Sáng sớm tinh mơ, Trương Đại Minh tỉnh dậy, ngáp dài đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ngái ngủ đi vào, mơ màng trông thấy một người đang đứng bên bếp, cậu ta giật mình tỉnh cả ngủ, sau đó liền phát hiện người đứng đó là một phụ nữ.
"Ồ, là cô sao?" Cậu ta hơi bối rối, vừa rồi còn tưởng là người nào xông vào trong đội, chút nữa đã động tay động chân.
Ngôn Tiêu đứng ở đó, mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Trong bếp ngập tràn mùi thơm của cà phê, Trương Đại Minh lúc này mới nhận ra cô đang pha cái gì: "Sao cô lại uống thứ này, có phải ngủ không ngon giấc không?"
"Rất ngon, ngủ một mạch đến sáng."
Giọng của cô rất thờ ơ, Trương Đại Minh không trò chuyện nhiều với cô, nhưng cảm thấy cô vẫn luôn nói chuyện như vậy, không rõ thật giả.
Lúc hai người đang nói chuyện, có người đi vào, Trương Đại Minh quay đầu lại nhìn: "Quan đội, hôm nay anh cũng dậy sớm vậy?"
Quan Dược vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngôn Tiêu, ánh mắt anh vừa nhìn đến cô liền chuyển hướng:
"Ừ."
"Vậy để em làm cơm luôn, mọi người đợi một lát."
Quan Dược nói: "Không cần vội, lát nữa cậu chuẩn bị thêm chút lương khô."
"Lương khô? Anh đinh ra ngoài à?"
"Ừ, đi sa mạc một chuyến."
Ngôn Tiêu nắm chặt chiếc thìa, chậm rãi khuấy cà phê. Trương Đại Minh hỏi tiếp: "Đi sa mạc làm gì ạ?" "Ở đó có một chỗ, nghe nó có liên quan đến sói."
"Hả? Có liên quan đến cái gì?" Trương Đại Minh nghe không hiểu, Quan Dược hình như không phải đang nói cho cậu ta nghe, ánh mắt anh lúc nói chuyện lại nhìn sang Ngôn Tiêu.
"Có một đội khảo cổ tìm ra chỗ đó vào những năm 80, vì một lý do nào đó mà không thể tìm kiếm sâu hơn, tốt nhât cứ đến đó xem một chút."
"..." Trương Đại Minh khẳng định Quan Dược không phải đang nói chuyện với mình, từ đầu tới cuối anh ấy vẫn nhìn về phía Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu đặt thìa xuống, cầm cốc cà phê đi ra ngoài.
Hai người đàn ông cao lớn đứng trong lều khiến không gian trở nên nhỏ hẹp hơn. Lúc Ngôn Tiêu đi qua phải nghiêng người, dán vào lòng иgự¢ Quan Dược bước qua, mặt cô cũng nghiêng theo, không nhìn vào anh.
Quan Dược nói: "Đi xem một lát."
Đây là câu trần thuật, không phải câu hỏi.
Ngôn Tiêu đứng ở cửa, đưa lưng về phía anh, cô thong thả ung dung uống cà phê, như thể không nghe thấy lời anh nói.
Quan Dược vẫn nhìn cô không rời mắt.
Hai người duy trì tình trạng này trong một lúc lâu.
Trương Đại Minh không thể hiểu được, câu ta nhìn Quan Dược, rồi lại quay sang nhìn Ngôn Tiêu. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra giữa hai người họ có gì đó không đúng, chỉ là cậu ta không nói ra được đến cùng là không đúng ở chỗ nào.
Uống đến ngụm cà phê cuối cùng, Ngôn Tiêu mới quay đầu lại nhìn Quan Dược: "Khi nào đi?"
Một giây trước còn kéo căng như một cây cung, một giây sau đột nhiên buông lỏng.
Trương Đại Minh càng xem càng thấy kỳ quái, cậu ta gãi gãi đầu, xoay người vào bếp làm cơm.
Khoảng mười một giờ trưa, Quan Dược thông báo cho Ngôn Tiêu chuẩn bị xuất phát.
Ngôn Tiêu đeo túi xách đi về phía chiếc xe đang đỗ, từ xa thấy Quan Dược đứng bên cạnh con suối gọi điện thoại, không rõ có phải do tín hiệu đường truyền không tốt hay không, cuộc gọi của anh kéo dài rất lâu.
Khi Quan Dược quay đầu lại, thấy Vương Truyện Học từ đằng xa chạy tới: "Quan đội, nghe Đại Minh nói anh muốn ra sa mạc? Sao không mang theo bọn em?"
