Hôm nay Diệp Tuệ đi quay quảng cáo, sau khi quay xong, cô ngồi trong phòng hóa trang, chuẩn bị tẩy trang.
Lúc này Tiểu Lưu đột nhiên đi tới, trong tay còn cầm một bó hoa, đứng trước mặt Diệp Tuệ, đưa hoa cho cô: “Tuệ Tuệ, hoa của chị này.”
Diệp Tuệ nhìn bó hoa, hoa rất đẹp, bông nào cũng tươi, cô nhìn Tiểu Lưu hỏi: “Ai đưa thế?”
Tiểu Lưu lắc đầu: “Em không biết, người chuyển phát không nói cho em biết người tặng hoa là ai, nhưng mà trong này có một tấm card đấy.”
Tiểu Lưu cầm tấm card để trong bó hoa, Diệp Tuệ nhận lấy xem, trên card không có ghi tên, người tặng hoa muốn giữ bí mật, chỉ có mấy chữ liên quan đến cô.
“Tặng cho cô Diệp Tuệ xinh đẹp.”
một câu rất lịch sự, nét chữ cũng thanh thoát.
Diệp Tuệ cảm khái, người tặng hoa thần bí thật đấy, ngay cả tên cũng không ghi ra. cô thầm nghĩ, rất có thể là của fan tặng.
Tiểu Lưu cũng nghĩ là fan tặng, hỏi: “Tuệ Tuệ, hoa này đẹp quá, chị định để đâu?”
Diệp Tuệ suy nghĩ, nếu là fan tặng thì nên giữ lại, đang định nói thì thấy mũi ngưa ngứa, cô nhanh chóng che mũi, quay lưng đi chỗ khác hắt xì một cái.
cô xoay người lại, nhìn bó hoa, đang định nói thì mùi hoa lại lùa vào mũi, khiến mũi cô lại thấy ngứa.
Diệp Tuệ hắt xì liên tục mấy cái liền.
Tiểu Lưu thấy vậy liền hiểu ra là Diệp Tuệ bị hắt xì vì bó hoa, cô ấy vội vàng lấy bó hoa đi, đặt ở một chỗ rất xa.
Tiểu Lưu lo lắng hỏi: “Tuệ Tuệ, chị không sao chứ?”
Diệp Tuệ che mũi, rầu rĩ đáp: “Chị bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, hoa này thơm quá mức với chị rồi.”
Nếu cô còn tiếp tục ôm hoa thì e là sẽ hắt xì không dứt được mất.
Tiểu Lưu: “Để em mang đi chỗ khác.” Tiểu Lưu cầm bó hoa đi ra ngoài, trên đường đi ᴆụng phải Sầm Ngộ và quản lý của anh ấy.
Quản lý nhận ra đây là bó hoa mà Sầm Ngộ tặng cho Diệp Tuệ, Sầm Ngộ có chút cảm tình với Diệp Tuệ, cho nên đã bí mật tặng hoa cho cô.
Bó hoa này Sầm Ngộ đã chọn lựa rất lâu, sao bây giờ lại bị đem đi rồi?
Quản lý nhìn về phía Sầm Ngộ, Sầm Ngộ cũng khá ngạc nhiên, anh ấy không nói gì, vẫn đi thẳng về phía trước. Đến phòng hóa trang, Sầm Ngộ ngồi xuống phía đối diện với Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ hỏi: “anh cũng ở đây à?”
Sầm Ngộ cười nói: “anh vừa mới xong việc.”
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, anh thấy hơi buồn, đã tiếp xúc vài lần với Diệp Tuệ, anh cảm thấy Diệp Tuệ là một người rất tốt.
Cảm xúc của anh đối với Diệp Tuệ, từ lúc ban đầu chỉ là tán thưởng, sau lại dần dần biến thành có cảm tình.
Sầm Ngộ định từng bước theo đuổi Diệp Tuệ, cho nên hôm nay mới tặng hoa, nhưng chỉ tặng ẩn danh thôi, vì anh sợ nếu thẳng thắn quá thì cô sẽ sợ, lúc đó ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ, hỏi thử: “Vừa nãy anh nhìn thấy trợ lý của em cầm hoa đi ra ngoài, em không thích à?”
