"Trời lạnh rồi, có bầu thôi."
"???" Mẫn Doãn Kiệt đầu đầy chấm hỏi nhìn Tiêu Tịnh Diên, mà khách hàng của hắn đang order nước cũng không nhịn được cười cười.
"Giờ sao? Chịu trách nhiệm không?" Tiêu Tịnh Diên chống nạnh, hất mặt nói với Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt đưa nước xong cho khách mới mệt mỏi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tịnh Diên, lại liếc nhìn xuống cái bụng tròn vo của cô, hơi nhíu mày mở miệng.
"Bầu này của ai?"
"Của chú." Tiêu Tịnh Diên trả lời, đã thế âm lượng còn hơi lớn, khiến cho mọi người trong quán nhìn Mẫn Doãn Kiệt bằng ánh mắt kì thị.
Mẫn Doãn Kiệt ngậm đắng nuốt cay vào lòng, thấp giọng nghiến răng với Tiêu Tịnh Diên.
"Chú đến chạm còn chưa chạm sao làm cháu có bầu được?!"
Tiêu Tịnh Diên bĩu môi, dùng tay nghịch nghịch lọn tóc, ngọt ngào mỉm cười với hắn.
"Cần gì chạm, cháu mỗi lần thấy chú thì liền muốn sinh em bé."
Mẫn Doãn Kiệt thật sự không còn gì để nói nữa rồi, sắc mặt hắn đen thui, hắn bước ra khỏi quầy nước sau đó đưa tay túm lấy Tiêu Tịnh Diên kéo đi vào trong chỗ khuất người.
Đến sau góc hành lang, Mẫn Doãn Kiệt không nói không rằng ôm lấy Tiêu Tịnh Diên, còn kéo áo cô lên.
"Aaa, chú làm gì đó?"
"Đứng yên một chút." Mẫn Doãn Kiệt trả lời, tay vẫn đang kéo áo của Tiêu Tịnh Diên lên.
Tiêu Tịnh Diên được crush thân mật thì cái gì cũng không nhớ nữa, xấu hổ che mặt.
"Đây là hành lang, muốn làm gì thì lên giường hẳn làm..."
Sau đó, Tiêu Tịnh Diên cảm thấy ngay bụng mình nhẹ tênh, cô ngơ ngác mở mắt, chỉ thấy Mẫn Doãn Kiệt đang cầm cái gối heo con trong tay.
"Chú bắt em bé ra giúp cháu rồi nè."