Diệp Tuệ ngồi bên cạnh salon, đằng sau là một cái bàn nhỏ chân cao, trên đó có đặt một bình hoa. Lúc này bỗng có một người đăng bình luận hỏi: “Diệp Tuệ ơi, cái bình hoa phía sau bạn là đồ cổ sao?”
Bình luận lướt qua màn hình, lúc Diệp Tuệ quay lại nhìn điện thoại thì bình luận đó đã chạy qua mất rồi, nhưng một lúc sau lại có người nhắc lại chủ đề này.
“Cái bình hoa kia đẹp quá, hình như là đồ cổ thật đấy.”
“Ơ ơ ơ đang livestream mà lại bàn luận về đồ cổ hả? Nhưng mà tôi cũng muốn biết.”
Cho đến khi hầu như các bình luận đều chỉ quan tâm xem cái bình hoa phía sau Diệp Tuệ có phải hàng thật hay không thì cô mới ngờ vực quay người lại nhìn.
Lúc nhìn thấy cái bình hoa kia, Diệp Tuệ mới nhớ lại lần cô đến chợ đồ cổ mua bình hoa.
cô đã mua tận mười cái bình hoa cho Thẩm Thuật, mua xong cô cũng chẳng quan tâm đến nó nữa, tùy ý cho anh thích bày đâu thì bày, chắc là anh bày nó lên đây rồi.
Thẩm Thuật cũng đọc được câu hỏi của các bạn fan, anh nhìn cái bình hoa bên cạnh Diệp Tuệ.
Trong mười cái bình cô mua chỉ có một bình là hàng thật, chín cái còn lại đều là hàng nhái. Trong một buổi đấu giá, anh đã mua được một cái bình hoa cổ hàng thật, cho nên anh đã để cái bình thật đó trong nhà, còn cái hàng nhái cô mua thì mang đi bày trong phòng làm việc của mình, ngày nào đi làm nhìn thấy nó anh cũng đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu Diệp Tuệ mà biết anh đổi cái bình hoa cô mua thì chắc cô sẽ không vui đâu.
Thẩm Thuật chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ nên đương nhiên cũng không hiểu suy nghĩ của Diệp Tuệ, cho nên anh đã chuẩn bị về sau sẽ nói cho cô biết chuyện này.
Diệp Tuệ lại quay về nhìn vào màn hình điện thoại, Thẩm Thuật cũng thu hồi tầm mắt, không nói tiếng nào cúi đầu nhìn điện thoại.
Trước mặt Thẩm Thuật, Diệp Tuệ cười giải thích: “Ở đâu ra đồ cổ thật cơ chứ, cái bình này tôi chọn đại ở chợ đồ cổ thôi.”
Nghe Diệp Tuệ nói, Thẩm Thuật mặt không đổi sắc tiếp tục cầm điện thoại xem cô livestream.
Tiếp theo, Diệp Tuệ còn không quên nhấn mạnh một câu: “Cực kỳ rẻ luôn.”
Gương mặt Thẩm Thuật bấy giờ mới hiện một vạch đen: “…”
Diệp Tuệ đã chính miệng chứng thực rằng cái bình hoa kia là hàng nhái.
Đạn mạc không xuất hiện tranh cãi nữa, chính chủ đã lên tiếng xác nhận rồi thì mọi người tất nhiên cũng sẽ không cho rằng đó là đồ cổ thật nữa.
“Ha ha ha tự dưng tôi cảm thấy Diệp Tuệ thật gần gũi, thì ra cô ấy cũng không có khả năng mua được hàng thật.”
“Bình hoa kia đẹp thật đó, nếu mà rẻ thì tôi cũng muốn mua một cái như thế bày trong nhà, kiểu bình này ở chợ chắc là có nhiều lắm.”
Thẩm Thuật thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng mình sắp bị bại lộ rồi cơ.
Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một bình luận rất gây chú ý.
“Cái bình hoa của Diệp Tuệ chắc chắn không phải hàng thật rồi, chính tôi đã từng nhìn thấy cái bình thật rồi đấy.”
