Giọng nói của cô không bị ảnh hưởng gì, nhưng vì hôn mê trong thời gian dài nên bây giờ cổ họng cô khô đến phát đau, giọng cũng trở nên khàn đi. Từng chữ đều giống như nặn từ trong cổ họng đi ra, nói xong có thể cảm giác được cơn đau mãnh liệt truyền đến.
Nhưng dù vậy thì cô vẫn muốn nói cho anh biết rằng cô đã tỉnh lại rồi.
Thẩm Thuật ngẩn ngơ đứng tại chỗ, chân như bị đóng đinh dưới đất vậy, thậm chí đã quên mất việc phải bước đến gần cô.
Khoảng một phút sau, Thẩm Thuật mới nhấc chân lên, bước từng bước đến giường bệnh của Diệp Tuệ, ánh mắt nhìn cô không dời.
anh không dám chớp mắt, sợ rằng mí mắt vừa động là cô sẽ biến mất luôn.
Thẩm Thuật rón rén nhích lại gần Diệp Tuệ, rất sợ đây chỉ là ảo giác của anh, rất sợ cảnh trước mắt bây giờ chỉ là một giấc mơ.
Thẩm Thuật đưa tay ra sờ lên mặt cô, động tác ngốc nghếch như một đứa trẻ, xúc cảm mềm mại vô cùng chân thật, còn cả ánh mắt trong veo sáng ngời của cô nữa.
Do dự nửa giây, Thẩm Thuật há miệng, câu đầu tiên anh nói là: “Em muốn uống nước không?”
không đợi cô trả lời, anh liền đỡ cô ngồi dậy, tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô, để cô ngồi dựa vào giường bệnh.
Vì ngủ mê man quá lâu nên Diệp Tuệ chỉ cảm thấy người mình nặng trịch, giống như có một sức nặng ngàn cân đè ép khiến cô không tài nào đứng dậy nổi.
Diệp Tuệ cố gắng dựa vào giường bệnh, nhìn Thẩm Thuật cầm bình giữ nhiệt đến.
cô biết ngày nào Thẩm Thuật cũng chuẩn bị nước ấm để uống, luôn thay nước thường xuyên để đảm bảo sau khi tỉnh lại cô có thể có nước ấm để uống luôn.
Chẳng qua là ngày qua ngày, cô vẫn mãi chưa tỉnh lại.
Mọi việc anh làm cô đều biết hết, mũi cô cay cay, muốn khóc. Nhưng hai mắt rất khô, ngay cả nước mắt cũng khó mà rơi xuống.
Nước sáng mới đun nên bây giờ vẫn còn ấm, Thẩm Thuật đưa tới miệng cho cô uống.
Diệp Tuệ uống từng ngụm nhỏ hết cốc nước, uống xong mới cảm thấy thoải mái hơn, cuối cùng cũng có thể nói dễ dàng: “Thẩm Thuật.”
“anh đã đến chùa, sau đó mơ một giấc mơ, mơ về em…” Có thể vì mừng quá nên lời anh nói không được mạch lạc, “Khi đó em…”
Diệp Tuệ cười: “Là anh đã đưa em về đấy.”
Thẩm Thuật nhất thời không nói được gì, nói cách khác là anh thật sự đã nhìn thấy linh hồn của Diệp Tuệ, còn đưa cô về đây rồi.
trên đời này thật sự tồn tại rất nhiều chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được, dù là thể chất đặc biệt của Diệp Tuệ hay là sự cố ngoài ý muốn sau khi cô bị thanh kiếm của thiên sư đâm bị thương…Tất cả đều chứng tỏ rằng linh hồn có thật trên đời.
không lẽ, nguyện vọng của anh đã trở thành hiện thực rồi sao?
Tuổi thọ của anh sẽ được chia cho Diệp Tuệ, bây giờ cô đã có được một nửa tuổi thọ của anh rồi.
Chuyện bọn họ còn dư lại bao nhiêu thời gian không quan trọng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh cũng sẽ ở bên cạnh Diệp Tuệ, anh muốn cô được sống khỏe mạnh bình an, cũng muốn được sống hạnh phúc cùng cô.
anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để Diệp Tuệ rơi vào tình thế nguy hiểm một lần nào nữa…
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, cơ thể cô vốn đã mảnh mai, sau chuyện này lại càng gầy yếu hơn, bộ đồ bệnh nhân rộng rãi mặc lên người cô trở nên rất xộc xệch.