Diệp Tuệ vuốt mũi: “Đợt này em đang bị cảm, hơi nhạy cảm với mùi hoa nên không để hoa gần người được ạ.”
Sầm Ngộ: “…” Sao anh lại thấy mặt hơi đau nhỉ.
anh nhìn cô nói: “anh sẽ làm khách mời cho chương trình ‘trên đời này có ma thật không?’ đấy, tin này tổ chương trình vẫn chưa công bố ra ngoài.”
Diệp Tuệ không ngờ lại có cả Sầm Ngộ, cô nói: “Chương trình này khủng bố lắm đó, anh có sợ ma không?”
Sầm Ngộ nhìn cô vài giây, cười đáp: “Thế em nói thật đi, em tham gia mấy số rồi, có nhìn thấy con ma nào không?”
Diệp Tuệ ra vẻ cao thâm: “Trong lòng không có bóng ma, đương nhiên cũng sẽ không nhìn thấy ma rồi. Với lại nếu em mà nói thẳng với anh thì chương trình này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Sầm Ngộ phối hợp gật đầu: “anh hiểu rồi, có ma hay không là do mình suy nghĩ thôi.”
anh lại trêu: “Diệp thiên sư, nhìn em có vẻ rất có kinh nghiệm, anh là người mới, đến lúc đó phải học hỏi em nhiều điều rồi.”
Sầm Ngộ nói vậy là để có cớ rút ngắn khoảng cách với Diệp Tuệ, lúc tham gia chương trình, anh có thể tìm cô nói chuyện.
Diệp Tuệ suy nghĩ rồi nói: “Khi nào ghi hình anh cứ chú ý đến Chu thiên sư ấy, chị ý là chuyên gia, giỏi hơn em nhiều.”
Sầm Ngộ nhìn cô, không nói gì, anh chỉ muốn cô để ý đến anh thôi, chứ thật ra anh không hề sợ ma.
Diệp Tuệ thấy lạ khi Sầm Ngộ không nói lời nào, suy nghĩ vài giây, cô cho ra một kết luận.
Có phải Sầm Ngộ e dè vì Chu thiên sư là nữ không? anh ấy là đàn ông, nếu quá dựa dẫm vào Chu thiên sư thì sợ là khán giả sẽ nói này nói nọ.
Diệp Tuệ nghĩ ngay ra được một ý, cô nhớ đến một người, hai mắt liền lóe sáng.
Sầm Ngộ nhìn nét mặt của Diệp Tuệ, hai mắt cũng sáng lên.
anh chờ cô nói ra câu chúng ta là bạn bè, em sẽ giúp anh.
Vậy mà một giây sau lời cô nói lại là: “Hay là anh đi chung với Kim Cương đi!”
Sầm Ngộ sững người, sao lại biến thành Kim Cương rồi? Diệp Tuệ nói tiếp: “Kim Cương thân thể cường tráng khỏe mạnh, dương khí thịnh, ma không dám lại gần anh ấy đâu. anh cứ đi cạnh anh ấy là đảm bảo an toàn.”
Sầm Ngộ câm nín: “…” anh không muốn nói thêm gì nữa.
Quản lý đứng đằng sau nhìn bóng lưng u sầu của Sầm Ngộ, anh ấy chỉ biết cho Sầm Ngộ một ánh mắt đồng tình, sau đó vỗ vai anh.
Diệp Tuệ thấy động tác của anh quản lý, cô nhìn Sầm Ngộ hỏi: “Vai anh không thoải mái ạ? anh làm việc đừng cố quá nhé, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ từ đầu đến cuối đều không cùng tần số với mình, tâm trạng phức tạp nói: “…Ừ.”
Sầm Ngộ rời khỏi phòng hóa trang, ngồi vào xe. Dọc đường đi, anh không nói gì, có vẻ như vừa mới chịu đả kích rất lớn.
