PHÒ MÃ.
Sinh nhật mười sáu tuổi của Lý Tâm Ngọc sắp tới, hoàng đế từ tháng trước đã hạ lệnh cho Lễ bộ bắt tay chuẩn bị lễ mừng sinh nhật, quà mừng của các gia tộc cũng nườm nượp theo vào cửa Thanh Hoan điện, trong nhất thời quang cảnh thịnh vượng chưa từng có, năm mới náo nhiệt không giảm. Một ngày này, Lý Tâm Ngọc cố ý tránh mặt đám người tặng quà, thay đổi cung y, lại mặc một thân võ phục vụng trộm chạy ra từ cửa hông, tới đông cung tìm thái tử ca ca chơi đùa.
Đào hồng liễu lục, oanh ca yến hót, chính là đương lúc ý xuân ấm áp, Lý Tâm Ngọc buộc tóc dài lên, cầm một con diều, chuồn êm đến thư phòng đông cung, ngồi xếp bằng phía sau Lý Tấn, chỉ để lộ ra một cái đầu, lén lút nhìn lén.
Sau án kỷ, Lý Tấn cắn cán 乃út, vắt óc tự hỏi điều gì đó, một bên vò đầu một bên lẩm bẩm: “Có một người xinh đẹp, đã thấy liền không quên. Một ngày không thấy người, dường như hóa kẻ điên… Kế tiếp, kế tiếp là cái gì?”
“Hoàng ~ huynh ~” Lý Tâm Ngọc từ phía sau hắn âm u lên tiếng.
“A!” Lý Tấn bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa đến run rẩy, quát to một tiếng đứng lên. Lý Tâm Ngọc thừa cơ giật lấy tờ giấy viết thư, đọc qua một lần, lập tức “Ý” một tiếng nói: “Thật buồn nôn! Đang êm đẹp lại viết cái gì thơ tình?”
“Trẻ con thì biết cái gì, đừng nhìn!”
Lý Tấn cáu thẹn, đem giấy viết thư đoạt lại, vò thành một cục ném vào chậu than. Lý Tâm Ngọc mặc một thân áo choàng tay ngắn hẹp màu xanh, cầm trong tay con diều nhỏ, cười nói: “Qua hai ngày nữa muội đã mười sáu rồi, đâu còn nhỏ nữa?”
“Muội cũng biết mình đã mười sáu? Cả ngày không quy không củ, ngày mai ta liền dâng tấu với phụ hoàng, để người tìm cho muội một tên tiểu tử kết hôn phối!”
Lý Tấn nhíu mày trừng mắt, lại thấy Lý Tâm Ngọc bộ dáng cợt nhả không chịu, đành phải nói chậm lại một chút: “Mấy ngày nay, nhiều người quyền quý cùng người nhà quan lại tới tặng quà muội nhiều như vậy, muội không chọn lang quân đi xem mắt, lại đến chỗ ta làm gì?”
“Trong lòng buồn chán, không muốn gặp khách.” Lý Tâm Ngọc lắc lắc cánh diều trong tay, cười nói: “Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió đông hòa thuận, muốn mời ca ca tốt của ta cùng ra cửa thả diều.”
Lý Tấn cũng đang chán muốn ૮ɦếƭ, nghe nói vậy ánh mắt sáng lên, sau đó lại như nghĩ đến cái gì, bĩu môi giương mắt đáp: “Cái tên đả nô kia của muội đâu? Không phải bình thường hai ngươi không rời nửa bước, quan hệ rát tốt sao? Sao hôm nay lại nghĩ đến ca ca này chứ?”
Lý Tâm Ngọc chỉ là cười cười: “Bỗng nhiên nghĩ tới cây cung mà Lễ bộ thị lang tặng muội không tệ, rất thích hợp cho hoàng huynh dùng khi đi săn, chờ lát nữa gọi người mang đến cho huynh.”
Nghe nói có lễ vật, Lý Tấn đại hỉ, chống nạnh đáp: “Coi như muội có lương tâm.” Nói xong, hắn lại khom lưng nhìn nhìn diều chim công trong tay muội muội, thở dài nói: “Diều giấy này ngược lại dễ nhìn đó, vừa kỳ công lại tinh tế, tốt hơn người trong đông cung làm nhiều.”
