Chương 49: đại ca, trốn ở hồ huyền vũ không có tác dụng đâu!Sau khi Đường Táp ra ngoài, Đế Chiêu kéo An Luật và Phụng Hoàng ‘tâm sự’.
“Các cậu biết Đường Táp...... là ai không?”
An Luật và Phụng Hoàng đồng thanh nói: “Nữ hiệp báo thù!”
Trong đầu của Tiểu Bạch Long chui ra một câu: Hết cứu rồi, mọi người đều say, chỉ mỗi mình tỉnh......
Dáng vẻ Đế Chiêu ý chí kiên cường, nhích từng bước một.
An Luật: “Cậu làm gì thế?”
Đế Chiêu: “Tôi.....”
Anh vốn muốn nói, anh nghĩ không ra cũng không biết nên ở chung với Đường Táp thế nào, nếu Đường Táp thật sự là...... Vậy, cô đã không cần sự bảo vệ của anh nữa, cho nên anh cần phải rời khỏi.
“Tôi không thể làm phiền Đường Táp mãi.” Đế Chiêu nói, “Tôi vẫn nên về ký túc xá của mình.”
An Luật: “Đừng mà, anh cứ thế mà đi, ‘tra’ lắm.”
Tiểu Bạch Long bị một câu ‘tra’ này của An Luật dọa cho đi không muốn vững.
Phụng Hoàng bật cười líu lo.
An Luật: “Thật đấy, vết thương sắp lành rồi, đừng để người ta châm cứu cho anh rồi, sau đó anh nhấc ௱ôЛƓ lên quắp đuôi đi mất.......”
Đế Chiêu ngẩn người: “Đúng, không thể như vậy.......”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Vết thương trên lưng của cậu một ngày phải thay thuốc hai lần, khó chăm sóc vô cùng, nếu bây giờ cậu về ký túc xá còn phải gọi anh Ngao Hiển về chăm sóc cậu, anh ấy rất bận đấy...... Lần này bên quân viện chơi lớn, anh Ngao Hiển ra chiêu ác nhất, dừng tất cả các môn ngoài quân viện, để bọn họ từ sáu giờ sáng tới tám giờ tối đều tiến hành huấn luyện dã ngoại, cứ hai tiếng là cho lớp trưởng các ban điểm danh, trong thời gian huấn luyện điện thoại đều để bên cạnh chỉ đạo viên.”
Tiểu Bạch Long kinh ngạc.
An Luật nói: “Chị tôi nói, bác cả Ngao sau khi nghe nói Vương Chính là phần tử phạm tội thì vô cùng tức giận, bay tới quân viện kéo anh Ngao Hiển ra mắng một trận, mắng anh ấy mắt mù, anh Ngao Hiển nói không thể chỉ để mỗi mình mắng thôi, cho nên mưu đồ kéo tất cả sinh viên của quân viện trải nghiệm nỗi khổ của anh ấy......”
Cha của Ngao Hiển là cán sự của bộ tư lệnh hải quân của tập đoàn Hiên Viên, bình thường vô cùng dịu dàng, nhưng, Rồng mà...... một khi bị chọc giận rồi thì bộc lộ bản tính ngay, dịu dàng chỉ là giả tạo mà thôi.
Bạn học bên cạnh con trai mình ở chung nhiều năm chính là tên buôn lậu thịt người, mà chính con trai lại chính là thay mặt chỉ đạo viên đã vậy còn không phát hiện ra, chuyện này một khi truyền ra ngoài rồi thì sau này sao có thể khiến binh lính dưới tay con trai phục tùng mệnh lệnh? Đây không phải là bị mù rồi sao?
Thế là Ngao Đại Long bất chấp ngàn dặm bay tới ấn Ngao Hiển vào hồ Huyền Vũ phẫn nộ gào thét một trận.
Ngao Hiển im lặng chịu đựng cơn giận lôi đình của ba anh, lau nước trên mặt, quyết định truốt giận.
Thế là ngày hôm sau, Ngao Hiển lập tức thổi còi tập hợp, lấy thân phận chỉ đạo viên, để tập thể sinh viên quân viện tiến vào kỳ huấn luyện cả ngày, logic của anh vô cùng lưu manh mà lẽ thẳng khí hùng.