Trong đạn mạc xuất hiện một bạch phú mỹ, cô ấy mở livestream xem chính là vì nhìn thấy tạo hình của Diệp Tuệ trong đoạn quảng cáo.
Tay Thẩm Thuật cứng lại, mặc dù Diệp Tuệ vẫn đang nhìn chăm chú vào màn hình, không nhìn về phía anh, nhưng anh vẫn không khỏi chột dạ, không nhịn được mà trộm liếc xem sắc mặt cô thế nào.
Lúc này Diệp Tuệ đang để tay chống cằm, thấy trên đạn mạc không có câu hỏi gì nên cô cũng chỉ nhìn mà không nói.
“Ôi má ơi bạch phú mỹ xuất hiện rồi, xin hỏi lầu trên một câu, bạn đã từng nhìn thấy ở đâu vậy?”
“Tôi không phải bạch phú mỹ gì hết, cái bình cổ này đắt lắm, tôi không mua nổi. Chỉ là lần trước tôi có cùng cậu tôi đi xem một buổi đấu giá, có một đại gia đã mua cái bình giống thế này.”
“Ai mà nhiều tiền thế, sau đó thì sao, chị gái mau nói tiếp đi!”
Thẩm Thuật môi cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Dưới sự mong đợi của hàng vạn người, bạch phú mỹ kia cuối cùng cũng lên tiếng.
“Lúc đó có rất nhiều người ra giá, sau dần số tiền tăng lên quá cao nên bọn họ đành từ bỏ, cuối cùng người có được cái bình cổ đó là Thẩm tổng của Hoa Thụy.”
cô bạn bạch phú mỹ không khỏi nhớ lại cảnh tượng rầm rộ của buổi đấu giá hôm đó.
“Số tiền mà Thẩm tổng bỏ ra cũng là số tiền cao nhất của toàn buổi đấu giá hôm đó, số tiền ấy đủ để mua cả mấy món đồ khác rồi, tôi cũng không hiểu tại sao Thẩm tổng lại kiên trì như vậy, có lẽ anh ấy thật sự rất thích cái bình cổ đó.”
Đúng là anh rất thích đấy, nhưng thứ anh thích không phải cái bình cổ, mà là người đã tặng cái bình giống như vậy cho anh cơ.
Ngay sau đó, Thẩm Thuật phải thầm mặc niệm ba phút đồng hồ cho bản thân.
Haizz, cũng chỉ biết trách mình không suy nghĩ kỹ càng, ở nơi công cộng mà khoe khoang cái gì không biết, làm người phải biết khiêm tốn, không thì làm cái gì cũng sẽ bị người ta đem ra bàn tán.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cái bình hoa cổ hàng thật được mua về với giá cao đã bị Thẩm Thuật đem về nhà.
Vương Xuyên là người thay mặt Thẩm Thuật lấy được cái bình hoa đó, trừ anh ấy ra thì không một ai biết được sự thật hết.
không có ai nghi ngờ cái bình hoa trong phòng làm việc của Thẩm Thuật có phải hàng nhái hay không, vì ngay trong một công ty có giá trị đến cả chục tỷ thì làm sao có thể bày một cái bình hoa rởm được chứ.
Kết thúc buổi livestream, Thẩm Thuật muốn nói lại thôi, anh cứ do dự mãi không biết có nên nói sự thật cho Diệp Tuệ biết không, việc tới quá đột ngột, anh còn chưa kịp chuẩn bị.
Diệp Tuệ thu dọn lại bàn trà, duỗi cái lưng mỏi, xoay cổ vài cái, vừa rồi duy trì một tư thế quá lâu nên người hơi đau nhức.
Thẩm Thuật ngồi ở một góc, cô vừa cử động thì chống lại tầm mắt của anh, liền đứng dậy đi về phía anh.
