Lần này thì Thẩm Thuật làm rơi đũa xuống bàn thật, anh trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một lý do.
anh chỉ vào một góc của bản hợp đồng lộ ra bên ngoài túi xách của cô, nói: “Ban nãy anh vô tình đọc được.”
Diệp Tuệ không nghi ngờ gì, cô nhét lại hợp đồng vào túi: “Phải cất cẩn thận mới được, không lại làm rơi mất thì ૮ɦếƭ.”
Thẩm Thuật thoát được một kiếp nạn, bây giờ không dám tùy tiện nói gì nữa, sợ càng nói càng sai.
Hôm sau, Diệp Tuệ đến phim trường chuẩn bị quay phim “Giải thoát”, lúc cô đang trang điểm, trợ lý ở bên ngoài nói với đạo diễn Chu: “Đạo diễn, Diệp Tuệ đến rồi.”
Đạo diễn Chu hờ hững gật đầu, ban đầu khi biết tin nữ chính là Diệp Tuệ, ông ta cực kỳ không hài lòng.
Diệp Tuệ là ai? Từ khi cô ta ra mắt đến giờ toàn chỉ thấy bị bôi đen, danh tiếng không tốt đã đành, thậm chí đến một tác phẩm tiêu biểu cũng không có, sao cô ta có thể diễn tốt được chứ?
Đạo diễn Chu đã đề cập với bên nhà đầu tư là tập đoàn Vi thị về việc đổi lại nữ chính, nhưng bọn họ rất kiên trì nói là Diệp Tuệ có thể đảm nhận vai diễn này.
Đạo diễn Chu đành phải thôi, nhưng trong lòng càng thêm khẳng định là Diệp Tuệ không hề có thực lực.
Hôm nay Diệp Tuệ sẽ quay cảnh đầu tiên, đạo diễn Chu cho rằng, tuy ông ta không có quyền thay đổi nữ chính, nhưng gây khó khăn một chút cho Diệp Tuệ ở phim trường thì vẫn đủ tư cách.
Diệp Tuệ hóa trang xong đi ra, đứng ở giữa trường quay, đạo diễn Chu nhìn cô, vốn tưởng rằng Diệp Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp sắc sảo, nhưng nhìn kỹ thì thấy cô lại mang hơi thở thanh cao lạnh lùng, quả thật rất phù hợp với bộ phim này.
Nhưng tạo hình phù hợp thì sao chứ? Kỹ năng diễn xuất tệ thì cũng vứt.
Đạo diễn Chu nói cho có lệ: “Chuẩn bị đi, bắt đầu quay cảnh đầu tiên.”
Diệp Tuệ nghĩ lại kịch bản cô đã xem trước, cảm thấy có chỗ không đúng lắm, cô do dự một chút, quyết định lên tiếng: “Đạo diễn, cảnh thứ hai nếu trực tiếp rút súng ra chĩa vào đối phương thì tôi thấy không ổn lắm.”
“Nếu thay đổi lại thành nghiêng người trước, sau đó mới…”
Đạo diễn chẳng thèm nghe cô nói, lạnh lùng cắt đứt: “cô chỉ cần diễn đúng theo kịch bản là được, đừng có quan tâm nhiều làm gì.”
Diệp Tuệ biết đạo diễn có thành kiến với cô nên không nói gì nữa.
Đạo diễn hô: “Bắt đầu.”
Lúc này, đèn trên trần bất ngờ tắt ngúm, cả studio chìm trong bóng tối, lúc mọi người đang ngơ ngác thì đèn lại sáng lên.
Cùng lúc đó, một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu dâng lên từ lòng bàn chân mỗi người, sau đó lan ra khắp cơ thể.
Đạo diễn Chu cau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Trợ lý đáp: “Để tôi đi xem sao.”
Trợ lý kiểm tra không thấy có vấn đề gì, đạo diễn lại nói: “Tiếp tục quay…” Còn chưa nói xong thì đèn lại tắt.
một lúc sau đèn lại sáng, nhưng cứ lập lòe lập lòe, gương mặt mọi người dưới ánh đèn cứ sáng rồi lại tối.
Trong lúc bóng đèn chập chờn, Diệp Tuệ nhìn thấy một bóng đen, bóng đen đó đang ở ngay phía sau đạo diễn Chu, mặt rất trắng, quầng thâm mắt rất đậm.
Ông ấy nhìn qua thì thấy rất bình thường, nhưng người ông ấy cứ dán sát vào đạo diễn Chu, người đứng xung quanh không ai phát hiện ra, Diệp Tuệ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết ông ấy là maaaaa!!
Ông ấy nhìn đạo diễn Chu với vẻ khinh bỉ, sau đó lại nhìn lên dàn đèn, khóe miệng tươi cười vui vẻ. Rất hiển nhiên, ánh đèn chập chờn này chính là kiệt tác của ông ấy.
Diệp Tuệ không dám nhìn về hướng đạo diễn nữa, cứng ngắc quay mặt đi chỗ khác.
Trợ lý đã điều chỉnh ánh sáng nhiều lần, nhưng anh ta cứ đi đến là đèn sáng, đi về thì đèn lại tắt, đi tới đi lui nhiều lần, anh ta mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
Cuối cùng đèn đóm mới bình thường trở lại, Diệp Tuệ nhìn con ma kia, quả nhiên là ông ấy không nhìn lên dàn đèn nữa.
Đạo diễn Chu không hề cảm nhận được điều gì kỳ lạ, tiếp tục vung tay lên: “Bắt đầu.”
Diệp Tuệ miễn cưỡng dời sự chú ý vào công việc, ở đây có một con ma đang xem cô diễn, chân cô không run rẩy đã là giỏi lắm rồi.
Vất vả lắm cô mới nhập tâm được, diễn một lần theo đúng với kịch bản, đạo diễn Chu không nói gì, ông ta không chỉ trích cô, cũng có nghĩa là cô diễn rất tốt.
Ông ta nói: “Cảnh tiếp theo.”
Cảnh này Diệp Tuệ đã có lời trước với đạo diễn, nhưng đạo diễn không cho cô có ý kiến, nên cô lại tiếp tục dựa theo đúng kịch bản mà diễn.
Diễn xong, đạo diễn vẫn không nói năng gì, thật sự là cô diễn quá tốt, tốt hơn cả kỳ vọng.
Đạo diễn Chu tất nhiên là khinh không thèm khen Diệp Tuệ, ông ta xem lại cảnh quay vừa rồi, nhưng bất ngờ có chuyện lạ xảy đến.
Máy quay bỗng vang lên tiếng rè rè, rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Với lại trên màn hình chỉ hiện mỗi hình bông tuyết, cảnh quay được ban nãy đã mất sạch.
Diệp Tuệ liếc nhìn con ma phía sau đạo diễn Chu, ông ấy nói: “cô gái nhỏ ban nãy đưa ra đề nghị rất hợp lý, tôi đã quay quá nhiều phim rồi, mắt quan sát chuẩn hơn ông nhiều.”
“Ông mà không nghe lời cô bé thì còn lâu tôi mới để ông quay tiếp.”
Trợ lý nói nhỏ: “Đạo diễn, kỳ lạ quá. Đèn thì vô duyên vô cớ tắt, máy quay thì hỏng, có khi là…”
anh ta nhìn xung quanh, sợ hãi nuốt nước bọt: “…Có ma.”
Đạo diễn Chu nhìn chằm chằm máy quay, bất thình lình nói một câu: “Bây giờ là xã hội gì rồi?”
anh trợ lý không hiểu ra sao, nhưng vẫn đáp: “…Xã hội chủ nghĩa ạ.”
Đạo diễn lại hỏi: “Đọc chủ nghĩa Mác bao giờ chưa?”
“…Trước kia đã từng đọc ạ.”
“Chép lại 300 lần để gột rửa cái suy nghĩ mê tín của cậu đi.”
Trợ lý: “…”
Đạo diễn Chu kiên quyết đi theo con đường xã hội chủ nghĩa, ông ta chỉnh lại máy quay, vung tay nói: “Quay lại!” Ông ta không tin vào chuyện ma quỷ, chắc chắn là vừa nãy máy quay chưa bật đúng chế độ thôi.
Diệp Tuệ lại diễn một lần nữa, đạo diễn Chu nhìn vào màn hình không chớp mắt, lần này hình ảnh hiện lên không phải hình bông tuyết nữa rồi.
Đạo diễn Chu cười, quả nhiên đúng như ông ta nghĩ. Tuy nhiên nụ cười của ông ta bất chợt căng cứng trong nháy mắt, đúng là có hình ảnh thật, nhưng không phải là cảnh mà ông ta mới vừa quay.
trên màn hình là cảnh trong một phim của ông ta đã quay từ hai năm trước.
Tâm trạng của anh trợ lý hoàn toàn đóng băng rồi, run rẩy nói: “Đạo diễn ơi, chắc chắn là có ma rồi!”
Sắc mặt đạo diễn Chu tái nhợt, một lúc sau ông ta mới hậm hừ, cho mình thêm can đảm: “Cho dù là ma thì bây giờ cũng thành một lão già khốn kiếp rồi, lớn tuổi đã đành, còn không có văn hóa nữa!”
Ông đạo diễn ma đứng đằng sau trợn tròn hai mắt nhìn, cái gì cơ? Lão già khốn kiếp? không có văn hóa? Đây quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời đạo diễn của ông!
Diệp Tuệ nhìn ông đạo diễn ma lao vù tới trước mặt đạo diễn Chu, bàn tay to vả mạnh vào đầu ông ta, hết cái này tới cái khác.
“Thằng oắt con này, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm nhé, lúc tao quay phim thì mày vẫn còn chưa ra đời đâu!”
“một cô gái trẻ mới vào nghề mà còn hiểu biết hơn cả mày, cái loại đần độn nhà mày, nghe ý kiến của người ta một tí thì ૮ɦếƭ à?”
“Còn nói tao già? Lúc còn sống bố mày phong độ ngời ngời nhé, ૮ɦếƭ đi cũng được đám ma nữ chào đón, mày đúng là thằng oắt con không biết trời cao đất dày là gì!”
Ông ấy cứ nói một câu là đập vào đầu đạo diễn Chu một cái, Diệp Tuệ trơ mắt đứng nhìn, thấy đầu của đạo diễn không khống chế được mà gục xuống từng chút một.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn, do dự hỏi: “Đạo diễn Chu, anh mệt à?” Đầu sắp gục xuống đất đến nơi rồi.
Đạo diễn Chu giật mình, khó khăn ngẩng đầu lên: “Tôi không sao.”
Ông đạo diễn ma vẫn đang chửi mắng, đạo diễn Chu thoáng liếc nhìn Diệp Tuệ, bỗng dưng ông ta nghĩ, từ khi từ chối lời góp ý của Diệp Tuệ thì những chuyện kỳ lạ cứ xảy đến liên tiếp thì phải.
không lẽ vấn đề nằm ở chỗ đó?
Đạo diễn Chu nhìn cô, thái độ tỏ ra hòa hoãn hơn: “Lời góp ý ban nãy của cô thế nào nhỉ, có thể nói lại với tôi một lần không?”
Diệp Tuệ nhìn sang đạo diễn ma, ông ấy không có hành động gì nữa, cô liền nói lại một lần đề nghị của mình, đạo diễn Chu gật đầu: “Ý kiến của cô rất hay, cô cứ dựa theo đó mà diễn đi.”
Sau khi Diệp Tuệ diễn xong, đạo diễn Chu xem lại cảnh quay, quả nhiên hình ảnh đã xuất hiện trọn vẹn trên màn hình, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này cô có ý kiến gì thì phải nói với tôi đấy nhé, như vậy thì bộ phim mới càng thêm xuất sắc.”
Diệp Tuệ: “…Vâng ạ.”
Sau khi hoàn thành các cảnh quay hôm nay, Diệp Tuệ trở về nhà. Tổ chương trình “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh” thông báo với cô là tập ghi hình cuối cùng mọi người sẽ lên máy bay đi tới địa điểm quay, bọn họ sẽ đặt phòng khách sạn cho các khách mời.