“Tôi nghĩ lại rồi, quân viện xuất hiện phần tử cặn bã, là lỗi của tôi. Là bình thường tôi quá dúng túng các cậu, quá thương các cậu, cho nên bắt đầu từ hôm nay tất cả đều huấn luyện với cường độ cao cho tôi, huấn luyện tới mức vừa về phòng ngủ thấy giường là khép mắt lại ngủ ngay lập tức, huấn luyện tới mức không còn sức để nói câu nào, huấn luyện tới mức không có thời gian để thèm ăn thịt người!! Ngày nào cũng như vậy, đều luôn nhàn rỗi! Bây giờ, toàn thể vác nặng chạy, một trăm kilomet! Đều dùng hình người chạy cho tôi! Điện thoại giao hết cho tôi, ông đây cũng không yêu đương nữa, ông đây chạy cùng mấy người!”
Ngao Hiển móc điện thoại ra, dẫn đầu ném xuống đất.
Là một con Rồng..... tàn nhẫn!
Các sinh viên quân viện đành phải ngoan ngoãn nộp điện thoại lên.
An Luật sau khi nói xong tình cảnh bi thảm trước mắt của quân viện xong, Tiểu Bạch Long: “Vậy tôi...... vẫn không nên về quân viện thôi.”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Đi chỗ Dao Dao ở đi, Dao Dao có thể bôi thuốc cho cậu.”
Đế Chiêu: “Cũng được.”
Anh thu dọn đồ xong, tới trốn ở chỗ An Dao, vốn định bình ổn tâm tình suy nghĩ ngày sau làm sao để ở chung với Đường Táp, không ngờ Rồng vào ngay ổ ác, bị An Dao tóm được ấn lên ghế.
“Thất Thất, A Luật, trói nó lại.”
Đế Chiêu: “Ba?”
Tháng này con không có tiêu tiền mà....... Hơn nữa con là bệnh nhân đó!
An Luật và Phụng Hoàng kích động vô cùng, tay vì kích động mà phát run, ba bốn cái đã trói Đế Chiêu và cái ghế chặt lại với nhau.
An Dao nhả ra một miệng khói, chậm rì rì nói: “Tốt, trói xong rồi, chạy không thoát nữa, ba anh chỉ có thể bổ túc cho anh thôi.”
Đế Chiêu: “Bổ...... túc?”
An Dao xoắn tay áo lên, hỏi: “Tiểu Chiêu, con trả lời cho ta nghe thế nào là thích?”
Đế Chiêu ngơ ngác, anh: “Ba...... Ba có thể theo đuổi cái gì cao cả hơn không? Mỗi lần đều hỏi, cái này có gì hay mà hỏi chứ!”
Phụng Hoàng cáo trạng: “Dao Dao, cậu ấy nhất định là thích Táp Táp, mỗi lần Táp Táp nói chuyện với cậu ấy đều đỏ mặt, Táp Táp vừa nhìn cậu ấy, cậu ấy sẽ dời tầm mắt đi, tôi đều nhìn thấy cả.”
An Dao: “Đây là tiêu chuẩn phán đoán mà cậu bảy đã nói.”
Phụng Hoàng: “Tim đập tăng tốc.”
An Luật: “Cả người không được tự nhiên.”
Phụng Hoàng: “Muốn bỏ chạy.”
An Luật: “Chạy xong lại nhịn không được muốn đến gần.”
Hai người kẻ hát người hò, tổng quát trọng điểm sau buổi tọa đàm của An Dao truyền đạt cho Đế Chiêu.
Mình Rồng của Đế Chiêu mang theo ghế cùng run lên: “Không thể nào...... Suy đoán thích của mọi người ít nhất cũng phải có một động cơ chứ? Tôi sao có thể thích Đường Táp được? Cô ấy chính là một người bình thường....... ực, chính là một cô gái nhân loại, hơn nữa mới biết nhau được bao lâu chứ.”
An Dao vươn vai giống như một phu nhân, chậm rì rì liếc xéo anh một cái, rít thuốc, nói: “Sai lầm của con chính là ở chỗ con sớm đã không có lý trí nữa, lại còn muốn dùng lý trí đi giải thích tình cảm của con.”
Phụng Hoàng bật cười líu lo.
An Luật nói: “Làm sao mà không có khả năng, trước thì không nói nhưng nay Táp Táp là ân nhân cứu mạng của anh, còn chăm sóc anh lâu như vậy, ngày ngày làm cơm cho anh ăn, giúp anh đổi thuốc, đây không phải là cô gái ốc trong truyền thuyết sao? Trường hợp khiến yêu chúng ta dễ dàng động lòng nhất chính là đền ơn.”
