Chương 77: truyền thuyết vườn trường phi đại.Xuyên Sơn Giáp vẽ một bức hình minh họa.
Đường Táp: “Mộ thất có hình dáng đại khái ra sao?”
Xuyên Sơn Giáp làm mặt bí hiểm, thần bí nói: “Một phòng một sảnh.”
Đế Chiêu: “........ Cái gì?”
Anh cho rằng Xuyên Sơn Giáp sẽ nói ra từ ngữ chuyên nghiệp gì đó, không ngờ Xuyên Sơn Giáp đào một hơi xuống tới dưới lại nhìn thấy một phòng một sảnh.
“Một lầu một sảnh, một cái quan tài ngô đồng.”
Đường Táp: “Quan tài ngô đồng?”
“Đúng vậy, ba của vợ tôi là thợ mộc, chất liệu gỗ chỉ cần lướt mắt qua tôi liền biết ngay đó là chất liệu gì.”
Đường Táp hỏi: “Một phòng một sảnh có diện tích bao lớn?”
“Không tới sáu mươi mét vuông.” Xuyên Sơn Giáp nói, “Còn có mùi thơm ấm áp, ngoại trừ quan tài gỗ còn có tivi xếp giấy, sofa, đúng rồi trong phòng khách còn treo một bức tranh.”
Đường Táp hết nói nổi: “Sao tôi nghe xong không thấy hương thơm ấm áp chỗ nào, mà chỉ cảm thấy kỳ dị là sao chứ?”
Xuyên Sơn Giáp nói: “Cho nên....... Thứ đồ mà mọi người muốn tôi tìm là mộ thất sao? Tôi không trộm mộ đâu nha, điều này không hợp quy tắc quốc gia, tôi là công dân tuân thủ pháp luật không dễ gì mới lấy được chứng minh nhân dân....... Cho dù là trộm mộ trong giới yêu thì đó cũng là trộm mộ, tôi sợ chạm phải thứ gì không tốt ảnh hưởng tới vợ của tôi.......”
Đế Chiêu cảm thấy có hơi chướng bụng, có thể là do ăn các loại lương thực quá nhiều cộng thêm có chút ghen tỵ đua nhau trào lên hết.
Đường Táp: “Tạm dừng đã, chín thước...... cũng chính là cách nền nhà ba mét trở xuống......”
Cô đánh dấu kí hiệu trên sơ đồ.
“Phía dưới mộ thất thì sao?”
“Tôi kiểm tra tới mộ thất thì không tiếp tục tìm tiếp nữa.” Xuyên Sơn Giáp nói, “Một là nghề khai quật của bọn tôi có một cách nói, đào phải mộ thất thì đừng đào tiếp nữa, cách giải quyết tốt nhất chính là dừng hẳn việc khởi công lại liên hệ ngay với phòng quản lý di tích văn hóa......”
Đường Táp ngửa mặt thở dài.
Bạch Trạch: “Xuỵt — — nói trọng điểm.”
“Thứ hai.” Xuyên Sơn Giáp nói, “Phía dưới một thất là đá phiến, dựa vào kinh nghiệm của tôi mà suy đoán thì phiến đá đó chí ít phải dày khoảng ba mươi centimet, do sức người tạo nên.......”
Đường Táp nhìn về phía Bạch Trạch.
Lông của Bạch Trạch dựng đứng lên: “Hả ? ?”
Nhìn tôi làm cái gì.
Đường Táp: “Nghe thấy chưa? Do sức người tạo nên! Phiến đá đó dày ba mươi centimet, người ta xây một ngôi nhà ở phía dưới thư viện của ông! Còn là một phòng một sảnh, còn trang trí nữa, cả quan tài gỗ cũng đem vào đó rồi, sao? Hút máu quỷ sao? Ông ngu ngốc sao, xây cái này thì cần phải có bản lĩnh, động tĩnh nhất định phải lớn mà ông lại không phát hiện được?”
Bạch Trạch: “Tôi....... là một tên ngốc.”
Được rồi, tự tôi thừa nhận trước nhưng tôi là loài thú có trí tuệ nhất, tôi nói tôi là tên ngốc, nếu là thật thì cả thế giới này đều là tên ngốc hết. Lúc này kẻ ngốc thật mới không nói bản thân là ngốc, nhưng thú có trí tuệ thì khác nó nhất định sẽ tự nhận mình là ngốc trước, sau đó từ từ suy nghĩ sách lược đối phó.
Đường Táp: “Tôi thấy cũng phải nhưng trường các người đã không có sinh vật trí tuệ nào có thể hy vọng được nữa, cho nên vẫn cần tên ngốc là ông đây nói cho tôi biết, phải làm sao đây.”