Quản lý biết Sầm Ngộ không vui, anh ấy đang theo đuổi một cô gái, nhưng người ta lại không hiểu tâm ý của anh ấy, quản lý nhìn Sầm Ngộ qua gương chiếu hậu, hỏi: “Ngày mai có tặng hoa nữa không ạ?”
Sầm Ngộ đang định ngày nào cũng ẩn danh tặng cho Diệp Tuệ một bó hoa, nhưng bây giờ cô đang bị cảm, đành phải gác lại kế hoạch này vậy.
anh rầu rĩ nói: “Để mấy ngày nữa rồi tính tiếp.” Tâm hồn thiếu nam của anh đang bị tổn thương, cần có thời gian để hòa hoãn lại đã.
Tập mới nhất của “trên đời này có ma thật không?” bắt đầu được phát trực tiếp, một tiếng trước khi phát sóng, mọi người đã biết khách mời của tập lần này thế mà lại là Thường Huỳnh!
Lúc bắt đầu chương trình, lượt xem online đã vượt quá trăm vạn chỉ trong vòng vài phút đồng hồ.
Thường Huỳnh trang điểm rất nhẹ khi đến chương trình này, không đến lúc tổ chương trình bày ra trò gì đáng sợ thì lớp trang điểm sẽ bị hỏng mất.
Thường Huỳnh đến sớm, lúc thấy Diệp Tuệ đến, cô ta chủ động chào hỏi người thím nhỏ: “Diệp Tuệ, hôm nay cô trang điểm đẹp lắm.”
Diệp Tuệ nhướn mày, đại khái cũng biết được tâm tư của Thường Huỳnh, cô cười nói: “Đâu có, tôi thấy hôm nay cô trang điểm đẹp hơn tôi nhiều.”
Mặc dù giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, nhưng bầu không khí có vẻ rất hài hòa.
Vì Diệp Tuệ và Thường Huỳnh ở trong cùng một khung hình nói chuyện với nhau, khiến cho những khán giả đang ngồi trước máy tính và điện thoại ai cũng trợn tròn mắt. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hai người này trước giờ là kẻ thù mà, sao bây giờ lại bắt đầu tung hô nhau rồi?
“Diệp Tuệ giờ là ảnh hậu Berlin rồi, Thường Huỳnh không thể coi là đối thủ của Diệp Tuệ nữa. Giá trị thương mại cũng thua kém quá nhiều.”
“Uây! Fan của Diệp Tuệ kinh quá nhỉ, mới nổi có một năm thôi, chưa gì đã nghĩ mình hơn người rồi cơ đấy? Nổi thêm mấy năm nữa thì mới có tư cách lên mặt nhé!”
“Hai idol đứng cùng nhau hòa hợp như thế rồi, hai nhà đừng có cắn nhau nữa.”
Sau khi các khách mời đến đông đủ, mọi người đứng trước cổng một trường học bỏ hoang, tên trường khắc trên cửa đã bị tróc sơn, trong trường cũng chỉ bật một cái đèn sáng.
Chủ đề của tập lần này là trường học bỏ hoang, ngôi trường này bắt đầu xuất hiện những câu chuyện ma quái từ sau khi bị đóng cửa, trên những bức tường có những bức tranh bị vẽ loạn, về sau những người đến đây “thám hiểm” còn nhìn thấy những chữ viết được viết bằng sơn đỏ ở bên trong.
Sau một tuần khảo sát, tổ chương trình xác nhận chỉ số an toàn ở nơi này rất cao.
Đạo diễn dẫn mọi người tới cửa tòa nhà học, sau đó cho mọi người tự đi lên.
trên cầu thang trống trải đột nhiên phát ra tiếng nhạc, tiếng nhạc du dương bay lượn trong không khí, làm cho cảm giác đáng sợ tăng lên gấp bội.
Mọi người cố nén nỗi sợ trong lòng, tiếp tục đi lên. Qua một khúc quanh, bọn họ nhìn thấy có một cô bé với dáng người mảnh mai đang đứng ở cầu thang phía trên.
cô bé đó mặc váy múa ba lê trắng tinh, vừa trông thấy nhóm khách mời, cô bé liền bắt đầu múa theo yêu cầu của đạo diễn.