“Cái bình hoa mà em mua đại ở chợ đồ cổ thế mà lại giống với cái bình mà Thẩm tổng đã mua đấy.” Diệp Tuệ vừa mở miệng thì quả nhiên đã nói đến vấn đề này.
Hô hấp của Thẩm Thuật hơi chậm lại, anh nín thở nghe cô nói, đây là đang bắt chuyện hay đang chất vấn anh vậy?
Cứ tới đi, anh nghĩ là anh có thể cố gắng chống chọi một chút.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Tuệ lại đột nhiên cong môi cười tươi rói: “anh nói xem có phải em rất tinh mắt không?”
Thẩm Thuật sửng sốt: “…”
Yên lặng một lát, anh nhìn vào đôi mắt sáng như sao tràn ngập mong đợi của cô, chân thành khen ngợi: “Đúng là em tinh mắt thật.”
Sau khi “Giải thoát” đóng máy, Diệp Tuệ chỉ nhận làm khách mời đặc biệt cho một vài gameshow, sau đó lại tiếp tục vào đoàn làm phim “Ninh Linh”.
Lần trước Diệp Tuệ đã giúp đạo điễn Tịch Điềm nói chuyện với linh hồn của Ninh Linh, cho nên cô đã được đạo diễn chọn đóng vai chính cho phim điện ảnh của mình.
Cảnh quay đầu tiên Diệp Tuệ sẽ đóng cùng Ngô Vũ, cô vào vai Ninh Linh lúc mới debut, vì gương mặt quá đẹp nên bị đại minh tinh bắt nạt.
Ngô Vũ sẽ vào vai đại minh tinh đó.
Tịch Điềm hô lên: “Bắt đầu!”
Diệp Tuệ ngồi trước bàn hóa trang, chuẩn bị tháo khuyên tai xuống, tay cô đặt lên tai mình, chạm vào cái khuyên tai. Vành tai cô trắng nõn, nhưng ngón tay cô thì còn sáng trắng hơn.
Lúc này Ngô Vũ đứng phía sau Diệp Tuệ, cô ta nhìn chăm chú vào gương mặt của Diệp Tuệ trong gương, bỗng nhiên từ từ cúi người xuống, miệng áp vào tai cô.
Ngô Vũ nói: “cô nghĩ rằng mình sẽ nổi được trong cái giới giải trí này bao lâu? một năm? Hay năm năm? cô chỉ là một người mới mà thôi, mới ra mắt thì đừng có mà mơ hão.”
Đây là lời thoại trong kịch bản, nhưng cũng chính là tiếng lòng của Ngô Vũ, Diệp Tuệ là một diễn viên vừa đẹp lại vừa có thực lực, dù là ai thì cũng sẽ coi Diệp Tuệ là một đối thủ mạnh.
Trong lòng cô ta cực kỳ không thoải mái.
Kỹ năng diễn xuất của Ngô Vũ rất tốt, hơn nữa cô ta còn cố tình muốn chèn ép Diệp Tuệ ngay từ lúc bắt đầu, cho nên vừa mở miệng ra nói đã cảm thấy không khí rất căng thẳng.
Nếu tâm lý của Diệp Tuệ không vững thì rất có thể sẽ bị giật mình mà quên mất lời thoại.
Ngô Vũ lại mỉa mai: “Kể cả có cái mặt đẹp đi nữa thì cũng phải có thực lực cường đại chống đỡ, cô muốn nổi tiếng sao? Cứ chậm rãi phấn đấu cả đời đi.”
Lúc Ngô Vũ nói xong lời thoại thứ hai, Diệp Tuệ ngồi còn cô ta đứng, mặc dù cô ta cúi người xuống, nhưng nhìn từ góc độ của Diệp Tuệ thì cô vẫn bị vây trong ánh mắt ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống của Ngô Vũ, khiến cho cô nhìn càng thêm phần yếu thế. Ngô Vũ hơi nâng cằm lên, loáng thoáng thể hiện ra sự coi thường.
Diệp Tuệ biết rõ thực lực của Ngô Vũ, lúc đọc kịch bản cô cũng đã tập luyện qua mấy lần, tâm lý rất vững.