Một tay Đế Chiêu chống cằm, suy tư: “Tình huống bây giờ có chút phức tạp nhưng cũng rất dễ xử lý, mộ thất này không phải là mộ thất kiểu cổ xưa, nghe miêu tả nếu như bỏ qua cái quan tài bằng gỗ ngô đồng đó đi thì mộ thất này chỉ đơn giản là một căn nhà nhỏ được trang trí với phong cách hiện đại....... Như vậy cũng có thể nói là, trong trường có người vì một ai đó đã ૮ɦếƭ đi mà xây mộ thất này ở phía dưới thư viện.”
Đường Táp nói: “Chúng ta cứ thế mà thi công thì kẻ hoang mang lo sợ nhất có lẽ chính là kẻ xây mộ thất và kẻ biết chuyện.”
Xuyên Sơn Giáp sợ bản thân bị cắt cử đi làm việc trộm mộ, bèn nói: “Tôi vẫn là câu nói đó, tôi có nguyên tắc là không đi trộm mộ.”
Đường Táp: “Tôi cũng không định để anh đi trộm mộ. Thứ tôi muốn tìm càng sâu hơn chín thước đó nữa, nhất định là ở dưới phiến đá đó.”
Đế Chiêu hỏi một vấn đề tương đối chuyên nghiệp: “Làm như vậy thư viện không bị sụp đổ sao?”
Xuyên Sơn Giáp nói: “Không đâu, người này lợi dụng kết cấu của ống thoát nước để chống đỡ, khéo léo lấp đầy không gian, người xây dựng mộ thất này nhất định biết rõ kết cấu thư viện như lòng bàn tay, còn hiểu về kiến trúc nữa.”
Đường Táp: “Cám ơn đã thu nhỏ phạm vi.”
Bạch Trạch: “Vậy chúng ta còn khởi công không?”
“Sửa chửa ống dẫn nước.” Đường Táp nói, “Nhà trường nói như vậy, sau đó tốc chiến tốc thắng đào quan tài gỗ đó ra ngoài đặt ngay trong vườn trường.”
Bạch Trạch: “Mẹ nó, cô muốn ђàภђ ђạ xác ૮ɦếƭ ? ?”
Đường Táp: “Tôi chỉ muốn xem, sẽ dụ được ai lộ diện.”
Chuyện này không thể gấp, suy cho cùng vẫn còn đang trong thời gian diễn ra cuộc thi đấu chiến cầu, loại chuyện đào một cái quan tài gỗ ra đặt giữa sân trường, dù có mười hai vị Thần tới ấn đầu Bạch Trạch thì Bạch Trạch cũng không đồng ý.
Ông con muốn thể diện!
Học kỳ này Phi Đại xảy ra biết bao nhiêu vụ án rồi! Da mặt của Bạch Trạch ông được lắp mấy vạn năm nay sắp bị xé sạch cả rồi!
Cuối cùng cuộc thi chiến cầu cũng hạ màn viên mãn, tối hôm trận đấu kết thúc trùng hợp đúng vào thứ sáu, hôm sau là hai ngày nghỉ thường lệ của trường học, bảy giờ tối một đội thi công được điều từ bên ngoài tới đi vào thư viện.
Nếu là bình thường trong thư viện ngoài phòng tự học ra thì cứ bốn giờ chiều đã đóng cửa rồi, thời gian diễn ra cuộc thi chiến cầu phòng tự học cũng được đóng kín, bảy giờ tối lúc tiếp sóng tin tức đoạn đi vào thư viện để sửa chửa không hề ᴆụng phải sinh viên nào.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, vào đêm đó lại có rất nhiều đôi tình nhân trong cảnh tối lửa tắt đèn còn vào thư viện tìm kích thích ? ?
Yêu tinh không giống như con người, sinh viên nhân loại thấy thư viện khóa lại dù họ có muốn vào thì cũng không đi vào. Nhưng với yêu tinh thì chưa hẳn là thế.
Thể hình loại nhỏ chỉ cần phục hồi về nguyên hình thì đã có thể chui vào qua đường khe hở nhỏ rồi.
Thế là vào đêm sửa chửa, đội khai quật giật mình khi nhìn thấy một đám tình nhân loại nhỏ........ và hai con tình nhân loại lớn. Hai con tình nhân loại lớn nhất định là dưới sự giúp đỡ của tình nhân loại nhỏ mở cửa sổ chui vào đây.
Vì đã hẹn đối tượng ở điểm văn nghệ rồi, các sinh viên cũng đã tập hợp đông đủ.
Đèn mỏ vừa được mở, đội khai quật lập tức ngại ngùng vì đánh úp vào hiện trường ‘ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ’.
Nhìn kỹ lại, ồ, trong đó còn có đội trưởng Linh Cẩu A của đội chiến cầu chuyên nghiệp.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, trong phút chốc đầu đề của diễn đàn cùng các trang mạng đưa tin đều sẽ bùng nổ.
