"Tôi của quá khứ bị điên, hiện tại tôi thích em mà..." Mẫn Doãn Kiệt vươn tay nắm lấy vai của Tiêu Tịnh Diên, nhỏ giọng bày tỏ với cô.
Tiêu Tịnh Diên cứng đờ cả người, chớp chớp mắt nhìn Mẫn Doãn Kiệt, như không tin được vào điều cô vừa nghe.
Hắn nói hắn thích cô...
Mẹ nó thật tuyệt quá đi chứ!
Nhưng Tiêu Tịnh Diên đương nhiên vẫn phải giữ lại chút giá cho bản thân, cô liếc nhìn gương mặt của Mẫn Doãn Kiệt rồi đanh đá hừ lạnh: "Hứ! Tôi không thèm quan tâm chú nữa đâu. Quá khứ chú không thích tôi, chú đuổi tôi đi, chú làm tôi quê, tôi giận rồi."
Quả nhiên, ngay sau đó Mẫn Doãn Kiệt liền luống cuống tay chân, hắn nắm lấy tay của Tiêu Tịnh Diên, buồn bã mấp máy môi.
"Tôi không phải có ý đó, tôi có lý do riêng. Tôi sợ em thích tôi sẽ phải chịu thiệt thòi, cho nên tôi đã cố áp đặt bản thân không được thích em."
"Lý do gì?" Tiêu Tịnh Diên chớp chớp mắt nhìn Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt thở dài, hắn mệt mỏi nhắm hai mắt lại sau đó lại từ từ mở ra, hắn nhìn Tiêu Tịnh Diên, đáy mắt tràn đầy phiền muộn.
"Tôi đã từng nói với em rồi, tôi là người có tiền án. Quá khứ của tôi không tốt, không sạch sẽ, cho nên tôi không muốn vấy bẩn em."
Tiêu Tịnh Diên lúc này mới chợt nhớ lại lần trước Mẫn Doãn Kiệt có lấy vụ buôn bán gì đó ra hù dọa cô, mà bản thân cô lúc đó chỉ lo ngắm nhìn nụ cười ςướק hồn kia của hắn, nào có quan tâm đâu.
Cô cũng chỉ nghĩ rằng đó là nói đùa, để trêu cô mà thôi.
Không ngờ đó lại là thật...
Mẫn Doãn Kiệt nhìn dáng vẻ trầm ngâm của Tiêu Tịnh Diên lại càng thêm chán nản, hắn biết cô sẽ rời bỏ hắn ngay khi cô biết quá khứ của hắn.
Cho nên hắn đã cố không mở lòng...
"Chú nói thật sao?" Tiêu Tịnh Diên vẫn còn đang ngơ ngác.
"Ừ." Mẫn Doãn Kiệt gật đầu.
Mẫn Doãn Kiệt cũng đã chuẩn bị tinh thần trước rồi, nếu Tiêu Tịnh Diên có chán ghét quá khứ của hắn thì cũng không sao. Nhưng khi thật sự nhìn thấy bộ dáng này của cô, tim hắn lại không nhịn được có chút đau nhói.
"Diên Diên..."
"Chú khoan nói đã, đợi cháu tí." Tiêu Tịnh Diên dùng tay chắn trước mặt Mẫn Doãn Kiệt, sau đó cô nghiêng người túm lấy cái gì đó.
Mẫn Doãn Kiệt cũng ngồi yên đợi Tiêu Tịnh Diên, liếc mắt nhìn cô, thấy cô cầm lên một chiếc dép.
"Nè." Tiêu Tịnh Diên đưa cho hắn.
"Để làm gì?"
"Tự vả vào mặt chú đi."
"..."