Diệp Tuệ nhìn Ngô Vũ, ánh mắt không hề tránh né, tay cô vẫn đặt lên tai, tiếp tục chậm rãi tháo khuyên tai xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên bàn.
Ánh mắt cô vẫn nhìn Ngô Vũ chăm chú, lúc này mới lên tiếng: “Tiền bối, chị thật sự muốn nghe câu trả lời từ tôi sao?”
Ngô Vũ không nói gì.
Diệp Tuệ nói tiếp: “Chị cũng vừa mới nói rồi, kể cả có cái mặt đẹp đi nữa thì cũng phải có thực lực cường đại chống đỡ. Bây giờ đây tôi xin được tặng lại nguyên câu này cho chị đấy.”
Diệp Tuệ không trực tiếp nói rõ ra ý sâu xa của câu này, ngụ ý là, bàn về gương mặt thì…Diệp Tuệ vừa mới ra mắt, còn Ngô Vũ thì đã vào nghề được sáu năm rồi.
Sáu năm là một quãng thời gian không dài, nhưng đối với một nữ diễn viên thì cũng đủ để phân rõ giới hạn, chỉ bằng điểm này thôi thì Ngô Vũ đã không so được với Diệp Tuệ rồi.
Còn nếu bàn về thực lực, Diệp Tuệ mới vào nghề nhưng đã được đạo diễn công nhận, còn Ngô Vũ khi bằng tuổi Diệp Tuệ thì chỉ là một diễn viên quần chúng vô danh thôi.
Như vậy nếu mà xét về độ triển vọng và thực lực thì tất nhiên là Diệp Tuệ hơn rồi.
Diệp Tuệ hơi nhếch môi: “Tiền bối, đó là câu trả lời của tôi đấy, chị thấy hài lòng không?”
Vừa hay là tình cảnh của Diệp Tuệ và Ngô Vũ ngoài đời cũng giống với nhân vật trong phim, lời nói kia tuy Diệp Tuệ nói một cách rất thờ ơ, nhưng lại như vả một cái rất mạnh vào mặt Ngô Vũ.
Toàn bộ quá trình nét mặt của Diệp Tuệ rất bình tĩnh, thái độ đúng mực.
Lúc cô đọc lời thoại, ánh mắt luôn nhìn vào Ngô Vũ qua tấm gương, Ngô Vũ dùng sự từng trải của bản thân để ra oai với Diệp Tuệ, vậy mà lại bị Diệp Tuệ nhẹ nhàng phản công lại.
Ngô Vũ trở nên mất bình tĩnh, cô ta vốn đang muốn mượn cảnh quay này để cho Diệp Tuệ hiểu rõ địa vị của mình.
Diệp Tuệ chẳng qua cũng chỉ là người mới, cô ta làm vậy là cố tình khiến cho Diệp Tuệ nảy sinh sự sợ hãi, như thế về sau mỗi lần Diệp Tuệ đóng chung với cô ta thì đều sẽ cảm thấy áp lực.
Nhưng thật không ngờ, chỉ mấy câu nói của Diệp Tuệ mà lại suýt làm cho cô ta trật nhịp quên mất lời thoại.
Ngô Vũ không dám mạo hiểm nữa, cô ta mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đọc nốt lời thoại còn lại.
Tịch Điềm: “Cắt!”
Ngô Vũ ngừng diễn, Diệp Tuệ vẫn còn đang nhập tâm, phải hai giây sau cô mới lấy lại được tinh thần.
Tịch Điềm nói rất gay gắt, còn mang theo sự giễu cợt: “Ngô Vũ, cô đã dùng hết khả năng của mình chưa đấy? Tôi thật sự không biết trong hai cô ai mới là đại minh tinh đâu.”
một câu nói đã làm cho Ngô Vũ bị bẽ mặt.