Theo sau cậu ta có Thạch Trung Chu và Bồ Giai Dung.
Quan Dược nói: "Chỉ đi khảo sát một lát, không có chuyện gì đâu, về nhanh thôi."
Bồi Giai Dung từ tốn nói chuyện: "Quan đội, cứ cho bọn em đi theo anh, trên đường sẽ có thêm người chăm sóc."
"Không cần, trong đội cũng đang cần người."
Bồi Giai Dung nhìn sang Ngôn Tiêu: "Chỉ có hai người đi thì đâu có đủ?" "Tôi có kêu thêm người rồi."
Ngôn Tiêu dựa người và xe nghe bọn họ nói chuyện, ngoại trừ Thạch Trung Chu thì Vương Truyện Học và Bồ Giai Dung đều rất nhiệt tình.
Cô hít vào một hơi rồi thở mạnh ra, nhìn đồng hồ trên tay rồi đi đến chỗ mấy người bọn họ.
"Chìa khóa xe." Cô giơ tay ra.
Quan Dược nhìn cô, móc chìa khóa ra đưa cho cô.
Ngôn Tiêu nhận lấy chìa khóa, nói: "Anh ra xe một lát, tôi có chuyện cần nói." Cô ngồi vào ghế lái, Quan Dược đi theo, ngồi lên xe. "Chuyện gì?"
"Cứ dây dưa như vậy, bao giờ thì đi được?" Ngôn Tiêu cắm chìa vào ổ, khởi khởi động xe: "Nói xong rồi."
Xe vọt đi, để lại một trận khói bụi trên sa mạc.
Bồi Giai Dung trừng lớn hai mắt, gay gắt phản ứng: "Tại sao cô ấy lại lái xe đi?"
Thạch Trung Chu bật cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ đúng là phong cách của Ngôn tỷ.
Khi xe đi được một đoạn, Quan Dược quay sang nhìn Ngôn Tiêu.
"Nhìn cái gì?" Ngôn Tiêu liếc xéo anh: "Anh còn không nghĩ như thế? Nếu muốn dẫn bọn họ đi thì anh đã kêu tôi dừng lại từ lâu rồi."
Quan Dược để tay lên cửa sổ: "Ừ."
Quả thật anh nghĩ như vậy. Chuyến đi lần này không thích hợp mang theo nhiều người.
Mười mấy phút sau, xe dừng tại một nơi đóng quân của một đội khảo cổ, khu vực này bị sa mạc hóa rất nghiêm trọng, cát sỏi bao phủ gần như một nửa. Ngôn Tiêu không biết đường nên hai người đổi vị trí cho nhau.
Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu xuống, tầm nhìn dần trở nên xa hơn, những cồn cát trên sa mạc lấp lánh làm cho nơi này trở nên bớt hoang vu.
Ngôn Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc, cô cảm giác như mình đang ở trong một bức tranh bị đóng băng.
Lúc Quan Dược lái xe dường như cũng bất động, anh không nói gì cũng không hỏi gì.
Càng đi về hướng tây, đường càng khó đi hơn.
Tiếng bánh xe đi trên sỏi cát khiến không gian yên tĩnh trong xe dường như bớt tĩnh lặng.
Rong ruổi trên đường hơn ba giờ đồng hồ, hai người cũng đi ra khỏi sa mạc. Dưới bầu trời trong xanh, những đám mây trắng như tuyết lơ lửng trôi, mặt đất mênh ௱ôЛƓ nối liền bên dưới. Đường đi dần dần bằng phẳng, những bãi cỏ xanh xen kẽ.
Càng đi cây cỏ xung quanh càng nhiều, rất nhanh trước mắt đã xuất hiện một cánh đồng rộng lớn, cỏ tuy không cao nhưng nhìn từ xa đã là thấy một mảnh màu xanh ngát.
Những ngôi lều màu trắng trên thảo nguyên ௱ôЛƓ Cổ, nhìn từ xa tựa như những cây nấm nhỏ.
Đường đi thuận lợi nên chẳng bao lâu chiếc việt dã đã dừng bên ngoài một căn nhà lều.
Ngôn Tiêu đang nhìn phong cảnh bên ngoài, quay đầu lại, không lạnh không nhạt hỏi: "Đây là nơi nào?"
Quan Dược nói: "Nhà một người bạn."
"Tới đây làm gì?"
"Chờ một người, phải nhờ người đó dẫn đường."