Diệp Tuệ rất sầu não, địa điểm quay ở xa quá, chắc chắn không thể trở về trong ngày được rồi, nghĩa là cô sẽ phải qua đêm bên ngoài một mình.
cô lập tức lên mạng tra cứu về khách sạn kia, càng xem càng thấy sợ, khách sạn mà tổ chương trình đặt lại chính là một khách sạn có rất nhiều tin đồn ma quỷ.
Nghĩ đến chuyện sẽ gặp ma, Diệp Tuệ liền đứng phắt dậy đi ra phòng khách tìm Thẩm Thuật, ánh mắt cô khóa chặt lấy Thẩm Thuật đang ngồi trên salon, bước nhanh tới.
cô rất muốn anh có thể ở bên ngoài với cô một đêm, nhưng tự dưng nói lên yêu cầu này thì không hay lắm thì phải.
Thế là, Diệp Tuệ quyết định chọn cách đi đường vòng: “anh có khát không?”
Thẩm Thuật còn chưa nói gì thì cô đã rất nhiệt tình cầm cốc nước đi tới, đặt trước mặt anh: “anh uống đi.”
Thẩm Thuật lúc này đang không hề khát nước: “…”
Diệp Tuệ liếc nhìn đĩa trái cây bên cạnh, vô cùng tích cực nói: “anh muốn ăn trái cây không? Em gọt cho anh nha.”
Diệp Tuệ cầm một quả táo lên, chuẩn bị gọt vỏ. Đúng lúc này có một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng lấy đi quả táo trong tay cô.
cô ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thuật đang nhìn mình, vẻ mặt anh có phần bất đắc dĩ, nói: “Em nói đi, có việc gì cần anh giúp hả?”
Ý đồ của cô quá rõ ràng rồi.
cô khựng lại mấy giây, sau đó mới nhìn anh nói: “Mấy ngày nữa em phải tới một chỗ khá xa để quay show, mà khách sạn chỗ đó lại có ma…”
Thẩm Thuật đã hiểu ý cô: “Em muốn anh đi cùng em à?”
Diệp Tuệ gật đầu lia lịa, giơ một ngón tay lên: “Vâng, chỉ một buổi tối thôi.”
Tất nhiên Thẩm Thuật sẽ đồng ý rồi, anh nói: “không thành vấn đề.”
Trong lòng cô thầm nghĩ, Thẩm Thuật thật tốt. Thẩm Thuật thấy dáng vẻ vui sướng của cô thì khóe miệng cũng nhướn lên cười.
Đến ngày xuất phát, Diệp Tuệ cùng cả đoàn lên máy bay, Thẩm Thuật thì đi một mình tới đó. cô và anh đã hẹn nhau từ trước, buổi tối cô sẽ đến chỗ anh.
Đến tối, mọi người đều ở trong khách sạn nghỉ ngơi, Diệp Tuệ thì đi cùng Tiểu Lưu, chỗ này có rất nhiều câu chuyện ma quái được đồn, cô chỉ muốn nhanh chóng được ở bên cạnh Thẩm Thuật thôi.
Diệp Tuệ cực kỳ vui vẻ đi đến phòng Thẩm Thuật, không hề biết là mình đã bị phóng viên theo dõi.
Gần đây Diệp Tuệ đang được thảo luận khá nhiều trên mạng, phóng viên vừa nghe tin Diệp Tuệ đến đây thì cũng bám theo cô luôn. Xe của cô vừa mới lái đến khách sạn thì truyền thông cũng đã theo sát, không ngừng chụp hình suốt cả quá trình.
Diệp Tuệ vừa vào khách sạn thì trên mạng đã đưa tin ngay.
[Nữ diễn viên đang hot Diệp Tuệ ban đêm bí mật đi gặp một người!]
Đính kèm là mấy tấm ảnh, mặc dù hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra người trong ảnh chính là Diệp Tuệ!
Vì sao Diệp Tuệ lại đi khỏi khách sạn kia rồi vội vã tới một khách sạn khác? cô ấy muốn đi gặp ai?
Tin tức vừa được truyền ra, chỉ trong một thời gian ngắn, dân mạng đã nhảy vào bình luận rất tích cực.