Tim anh nhói đau, đây chính là Diệp Tuệ của anh đấy.
anh và cô lại được ở bên nhau rồi, từ nay về sau nhất định anh sẽ chăm sóc cô thật tốt.
“Phải rồi, để anh gọi bác sĩ tới.” Thẩm Thuật có phần bối rối, bây giờ Diệp Tuệ vừa tỉnh lại, không biết tình trạng cơ thể của cô như thế nào.
anh chỉ lo nói chuyện với cô thôi, tại sao lại có thể quên mất một việc quan trọng như thế được chứ.
Vừa dứt lời, anh lập tức đứng lên, không nói tiếng nào với cô nữa mà vội vàng chạy ra cửa phòng bệnh, anh kéo cửa ra, chạy nhanh ra ngoài.
Diệp Tuệ nhìn bóng lưng vội vã của anh, liền phì cười.
cô lắc đầu, liếc nhìn cái nút bấm chuông bên cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ giơ tay bấm nút, Thẩm Thuật cuống quá rồi, ngay cả chuyện đơn giản thế này cũng quên được.
Lúc y tá đi vào phòng bệnh cũng đúng là lúc Thẩm Thuật kéo Mạnh Hàn đến.
Hai người chạy một mạch đến đây, Mạnh Hàn thở không ra hơi, còn không có cả thời gian đứng lại thở, vì vừa tới cửa phòng bệnh là anh ấy lại bị Thẩm Thuật kéo thẳng đến giường bệnh của Diệp Tuệ.
“cô ấy tỉnh lại khi nào vậy? Sau khi tỉnh lại có dấu hiệu gì khác thường không?” Mạnh Hàn còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã bị Thẩm Thuật lôi tới đây.
“Vừa mới tỉnh, tạm thời tôi vẫn chưa rõ tình trạng của cô ấy thế nào.” Thẩm Thuật thúc giục, “Cậu mau kiểm tra cho cô ấy đi.”
“Được rồi.” Mạnh Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa, lập tức phối hợp với y tá kiểm tra tổng quát cho Diệp Tuệ.
Càng kiểm tra thì Mạnh Hàn càng thấy kỳ lạ, anh ấy nhăn mày, dù là xem xét từ phương diện nào thì cơ thể của Diệp Tuệ cũng không thấy có vấn đề gì cả.
Mọi thứ vẫn giống hệt với lúc Diệp Tuệ bắt đầu hôn mê, lần nào kiểm tra thì kết quả vẫn hoàn hảo, chỉ là cô cứ hôn mê không tỉnh lại mà thôi.
Thấy Mạnh Hàn nhíu mày, Thẩm Thuật lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Mạnh Hàn lắc đầu, cười nói: “Diệp Tuệ, em có thể tỉnh lại thật sự là một kỳ tích đấy.”
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngẩn người, hiểu được ý của Mạnh Hàn. Chỉ là ẩn ý trong câu này người khác không ai có thể biết được, chỉ có anh và cô biết mà thôi.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì, chỉ mỉm cười hạnh phúc.
Mạnh Hàn cũng cảm nhận được cảm xúc của hai vợ chồng lúc này, Diệp Tuệ tỉnh lại là tốt rồi, lúc cô nằm hôn mê, linh hồn của Thẩm Thuật dường như cũng bị hút mất theo.
Mạnh Hàn nói việc Diệp Tuệ tỉnh lại là một kỳ tích, có thể là vì niềm tin của Thẩm Thuật quá lớn đi.
“Sau khi kiểm tra toàn diện một lượt, em cứ ở lại viện thêm mấy hôm để theo dõi nhé.” Mạnh Hàn nói, “Khi nào chắc chắn không có vấn đề gì nữa thì mới xuất viện được.”
nói xong, Mạnh Hàn và y tá rời khỏi phòng bệnh.
Tin Diệp Tuệ đã tỉnh lại nhanh chóng được báo cho Nghiêm Lam và người nhà họ Thẩm, nhưng vì cô vẫn đang yếu nên phải hạn chế người đến thăm.
Rất nhiều người đến thăm Diệp Tuệ đã bị Thẩm Thuật chặn lại bên ngoài, chỉ có Nghiêm Lam là được vào.