Lý Tâm Ngọc nhíu mày đáp: “Đó là đương nhiên! Đây chính là người nào đó tự tay làm cho muội, mỗi một nét 乃út đều là từ tay hắn ra. Sinh nhật dù được tặng nhiều báu vật của lạ, nhưng muội lại cảm thấy, những thứ ấy còn không đáng quý bằng diều giấy nho nhỏ này.”
“Được rồi, ai thèm quan tâm diều do ai làm chứ, muội thích là được, lát nữa ta thay muội thưởng cho hắn!”
Nói xong, Lý Tấn vươn tay ra ngoài cửa sổ dò xét sức gió, vui vẻ nói: “Sức gió vừa lúc, không lớn không nhỏ, đi một chút! Cùng muội chơi diều vậy!”
Dân gian có lời đồn đại, nói diều có thể mang đi một năm tai bệnh, cho nên trong cung ngoài cung mỗi năm đến tháng ba mùa xuân, bầu trời đều hội tụ đầy đủ diều giấy mọi màu sắc, dân chúng sửa soạn váy áo, cả thành hoan thanh tiếu ngữ, cũng có thể xem là cảnh đẹp ý vui. Hai huynh muội ở Tây Uyển tìm một chỗ trống trải, để cung tỳ nâng diều, bọn họ chạy đi, diều vừa bay cao lại ổn định. Lý Tâm Ngọc cẩn thận từng li từng tí kéo sợi dây diều trong tay, mắt thấy diều chim công càng bay càng cao, nhưng đúng lúc này hướng gió thay đổi, gió mạnh đột nhiên nổi lên, diều giấy trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo giãy giụa một phen, tựa như hồ điệp gãy cánh rơi xuống, mắc vào một gốc lê sum sê ngoài tường.
“Diều của ta!” Lý Tâm Ngọc thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng chạy tới dưới cây, ngửa đầu nhìn cánh diều mắc kẹt giữa hoa lá. Lý Tấn cũng theo qua đây, vỗ vỗ vai Lý Tâm Ngọc an ủi: “Không phải chỉ là một cái diều giấy sao? Đừng tiếc nữa, ca ca sai người làm cho muội một cái tốt hơn.”
“Không chịu đâu.”
Đây là lễ vật đầu tiên Bùi Mạc tặng nàng, sao có thể cứ như vậy quên đi. Thấy muội muội không chịu đi, Lý Tấn nhìn xung quanh bốn phía một phen, đáp: “Bốn phía yên lặng, đến cả cấm vệ tuần thành đều không thấy, nếu như muốn gỡ diều xuống, vậy cần trở lại tìm người qua đây giúp.”
“Không cần, muội có phương pháp.” Nói xong, tầm mắt Lý Tâm Ngọc rơi vào đôi ủng dưới chân Lý Tấn, híp mắt giảo hoạt cười, nói: “Hoàng huynh, làm phiền huynh đem ủng cởi ra, ném lên cây một phát, diều liền rơi xuống thôi.”
Lý Tấn nghĩ nghĩ, cảm thấy khả thi, nhân tiện nói: “Được rồi.”
Hắn vịn vào chân tường đứng vững, cởi ủng bên chân trái, sau đó cầm ủng trong tay hướng lên cành lê hoa nở như tuyết ném một phát... Trong ánh mắt mong đợi của hai người, con diều không hề rơi xuống, chiếc ủng kia lại mắc trên cành cây.
“...”
Lý Tâm Ngọc và Lý Tấn đưa mắt nhìn nhau.
“Muội muội chớ hoảng sợ, đợi ta dùng chiếc ủng còn lại ném lên, nhất định có thể lấy chúng xuống.”
Nói xong, không cho Lý Tâm Ngọc ngăn cản, Lý Tấn lại cởi chiếc ủng còn sót lại, ước lượng một phen ở trong tay, lại hướng phía cành cây ném đi…
Bóng cây lung lay, cánh diều mắc trên cành cây cũng run rẩy. Không phụ sự mong đợi của mọi người, chiếc ủng còn lại của Lý Tấn cũng mắc lại ở trên cây.