Động tác của cô bé rất thanh thoát và chậm rãi, giống như một con 乃úp bê được lên dây cót vậy, từng động tác đều rất đẹp mắt, nhưng lại hơi đáng sợ.
“Aaaa!!!” Tiếng thét chói tai của Triệu Hủy vang lên.
Diệp Tuệ nhìn thấy cô bé kia nhếch môi cười, chắc vì dọa được các khách mời nên cô bé rất đắc ý.
Các khách mời bị đạo diễn giục đi tiếp, vòng qua cô bé múa ba lê đầu tiên, một hành lang dài từ từ hiện ra toàn bộ trước mắt.
trên hành lang này cũng có người múa ba lê, nhưng lần này lại có tận bốn cô gái!
Mấy cô gái này đều là các học sinh xuất sắc ở học viện múa gần đây, ai cũng học múa ba lê từ nhỏ rồi.
Sau khi được chọn tham gia một chương trình hot nhất trên mạng hiện nay, hiệu trưởng còn dặn dò mấy cô bé là phải biểu hiện thật tốt, làm rạng danh cho nhà trường.
Bốn cô bạn từ hành lang hội tụ lại cùng một chỗ, vòng tay nhau, bắt đầu nhảy điệu “Bốn con thiên nga”.
đang nhảy tốt thì không biết ai bị vướng váy trước, thế là bốn cô thiên nga cứ thế ngã đè lên nhau.
Kim Cương trêu chọc: “Đạo diễn Tôn à, mấy diễn viên này diễn kém quá đấy.”
Đạo diễn Tôn: “…”
Các cô gái múa ba lê bị lôi ra, sự can đảm của Kim Cương tăng lên gấp bội, anh đi thẳng đến phòng học, đẩy cửa, làm động đến xô nước để bên trên, liền vội vàng nhảy lùi ngay về đằng sau.
May là anh cũng có chút võ công, không thì ướt hết người rồi.
“Tổ chương trình vẫn còn có chút lương tâm, nước ấm lắm.” Diệp Tuệ mặt không đổi sắc sờ vào nước trên mặt đất.
Đạo diễn Tôn cười hai tiếng, mới đầu xuân đã ốm thì không được hay cho lắm, chương trình của ông rất nhân văn, chẳng những đảm bảo an toàn cho khách mời mà còn giữ sức khỏe cho họ nữa.
Dựa theo lộ trình mà tổ đạo diễn cung cấp, các khách mời đã đi một vòng tòa nhà học.
Nơi kinh khủng nhất chính là phòng thí nghiệm, mô hình cơ thể người trong này nhìn rất thật, giống như mới được mua rồi để vào vậy.
Diệp Tuệ vừa nhìn là biết ngay đây là đồ tổ đạo diễn mới mua, cho nên trường này hình như không có ma thật.
Sau khi ra khỏi phòng học, đạo diễn lại tỏ ý sâu xa gọi các khách mời lại, chỉ vào đồng hồ đeo tay, nói: “Đêm đã khuya, mọi người có thể nghỉ ngơi rồi.”
Nghỉ ngơi? Nghỉ ở đâu cơ?
Khả năng là phải qua đêm ở phòng ngủ rồi.
Trong phim kinh dị, địa điểm hay xuất hiện cảnh đáng sợ nhất trong trường học ngoài lớp học ra thì chính là phòng ngủ.
Mọi người được dẫn đến trước phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, trên mặt đất còn có một tờ giấy niêm phong mới bị xé xuống.
Các khách mời đưa mắt nhìn nhau, không có ai dám chủ động mở cửa, Diệp Tuệ vừa mới định tiến lên, không ngờ Thường Huỳnh đã lên tiếng trước: “Nếu mọi người sợ thì để tôi mở cho.”
Đợt trước Thường Huỳnh gặp phải cái bình hoa bị ma ám kia, rõ ràng trong lòng sợ muốn ૮ɦếƭ, nhưng cô ta không muốn để Diệp Tuệ có cơ hội chơi trội.