Ở buổi họp báo tuyên truyền phim Thẩm Thuật đã công khai hứa với khán giả, chỉ cần Diệp Tuệ có tiến triển gì mới là sẽ ngay lập tức thông báo cho bọn họ biết.
Ngay tối hôm đó, Weibo chính thức của Hoa Thụy cuối cùng cũng có một bài đăng liên quan đến Diệp Tuệ, công ty chỉ viết ngắn gọn bốn chữ: Diệp Tuệ đã tỉnh.
Ngay sau đó phòng làm việc của Diệp Tuệ cũng chia sẻ lại bài đăng, xác nhận tính chân thật của tin tức này.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, mọi người đã kết thúc một ngày học tập và làm việc, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng bốn chữ ngắn gọn trên Weibo của Hoa Thụy giống như một tảng đá lớn rơi xuống biển vậy, khơi dậy cả ngàn đợt sóng.
Cánh phóng viên đang chuẩn bị nghỉ ngơi lập tức tỉnh táo hẳn, chẳng thấy buồn ngủ chút nào nữa, lập tức đi xác nhận thông tin, liên hệ với người phát ngôn của Hoa Thụy.
Bà chủ Hoa Thụy, nữ diễn viên Diệp Tuệ, đã tỉnh lại sau gần một tháng hôn mê!
Dân mạng cũng không ngủ được, Diệp Tuệ tỉnh rồi, sau đó thì sao sau đó thì sao!!!
cô ấy có khỏe không? Về sau có thể khôi phục lại cuộc sống như bình thường không? Có thể tiếp tục đóng phim không?...Ai cũng có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp.
“Hu hu hu Tuệ Tuệ ơi chị có biết là em đã xem đi xem lại phim chị đóng bao nhiêu lần rồi không, cuối cùng cũng đợi được đến lúc chị tỉnh lại rồi! Chị cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe nhé, rồi cho chúng em nhìn một chút dáng vẻ của chị bây giờ đi mà.”
“Diệp Tuệ vừa mới tỉnh lại, chắc chắn là vẫn rất yếu, cánh phóng viên xin đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, xin hãy trả lại cuộc sống bình yên cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi!”
“Tôi thức đến hai giờ sáng rồi đây, sao vẫn chưa có thêm tin tức gì mới vậy, sốt ruột quá đi, tình hình Diệp Tuệ sau khi tỉnh lại thế nào rồi? Hoa Thụy hãy nói thêm gì đi chứ!”
Điện thoại của phòng PR Hoa Thụy đang bị phóng viên khủng bố, Weibo thì bị khán giả oanh tạc, trưởng phòng Trình Thắng đành phải đi hỏi ý kiến Thẩm Thuật, sau khi nhận được sự đồng ý của anh thì mới dám đăng Weibo.
[Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sau khi kiểm tra tổng quát, tình trạng sức khỏe của Diệp Tuệ rất tốt, cô ấy đang từ từ bình phục, có tiến triển gì mới chúng tôi sẽ tiếp tục thông báo trên Weibo.]
Những người chờ đợi đêm hôm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đặt máy xuống đi ngủ.
Diệp Tuệ ngủ cả đêm nên không biết chuyện gì trên mạng hết, không ngờ nhất cử nhất động của cô bây giờ lại được mọi người quan tâm đến vậy.
Sáng sớm, trên mạng toàn là tin tức về cô, Thẩm Thuật đưa máy cho cô xem.
[Nữ diễn viên trẻ Diệp Tuệ đã tỉnh lại sau khi hôn mê một tháng, sức khỏe ổn định và có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước kia.]
[Bà chủ Hoa Thụy đã tỉnh lại sau khi bị bệnh nặng, là kỳ tích y học hay sức mạnh tiền bạc?]
[Tấm lòng của Thẩm tổng đã cảm động trời cao, vợ anh đã tỉnh lại sau một thời gian dài chờ đợi.]
Đọc xong những tin này, mặt Diệp Tuệ không cảm xúc: “…”
Mặc dù nội dung mấy bài báo thì không có vấn đề gì cả, nhưng kiểu đặt tiêu đề thế này có phải hơi kỳ quái rồi không, cô là nữ chính cảm thấy áp lực quá đi.
Sau khi ăn xong bữa sáng cùng Diệp Tuệ, Thẩm Thuật dẫn cô dạo quanh trong phòng bệnh.