Quan Dược nói xong liền xuống xe, vừa đi vào bên trong căn lều vừa gọi: "A Cổ, A Cổ Đạt Mộc!" "Đến! Đến đây!" Từ trong nhà một cậu thanh niên người dân tộc ௱ôЛƓ cổ vội vàng chạy ra, cậu ta mặc một bộ trang phục ௱ôЛƓ Cổ màu xanh đậm, làn da đen sẫm, vừa nhìn thấy Quan Dược liền nheo
mắt cười: "Tiểu Thập Ca, sao anh lại tới?"
Ngôn Tiêu đi tới, nghe thấy cậu ta gọi Quan Dược như vậy, quay sang hỏi: "Cậu ấy coi anh là Tiểu Thạch à?"
Quan Dược thuận miệng "Ừ" một tiếng.
Cậu ta thấy Ngôn Tiêu thì bất ngờ, định gọi xong lại thay đổi: "Anh, đây là chị dâu?"
Quan Dược chưa kịp trả lời, Ngôn Tiêu đã tiếp lời: "Không phải."
Anh nhìn cô, trên mặt cô không có biểu cảm gì, thái độ thờ ơ, không rõ cô đang nghĩ gì.
A Cổ lập tức đổi cách xưng hô, gọi cô là chị.
Cậu nhóc này rất nhiệt tình, vừa chào hỏi xong vội vàng mời hai người hết trà sữa rồi đến đồ ăn.
Từ lúc vào cửa đến giờ Ngôn Tiêu chỉ gặp cậu ta, không trông thấy ai khác.
Trong khi Quan Dược đi vệ sinh, Ngôn Tiêu vừa uống trà vừa trò chuyện với A Cổ: "Cậu với Quan Dược làm sao quen nhau?"
"Trước đây em với anh ấy cùng làm trong tổ chức Văn Bảo, sau đó em không làm nữa, về nhà chăn ngựa." A Cổ cười ha ha, đưa quả hạch mời Ngôn Tiêu: "Chị ăn thêm đi."
Ngôn Tiêu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, như vậy mà cũng có thể nhận lầm người sao.
Hai người đang trò chuyện thì Quan Dược trở về.
"A Cổ, sân sau của chuồng ngựa sao lại hỏng thế?"
A Cổ trả lời: "Em vẫn chưa kịp sửa."
Quan Dược ϲởí áօ khoác, cơ bắp nổi cuồn cuộn nổi lên trên bắp tay: "Để anh giúp chú sửa." "Đừng, đừng, anh là khách đến chơi mà."
"Bớt nói nhảm, đi thôi." Anh nhìn Ngôn Tiêu: "Cô chờ một lát."
Ngôn Tiêu thấy anh cùng A Cổ đi về phía sân sau, nghĩ thầm trong đầu: người ta là anh em thân thiết, còn cô chỉ là khách mà thôi.
Cho đến chạng vạng tối, người họ đang chờ vẫn không tới.
Ngôn Tiêu đi dạo xung quanh, Quan Dược còn đang bận bịu giúp A Cổ sửa chuồng ngựa. Chuồng ngựa là một cái lều, anh đang ở đó cúi người xuống, nửa người bị một cây cột che khuất, nhìn từ xa cả người đều mơ hồ.
Cô đi về hướng đó, nhìn thấy vài con ngựa đang ăn cỏ, cô dừng lại xem, vậy mà đám ngựa đó không hề tỏ ra sợ người.
"Chị muốn cưỡi thử không?"
Ngôn Tiêu quay đầu lại, A Cổ không biết đến gần từ lúc nào.
"Có thể cưỡi sao?"
"Đương nhiên có thể, chị thử không?" A Cổ giơ tay chỉ vào một con ngựa: "Nó tên n Hòa, là con ngựa già, rất ôn hòa."
Ngôn Tiêu lắc đầu: "Tôi không biết cưỡi ngựa."
"Bảo anh em dạy chị." A Cổ không đợi Ngôn Tiêu trả lời liền quay đầu vẫy tay: "Anh, qua đây." Quan Dược bỏ đồ trên tay xuống, đi ra khỏi chuồng ngựa.
Ngôn Tiêu nhìn anh và nói: "Anh ta còn biết cưỡi ngựa?" "Còn rất lợi hại nữa, anh ấy cái gì cũng biết." Ngôn Tiêu ngạc nhiên nhướn mày.
Quan Dược đi đến bên cạnh: "Sao thế?"
A Cổ nói: "Anh dạy chị ấy cưỡi ngựa đi, anh đưa người ta đến rồi mặc kệ người ta đi lang thang, có vui nổi không?"