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng cô ta vẫn cắn răng tiến lên, xung quanh có nhiều người thế này, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ.
Thường Huỳnh làm như vô tình chen đến trước mặt Diệp Tuệ, che lại ống kính của Diệp Tuệ, để máy quay chiếu đúng vào một mình mình.
Thường Huỳnh hít sâu một hơi, để tay lên tay nắm cửa.
Cạch một tiếng, cửa còn chưa được mở, nhưng tay nắm cửa đã bị Thường Huỳnh làm rụng ra rồi.
Thường Huỳnh sợ đến mức suýt thì ném nó đi, may là cô ta vẫn nhớ có máy quay trước mặt, cho nên mới kìm lại không hét ầm lên rồi làm trò cười cho thiên hạ.
Thường Huỳnh gượng cười nói: “Cái này chắc chắn là do sự dàn xếp của tổ chương trình rồi, muốn hù dọa chúng ta đây mà.”
sự thật là cái tay nắm cửa tổ chương trình không hề động đến, đạo diễn Tôn nói: “Hôm qua lúc chúng tôi đến đây, cái tay nắm cửa vẫn bình thường mà.”
Điều này có nghĩa là cái tay nắm cửa không phải do Thường Huỳnh không cẩn thận làm gãy, mà là do ma làm, tuyệt đối không phải trò mà tổ chương trình bày ra.
Vừa nghe đạo diễn nói thế, Thường Huỳnh lại thấy sợ rồi, cô ta cầm cái tay nắm cửa, giữ cũng không được mà ném đi cũng không xong.
Thế là Thường Huỳnh kiên trì đẩy cửa ra, đèn trong phòng ngủ rất mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên giường thôi.
Cửa sổ phòng ngủ được mở, gió thổi vào làm rèm cửa lay động, không gian yên ắng. không ai dám tiến lên một bước, ngay cả Thường Huỳnh ban nãy xung phong nhận việc giờ cũng không có gan nữa rồi.
Diệp Tuệ dẫn đầu đi trước, ngồi xuống một cái giường ở góc trong cùng.
cô nhìn quanh một lượt, sở dĩ cô ngồi trên chiếc giường này là vì giường ở phía đối diện có bóng ma.
Diệp Tuệ rất có lòng nhắc nhở các khách mời: “Chúng ta ngủ hết ở bên này đi.”
Lời của Diệp Tuệ không bao giờ sai, Kim Cương, Tống Bạch và Triệu Hủy đều rất có ý thức đi tới bên cạnh Diệp Tuệ. Tống Bạch và Triệu Hủy không dám nằm ở mấy giường khác, chen chúc nằm cùng giường với Diệp Tuệ luôn.
Kim Cương là đàn ông, tất nhiên không thể nằm cùng phụ nữ, đành nằm ở giường khác.
Trong phòng ngủ có tám cái giường, nhưng chỉ có hai chiếc giường có người nằm.
Thường Huỳnh không muốn ở gần Diệp Tuệ, mặc dù hiện giờ cô ta đang phải tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Tuệ. Bây giờ đang tham gia chương trình, cô ta không muốn cho Diệp Tuệ có cơ hội thể hiện nữa.
“Diệp Tuệ đã chọn giường này rồi, thế tôi nằm giường đối diện vậy.”
Thế là Diệp Tuệ chỉ biết trơ mắt nhìn Thường Huỳnh đi về phía chiếc giường có bóng ma, lại mở to mắt nhìn Thẩm Thuật đang đứng ở cửa.
Thẩm Thuật lập tức hiểu ngay ý của Diệp Tuệ, chiếc giường Thường Huỳnh nằm có ma.
Diệp Tuệ có lòng nhắc nhở Thường Huỳnh: “Bên này vẫn còn giường mà, cô qua đây ngủ đi.” Diệp Tuệ chỉ vào chiếc giường trống bên cạnh.
Thường Huỳnh sao có thể nghe theo Diệp Tuệ chứ, cô ta sẽ không cho Diệp Tuệ ςướק hết ống kính đâu, nếu cô ta nằm một mình ở đây thì ống kính sẽ chĩa vào cô ta nhiều hơn.