Vì cô hôn mê quá lâu nên cơ thể cứng lại, tạm thời chưa thể đi lại được bình thường, phải ngồi xe lăn để Thẩm Thuật đẩy đi.
Diệp Tuệ mới tỉnh lại nên được Thẩm Thuật cẩn thận quan tâm chăm sóc, bất kỳ chuyện nhỏ nào anh cũng đều làm giúp cô hết.
Nháy mắt đã đến trưa, Thẩm Thuật ra ngoài mua đồ ăn trưa cho Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ trơ mắt nhìn anh lấy từng món ăn ra, bàn trên giường bệnh không lớn lắm, sau khi bày kín bàn xong, trong tay anh vẫn còn cầm một cái bình giữ nhiệt.
Mở nắp ra, bên trong là canh thập toàn đại bổ*.
*Là thang thuốc Đông y bao gồm Đẳng sâm, Cam thảo, Phục linh, Bạch truật, Thục địa, Đương quy, Bạch thược, Xuyên khung, gia thêm Hoàng kỳ, Quế nhục. Có tác dụng bổ khí huyết, dùng khi người bệnh suy yếu sau khi ốm dậy.
Mặc dù bác sĩ đã dặn Thẩm Thuật là bây giờ Diệp Tuệ đang yếu, không nên ăn uống bồi bổ quá nhiều, nhưng anh vẫn thuê người nấu canh dinh dưỡng cho cô.
Bình giữ nhiệt được đưa tới trước mặt cô, mùi thơm nồng đậm tỏa ra ngoài.
Suy nghĩ của Thẩm Thuật không giống người bình thường, anh nói: “Em đừng uống, ngửi là được rồi.”
Diệp Tuệ: “…”
cô rất muốn giáo huấn anh một trận, anh lãng phí như thế này có phải không được tốt lắm hay không, nhưng nhìn nét mặt chân thành của anh, cô lại không thể nói ra thành lời.
Diệp Tuệ đành phải làm theo lời Thẩm Thuật nói, cúi đầu xuống hít hà, cảm nhận giá trị dinh dưỡng của canh thập toàn đại bổ.
Lúc Nghiêm Lam và Vương Xuyên đi vào cũng đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Diệp Tuệ đẩy cái bình canh ra, nói: “Em ngửi no rồi.”
Thế là bình canh thập toàn đại bổ này coi như đã phát huy đủ tác dụng của nó sau khi Diệp Tuệ ngửi xong, bây giờ nó đã được để ở một cái bàn khác trong phòng bệnh.
Thẩm Thuật gắp thức ăn cho Diệp Tuệ theo như lời bác sĩ dinh dưỡng đã dặn, bảo đảm rằng cô có thể ăn đủ chất để cơ thể khỏe lại nhanh hơn.
Trong cả bữa ăn, Diệp Tuệ không động đến bình canh bổ dưỡng kia nữa.
Vương Xuyên chỉ vào cái bình canh bị bỏ rơi ở một góc vắng vẻ, nói: “Canh này…” không ai uống sao?
Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng thì Thẩm Thuật đã chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Xuyên, tầm mắt hai người nhìn nhau, Vương Xuyên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức im miệng.
Ý tứ trong mắt Thẩm Thuật rất rõ ràng, đó là canh để Diệp Tuệ nhà tôi bồi bổ cơ thể đấy.
Vương Xuyên quyết định từ bỏ bình canh bổ, nhưng phía sau Thẩm Thuật bỗng vang lên tiếng của Diệp Tuệ: “Canh đấy em không được uống. Vương Xuyên anh uống đi.”
“Cảm ơn Thẩm phu nhân!” Vương Xuyên vội vàng đổi cách gọi để chặn miệng Thẩm Thuật, nói xong liền cầm cái bình canh rồi ngồi xuống salon uống ngon lành.
một câu Thẩm phu nhân khiến cho Thẩm Thuật cảm thấy vô cùng hài lòng và mãn nguyện.
Mấy ngày tiếp theo, trưa nào cũng sẽ có một bình canh thập toàn đại bổ, cho nên Diệp Tuệ cứ ngửi xong là chỗ canh đó cuối cùng cũng sẽ chui vào bụng Vương Xuyên hết.
một ngày nào đó sau một tuần, không thấy bóng dáng Vương Xuyên đâu nữa.
