Gần đây Cốt Nhiễm được một người thích.
Đó là Doãn thiếu gia-Doãn Thần.
Anh ta là tiền bối khoá trên, gương mặt điển trai, học lực xuất sắc. Người như anh, thiên hạ gọi là ưu tú.
Mà chính vì Doãn Thần quá tài năng, Cốt Nhiễm mới không muốn tiếp xúc. Anh cũng như Vũ Trạm, đều xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, đều được nuôi dưỡng trong Ⱡồ₦g kín xa hoa, vô cùng quyền thế.
Cả đời này, cô không nghĩ sẽ hẹn hò với anh, càng không muốn trở thành trò hề trong mắt mọi người.
“Tiểu Nhiễm, anh nghe nói em bị thương, có sao không?”
“Em ổn.”
Doãn Thần nheo mắt, chăm chăm quan sát nét mặt bình tĩnh của cô. Anh đưa tay lên, véo nhẹ má phải của Cốt Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm, em không nhận ra tấm chân tình của anh à?”
“Không phải là không nhận ra, mà tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời thôi.”
Ngón tay đang đùa nghịch trên lớp da mềm mại liền dừng lại, đáy mắt Doãn Thần lộ ra chút thất vọng. Anh cười, ý cười dung túng hiện rõ.
“Tiểu Nhiễm, anh sẽ cho em thấy..”
“Ngọt ngào quá nhỉ?”
Lời anh nói bị Vũ Trạm đánh gãy, thiếu niên tiêu soái cao ngạo bước tới. Hắn chen ngang khoảng cách của cả hai, thân thể cao lớn chắn trước mặt Cốt Nhiễm.
Hành động này có chút kì quài, cô một phen khó hiểu, đưa mắt liếc nhìn tấm lưng to lớn kia. Cốt Nhiễm chiêm nghiệm, rốt cuộc thiếu gia muốn cái gì?
“Cốt Nhiễm là người của tôi, không có sự cho phép của Vũ Trạm này, không một ai có quyền ᴆụng đến chị ta.”
Doãn Thần vừa được tấu hài, anh không nhịn nổi liền bật cười. Càng cười càng lớn, âm thanh như muốn Ϧóþ nát sĩ diện của Vũ Trạm xốc nổi trước mặt.
Mà hắn, có chút bực tức nhìn anh. Giây phút cái má bánh bao của cô bị người ta tuỳ tiện chạm vào, Vũ Trạm cảm thấy, mình đang bị trộm mất thứ gì quan trọng.
Cực, kỳ, quan, trọng.
Vũ Trạm cũng không chịu nổi nữa, hắn nhảy cẩng lên, đưa tay đấm vào khoé môi của Doãn Thần. Ngay lập tức, cơ thể anh chao đảo, ngã lăn xuống nền đất.
Cốt Nhiễm hốt hoảng, cô chạy đến đỡ lấy Doãn Thần, vươn tay khẽ chạm vào miệng vết thương đang rỉ máu.
“Có đau không?”
“Không đau.”
“Anh bị chảy máu thế này...”
“Được Tiểu Nhiễm quan tâm, anh đương nhiên sẽ không đau.”