Tọa Độ Trái Tim - Chương 01

Tác giả: Triệu Văn

“Thiếu gia, cậu quên mang ô ạ.”
“Thiếu gia, sữa của cậu ạ.”
“Thiếu gia, áo của cậu nhăn rồi ạ.”
Cốt Nhiễm ríu rít tiếng gọi, âm thanh ân cần mà rót vào tai.
Cô từ nhỏ là trẻ mồ côi, năm lên 8 may mắn được Vũ Gia nhận nuôi. Kể từ đó, Cốt Nhiễm trở thành cô hầu nhỏ bên cạnh thiếu gia Vũ Trạm.
Cốt Nhiễm rất thích Vũ Trạm.
Ái tình nhỏ bé này, chỉ mình cô hiểu rõ. Thiên hạ nhìn vào, không thấu nổi.
Mà Vũ Trạm, có chút ác cảm với cô. Ba hắn đã từng nói, Vũ Trạm từ nhỏ bị chiều hư, quanh năm được nuôi dưỡng trong Ⱡồ₦g kín xa hoa, ít hiểu biết về xã hội phức tạp bên ngoài.
Chuyện Vũ Trạm chán ghét một cô nhi bẩn thỉu như Cốt Nhiễm, là lẽ đương nhiên.
“Thiếu gia, cậu lại quên đem thức ăn trưa rồi.”
Cốt Nhiễm đã qua tuổi 15, tuổi thơ vô vị bên Vũ thiếu gia cũng qua rồi, thế mà Vũ Trạm được cô chăm sóc 10 năm, vẫn y hệt trẻ con, vẫn khiến người ta một mực yêu chiều, không dám thương tổn.
“Cốt Nhiễm, tôi không cần mấy món dở tệ đó.”
“Dở, tôi có thể nấu lại.”
“Chị phiền thật!”
“Ừm.”
Cô xoay người, bỏ lại ánh mắt tức tưởi của hắn. Vũ Trạm nói thẳng ra, chính là khinh rẻ nguyên liệu đắt tiền đuợc chế biến qua bàn tay của cô. Hắn không thích cô, từ nhỏ đã vậy, lớn lên vẫn thế.
[...]
Cốt Nhiễm mang cặp táp của hắn, khó nhọc khập khiễng bước đi. Vũ Trạm mãi tung tăng chơi đùa cùng bạn bè, nửa điểm quan tâm chưa hề đặt lên cô.
Nói không tủi thân là nói dối.
Cô ở bên hắn lâu như vậy, bảo vệ hắn từng chút một, ấy thế mà lòng người vẫn cứng như sắt. Qua bao năm, loại ánh mắt lạnh đến thấu xương thấu tuỷ luôn duy trì mà nhắm vào Cốt Nhiễm.
“Thiếu gia, cậu lớn nhanh quá.”
[...]
“Chị tát Mộ Thư à?”
“Cô ta hất đổ sữa lên áo tôi.”
“Cho dù cô ấy có làm như thế, chị cũng không có quyền làm đau Mộ Thư.”
Cốt Nhiễm vừa nghe thấy chuyện hài, không nhịn nổi liền bật cười. Đường cong bên môi co giật liên hồi, vẽ lên chút chế giễu mơ hồ.
“Chị cười thế là ý gì?”
“Cậu nói tôi không được đối xử với cô ấy thế này thế nọ..Được, tôi lập tức khiến cô ấy đau đớn.”
Cốt Nhiễm vội vã chạy đi, ngay giây phút cô tuyên án với hắn, một cỗi nóng giận từ Vũ Trạm phát ra. Hắn gầm lớn, trong thời khắc nóng nảy đó, một tay đẩy ngã bóng lưng yếu ớt.
“Tiểu Nhiễm chảy máu rồi.”
Vũ Trạm khẽ nhắm mắt, hình ảnh cuối cùng hắn thu được, chính là một thân Cốt Nhiễm tràn đầy máu tươi, oán hận nhìn hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc