"Vũ tổng! Việc Cốt tiểu thư qua đời là bịa đặt.”
“Dối trá chính là dối trá!”
Vũ Trạm nghiến răng, cơ thể cường tráng phát run sau lớp áo.
Hắn hận Doãn Thần một, hắn thẹn với bản thân mười.
Nếu năm ấy Vũ Trạm chững chạc, có lẽ sự việc của ngày hôm nay sẽ không sai lệch theo quỹ đạo thế này.
Vũ Trạm thừa nhận, tám năm nhớ nhung Cốt Nhiễm, hắn mệt mỏi không ít. Hắn chỉ có một khát khao chính là đem cô về, bảo bọc, yêu thương.
Nhưng mà, mong muốn Vũ Trạm có hùng vĩ đến đâu cũng chẳng sánh nổi lý trí khờ dại của Doãn Thần.
Đến bây giờ, cô hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Doãn Thần, nhất cử nhất động của cô, đều được anh ta thu vào trong lòng, ghi tạt vĩnh viễn.
“Gọi điện cho Doãn Tổng, bảo tôi có việc cần bàn.”
Người đàn ông mệt nhọc buông lời, hắn khẽ xoa đầu. Thầm cầu mong:
“Chị, chị phải chờ, chờ tôi cứu chị ra khỏi đấy.”
[...]
“Vũ Tổng, lần này là anh hy sinh thời gian vàng vì tôi rồi..ha...ha...”
Doãn Thần khen ngợi, vỗ tay tán dương người đàn ông. Mà Vũ Trạm, hắn nghe thấy, hắn hiểu rõ nhưng bản thân hắn, chẳng lấy một chút nóng giận.
“Anh giam giữ Cốt Nhiễm lâu như vậy. Không thẹn ư?”
“Thẹn chính là tự tay đẩy người chăm sóc mình mười năm trời? Thẹn chính là không lấy bản lĩnh, để vụt mất tình yêu tuyệt đẹp?”
Gọi Doãn Thần khôn ngoan, quả không sai.
Nếu chính xác, anh ta chính là nham hiểm khó lường.
Nội tâm người đàn ông cực kì phức tạp, nhưng đều vì cô mà trở thành như thế.
So với một Vũ Trạm nói đôi câu thương nhớ Cốt Nhiễm, không xứng.
“Chuyện của năm xưa, anh thích nhắc lại?”
“Không phải là thích hay không, mà tôi đang muốn chứng minh cho thiên hạ thấy, tôi yêu Cốt Nhiễm nhiều hơn cậu. Cậu nghĩ xem, suốt nhiều năm chung sống cùng cậu, cậu đã từng nghĩ đến cảm giác của cô ấy chưa? Khi tiểu Nhiễm khóc, là tôi, chính tôi đã dỗ cô ấy. Khi tiểu Nhiễm cười, vẫn là tôi kề bên vui đùa cùng cô ấy.”
Doãn Thần ngừng nói, con ngươi âm u, gương mặt vì phẫn nộ mà biến dạng.
Lát sau, vẫn là anh ta uất nghẹn mở miệng, hận không thể bóp chết Vũ Trạm hồn xiêu phách tán.
“Ngoài trừ việc khiến cô ấy yêu cậu đến chết đi sống lại, cậu đã làm được những gì khiến cô ấy hạnh phúc?”
Càng nói càng nhỏ, cuối cùng, chỉ Doãn Thần cảm thấy, tiểu Nhiễm mà anh yêu thương, thật mơ hồ.