Thường Huỳnh giả bộ thoải mái nói: “không cần đâu, tôi nằm đối diện mọi người thì mới tiện nhìn mặt nhau buôn chuyện được chứ.”
Diệp Tuệ thấy thế thì cũng không kiên trì nữa, dù sao cô cũng đã nhắc nhở trước rồi mà, cô cười với Thường Huỳnh, nói: “Ra vậy, thế thì cô cứ nằm bên đó đi.”
Lời nhắc nhở của Diệp Tuệ đã khiến dân mạng xôn xao suy đoán.
“Sao tôi có cảm giác lời này của Diệp Tuệ có ẩn ý vậy nhỉ? Chắc giường Thường Huỳnh nằm có vấn đề nên Diệp Tuệ mới bảo Thường Huỳnh đổi chỗ.”
“Lầu trên nghĩ nhiều quá rồi, ai mà biết được là Diệp Tuệ có năng lực nhìn thấy ma thật không hay chỉ toàn bịa chuyện, Thường Huỳnh muốn nằm đâu thì kệ người ta đi, quản nhiều làm gì!”
Fan của Thường Huỳnh tất nhiên là không ưa Diệp Tuệ, sự hòa hợp trong nháy mắt đã bị phá bỏ.
“nói mỉa cái gì thế, tôi chỉ đoán thế thôi mà, chưa nói xấu Thường Huỳnh một câu nào đâu nhé, đừng có lôi Diệp Tuệ vào!”
“Công nhận, Tuệ Tuệ đã nói lung tung bao giờ chưa? Đợi xem lát nữa Thường Huỳnh có còn giữ được mặt mũi không nhé.”
Đạn mạc nổ tung trong nháy mắt, đa phần là fan của Diệp Tuệ và Thường Huỳnh lao vào cãi nhau.
Thường Huỳnh làm ngơ với lời nhắc nhở của Diệp Tuệ, cô ta thích thú dựa vào giường, co đầu gối lên. Diệp Tuệ thấy rất rõ cái bóng đen bên cạnh cô ta, vì động tác của cô ta nên cái bóng đen mới nhích lại gần, nói: “Huỳnh Huỳnh muốn nằm cạnh em nên mới qua đây phải không?”
Con ma này là fan nữ của Thường Huỳnh, là học sinh cấp ba.
Em ma fan cuồng này lần đầu tiên được gặp thần tượng bằng xương bằng thịt nên cực kỳ xúc động, bắt đầu động tay động chân với Thường Huỳnh, xác nhận xem có đúng là Thường Huỳnh thật hay không.
Em ma fan vuốt mái tóc dài của Thường Huỳnh, Diệp Tuệ trông thấy tóc của Thường Huỳnh bị nhấc lên cao.
Tống Bạch khó hiểu nhìn Thường Huỳnh: “Tóc của chị bị làm sao thế kia?”
Thường Huỳnh ngẩn ra, trong lòng rung lên một hồi chuông cảnh báo, nhưng cô ta lại nhanh chóng vuốt tóc cho gọn, còn dùng giọng điệu của một chị lớn dịu dàng giải thích với Tống Bạch: “Tĩnh điện ý mà, đừng sợ.”
Diệp Tuệ nhìn em ma fan chuẩn bị có hành động tiếp theo, không biết cô bé đó lấy cái gì ở dưới gối, hình như là một tấm ảnh nho nhỏ.
Diệp Tuệ thương tình nói với Thường Huỳnh: “Thường Huỳnh, hay là cô qua bên này nằm đi.”
Thường Huỳnh đang định từ chối, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó bay bay rồi rơi vào tay mình, cúi đầu nhìn, là một tấm ảnh.
Người trong ảnh là cô ta.
Ngay lập tức, Thường Huỳnh không thèm để ý đến hình tượng nữa mà hét ầm lên, vứt tấm ảnh sang một bên, vội vàng chạy đến chỗ thím nhỏ có năng lực trừ yêu trong truyền thuyết.
“Diệp Tuệ, cứu tôi với!!!”