“Tiểu thuyết hư cấu thì đừng lấy ra đây nói!” Đế Chiêu ૮ɦếƭ không thừa nhận.
Phụng Hoàng nói: “Đây là bản năng của chúng ta mà...... Cậu nói cậu không động lòng, vậy...... chẳng lẽ cũng không có suy nghĩ phải trả ơn sao?”
An Luật nói: “Đúng vậy, tự anh tìm nguyên nhân của chính anh thì cũng thôi đi, hà tất nói Táp Táp khiến anh nhìn không vừa mắt chứ? Cô gái như Táp Táp, tôi còn muốn mặt dày mày dạn khiến cô ấy cưới tôi đấy.”
Phụng Hoàng vạch ngón tay đếm: “Nấu cơm ngon, hiểu biết nhiều, thân thế đáng thương, lại hăng hái làm việc nghĩa, vẻ ngoài lại khá xinh đẹp, có biết bao ưu điểm phù hợp với nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết như vậy! Cậu lại nói Táp Táp không đủ khiến cậu động lòng?”
Đế Chiêu càng lúc càng mơ hồ.
“Tôi.......” Đế Chiêu bị logic của họ dắt mũi đi rồi, “Đường Táp, cũng khá tốt thật,....... tôi không phải có ý đó! Ý tôi là, nào có kiểu nhất kiến chung tình...... không tồn tại đâu!”
An Dao giống như đang xem kịch, cũng không bình luận, im lặng nhìn dáng vẻ thẳng thắn tìm cớ của con trai.
Phụng Hoàng Thất Thất: “Có ai nói là nhất kiến chung tình đâu? Không có ai nhắc tới nhất kiến chung tình cả, tôi và An Luật nói là cậu với Táp Táp sau khi ở chung lâu, ắt sẽ lâu ngày sinh tình thôi.”
An Luật: “Đợi đã, Đế Chiêu....... Tại sao anh lại liều mạng bám chặt từ nhất kiến chung tình như vậy? Chẳng lẽ anh?”
Để Chiêu hoang mang, mất bình tĩnh nói: “Không, không phải đâu...... Tôi không có.”
An Dao gõ cán thuốc, chậm chạp nói: “Phá án rồi.”
An Dao kêu lên một tiếng quái dị: “Mẹ nó Đế Chiêu! Anh nha....... chẳng lẽ đây là nguyên nhân Rồng có tính ‘dâm’? ! Lần đầu tiên gặp mặt anh liền??”
Đế Chiêu sắp sụp đổ rồi, lý trí của anh hở ra một khe hở, dường như có thứ gì đó chậm chạp muốn bò ở bên trong, lập tức tràn ra khỏi đầu, song ngoài miệng Đế Chiêu vẫn phủ nhận: “Mới không có!!”
Thất Thất bình tĩnh hơn nhiều: “Chỉ phá án thôi không được, phải thức tỉnh cậu ấy.”
An Dao thong dong nói: “Tim của Rồng có thất khiếu, ngoài cẩn thận trong nhạy cảm, làm việc quyết đoán mạnh mẽ lại coi trọng từng chi tiết nhỏ, nhưng nếu nó không muốn thì dù cậu có dùng sức lớn bao nhiêu cũng không thức tỉnh được một con Rồng đang giả vờ hồ đồ đâu. Cởi trói cho nó đi đi, để nó đi ngâm nước bình tĩnh lại.”
Thất Thất chém một dao xuống, sợi dây trói Đế Chiêu đứt ra, bốn chân của Tiểu Bạch Long tiếp đất, quỳ ở trên đất, mặt đầy kinh hoàng.
Chân trần của Thất Thất đá anh một cái, thấy không có phản ứng, quay đầu nói với An Dao: “...... A, Đế Chiêu ngốc rồi.”
An Dao hừ một tiếng.
Đế Chiêu lúc này hình như mới tỉnh táo lại, giây tiếp theo có một con Bạch Long tung cửa sổ bay ra, chui đầu vào hồ Huyền Vũ.
Anh vừa đi, Đường Táp đã tìm tới ký túc xá nhân viên nhà trường.
“Đế Chiêu có đây không?”
An Dao chỉ ngoài cửa sổ: “Nó chui vào trong nước rồi, chạy tới hồ Huyền Vũ nghịch nước, tối đến sẽ về.”
Đường Táp bật cười vui vẻ: “Tôi biết ngay mà, ăn cơm của tôi rồi, ai còn đi được chứ?”
Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ vừa thấy Đường Táp tới, lập tức biến nguyên hình phóng thích bản thân, mỗi con một bên bám chân của Đường Táp: “Táp Táp, cô đã nói tối nay làm bánh pudding ăn!”
“Được thôi.” Đường Táp mỗi tay một con, ôm đi mất.
Cửa đóng lại, An dao thong thả nhả ra một ngụp khói, nhìn trần nhà khói bay lượn lờ, híp mắt hồ ly cười nói: “Tiểu Chiêu, ba chỉ có thể giúp con tới đây thôi.”
Chỉ có trạng thái hình người, cô gái người ta mới xem con thành đối tượng yêu đương để đối đãi. Giống như Thất Thất và An Luật vừa thấy Đường Táp tất sẽ hóa nguyên hình mò sờ, không đủ tạo thành uy Hi*p cho con, con nhất định đừng ghen nha, con trai! Mặc kệ kết quả như thế nào, có tình cảm thì cứ yêu thôi, Đường Táp là Thần Trật Tự, có yêu cũng không lỗ vốn, dù yêu đương không thành thì vẫn có thể làm vinh quang tổ tiên của Rồng! Tới khi già rồi, còn có thể học theo Phụng Lục, viết một hồi ký yêu đương.
An Dao: “Nếu con viết hồi ký, có thể phong phú hơn Phụng Lục thật, của Phụng Lục cùng lắm chỉ là hồi ký yêu thầm, con ngầu hơn nhiều!”
Cho nên, con trai, cố lên nhé!
Không biết Tiểu bạch Long có hiểu nỗi khổ tâm của vị cha già là ông không, Bạch Long lúc này đang ở trong hồ Huyền Vũ cuộn mình lăn lộn, hòng muốn khiến bản thân bình tĩnh lại.
Anh vừa lăn lộn trong đáy hồ, vừa nhả bong bóng , ding ding gào khóc, khổ não không thôi.
Anh luôn cảm thấy, là họ hiểu sai ý của anh rồi.
Huống chi, bây giờ....... Đường Táp không phải là Đường Táp, Đường Táp là.......
Lúc này, Huyền Vũ cũng đang nghỉ ngơi ở dưới đáy hồ, bị Tiểu Bạch Long quấy rối một hồi, choáng đầu hoa mắt, bất đắc dĩ lên tiếng: “Cậu nhóc, đừng xoay nữa, xoay tới sọ não tôi cũng đau.”
Tiểu Bạch Long hết hồn, vội vàng dừng lại xin lỗi.
“Làm sao vậy?” Huyền Vũ hỏi.
Tiểu Bạch Long: “Tôi..... trong lòng đang buồn bực. Tiền bối, Đường Táp là Thần Trật Tự được thức tỉnh sao? Vậy...... Vậy không phải là truyền thuyết ư?”
“Trước kia không thực hiện thì là truyền thuyết, ngay cả ban đầu khi lão đại tạm rời đi sẽ thực hiện lời hứa hay không bọn tôi cũng không biết, nhưng một khi tỉnh lại rồi vậy thì không còn là truyền thuyết nữa.” Huyền Vũ nói, “ Ngươi rất để ý thân phận của cô ấy sao?”
Tiểu Bạch Long: “Có...... một chút thôi? Tôi chỉ nghĩ không hiểu, hiện tại nhìn thấy cô ấy, lòng dạ tôi sẽ rối bời.”
Có thể là bởi Huyền Vũ là tiền bối, cho nên Tiểu Bạch Long dễ dốc nỗi lòng: “Tiền bối, ông xác định Đường Táp chính là Thần Trật Tự sao?”
Huyền Vũ nói: “Bằng không ta với Chu Tước bị mù sao? Bọn ta trong lúc mơ hồ thì nghe được tiếng kêu gọi của cô ấy, lần theo mùi vị và cảm giác mà với cô ấy nhận ra nhau, đó là cảm giác thân thuộc vĩnh viễn không thay đổi, ngươi lĩnh hội không được.”
Cái vuốt của Tiểu bạch Long vạch vẽ lung tung ở dưới đáy hồ, nhả ra một chuỗi bong bóng.
Huyền Vũ: “Nhưng mà, sao ngươi lại có chung một căn bệnh với đại ca ta vậy?”
Tiểu Bạch Long: “Hả? Tiền bối Thanh Long sao?”