Tuy Ngô Vũ chưa nhận được danh hiệu ảnh hậu, nhưng cũng được đề cử ở giải Kim Tượng. Người đại diện đã giúp cô ta có cơ hội được góp mặt trong phim của Tịch Điềm, Ngô Vũ thấy Tịch Điềm quay trở lại điện ảnh, vì muốn tạo quan hệ với vị đạo diễn này nên mới miễn cưỡng tham gia.
Chứ không thì một diễn viên được đề cử ở giải Kim Tượng như cô ta thì tại sao lại phải đóng chung phim với Diệp Tuệ chứ?
Tịch Điềm thì chẳng buồn quan tâm Ngô Vũ có lý lịch thế nào, ông làm phim đã nhiều năm, những diễn viên trong phim của ông đều là rồng phượng trong biển người. Mà khả năng diễn xuất của Ngô Vũ thì hoàn toàn chưa đủ tiêu chuẩn của ông.
Tịch Điềm cầm kịch bản chỉ vào Ngô Vũ: “cô, qua đây.”
Ngô Vũ không biết đạo diễn Tịch muốn làm gì, chỉ biết nghe lời đi tới. Tịch Điềm cho Ngô Vũ nhìn vào màn hình xem lại cảnh quay vừa rồi.
Ông nói: “Mở to mắt ra mà xem cô diễn thế nào.”
Cảnh vừa rồi được phát lại, Ngô Vũ đầu tiên là ngẩn người, rồi kinh ngạc, cuối cùng lại lộ ra sự bối rối.
Xem xong, Tịch Điềm nói: “cô có nghĩ là vừa rồi tôi mắng oan cô không?”
Sắc mặt Ngô Vũ tái xanh, chợt cảm thấy không có đất dung thân, kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng được coi như xuất chúng, vốn còn định ra oai với Diệp Tuệ để chứng tỏ với đạo diễn Tịch rằng ông ấy đã chọn sai người. Thế mà không ngờ, Diệp Tuệ lại không hề bị lúng túng.
Sau khi xem lại cảnh quay vừa rồi, cảm nhận của cô ta càng thêm rõ ràng hơn, khả năng diễn xuất của hai người chênh lệch nhau rất nhiều.
cô ta đã cố tình nâng cao cảm xúc của mình lên, tự cho rằng Diệp Tuệ sẽ không thể phối hợp với cô ta được.
Nhưng Ngô Vũ diễn đến đâu thì cảm xúc của Diệp Tuệ được điều chỉnh đến đấy, phối hợp cực tốt với giọng nói của Ngô Vũ.
Diệp Tuệ đã dùng các nét mặt và động tác khác nhau để thể hiện một cách sinh động những cảm xúc khác biệt, khiến cho người xem rất đồng cảm.
Mặc dù Ngô Vũ có phần đố kỵ, nhưng bây giờ không thừa nhận không được, cô ta đã bại dưới tay Diệp Tuệ rồi.
Ngô Vũ không phải là một diễn viên có khả năng trời phú, kỹ năng diễn xuất của cô ta trở nên tốt lên là do lăn lộn trong giới này nhiều năm, dựa vào từng bộ phim để tích lũy kinh nghiệm.
Những diễn viên khác phải diễn bao nhiêu năm với bao nhiêu phim thì mới có thể đạt tới trình độ như cô ta? Mà Diệp Tuệ chẳng qua mới vào nghề được hai năm mà đã nhập vai quá xuất sắc như thế, khó có thể tưởng tượng được tương lai của cô ấy sẽ thăng tiến như thế nào.
Năm nay Diệp Tuệ mới bộc lộ được tài năng của mình với phim “Thế Tử” và phần so tài ở chương trình “Diễn viên”, trước đó, đối với kỹ năng diễn xuất của cô, mọi người chỉ đánh giá bằng một từ duy nhất: Nát.
hiện tại Diệp Tuệ diễn rất chuyên nghiệp và tự nhiên, không thể chê được điểm nào, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người lột xác ngoạn mục như thế chứ?
Đới Chí cho Diệp Tuệ hai cái vé đi xem triển lãm tranh của bậc thầy hội họa Vệ Tễ, hiện giờ Vệ Tễ đã gác 乃út, cho nên những bức tranh của ông càng trở nên quý giá, vé vào xem triển lãm của ông cũng rất khó có được.
Lúc Diệp Tuệ nhìn thấy cặp vé, phản ứng đầu tiên của cô là muốn cùng Thẩm Thuật đi xem.
Sau khi cô nhận ra mình thích Thẩm Thuật, cô luôn muốn tìm cơ hội để được ở cùng anh, từ từ khiến cho anh thích cô.
Diệp Tuệ không biết là Thẩm Thuật cũng có suy nghĩ giống cô, khi biết Diệp Tuệ muốn rủ anh đi xem triển lãm tranh cùng cô, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ nói không chừng đây là một cơ hội để anh và cô bồi dưỡng tình cảm.
Hai người đều không biết là đối phương cũng thích mình, cả hai đều có tâm tư riêng, buổi tối cùng nhau xuất phát.
Buổi tối, rất đông người đã tới buổi triển lãm để được chiêm ngưỡng những tác phẩm của Vệ đại sư.
Diệp Tuệ nhìn mấy bức tranh, không khỏi cảm thán trong lòng, Vệ đại sư quả nhiên tài nghệ cao siêu, làm cho người ta cảm giác mỗi một bức tranh của ông đều là một câu chuyện xưa đặc sắc.
Lúc Diệp Tuệ đi qua một bức tranh, cô chợt nghe thấy một tiếng nói: “cô gái này vào đây còn đeo khẩu trang, nhìn cái biết ngay là xấu xí rồi.”
Lại có một giọng nói hả hê khác vang lên: “Có khi mặt chi chít mụn cũng nên, bỏ khẩu trang xuống là dọa ૮ɦếƭ cả đống người ý.”
Diệp Tuệ càng nghe càng thấy lạ, đeo khẩu trang? cô nhìn xung quanh, trừ cô ra thì chẳng có ai đeo khẩu trang hết, cho nên hai người kia rất có khả năng là đang nói cô.
Diệp Tuệ quay đầu nhìn sang, đằng sau cô không có ai cả. Khó hiểu thật, vừa nãy là ai nói vậy? cô lại đi ra phía sau nhìn một chút, vẫn không có bóng dáng ai hết.
Kỳ lạ ghê, hai người kia vừa mới nói dứt lời là cô đã xoay người lại ngay rồi mà, thế mà vẫn không nhìn thấy ai.
Thẩm Thuật nhìn hành động của Diệp Tuệ, hỏi: “Em đang tìm gì thế?”
Diệp Tuệ không đáp, chẳng lẽ lại nói cô đang tìm người vừa mới nói xấu cô sao, thế nên liền lắc đầu nói: “không có gì ạ.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi qua một bức tranh thì hai giọng nói đó lại vang lên: “Chàng trai đi bên cạnh cô gái kia thì lại rất đẹp trai, có không ít các cô gái đã trộm nhìn anh ấy mấy lần rồi đó.”
Diệp Tuệ lập tức nhìn sang, xem xem rốt cuộc là ai đang bàn tán về mình, kết quả phía sau cô vẫn trống trải, ngay cả một cái bóng cũng không có.
cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục tìm kiếm, ánh mắt cô lơ đãng nhìn vào một bức tranh trên tường, ở đó có hai cái bóng.
Bọn họ nhẹ nhàng dựa vào bức tranh, gần như sắp nhập luôn vào bức tranh rồi, tư thế quái dị này người bình thường chắc chắn không thể làm được.
Diệp Tuệ bây giờ mới ngộ ra bọn họ chính là ma!
Hai con ma này là hai con ma lắm mồm, lúc còn sống rất thích khẩu nghiệp, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Bọn họ nghiễm nhiên coi những bức tranh này thành căn cứ của mình, lúc rảnh rỗi toàn bám vào tranh rồi bàn luận soi mói những người đến xem triển lãm.
