Diệp Tuệ nằm trong lòng Thẩm Thuật vẫn chưa tỉnh, vì trời đã sáng, ánh mặt trời hơi chói mắt nên cô khẽ nhíu mày, tiếp tục chui vào иgự¢ anh.
Diệp Tuệ chỉ đang cố tránh ánh nắng chứ không biết mình làm hành động gì, cảm thấy bị quần áo của Thẩm Thuật làm vướng víu nên cô còn cọ cọ vào người anh.
Toàn thân Thẩm Thuật căng cứng, ngay cả dũng khí đẩy cô ra cũng không có.
một lát sau Diệp Tuệ mở mắt, cô thấy mình thế mà lại lăn vào lòng Thẩm Thuật, lập tức bật dậy khỏi giường.
Diệp Tuệ luống cuống tay chân, chân cô bị chăn quấn vào nên không kiểm soát được lực, suýt nữa là lại ngã vào người Thẩm Thuật, may là cô chống tay lên người anh nên mới không bị ngã.
cô ngồi trên giường, ngượng ngùng xin lỗi anh: “Xin lỗi anh nhé, em ngủ hay lăn lộn lắm.”
Có thể vì mới ngủ dậy nên giọng Thẩm Thuật trầm hơn bình thường, mãi mới đáp lại cô: “không sao.”
Diệp Tuệ lúc này sắc mặt đỏ hồng, mái tóc dài hơi rối, vì động tác luống cuống vừa rồi nên áo cũng hơi xộc xệch.
Thẩm Thuật nghiêng đầu nhìn cô, một giây sau, anh tự ép buộc bản thân phải nhìn đi chỗ khác.
“anh đang toát mồ hôi sao?” Diệp Tuệ nhìn khí trời bên ngoài cửa sổ, giờ đang là mùa thu, theo lý thuyết thì nhiệt độ không hề cao, sao Thẩm Thuật lại toát mồ hôi được chứ?
Thẩm Thuật không trả lời cô, anh ra vẻ bình tĩnh kéo chăn lên đắp.
Nuốt nước bọt một cái, anh khẽ ho một tiếng: “Em đi ra ngoài trước đi, không cần để ý đến anh đâu.”
Diệp Tuệ nghi ngờ nhìn anh mấy giây, nhưng cũng không hỏi gì thêm mà bước xuống giường đi ra cửa.
Thẩm Thuật nhìn bóng lưng cô rời đi, cho đến khi cửa phòng đóng lại, anh mới thả lỏng người được.
anh chống ngang cánh tay lên che mắt, chắn ánh mặt trời chói lọi, một giây sau, anh bỗng mở miệng tự mắng mình một câu.
“Thẩm Thuật, mày là đồ cầm thú đấy à?”
Thẩm Thuật tự xưng là cầm thú đi xuống giường, vào toilet, ở trong đấy hơn nửa tiếng mới đi ra.
Lúc đi ra nhìn thấy cái giường hỗn loạn, anh lại thầm chửi mình một lần nữa, sau đó quay trở lại phòng tắm tắm nước lạnh.
Sáng nay Diệp Tuệ không có lịch trình, cô làm bữa sáng cho mình, tiện làm luôn cả cho Thẩm Thuật một phần. Thấy anh mãi mà không ra ngoài, cô thấy hơi kỳ lạ.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ăn thì Thẩm Thuật mở cửa phòng đi ra.
“Thẩm Thuật, em làm đồ ăn sáng cho anh này, anh muốn ăn không?” anh chưa từng ăn sáng ở nhà, Diệp Tuệ cũng chỉ hỏi lấy lệ thôi.
anh thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống phía đối diện cô.
Lúc anh ngồi xuống, Diệp Tuệ khẽ nhướn mày nhìn anh một lúc, sau đó hỏi: “anh tắm đấy à?” Ban nãy mãi không thấy anh đi ra, chẳng lẽ là đi tắm sao?
Tắm gì mà tắm lâu thế không biết.
Tay cầm đũa của Thẩm Thuật cứng lại, đáp: “Ừ.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Về sau ăn sáng xong hẵng đi tắm, bụng rỗng đi tắm không tốt cho sức khỏe đâu, anh phải nhớ tắm nước ấm nữa nhé, chưa ăn sáng là dễ tụt huyết áp ngất xỉu lắm đấy.”