Diệp Tuệ hỏi: “Hôm nay Vương Xuyên không tới à anh?”
Thẩm Thuật bình thản ồ một tiếng rồi nói: “Cậu ấy ốm rồi, hôm nay xin phép nghỉ làm để nằm nhà nghỉ ngơi.”
Diệp Tuệ: “Uống nhiều canh bổ thế mà vẫn ốm được sao?”
“không biết nữa.” Thẩm Thuật rất tỉnh táo lắc đầu, nhưng anh biết rất rõ, Vương Xuyên vì quá tham ăn, uống quá nhiều canh dinh dưỡng nên bị thừa năng lượng, thế là phát ốm thôi.
Vương Xuyên nằm nhà thầm nghĩ, có một chút xíu thế thôi mà nhiều gì, canh dinh dưỡng tình yêu của Thẩm tổng quả nhiên không phải là thứ mà người bình thường có thể tùy tiện uống.
Chính vì anh uống canh bổ dưỡng của Thẩm tổng mà giờ phải chịu tội thế này đây.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, Diệp Tuệ đã nằm viện một thời gian, mỗi lần kiểm tra sức khỏe, kết quả đều cho thấy cơ thể của cô bây giờ rất khỏe mạnh.
cô đã có thể xuất viện được rồi, nếu sau khi về nhà mà xảy ra vấn đề gì thì sẽ quay trở lại viện ngay.
Trước khi xuất viện, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ quyết định sẽ đến chùa tạ ơn thần linh, cả hai đều tin rằng việc Diệp Tuệ tỉnh lại là do thần linh giúp đỡ.
Cả hai đến chùa, thành kính tạ ơn, quỳ gối chắp tay trước иgự¢, mặt hướng về tượng Phật, sau đó đồng loạt cúi người, nhẹ nhàng chạm đầu xuống đất, chân thành làm lễ mấy lần.
Hai người nhắm mắt lại, trong lòng cùng chung suy nghĩ, cảm tạ thần linh đã cho bọn họ được gặp nhau một lần nữa, đây thật sự là một may mắn. Hai người nhất định sẽ vô cùng trân trọng lần gặp lại rất khó có được này, vận mệnh đã đối tốt với họ, họ cũng sẽ hết lòng sống tốt những ngày tháng tiếp theo.
Làm lễ xong, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chuẩn bị rời đi, cả hai lơ đãng nhìn thấy có một người phụ nữ đứng bên cạnh sư trụ trì, người phụ nữ ấy quay lưng về phía họ, nhưng nhìn bóng lưng rất quen thuộc.
Diệp Tuệ nhìn một lúc liền nhận ra người này, cô kinh ngạc nói: “Sao Chu thiên sư cũng ở đây?”
Thẩm Thuật vừa nhìn thấy Chu thiên sư là nhớ ngay đến chuyện sư phụ của Chu thiên sư đã đâm kiếm vào tay Diệp Tuệ, khiến cho Diệp Tuệ bị hôn mê lâu như vậy.
Sắc mặt anh trầm xuống, Diệp Tuệ hiểu suy nghĩ của anh, cô nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan chặt nhau, Thẩm Thuật nhìn cô, nét mặt thoáng dịu đi.
anh và cô đi ra bên ngoài điện, lúc này đằng sau vang lên tiếng của Chu thiên sư: “cô Diệp Tuệ.”
Diệp Tuệ dừng bước, quay người lại nhìn, Chu thiên sư đang đứng nhìn cô, cảm xúc có phần phức tạp.
Diệp Tuệ lịch sự gật đầu: “Chu thiên sư.”
Chu thiên sư tiến lên mấy bước, nhìn Thẩm Thuật: “Thẩm tổng.”
Sau đó chị lại quay sang nhìn Diệp Tuệ: “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, không thì cả đời này tôi sẽ day dứt mãi.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “không liên quan đến chị mà.”
Mặc dù Lão thiên sư đã làm cô bị thương, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Chu thiên sư hết, lúc ấy Chu thiên sư còn ngăn sư phụ không được Gi*t tướng quân, chỉ là ngăn không được mà thôi.
Chu thiên sư cười khổ: “Buổi chiều ngay hôm sư phụ đâm cô bị thương, ông ấy không cẩn thận bị ngã cầu thang, đến giờ hai chân vẫn chưa đi lại được.”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật sửng sốt, Chu thiên sư nói tiếp: “Bác sĩ nói chân của sư phụ tôi đã không sao rồi, nhưng ông ấy vẫn không thể đứng lên nổi.”
Chu thiên sư nhìn tượng Phật, lẩm bẩm: “Làm việc ác ắt sẽ nhận quả báo, có lẽ do sư phụ tôi đã làm quá nhiều việc không nên làm, cho nên mới…”
Chu thiên sư vẫn chưa nói hết câu, nhưng Diệp Tuệ đã hiểu, Chu thiên sư nói đúng, chắc hẳn sư phụ của chị đã gặp báo ứng rồi.
Chu thiên sư rời đi, Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cảm thán: “Đúng là thế sự vô thường.”
cô vì đại thần và tướng quân nên đã giơ tay cản lại mũi kiếm của Lão thiên sư, cho nên mới bị hôn mê. Lão thiên sư thì chẳng phân biệt được hồn ma thiện ác, cứ gặp là Gi*t hết. Bây giờ cô tỉnh lại rồi, còn Lão thiên sư thì không thể đi lại được nữa, đúng là nhân quả luân hồi, thế sự vô thường.
Thẩm Thuật cũng có nhiều cảm xúc, anh nắm chặt tay Diệp Tuệ, nói: “Về sau chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Hai người rời khỏi chùa, bên ngoài vang lên tiếng ve kêu, ngoài điện thì nóng bức, trong điện lại lạnh lẽo, ánh nắng chiếu sáng cả vùng đất, nhưng không chiếu vào trong điện. Trong điện khá tối, nhưng tượng Phật dường như đang tỏa ra một tầng ánh sáng rực rỡ. Khánh hành hương lui tới, tượng Phật vẫn lặng yên ngồi đó, nét mặt bình thản từ bi như thường ngày.
Ngày xuất viện cũng chính là sinh nhật của Diệp Tuệ.
Ở trong viện lâu quá nên Diệp Tuệ còn không nhớ cả sinh nhật mình, cô chỉ biết là hôm nay cô được về nhà rồi.
Xe lái đến khu biệt thự, Diệp Tuệ xuống xe, Thẩm Thuật theo sát sau lưng cô, sợ cô đi không vững, căn nhà thân quen đã ở ngay trước mắt, Diệp Tuệ bấm mật khẩu rồi mở cửa đi vào.
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến, làm sáng một góc trong căn nhà.
Kỳ lạ là trong nhà chỗ nào cũng tối om.
Sao ban ngày mà lại kéo kín rèm cửa thế này?
Diệp Tuệ đi vào phòng khách, cửa được Thẩm Thuật đóng lại, trong nhà không bật đèn, sau khi đóng cửa có thể nhìn thấy rõ ràng trên bàn có một ngọn nến đang cháy.
cô cúi đầu, dưới sàn nhà được trải hoa hồng đỏ, vòng quanh bên chân cô.
Cách trang trí trong nhà lúc này giống hệt với cái hôm Thẩm Thuật chuẩn bị cầu hôn cô ở sân thượng khách sạn lần trước, chỉ khác một điểm là trên bàn có thêm một hộp hoa hồng giấy, bên trong là những bông hoa mà Thẩm Thuật đã gấp trong thời gian Diệp Tuệ hôn mê nằm viện.
Trước khi Diệp Tuệ xuất viện, Thẩm Thuật đã gom hết chỗ hoa giấy đó lại, bỏ vào một cái hộp.
Tối hôm sinh nhật tròn 30 tuổi của Thẩm Thuật, cả hai đều đã chuẩn bị hết mọi thứ nhưng lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Khi đó cô vẫn chưa được nhìn thấy những gì mà anh đã chuẩn bị, bây giờ anh liền làm lại một lần cho cô xem.
Diệp Tuệ bước đi rất cẩn thận, sợ giẫm nát những cánh hoa dưới sàn nhà, đằng sau vang lên giọng nói dịu dàng của Thẩm Thuật: “một ngày trước sinh nhật anh, anh cũng đã muốn cho em thấy những thứ này.”
Diệp Tuệ quay đầu lại nhìn Thẩm Thuật, cô biết, hôm đó anh muốn cầu hôn cô.
cô đi tới bên cạnh bàn, cầm ly rượu vang lên nhìn.