"Chúng tôi không đến đây chơi."
Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm con ngựa nói: "Cưỡi nó thế nào?"
Quan Dược thấy cô hỏi chuyện, cũng không thể nói thêm gì nữa: "Giẫm lên bàn đạp leo lên lưng." Ngôn Tiêu nghĩ trong đầu nói vậy cũng như không, cô vẫn dùng tay vịn yên ngựa, chân đạp lên bàn đạp, bò lên trên.
Chân vừa đặt lên, thiếu chút nữa là trượt xuống, bất ngờ có một bàn tay lớn đỡ lấy bắp đùi cô, tay kia đặt lên ௱ôЛƓ cô đẩy một cái, cô đã ngay ngắn ngồi trên lưng ngựa.
Khi cô quay đầu lại, thấy Quan Dược vẫn đứng thẳng người, khiến cô thậm chí còn không rõ liệu anh có phải là người vừa giúp đỡ cô hay không.
"Cưỡi đi." Anh đưa tay vỗ vào ௱ôЛƓ con ngựa.
Con ngựa chạy thong thả, chậm rãi tiến về phía trước.
Ngôn Tiêu nắm chặt dây cương.
Quan Dược theo ở phía sau, không nhanh không chậm: "Thả lỏng cơ thể, đừng kẹp chân, cô sẽ dọa nó."
"..."
"Thẳng người lên, chú ý thăng bằng."
"Nhìn phía trước, trước tiên thích ứng với nhịp điệu" Ngôn Tiêu ngoái đầu lại, từ trên cao nhìn thấy đỉnh đầu anh.
Anh khoanh tay đứng ở nơi đó, ánh mặt trời khiến bóng anh trải dài trên thảm cỏ xanh đậm, cao ngất không gì sánh được.
Đúng lúc đó, giống như bị dọa sợ, con ngựa cô đang cưỡi đột nhiên lao đi. Ngôn Tiêu ngồi không vững nên ngã xuống.
Khi cô sắp bị ngã xuống thì Quan Dược đã lao đến. Ngôn Tiêu không ngã xuống đất mà ngã lên người anh. Do lực đẩy mà Quan Dược cũng ngã xuống theo, nửa người cô đè lên anh, cả hai cùng lăn trên cánh đồng cỏ xanh ngát.
Trong nháy mắt cơ thể hai người đều trở nên cứng nhắc, nhưng ngay sau đó, Ngôn Tiêu thả lỏng người, vì vậy cô cảm nhận được phần dưới của cơ thể người đàn ông đang căng lên, giống như một viên đá lạnh.
Quan Dược đẩy cô ra, ngồi dậy, kéo cô đứng dậy rồi buông tay ra ngay lập tức: "Không sao chứ?"
Ngôn Tiêu nhàn nhạt trả lời: "Ừ."
Quan Dược quay đầu rời đi.
Một giờ đồng hồ sau, lúc A Cổ đi sửa chuồng ngựa trở lại vẫn thấy Ngôn Tiêu đang tập cưỡi ngựa. Cậu ta rất hiếu kỳ, chờ đến khi cô đi gần về phía mình mới hỏi: "Nhìn chị như vừa bị ngã, vậy mà vẫn dám cưỡi à?"
Ngôn Tiêu kéo dây cương, thái độ hờ hững: "Ngựa thôi mà, tập cưỡi thì ngã một vài lần cũng không vấn đề gì."
"..."
A Cổ trở lại nhà lều, thấy Quan Dược đang đứng ở cửa hút thuốc lá.
"Anh." Cậu ta đến, nhìn về phía Ngôn Tiêu bĩu môi: "Có chuyện gì vậy, em còn tưởng con gái chỉ hào hứng khoảng vài ba phút thôi, sao đến giờ mà chị ấy vẫn còn đang học cưỡi thế?"
Quan Dược cười lạnh: "Cô ấy không giống với con gái khác."
"Chỗ nào không giống?"
"Chỗ nào cũng không giống." Quan Dược dừng lại một lát, rồi nói thêm: "Bướng bỉnh." Nói xong, dường như nhớ ra gì đó, anh mím chặt môi. "Cũng rất kiên trì."
A Cổ nhìn ra phía xa: "Rất đẹp."
Quan Dược ngậm điếu thuốc, nhìn thoáng về phía đó, người phụ nữ trên lưng ngựa mặc áo trắng, quần đen, mái tóc dài tung bay trong gió.
Anh không nói gì cả.