Thẩm Thuật mới vừa tắm hai lần nước lạnh nghe xong có hơi chột dạ, tốc độ ăn sáng cũng chậm đi không ít, còn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ thì không nghĩ nhiều, cô quyết định không đề cập lại chuyện tối qua, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Thẩm Thuật.
Diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất màn ảnh Trung Hoa Ninh Linh đã qua đời được tròn năm năm, trong buổi liên hoan phim năm nay sẽ công bố một dự án làm phim về bà, mà điều khiến cho tất cả giới truyền thông kích động chính là sự trở lại của đạo diễn Tịch Điềm.
Tịch Điềm là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, Ninh Linh là nữ diễn viên do ông nâng đỡ, hai người kết hôn đã nhiều năm, sau khi Ninh Linh qua đời, Tịch Điềm cũng rút dần ra khỏi ngành điện ảnh.
nói cách khác, đạo diễn Tịch Điềm đã năm năm rồi không làm một bộ phim nào.
Liên hoan phim lần này, đạo diễn Tịch Điềm lại bất ngờ công bố dự án phim mới nhất của mình, đó là phim về cuộc đời của diễn viên Ninh Linh.
Tin tức vừa được truyền ra đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ diễn viên trẻ, nếu được đóng phim của đạo diễn Tịch Điềm, thì cũng sẽ được tham gia liên hoan phim quốc tế, còn có thể để lại một dấu ấn trong lịch sử điện ảnh nữa.
Muốn diễn được tốt vai Ninh Linh thì phải thỏa mãn một vài điểm, đó là có năng lực, ngoại hình đẹp, khí chất thanh cao thoát tục.
Đạo diễn Tịch Điềm sẽ đứng ra tuyển chọn diễn viên, mà mọi người đều biết ông nổi tiếng là hay cáu gắt, cậy tài khinh người, chỉ chấp nhận diễn viên do chính mình chọn lựa, không chấp nhận việc phía đầu tư nhét người vào.
Ngay lập tức, có rất nhiều diễn viên đang nghĩ cách để lấy lòng Tịch Điềm.
Trước kia khi Tịch Điềm còn chưa có tên tuổi lắm, Bùi Ninh đã từng diễn một vai nhỏ trong phim của ông.
Bùi Ninh cảm thấy trong giới giải trí này cô ta và đạo diễn Tịch coi như cũng có chút quen biết, khả năng nhận được vai diễn này của cô ta chắc chắn là lớn hơn nhiều so với những người khác.
Thông qua người đại diện, cô ta có được số của đạo diễn Tịch Điềm.
“Chào chú, đạo diễn Tịch.”
Mấy hôm nay điện thoại của Tịch Điềm gần như muốn nổ tung rồi, ngữ điệu của ông rất lạnh lùng: “Ai đấy?”
Bùi Ninh: “Đạo diễn Tịch, cháu là Bùi Ninh, trước đây đã từng là khách mời cho phim của chú…”
cô ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã mất kết nối, Bùi Ninh chắc hẳn không ngờ được rằng, ngay câu đầu tiên cô ta đã động vào điều cấm kị nhất của Tịch Điềm. Ông không thích nhất chuyện nhờ vả quan hệ, huống hồ còn là chút quan hệ nhỏ chẳng đáng gì.
Lúc Bùi Ninh gọi lại thì Tịch Điềm không nghe máy nữa.
Tin đồn được lan truyền rất nhanh, nói là nữ diễn viên Bùi Ninh tự đề cử mình vào vai Ninh Linh, tuy nhiên đã bị đạo diễn Tịch từ chối thẳng thừng.
Thường Huỳnh cũng biết chuyện đạo diễn Tịch Điềm muốn làm phim hồi ký, cô ta tuy là tiểu hoa tuyến một, nhưng tài nguyên phim điện ảnh thì không phải đứng đầu.
Nếu muốn trở thành diễn viên thuộc phái thực lực thì cô ta phải có một tác phẩm tiêu biểu, mà hiển nhiên, bây giờ chính là một cơ hội tốt.
Thường Huỳnh nghe nói Bùi Ninh gọi điện thoại cho đạo diễn muốn nhận vai diễn này, kết quả đã bị đạo diễn từ chối. cô ta biết, đó là vì Bùi Ninh chưa đủ thành ý, nếu cô ta đích thân tới gặp đạo diễn, còn mang theo tất cả những đĩa CD phim bản giới hạn của Ninh Linh vợ ông thì sẽ thế nào nhỉ?