Đội trưởng Linnh Cẩu A của đội chiến cầu chuyện nghiệp cấp minh tinh lại còn ngủ với fan?!
Ngủ thì ngủ đi, còn không ra ngoài thuê phòng mà ở trong nơi thần thánh như thư viện làm chuyện kích thích?
Linh Cẩu A vẫn còn chút lương tâm, tự mình mặc quần áo lên trước còn dùng áo khoác ngoài chụp lên mặt đối tượng được hẹn.
Nhưng đội thi công vẫn từ dáng hình nhìn ra được, tên fan không may bị hẹn này chính là loài Khuyển.
Loài Khuyển, vậy thì nhiều rồi đây.
Chưa được bao lâu, diễn đàn trường đã có ảnh đăng lên.
‘Tin tức lớn! Đội trưởng Linh Cẩu đêm khuya dũng cảm hẹn hò với fan trong thư viện, nghe người chứng kiến nói, là loài Khuyển!’
Trong phút chốc, vườn trường Phi Đại vang vọng tiếng Khuyển kêu hết đợt này tới đợt khác.
Lại chốc lát sau, trên diễn đàn có người dự đoán: Đối tượng được hẹn là tiểu công tử của nhà Cửu Vĩ Hồ.
An Luật vốn đang lướt bát quái, nhìn thấy loại suy đoán vô lương tâm này thì gào to một tiếng, rớt luôn điện thoại: “Shit! Ông đây đang ở trong phòng chơi game đây này! Có chó mới đi hẹn với cô ta! ! Ông đây có hẹn thì cũng hẹn loại có đẳng cấp như Táp Táp được không?!”
Đầu tóc Phụng Hoàng dựng đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía An Luật.
An Luật: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?!”
Cậu chỉ điện thoại: “Ông đây muốn là loại có khí chất A cơ! Không phải tất cả đều A! Tôi yếu ớt như vậy, sao có gan đi hẹn Linh Cẩu.”
Phụng Thất nói với vẻ kinh ngạc: “Cậu đã biết bản thân yếu thì đừng ôm hy vọng nữa, Táp Táp là Thần cấp cao, nhìn thấy biểu hiện trong trận chiến cầu của cô ấy rồi chứ? Vừa chạy vừa nhảy suốt 120 phút mà ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, yêu cầu về thể lực nhất định rất cao. Cậu?”
Phụng Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, muốn để Táp Táp ngồi lên tự mình động ư?”
Cửu Vĩ Hồ nổi da gà đầy mình, nhào tới đánh nhau với Phụng Hoàng.
“Ông đây muốn Táp Táp cưới ông căn bản không có nghĩ tới chuyện giường chiếu!” Cửu Vĩ Hồ ngao ngao nói, “Hôn nhân lí tưởng của ông đây chính là tìm người có cùng chí hướng cùng nằm trên sofa tiêu tiền làm phế sài!!!”
Phụng Hoàng: “.......”
Phụng Thất nói lời thật lòng: “Tôi vẫn cảm thấy, suy cho cùng kiểu như tôi có nhiều tài, không ngủ thì thiệt.”
Cửu Vĩ Hồ cắn răng oán giận nhổ lông Phụng: “Tôi! Khinh!”
Tin tức của Linh Cẩu ngủ với fan một khi đã lên men, thì độ nóng càng lúc càng cao.
Mà đám sinh viên Phi Đại vừa mới ăn dưa còn chưa kịp tiêu hóa thì một miếng dưa khác lại tới.
“Móa!! Trường chúng ta mới điều một nhóm máy xúc đất cỡ nhỏ từ thế giới bên ngoài tới!”
“A?!! Xảy ra chuyện gì?”
“Các đồng chí! Nghe người biết chuyện báo lại, trường chúng ta phát hiện kho báu rồi!”
“Thời kỳ nào vậy? Nếu không lớn hơn số tuổi của tôi vậy thì không đáng để động thổ đâu.”
Đường Táp và Đế Chiêu luôn xem hướng gió trên diễn đàn.
Tốc độ của Xuyên Sơn Giáp rất nhanh, kỹ thuật thành thạo, không hổ là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường máy khai quật ở thế giới bên ngoài, dù là tốt nghiệp thi cử dùng máy xúc đất đốt lửa hay là làm món thịt heo xắt sợi xào, Xuyên Sơn Giáp đều có thể đạt điểm tối đa, cho nên việc đào quan tài ra là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chưa tới nửa tiếng, quan tài đã được đào ra.
Diễn đàn lại bùng nổ.
“Dưa lớn! Dưa lớn đây! Các đồng chí ăn dưa có đó không?” Một ID trên diễn đàn có tên Tra Ăn Dưa báo cáo, “Dưới thư viện chúng ta đào ra một cổ quan tài!”
“Móa!”
