghiêm Lam chờ Tiểu Lưu tới đón rồi mới yên tâm ra về.
Sau khi Tiểu Lưu đón được Nghiêm Lam, hai người trực tiếp ngồi lên máy bay tư nhân của Thẩm Thuật để tới bệnh viện, Nghiêm Lam lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, chẳng buồn quan tâm xem máy bay tư nhân này từ đâu tới và là của ai, bà chỉ lo cho Diệp Tuệ, bà muốn biết rốt cuộc bây giờ Diệp Tuệ thế nào rồi.
Rất nhanh Nghiêm Lam đã tới bệnh viện, cánh phóng viên vẫn ngồi chồm hỗm bên ngoài, vừa trông thấy Nghiêm Lam đến là bọn họ đồng loạt hướng máy ảnh về phía bà.
Tiểu Lưu đanh mặt, che chắn cho Nghiêm Lam, mãi mới vào trong bệnh viện được.
Cánh phóng viên lập tức đăng bài lên Weibo.
[Mẹ Diệp Tuệ suy sụp, vội vã tới bệnh viện gặp con gái lần cuối.]
[Nghệ sỹ trẻ Diệp Tuệ hiện đang nguy kịch, liệu có thể qua khỏi đêm nay không!]
Bọn họ biết bây giờ chỉ cần là những tin tức liên quan đến Diệp Tuệ là mọi người sẽ ồ ạt vào xem ngay.
Mấy bài đăng vừa được phát lên Weibo là ngay lập tức nhận về những bình luận chửi bới bên dưới.
“Diệp Tuệ chỉ hôn mê thôi mà, sao lại cố tình xuyên tạc thông tin để câu view thế!”
“Bác sĩ người ta còn chưa nói gì đâu nhé, thế mà cánh chó săn này đã rủa Diệp Tuệ rồi, có còn là con người hay không đây?”
“Còn dám chụp ảnh mẹ Diệp Tuệ nữa chứ, con gái bị tai nạn người ta lo lắng còn không kịp, giờ còn phải đối mặt với mấy chuyện này, phát điên lên mất thôi.”
“Chuyện thất đức như thế mà cũng làm được à, Diệp Tuệ đang nguy kịch mà còn tranh thủ bỏ đá xuống giếng nữa.”
Dân mạng lúc này hoàn toàn đứng về phía Diệp Tuệ, cùng nhau mắng đám phóng viên xối xả.
Có một số thành phần muốn lợi dụng lúc Diệp Tuệ bị tai nạn mà bịa đặt nói xấu cô, nhưng tất cả đều đã bị dân mạng lật úp hoàn toàn, bọn họ quyết không để cho mấy thành phần như thế có cơ hội nói xấu Diệp Tuệ.
Sau vụ tai nạn này, Diệp Tuệ bất ngờ nhận được rất nhiều sự cảm thông, những người trước đây đã từng chửi bới cô lúc này lại bắt đầu xem lại hết những phim và gameshow Diệp Tuệ đã từng tham gia. Bọn họ phát hiện kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ thể hiện trong show “Diễn viên” quá đỉnh, không thể bắt bẻ được điều gì, lúc trước bọn họ còn chưa nhìn xem cô diễn thế nào mà đã điên cuồng chửi cô rồi.
Biểu hiện của cô ở gameshow hay phim đều không giống như bọn họ đã nghĩ, chỉ cần chú ý theo dõi là sẽ nhận thấy thật ra cô ấy là một diễn viên rất có thực lực.
Nếu một diễn viên giỏi như thế mà ra đi, vậy thì những tổn thương khi trước mà bọn họ đã tạo ra cho cô sẽ không thể bù đắp được rồi.
Nghiêm Lam không biết sự xuất hiện của mình đã khiến dư luận dậy sóng, mà bà cũng không rảnh mà quan tâm, gần như chạy một mạch đến phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, cuộc phẫu thuật đang được tiến hành, Diệp Tuệ chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Chân Nghiêm Lam mềm đi, suýt nữa thì ngã quỵ xuống, Thẩm Thuật lập tức đi tới đỡ bà ngồi xuống ghế chờ.
Tay anh bị Nghiêm Lam nắm chặt, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng từ bàn tay bà.
“Bác sĩ nói sao?”
Thẩm Thuật bây giờ chỉ có duy nhất một cảm xúc là áy náy, nếu lúc ấy Diệp Tuệ không vì cứu anh thì tình hình đã không nghiêm trọng đến mức này.
Nếu anh không bị mất tập trung khi nghe thấy Diệp Tuệ tỏ tình, thì cô đã không bị thương nặng như thế.
anh khó khăn lên tiếng: “Bác sĩ vẫn đang cứu chữa, còn phải xem tình hình cụ thể thế nào đã ạ.”
Dừng lại một giây, anh nói tiếp: “Con xin lỗi, con đã không bảo vệ được Diệp Tuệ.”
Nước mắt Nghiêm Lam rơi xuống, bà lắc đầu: “Đừng tự trách mình, mẹ biết là con cũng đã cố gắng hết sức rồi.” Bà nhìn thấy vết thương trên đầu Thẩm Thuật.