——
Một cánh bồ câu trắng nhẹ nhàng tung cánh bay qua, gió nhẹ thổi tới, cuốn theo từng mảnh hoa lê trắng muốt. Lý Tấn chân trần đứng trên mặt đất, cùng Lý Tâm Ngọc ngẩng đầu nhìn lên một cánh diều giấy cùng hai chiếc ủng mắc trên cây, rơi vào không khí kỳ dị trầm mặc…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Trong khoảnh khắc, Lý Tâm Ngọc kịp phản ứng, cười đến đau bụng, cơ hồ muốn đỡ tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Lý Tấn vẻ mặt đầy hắc tuyến. Vừa vặn thái phó đại nhân an nhàn thảnh thơi từ bên tường đi ngang qua, thấy thái tử đương triều chân trần đứng dưới tàng cây, Tương Dương công chúa đỡ tường cười đến nghiêng ngả đứng không vững, đôi lông mày trắng lập tức dựng thẳng, liền thở dài mấy tiếng: “Đúng là khó mà dạy dỗ được!” lại che mặt mà chạy. Lý Tâm Ngọc cười đến hai má đều đau. Lý Tấn cả giận nói: “Muội muội không có lương tâm, còn cười được! Nhanh đi tìm người đem đôi giày đến cho ta!”
“Được, được, hoàng huynh đừng giận, bản cung này liền đi tìm người.” Tuy là ngày xuân, nhưng trên mặt đất vẫn là âm hàn. Lý Tâm Ngọc thấy ca ca chân trần đứng trên mặt đất, nhất thời vừa buồn cười lại đau lòng, lau đi nước mắt trên mặt do cười quá nhiều, quay người đi tìm viện binh.
Mới đi đến trước cửa tròn, liền thấy trên đường nhỏ đối diện có người đi tới. Người nọ trẻ tuổi anh tuấn, thân hình cao ngất, tay cầm theo đại cung mạ vàng sơn đỏ, đuôi mũi tên gắn lông chim trĩ, sắc áo bào xanh đen phất qua, từ từ đi tới, rất tuấn lãng. Ánh mắt Lý Tâm Ngọc sáng lên, bận nghênh đón hô: “Bùi Mạc, ngươi tới vừa lúc!”
Nàng kéo tay Bùi Mạc, dăm ba câu đem tình hình vừa rồi nói một lần, lại dẫn hắn tới chỗ bụi cây, hỏi: “Ngươi xem, có thể đem nó lấy xuống không?”
Ánh mắt Bùi Mạc lành lạnh đảo qua Lý Tấn đi chân trần, lại thêm hai chiếc ủng mắc trên cành cây, khóe miệng cong lên, lại không ngưng ý cười.
“Uy! Ngươi cười cái gì?!” Lý Tấn thẹn quá hóa giận, nếu không phải lúc này hắn không mang giày, không tiện hành động, hắn tuyệt đối sẽ xông lên đánh Bùi Mạc một quyền.
Cứ việc, hắn nhất định là đánh không thắng Bùi Mạc.
Bùi Mạc trong nháy mắt khôi phục trạng thái vô cảm, đem đại cung cùng bao đựng tên để trên mặt đất, mũi chân điểm nhẹ, chỉ mấy bước liền khéo léo leo lên đầu cành, đem diều giấy vẽ chim công kia lấy xuống, lại chạm đất, đưa diều giấy cho Lý Tâm Ngọc, nhẹ giọng nói: “Diều giấy của người, công chúa.”
Ngữ khí kia từng chữ đều là dịu dàng. Lý Tấn tức đến tim gan đều đau, gan bàn chân bị tuyết thấm phát lạnh. Hắn chỉ vào hai chiếc ủng xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên cây, cả giận nói: “Ngươi có phải hay không đã quên mất cái gì rồi?”
Bùi Mạc không nói chuyện, thậm chí ngay cả cái ánh mắt cũng không cho Lý Tấn, chỉ nghiêm túc nhìn Lý Tâm Ngọc. Lý Tâm Ngọc vội đáp: “Hoàng huynh tốt xấu là thái tử, đừng bắt nạt hắn.”
Bùi Mạc gật đầu, xoay người lại một cước đá vào thân cây lê, đem cả bụi cây một người ôm không xuể đá đến rung rung, muôn vàn hoa lê bay lả tả, phảng phất rơi xuống một trận tuyết lớn, rơi cả trên đầu trên người Lý Tâm Ngọc, cũng rơi vào trong mắt Bùi Mạc. Loảng xoảng hai tiếng, đôi ủng mắc trên cành cây bị một phương thức cực kỳ тһô Ьạᴏ đánh rơi xuống, rụng rời trước mặt Lý Tấn.
