"Thế em lấy cánh cửa thần kì ở đâu ra?"
Tiêu Tịnh Diên ngay lập tức không còn gì để đáp trả lại Mẫn Doãn Kiệt, cô giãy khỏi tay của hắn: "Nói chung là tôi không thích chú nữa."
"... Tại sao chứ?" Mẫn Doãn Kiệt mấp máy môi, giọng nói thều thào có chút yếu ớt.
Tiêu Tịnh Diên liếc mắt nhìn Mẫn Doãn Kiệt, sau đó cô khẽ thở dài, nhàm chán lắc lắc đầu.
"Bởi chú không đáp trả tình cảm của tôi, tôi thật sự nản lắm rồi."
Nói xong câu này, Tiêu Tịnh Diên có chút mong chờ nhìn Mẫn Doãn Kiệt, mong rằng hắn sẽ nắm lấy tay cô, tha thiết cầu xin cô, bảo rằng hắn đã động tâm rồi.
Nhưng hắn chỉ ngồi yên ở đó, một chút động tĩnh cũng không có.
Trời đất ơi quạo lắm luôn á nha!
Tiêu Tịnh Diên hai mắt nổi lửa cay ghét nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Mẫn Doãn Kiệt, cô nâng tay đẩy hắn ra rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Nếu không thích tôi thì đừng quấy phá cuộc sống của tôi nữa."
Lần nữa đi đến cửa, đưa tay chạm lên tay nắm cửa muốn mở khóa lại bị một lực ôm lấy eo rồi vác thẳng lên vai.
"Gì nữa? Sao dai dữ vậy hả?" Tiêu Tịnh Diên đấm đấm lên vai Mẫn Doãn Kiệt, lại còn hung hăng cắn cắn mấy cái, muốn hắn thả cô xuống.
Khi nãy hắn còn ôm kéo thả nhẹ nhàng, giờ thì quăng một phát làm cô muốn đầu thai luôn.
"Tôi nói không thích em khi nào?" Giọng nói của Mẫn Doãn Kiệt có chút lạnh lẽo, lại mang theo sự âm trầm đáng sợ.
Tiêu Tịnh Diên nhìn cái dáng vẻ hù dọa người khác của Mẫn Doãn Kiệt, chỉ nhàn nhạt nghiêng người, mở miệng nói.
"Tua lại chương 4 và chương 9 giúp cháu nhé."
Ngay lập tức, Mẫn Doãn Kiệt đã không còn giữ vẻ lạnh lùng nữa, hắn trợn tròn mắt, giọng nói cũng bắt đầu ấp úng: "... Lúc đó, tôi... tôi không có ý đó."
"Chứ sao?"
"Tôi của quá khứ bị điên, hiện tại tôi thích em mà..."