Huyền Vũ cười khà khà nói: “Vừa gặp phải chuyện phiền lòng thì sẽ trốn dưới đáy nước gào khóc nhả bong bóng, ha ha ha ha, buồn cười quá xá. Cho nên, ngươi tìm được cách giải quyết chưa?”
Tiểu Bạch Long lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vậy thì đừng giải quyết, được ngày nào hay ngày đó, là do cơm của Đường Táp ăn không ngon hay là chăm sóc ngươi không thoải mái? Nghe ta đi, cậu trai trẻ.” Huyền Vũ vỗ Tiểu Bạch Long, nói: “Nhân lúc bình giấm chua của đại ca ta chưa thức tỉnh, ngươi nắm bắt thời gian mà hưởng thụ đi, đại ca ta bất kể là người cùng lão đại có trong sạch hay không, chỉ cần ngươi ở bên cạnh lão đại, cộng thêm màu da của ngươi, không cần chạy nữa...... Sau này ngươi có khóc, vì để không chịu đòn oan, tốt nhất vẫn nên ngồi cho chắc đi.”
Tiểu Bạch Long: “Tiền bối Thanh Long sẽ không đến mức là con Rồng không nói lý lẽ đâu.”
“Chưa chắc.” Huyền Vũ cười lắc đầu, “Ngươi không biết đấy thôi, ban đầu Phụng Hoàng dính lấy lão đại nhà tôi, đại ca rõ ràng biết Phụng Hoàng không có ý gì khác, nhưng vẫn ngày ngày đi bới lông tìm vết, bây giờ những câu thành ngữ ‘ Rồng bay Phụng múa’, ‘Long tranh Phụng đấu’, ‘Phụng vũ Long bàn’ được lưu truyền lại, có cái nào không phải do bọn họ đánh nhau mà ra chứ? Còn có ‘phanh long bào phụng’, đây là bị bọn họ quấy rối phiền rồi, được lão đại đặt ra đấy.”
“Còn đánh nữa sẽ đem hai ngươi đi nấu ngay!” Huyền Vũ học theo giọng điệu của Thần Trật Tự nói.
Tiểu Bạch Long bật cười phù phù.
Không hiểu vì sao, câu chuyện này lại có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Buổi tối, Đường Táp đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm ngọt ăn khuya với Phụng Hoàng và Hồ Ly, thì Huyền Vũ tới lật cửa sổ chui vào.
“Đường Táp, nhìn tôi nhìn tôi này, đừng nhìn phòng ngủ nhé!”
Đường Táp: “?”
Không cho nhìn, càng muốn nhìn.
Đường Táp đẩy cửa ra, ngẩn người.
Tiểu bạch Long vừa từ một cửa sổ khác chui vào, đang ở bên giường hóa hình người, gấp gáp mặt quần áo ngủ vào.
Đường Táp mở cửa ra đúng lúc nhìn thấy cái ௱ôЛƓ vừa trắng lại vừa sáng.
Mà trên lưng của Đế Chiêu, vết thương bởi vì hóa Rồng lại còn ngâm nước nên hở ra lần nữa, máu thấm băng gạt.
Huyền Vũ: “Ô hô, cậu nhóc, động tác của ngươi quá chậm, ta chuyển lực chú ý thất bại rồi.”
Mà Hồ Ly và Phụng Hoàng đã ngốc toàn tập rồi, đối diện với Huyền Vũ và Đế Chiêu với cái ௱ôЛƓ Tʀầռ tʀʊồռɢ đột nhập thất bại, không biết nên mắng tên kỳ hoa nào trước.
Đế Chiêu sau khi nghe được lời của Huyền Vũ thì nhanh chóng lăn lên giường, quấn chăn kín người, vành tai đỏ lên.
“.......” Đế Chiêu mở miệng, “Là như vầy, tôi...... vừa mới đi tắm giải sầu, lại gây phiền phức cho em rồi...... xin lỗi.”
Đối với những gì em nhìn thấy đó, tôi không nhắc, em không nhắc, chúng ta vờ như không có chuyện gì xảy ra, thế nào?
Trên mặt Đường Táp treo nụ cười mỉm, hỏi anh: “Đói không? Bánh pudding bị An Luật và Thất Thất ăn hết rồi, điểm tâm nướng vẫn còn.”
Đế Chiêu: “Đói...... Muốn ăn.”
Huyền Vũ: “Vậy tôi cũng......”
Đường Táp ném một ánh mắt sắc qua, Huyền Vũ chậm rì rì xoay người, rụt đầu.
“Coi như tôi chưa nói.”