Giữa muôn vàn hoa lê tuyết trắng tung bay, Lý Tâm Ngọc mở tay ra, mặt mày rạng rỡ nhìn hoa lê lưu loát rơi vào lòng bàn tay, vừa thơm vừa lạnh, không khỏi thở dài nói: “Rất đẹp nha!” Nói xong, nàng híp mắt lắc lắc đầu, tựa như tiểu hồ li ném đi cánh hoa trên đầu. Bùi Mạc nhìn nàng, khóe miệng hơi nâng lên, nhịn không được vuốt đi hoa lê trên mái tóc nàng. Mà bên cạnh, Lý Tấn lặng yên nhặt ủng mang vào, cảm thấy cuộc sống của mình muôn phần thê lương.
…
Nháy mắt đã tới sinh nhật Lý Tâm Ngọc, hoàng thượng vì nàng mà mở tiệc ở Bích Lạc cung, ca vũ một ngày một đêm không ngừng nghỉ, chiêu đãi toàn bộ quý nữ cùng mệnh phụ trong thành Trường An. Yến hội mặc dù long trọng, nhưng cũng không có gì đặc biệt, đơn giản là thưởng thức ca vũ âm nhạc, nhận lấy quà mừng, náo nhiệt một chút mà thôi. Kiếp trước kiếp này hơn hai mươi năm, Lý Tâm Ngọc sống qua hơn hai mươi cái sinh nhật, biết rõ phồn hoa lúc này chỉ là bề nổi, ẩn giấu bên dưới chính là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Từ ngày gặp gỡ Trung Nghĩa bá phu nhân ở Vọng Tiên lâu, chân hung lộ chân tướng, Lý Tâm Ngọc không cách nào nhìn thẳng cả sảnh đường phù hoa này.
Bóng đêm đến, rượu quá ba tuần, Lý Tâm Ngọc cũng có chút say. Đám quý nữ qua lại mời rượu không dứt, Lý Tâm Ngọc bưng chén rượu lên đáp lễ, lại thấy phía sau vươn ra một cánh tay dài, đem chén rượu ςướק đi. Lý Tâm Ngọc ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, chạm trúng sóng mắt sâu thẳm bên trong con ngươi Bùi Mạc.
“Công chúa say rồi.”
Dưới ánh đèn ấm áp, Bùi Mạc thấp giọng nói: “Say rượu hại thân, uống ít một chút.”
Lý Tâm Ngọc chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, khó có lúc nghe lời đáp: “Được, không uống nữa, các ngươi đều lui ra đi.”
Đám quý nữ che môi khẽ cười, ánh mắt trêu tức qua lại giữa Lý Tâm Ngọc và Bùi Mạc, vui đùa ầm ĩ lui ra. Chén bát ngổn ngang, hai bên má Lý Tâm Ngọc ửng hồng, nhìn Bùi Mạc phía sau ngoắc ngoắc ngón tay, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sinh nhật năm nay, phụ hoàng hứa cho ta một nguyện vọng, mặc kệ nguyện vọng này lớn nhỏ thế nào, chỉ cần là người có thể làm được, người đều sẽ đáp ứng ta.”
Lý Tâm Ngọc hôm nay mặc một thân phi sắc cung thường, mặt mày mỹ lệ vô song. Nàng ngồi sau án kỷ, tay lười biếng chống cằm, nghiêng đầu nhìn Bùi Mạc cười nhẹ, làm người ta liên tưởng đến mèo Ba Tư lười biếng tự phụ. Nàng nói: “Tiểu Bùi Mạc, ta năm nay không muốn cái gì gọi là của báu vật lạ. Nguyện vọng của ta, là để phụ hoàng miễn nô tịch của ngươi, để ngươi làm phò mã của bản cung, có được không?”
Bùi Mạc thần sắc hơi động, ánh nến trong mắt hắn nhảy nhót, lóe ra một tia không hiểu. Hắn có thể đoán trước được, nếu như Lý Tâm Ngọc đem lời này nói ra khỏi miệng trên yến hội, sẽ nhấc lên sóng to gió lớn như thế nào.