Vừa mới cầm lên được một giây, còn chưa kịp làm gì thì Thẩm Thuật đã đi tới ngăn cô lại, anh cầm ly rượu trong tay cô rồi đặt lại lên bàn.
Diệp Tuệ mới khỏi bệnh, anh phải để ý đến cô nhiều hơn: “Em không được uống rượu đâu.”
“Vậy sao ngày anh cầu hôn lại có rượu vang vậy?” Diệp Tuệ không hiểu, tửu lượng của cả hai đều không tốt, không thể uống nhiều rượu.
Thẩm Thuật không đáp, Diệp Tuệ nhìn anh thật lâu.
anh yên lặng một lúc, cuối cùng mới đành phải nói thật: “Tại em nói là, mỗi khi em uống rượu là sẽ bạo dạn hơn nhiều.”
Diệp Tuệ: “…”
Đối mặt với suy nghĩ đơn thuần như vậy, Diệp Tuệ không biết phải nói gì, cô ho mấy tiếng rồi nói đùa với anh: “Lần sau mà anh muốn em làm gì với anh…”
cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng: “thì nhất định phải nói thẳng cho em biết đấy.”
Thẩm Thuật sửng sốt, dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt anh hơi đỏ lên, một lúc sau mới nhỏ giọng ừ một tiếng.
“Cái gì đây anh?” Diệp Tuệ ngạc nhiên hỏi.
Theo hướng ngón tay cô chỉ, Thẩm Thuật nhìn sang, trên bàn có một hộp quà được gói rất đẹp.
không đợi anh trả lời, Diệp Tuệ đã tự đi tới rút cái nơ trên hộp rồi mở ra xem.
Bên trong là một hộp hoa hồng giấy được xếp rất ngay ngắn.
Thẩm Thuật gấp nhiều hoa thế này làm gì?
Lúc đếm số hoa có trong hộp, hốc mắt cô ướt nhòa, vì số hoa trong hộp vừa đúng với số ngày mà cô hôn mê trong viện.
Những ngày này quá mức kinh khủng đối với Thẩm Thuật, anh không muốn đếm số ngày nên đã gấp hoa để thay thế.
Diệp Tuệ cố nén nước mắt, cẩn thận nhìn thật kỹ hộp hoa hồng giấy.
Dưới ánh nến vàng chập chờn, hoa hồng cũng bị in lên những cái bóng lốm đốm của ánh nến, cô đưa tay ra sờ lên những cánh hoa giấy.
Từ bông đầu tiên cho đến những bông trước khi cô tỉnh lại, tay nghề của anh đã tiến bộ rất rõ rệt.
Mỗi một bông hoa tượng trưng cho một ngày Thẩm Thuật nhớ nhung cô.
Từ những ngày còn vụng về cho đến khi đã thành thạo, hoa hồng giấy càng lúc càng đẹp, nhưng cô có thể tưởng tượng ra rằng, thời gian cô hôn mê càng lâu thì tâm trạng anh lại càng tuyệt vọng hơn.
Thẩm Thuật không phải là người giỏi ăn nói, anh không biết nói những lời tình cảm, từ trước đến giờ anh đều chỉ dùng hành động để bày tỏ tình yêu sâu sắc và chân thành của mình với cô.
“Thẩm Thuật, em thích lắm.” Hốc mắt cô đỏ hoe.
Mặc dù lời này là chính Diệp Tuệ tự nói, nhưng đối với Thẩm Thuật thì anh vẫn thấy còn rất nhiều rất nhiều thứ chưa được, anh muốn mang đến cho cô hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời này.
anh tự cảm thấy những việc mình làm vẫn chưa đủ tốt.
Thẩm Thuật lắc đầu: “anh vẫn còn nợ em một thứ.”
Diệp Tuệ hỏi: “Thứ gì vậy?”
anh mỉm cười, đi tới gần cô, phả hơi vào tai cô, nói từng chữ: “một đám cưới.”
Diệp Tuệ ngẩn người, không nói gì, Thẩm Thuật không nghe thấy cô nói, liền muốn đứng thẳng dậy để nhìn cô, nhưng cô lại bất ngờ vòng tay lên cổ anh, ôm anh thật chặt.
Tất cả những tiếc nuối đều đã được bù đắp, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô tận.