Hai con ma này luôn ở trong bức tranh, rất nhiều người lúc đến xem triển lãm đều sẽ chăm chú nhìn vào tranh rồi ca ngợi không dứt.
Lâu dần, hai chúng nó tự cảm thấy thân phận mình trở nên vô cùng cao quý, chúng nó muốn nói cái gì cũng được, chẳng hề sợ hãi.
“Nhưng mà chàng trai này mắt nhìn người kém quá, gái xinh đầy ra đấy, sao phải yêu một cô gái xấu xí cơ chứ.”
“cô gái đeo khẩu trang thì rất có mắt nhìn người, nhưng mà không hề xứng với chàng trai kia, vẫn nên chia tay thì hơn.”
Diệp Tuệ bĩu môi, cô thừa nhận bây giờ cô thấy bực rồi đấy, hai con ma kia thích nói cô thế nào cũng được, nhưng chúng nó lại dám nói Thẩm Thuật xứng với người khác hơn, làm cô không thoải mái chút nào.
Diệp Tuệ đầu cúi thấp, bước đi dần chậm lại. một lúc sau, cô dừng bước, Thẩm Thuật nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?” anh nhạy cảm nhận ra nãy giờ cô rất trầm.
Diệp Tuệ nhìn anh, trong lòng thoáng lên một suy nghĩ.
cô kiễng chân lên, toàn thân hướng về phía anh, khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn, mùi thơm trên người cô cũng tỏa ra từng đợt.
Thẩm Thuật chăm chú nhìn cô.
Diệp Tuệ dán miệng vào tai anh, giọng cô qua một lớp khẩu trang truyền tới rất rõ ràng, ngữ điệu có hơi tủi thân: “Thẩm Thuật, có người bắt nạt bọn mình.”
Diệp Tuệ đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt cô bình thường rất có hồn, nhưng bây giờ lại căng ra, nhìn là biết cô đang không vui rồi.
Thẩm Thuật nhíu mày: “Ai?” Chả trách mà từ nãy tới giờ thái độ của Diệp Tuệ cứ là lạ.
Diệp Tuệ chỉ vào bức tranh phía sau anh: “trên bức tranh phía sau anh có ma, chúng nó đang nói xấu bọn mình.”
Miệng Thẩm Thuật mím lại: “Chúng nó mới nói gì?”
Diệp Tuệ buồn bã đáp: “Chúng nó nói em xấu xí, không xứng đôi với anh.”
Nét mặt Thẩm Thuật lập tức trở nên lạnh lẽo, anh không nói gì, đột nhiên lấy di động ra bật đèn flash.
Diệp Tuệ không hiểu anh đang muốn làm gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn.
Thẩm Thuật hỏi cô: “Ma ở đâu?”
Ngón tay cô chỉ về phía hai con ma nghịch ngợm kia, theo hướng tay cô chỉ, Thẩm Thuật cầm di động hướng thẳng đèn flash vào bức tranh.
Ánh đèn cực sáng tạo thành một điểm rất chói mắt trên bức tranh, vì thể chất đặc biệt của Thẩm Thuật nên ánh sáng này đã trở thành một thứ có tính sát thương rất lớn đối với ma quỷ.
Hai con ma nghịch ngợm kia mới đầu thì không sợ ánh sáng này lắm, nhưng lúc bị nó chiếu thẳng vào người, bọn nó ngay lập tức cảm thấy toàn thân đau nhói, không thể chịu đựng được.
Hai đứa hét ầm lên: “Xin tha mạng! Chúng tôi không dám nói xấu về hai người nữa đâu hu hu hu!”
Thẩm Thuật không nghe thấy tiếng bọn nó kêu khóc, anh tiếp tục chiếu đèn vào bức tranh, lạnh lùng nói: “Đừng bao giờ bàn luận về người khác nữa, nghe rõ chưa?”
anh không cho phép bất cứ ai nói xấu Diệp Tuệ, kể cả là ma cũng không được.