Chắc là quá đủ thành ý rồi.
Thường Huỳnh liên hệ với cả truyền thông, để họ đi theo chụp hình lúc cô ta đến nhà đạo diễn, nếu Tịch Điềm đồng ý cho cô ta nhận vai diễn, vậy thì tin tức đó sẽ lập tức truyền khắp các trang mạng.
Cho dù Tịch Điềm không đồng ý trao cho cô ta cơ hội này, thì truyền thông có mặt tại đó cũng sẽ tạo áp lực cho ông, nên là, tài nguyên này chắc chắn thuộc về cô rồi.
Thường Huỳnh đi đến nơi ở của Tịch Điềm, con đường này vốn rất sầm uất, nhưng bây giờ lại rất vắng vẻ, chỉ còn lại mấy hộ gia đình.
Nhà của Tịch Điềm ở ngay chính giữa con đường, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, lá trên cây lả tả rơi xuống.
Thường Huỳnh không khỏi liên tưởng đến mấy lời đồn và những câu chuyện ma quái ở căn nhà này.
Nửa đêm yên ắng, tự dưng vang lên tiếng đàn dương cầm, trước cây đàn không một bóng người, nhưng các phím đàn thì vẫn tự động trình diễn…
Chuyện ma này cứ được truyền đi rộng rãi, mọi người đều biết rằng, Tịch Điềm đang sống trong một căn nhà có ma.
Lâu dần, những người hàng xóm bắt đầu chuyển đi nơi khác sống, khiến cho nơi này càng thêm vắng vẻ, còn Tịch Điềm thì nhất quyết không rời đi.
Thường Huỳnh không kìm được mà rùng mình một cái, thật sự muốn quay người chạy đi luôn. Nếu không phải đến đây để mang về một tài nguyên lớn cho mình thì cô ta còn lâu mới một mình đi tới căn nhà ma ám này.
Để có được tài nguyên quý giá đó, hết thảy đều đáng giá.
Thường Huỳnh thoáng nhìn đám truyền thông đi đằng sau, bước chậm tới trước cửa nhà. Cửa nhà đóng chặt, lạnh lùng y như chủ nhân của nó vậy. Thường Huỳnh bấm chuông cửa, một lát sau thì cửa được mở ra.
Tịch Điềm nhìn Thường Huỳnh, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”
Thường Huỳnh đã sớm biết tính cách quái gở của vị đạo diễn quốc tế này, cô ta nở nụ cười, giơ cái CD đã chuẩn bị từ trước ra: “Cháu đã xem tất cả các tác phẩm của vợ chú đấy ạ.”
Nghe thấy người kia nhắc đến Ninh Linh, sắc mặt Tịch Điềm có thả lỏng đôi chút, Thường Huỳnh nói tiếp: “không biết dự án phim sắp tới của chú đã tìm được nữ chính chưa ạ?”
Tịch Điềm nhìn Thường Huỳnh, nói: “cô không phù hợp.” nói xong liền đóng sầm cửa lại, giống như muốn đập thẳng vào mặt Thường Huỳnh một cái vậy.
Đám truyền thông cũng ngẩn người, máy quay cầm trên tay cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, thế mà không ngờ Tịch Điềm lại chẳng chừa cho Thường Huỳnh chút mặt mũi nào.
Nụ cười của Thường Huỳnh trở nên căng cứng, cô ta tỏ ra vô cùng khó xử. đã đích thân tới đây rồi, còn chuẩn bị cả đĩa phim của vợ ông ta, vậy mà ông ta vẫn không có thái độ hòa nhã với mình.
Hay là, Tịch Điềm không hài lòng khi cô ta dẫn truyền thông theo?
Tất nhiên cô ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế, lần thứ hai tới đây cô ta không dẫn theo truyền thông nữa, một mình đến bấm chuông cửa, chuẩn bị thể hiện bản thân một chút.
“Xin chào, cháu là Thường Huỳnh…”
Còn chưa nói xong thì Tịch Điềm đã bỏ lại cho cô ta một câu, còn lười chẳng thèm nhìn cô ta một cái: “Tôi đã nói rồi, cô không phù hợp, đừng có quay lại nữa.”