Bà lo cho sức khỏe của Thẩm Thuật nên vỗ nhẹ vào tay anh nói: “Con đừng gắng sức quá, nghỉ ngơi một lúc đi, mẹ ở đây chờ.”
Thẩm Thuật không nghe theo, anh lắc đầu, ngữ khí rất kiên định: “Con muốn ở đây chờ Diệp Tuệ ra ngoài, con tin cô ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Bên ngoài phòng có không ít người đứng chờ, ai cũng hy vọng cuộc phẫu thuật sẽ thành công, Diệp Tuệ sẽ bình an khỏe mạnh trở lại.
Lúc Diệp Tuệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô rất yếu, Thẩm Thuật nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Hô hấp của anh chậm lại, sự đau đớn trên cơ thể cũng không bằng nỗi đau trong tim lúc này.
Diệp Tuệ được đẩy vào phòng bệnh, Thẩm Thuật theo sát bên cạnh, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng đồng hồ vang lên rất rõ ràng, kim đồng hồ đúng lúc chỉ vào số mười hai.
Hôm nay là sinh nhật tròn 30 tuổi của Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ đang nằm trên giường bệnh, cô đã giúp anh vượt qua được kiếp nạn cuộc đời.
Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, nhưng còn phải quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu cô vẫn không tỉnh lại thì có thể sẽ trở thành người thực vật, thậm chí là…
Thẩm Thuật vốn không hay thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên mà bạn bè của anh nhìn thấy anh mất bình tĩnh như thế.
Ngày thứ nhất Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ không tỉnh lại.
anh không ăn không ngủ nắm tay cô, thẫn thờ ngồi bên giường bệnh, không nói năng gì.
Ngày thứ hai Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ không tỉnh lại.
Ai khuyên nhủ anh cũng không chịu nghe, phải đến khi mẹ Diệp Tuệ kiên trì nói thì anh mới ăn được vài miếng cơm cho có lệ, sau đó lại tiếp tục ngồi bên giường bệnh trông nom Diệp Tuệ.
Trong mấy ngày cô hôn mê, Thẩm Thuật luôn ở trong trạng thái hoảng sợ.
Ngày thứ ba Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ vẫn không tỉnh lại.
cô đang bị vây trong một nơi rất tối, dù mở mắt ra thì vẫn chỉ thấy một màu đen.
Dường như cô đã mơ một giấc mơ thật dài, trong giấc mơ, cô quay về thế giới thuộc về mình.
cô không cha không mẹ, sống cô độc một mình, không có gì cả, nơi ấy không có gì đáng để cô lưu luyến hết.
Bỗng có một giọng nói quen thuộc phá tan màn đêm, tựa như có một cơn gió mát thổi vào.
“Diệp Tuệ, em có nghe thấy anh nói không?”
Ai đang gọi cô thế?
“Diệp Tuệ, đã là ngày thứ ba rồi, sao em còn chưa tỉnh lại?”
Diệp Tuệ cảm nhận được có một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cô, nhiệt độ trên tay cô lạnh như băng, còn giọt nước mắt thì ấm nóng.
Thẩm Thuật đang đợi cô sao?
Giọng anh có chút nghẹn ngào, anh cúi người xuống, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
“Diệp Tuệ, lời em nói vào tối hôm đó, cũng chính là lời mà anh muốn nói.”
“Lúc chúng ta uống say, em nói em thích anh, thật ra anh cũng đã trả lời lại em, nhưng vì say quá nên cả hai chúng ta đều không nhớ gì.”
“Cũng tại anh không nhớ ra sớm hơn, nếu em vẫn chưa nhớ ra thì để anh nói lại cho em nghe mấy lần nữa nhé, được không em?”
Thẩm Thuật nắm chặt tay Diệp Tuệ, các ngón tay mảnh mai trắng nõn của cô vô thức gập lại, anh đưa ngón tay mình vào giữa các ngón tay cô, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“anh cũng thích em.”
“Diệp Tuệ, em là người mà anh thích nhất.”
“Em là người quan trọng nhất trong đời anh.”
anh nói từng câu cho cô nghe, anh rất thích cô, anh không thể rời xa cô được.
“Em mở mắt ra đi mà, anh sẽ mãi ở bên em.”
Giọng anh giống như đang cầu xin, anh nắm chặt tay cô, cơ thể cao lớn cúi gập trên giường bệnh.
“Em tỉnh lại đi có được không?”
Diệp Tuệ rất muốn mở mắt nhìn Thẩm Thuật, nhưng mí mắt lại nặng trữu, không thể nhấc lên nổi. cô muốn vươn tay chạm vào anh một chút, xem anh có bình an vô sự không.
Nhưng tựa như có một thứ gì đó kéo cô xuống vực sâu tăm tối, cô không thể động đậy, muốn giơ tay lên nhưng cố lắm cũng chỉ giật nhẹ được ngón tay.
Diệp Tuệ thấy mệt quá, nhưng cô rất muốn trả lời lại anh.
Thẩm Thuật, anh có biết không?
Người mà em thích nhất trên đời này, cũng chính là anh đấy.