“Bởi tôi nói sao mỗi lần thi cuối kỳ đi thư viện ôn tập, tôi đều gợn tóc gáy, thì ra là do vấn đề phong thủy cả!”
“Của triều đại nào? Có khi nào là xác ૮ɦếƭ vùng dậy không?”
“Là nam hay nữ, người hay yêu? Là xác người do tổ chức Khoa Phụ ăn còn thừa lại chôn phía dưới đúng không?”
“Bang Dao Phây nên ở đây.”
Đường Táp và Đế Chiêu thu dọn xong, hòa vào đám người ăn dưa đi tới hiện trường.
Máy xúc đất đặt quan tài ở bên cạnh sư tử đá bên ngoài thư viện.
Bạch Trạch đang làm bộ làm tịch bàn bạc với Xuyên Sơn Giáp nên xử lý quan tài gỗ thế nào, các sinh viên vây xem chụp hình, nhỏ tiếng suy đoán niên đại của chiếc quan tài gỗ này.
An Luật và Phụng Hoàng vừa mới đánh nhau xong, quần áo lộn xộn, tóc tai rối bù xuất hiện ở hiện trường.
An Luật vừa tới thì có một bộ phận đám đông buôn dưa bắt đầu bàn tán An Luật có phải vừa mới từ trên giường Linh Cẩu xuống không.
“Xem ra thời gian không dài lắm.”
“Ngay cả quần áo cũng chưa mặc xong đã chạy tới rồi, như vậy cũng quá bát quái đi.”
“Không, đây là một loại sách lược. Dùng tư duy ngược hướng để che dấu sự thật bản thân vừa mới hẹn Linh Cẩu, vội tới cây xem để mọi người nảy sinh nghi ngờ, bởi vì tư duy tập tính của mọi người là vừa mới hẹn hò xong thì không vội tới đây ăn dưa......”
“Cậu xem trên mặt cậu ấy còn có vết cào....... Móa, tôi cũng động lòng rồi, tôi cũng muốn được ngủ với tiền bối Linh Cẩu!”
Phụng Thất quét mắt tới, nói: “Xì xào cái gì? Còn xì xào nữa thiêu ૮ɦếƭ mấy người, cậu ấy là do ông đây đánh đấy!!”
An Luật ngao ngao nói: “Rắm của ba mẹ cậu thả!”
Đường Táp vốn định bước lên chào hỏi nhưng vừa thấy tình hình này, cô lập tức xoay đầu kiên quyết đứng cùng với Đế Chiêu.
Lúc này, cảnh sát trưởng Mèo Đen tới.
Tiểu Hắc bước đi nho nhã, vuốt mèo duỗi ra vỗ phịch phịch lên quan tài gỗ, nói: “Nghe tiếng thì giống như rỗng không, nhìn bề ngoài rất mới, mùi gỗ cũng là mùi gỗ mới, không có bùn đất cũng không có hoa văn, kiểu dáng hiện đại.”
Các sinh viên ồn ào: “Móa! Quan tài rỗng!”
“Không phải là nguyền rủa chứ? ! Quan tài rỗng nguyền rủa Phi Đại chúng ta ૮ɦếƭ!”
“Chẳng trách gần đây trường mình xảy ra nhiều án mạng kỳ quái như vậy, tuyệt đối là do quan tài rỗng này!”
Bạch Trạch hỏi: “Là rỗng sao?”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Tôi cảm thấy, so với việc đưa về học viện quan hệ không bằng giao cho khoa vết tích học của viện chính pháp bọn tôi mở quan tài ngay tại hiện trường, cùng điều tra nghiên cứu nó.”
Bạch Trạch còn đang do dự bỗng nghe thấy một tràn tiếng ho yếu ớt.
Các sinh viên nhường ra một con đường.
Mặc đồ phong cách cổ xưa, thầy Đằng Xà kéo đuôi rắn trườn tới, lại ho mấy tiếng, mặt trắng bệch nói: “Để tôi tới xem xem.”
Ánh mắt Đường Táp bám chặt Đằng Xà.
“Đế Chiêu......” Đằng Xà chầm chậm nhìn quanh đám sinh viên đang vây xem, tìm được Đế Chiêu nói, “Hội học sinh các cậu chủ trì trật tự một chút, để các sinh viên giải tán bớt đi, đừng chụp hình nữa.”
Đế Chiêu: “.....Dạ.”
Đằng Xà cuộn tay, nói với Xuyên Sơn Giáp: “Anh thợ, làm phiền đặt chiếc quan tài này trở vào, nơi đông người lỡ như sau khi mở quan tài ra có chất khí không rõ nguồn gốc, đám vi khuẩn gì đó....... không tốt đối với các em. Lại phiền cậu dựng một cái lều, treo một tấm bảng.......”
Đằng Xà mềm mỏng nói: “Phần còn lại, để tôi.”