“Rầm” một tiếng, Thường Huỳnh lại một lần nữa bị từ chối ngay từ ngoài cửa.
cô ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn sẽ chuẩn bị đi một chuyến cuối cùng nữa, ba lần chân thành đến tìm gặp Tịch Điềm, cả làng giải trí này có ai làm được như cô ta chứ?
Lần này Tịch Điềm ngay cả cửa cũng không mở, dứt khoát không chịu gặp Thường Huỳnh luôn. Thường Huỳnh bị người ta giẫm nát hết thể diện, tức giận quyết định không bao giờ đến đây lần nào nữa.
Các fan cũng biết chuyện Thường Huỳnh bị từ chối, bọn họ nói rằng Tịch Điềm ngay cả một người ưu tú như Thường Huỳnh mà cũng không thấy vừa ý.
Thế là hai nữ diễn viên đang hot nhất hiện nay là Bùi Ninh và Thường Huỳnh đều đã bị đạo diễn Tịch từ chối.
Đạo diễn Tịch Điềm vẫn lề mề không bắt đầu tiến hành buổi casting, cảm giác như ông cảm thấy không hài lòng với tất cả những nữ diễn viên trong nước bây giờ. Dư luận lại dậy sóng, đạo diễn Tịch quả nhiên vẫn như năm ấy, sự kiêu ngạo không hề giảm đi chút nào.
Tịch Điềm nói rằng, chỉ có người nào thực sự hiểu được Ninh Linh thì mới có thể diễn tốt được vai Ninh Linh mà thôi.
Đúng vậy, Ninh Linh là huyền thoại trong giới điện ảnh, còn là vợ của Tịch Điềm, bà đã giành được vô số giải thưởng trong và ngoài nước, các fan của bà thì trải rộng trên toàn thế giới.
Nhưng Ninh Linh thật sự thì đã mất rồi, cho dù các nữ diễn viên có muốn tìm hiểu về bà thì cũng chỉ có thể thông qua những hình ảnh và video của bà khi còn sống mà suy luận thôi.
Căn bản sẽ không thể đạt tới trình độ “thật sự hiểu về Ninh Linh” như lời Tịch Điềm nói được.
Rốt cuộc phải là người như thế nào thì mới đủ tư cách diễn được vai Ninh Linh đây?
Các nữ diễn viên ai cũng đang muốn bắt được cơ hội quý giá, còn Diệp Tuệ thì lại không suy nghĩ đến chuyện sẽ tranh giành vai diễn này.
Tính cách của đạo diễn quá ngạo mạn, phim của ông thì như một chiếc bánh thơm ngon, chắc chắn là không đến lượt cô đâu.
Diệp Tuệ xong việc trở về nhà, thấy Thẩm Thuật đang ngồi trên salon đợi cô, cô mới nhận được một khoản cát xê nên liền nói với anh: “Thẩm Thuật, tối nay em mời anh đi ăn một bữa thật ngon nhé.”
anh lắc đầu, vỗ chỗ trống bên cạnh mình: “Hôm nay chuyện ăn uống cứ để sau, bây giờ anh có chuyện muốn nói với em.”
Diệp Tuệ ngơ ngác ngồi xuống.
Thái độ của anh rất bình tĩnh, đẩy mấy tờ báo tới trước mặt cô.
[Theo tin hàng xóm tiết lộ, căn nhà của đạo diễn Tịch Điềm thường xuyên phát ra âm thanh kỳ quái lúc nửa đêm.]
[Chuyện ma quỷ phía Tây khu biệt thự được đồn đại ngày càng nghiêm trọng, từng hộ gia đình sợ hãi chuyển nhà đi nơi khác sống.]
Diệp Tuệ nhìn ngày viết mấy bài báo thì thấy là đã ba năm trước rồi, bây giờ khu phía Tây đó chỉ còn lại mỗi căn nhà của đạo diễn Tịch Điềm thôi.
Các manh mối dần dần rõ ràng, dường như chỉ hướng đến một sự thật.
Diệp Tuệ ngước lên, chống lại tầm mắt của Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật nói: “Ngày mai anh sẽ cùng em đến nhà đạo diễn Tịch, có lẽ diễn viên duy nhất có khả năng được ông ấy lựa chọn, chỉ có thể là em thôi.”