"Hóa ra từ khi còn học đại học, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên." Chu Kinh Trạch cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hiện ra một chút ý cười.
Hứa Tùy lấy lại ly nước của mình từ tay anh, mí mắt run rẩy một chút và vẫn không nói gì.
Bắt đầu từ khi học đại học sao? Chu Kinh Trạch vĩnh viễn không thể biết đáp án này.
Thứ sáu, hai người hẹn nhau đi ăn cơm, Hứa Tùy tạm thời tăng ca nên gửi tin nhắn cho Chu Kinh Trạch, bảo anh tìm một quán cà phê ở trung tâm mua sắm rồi ngồi trước, cô sẽ đến trễ.
Chẳng bao lâu, màn hình sáng lên một lần nữa, Chu Kinh Trạch trả lời tin nhắn, lời nói ngắn gọn: [ Được. ]
Chu Kinh Trạch ngồi trong quán cà phê, gọi một ly Americano đá, lướt tin tức, sau đó xem một trận bóng. Chu Kinh Trạch ngồi ở chỗ đó, tư thái lười biếng, tay cầm điện thoại di động lộ ra một đoạn cổ tay, mạch máu màu xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng, đầu cúi thấp, độ cong gò má quyến rũ.
Anh đang xem trận đấu bóng đá thì đột nhiên có một cái bóng xuất hiện ở phía trước, hương nước hoa của phụ nữ rất rõ ràng. Không phải Hứa Tùy, Chu Kinh Trạch cũng không ngẩng đầu lên một chút.
Bóng tối trước mắt không những không đi, ngược lại còn tiến thêm một chút.
Chu Kinh Trạch cho rằng đối phương không có chỗ nên muốn tới đây ngồi nhờ, giơ tay rút tờ rơi trên bàn, ánh mắt vẫn dán vào trận bóng trên màn hình.
Đối phương phụt cười thành tiếng, một giọng nói phụ nữ dễ nghe vang lên: "Chu Kinh Trạch, đã nhiều năm trôi qua mà anh vẫn như xưa."
--- Đọc full tại Thichtruyen.vn---
Một vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ quan tâm đến những gì anh quan tâm.
Cho dù người khác có tận dụng hết thể võ của chính bản thân cũng không thể lọt vào mắt xanh của anh.
Lúc này Chu Kinh Trạch mới ngước mắt lên, trong khoảnh khắc nhận ra diện mạo của đối phương, khẽ nhếch khóe môi một chút, giọng nói từ tính vang lên:
"Đã lâu không gặp, Bách Du Nguyệt."
Bách Du Nguyệt nhíu mày một chút, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh và nói đùa: "Phỏng vấn một chút, gặp lại một trong những bạn gái cũ, cảm giác của anh thế nào?"
Chu Kinh Trạch tắt màn hình điện thoại di động, nhướng lông mày lên và cười nói: " Cảm giác à... Chậc, hình như không có cảm giác gì cả."
Bách Du Nguyệt cầm điện thoại di động gọi một tách cà phê, nghe được câu trả lời này của Chu Kinh Trạch, cô ta cũng không bất ngờ.
Nếu quay đầu lại thì không phải Chu Kinh Trạch.
Trạng thái của hai người tương đối thoải mái, Bách Du Nguyệt lay lay chiếc nhẫn trên ngón tay, nói mình gần đây đã đính hôn, cũng nói về công việc của cô ta và còn nói: "À, khi bọn em mở hội thảo, em còn tình cờ gặp Hứa Tùy. Anh không biết đâu, bây giờ cô ấy hoàn toàn không còn dáng vẻ hèn nhát yên tĩnh khi đọc sách như xưa, lại xinh đẹp hơn rất nhiều, cũng rất có năng lực..."
Cô ta vừa nhắc tới Hứa Tùy thì phát hiện sắc mặt vốn mệt mỏi của Chu Kinh Trạch đột nhiên có tinh thần hơn rất nhiều, anh rũ mắt chăm chú lắng nghe.
Tâm tình Bách Du Nguyệt khó chịu, cô ta hỏi: "Không thể nào, anh còn nhớ mãi không quên Hứa Tùy? Cô ấy có gì đặc biệt."
Ngoại hình cũng không phải xuất sắc khiến ngưòi khác kinh ngạc, tính cách cũng không phải sở thích của Chu Kinh Trạch.
"Cô ấy..." Chu Kinh Trạch nhẹ giọng, híp mắt nghĩ đến cái gì đó rồi nói: "Chỗ nào cũng đặc biệt."
Bách Du Nguyệt giơ ngón tay cái lên, đáp án này, cô ta không còn gì để nói. Cô ta đổi chủ đề, tiếp tục trò chuyện về tình hình hiện tại của các bạn học thời đại học.
Đúng lúc có nhân viên phục vụ đi ngang qua, Bách Du Nguyệt quay đầu gọi đối phương tỏ vẻ muốn gọi thêm món tráng miệng. Kết quả liếc mắt một cái thì nhìn thấy Hứa Tùy vừa mới vào cửa.
Hứa Tùy cũng nhìn thấy bọn họ.
Chu Kinh Trạch làm bộ muốn đứng dậy, ánh mắt Bách Du Nguyệt ý bảo anh ngồi xuống, cô ta lên tiếng: "Không phải anh đang trong thời gian tập sự sao? Muốn chuyển lên chính thức thì ngồi xuống."
Ý định ban đầu của Bách Du Nguyệt là Hứa Tùy nhất định sẽ ghen.
Chu Kinh Trạch lại ngồi xuống nói chuyện với Bách Du Nguyệt. Cô ta tán gẫu về vị hôn phu hiện tại của mình một chút, lúc thì chống cằm nhìn người đàn ông trước mắt rồi cảm thán:
"Mấy chàng trai ở độ tuổi này không phải phát tướng thì chính là mập mạp ૮ɦếƭ đi được. Nhưng anh càng lớn càng có mị lực, cảm giác thiếu niên vẫn còn trên người."
Chu Kinh Trạch nâng đôi mắt lên hờ hưnhx nở nụ cười, rõ ràng không nghe Bách Du Nguyệt nói chuyện. Từ khi Hứa Tùy bước vào quán cà phê này, ánh mắt của anh chỉ nhìn vào cô.
Tất cả bọn họ đều nghĩ sai.
Hứa Tùy nhìn thấy Chu Kinh Trạch và Bách Du Nguyệt ở cùng một chỗ, cũng không thúc giục anh, cũng không có phản ứng gì. Cô chỉ chọn một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lúc nhân viên phục vụ đến gọi món, cô còn cười với đối phương một chút.
Chu Kinh Trạch phát hiện, cô không quan tâm anh đang ở bên cạnh ai.
Cô không ghen.
Sau khi đi đến kết luận này, đáy lòng Chu Kinh Trạch có một cảm giác uất ức, buồn bã không thể nói ra.
Hứa Tùy vừa kết thúc ca nên mang theo 乃út điện về nhà, sau khi ngồi xuống, cô tiện tay mở máy tính xách tay lên và sắp xếp tài liệu làm việc liên quan. Cô vừa sắp xếp lại không bao lâu thì đối diện vang lên một giọng nam, giọng điệu do dự:
"Xin chào, cô có thể cho tôi xin số điện thoại không?"
Hứa Tùy ngẩng đầu muốn mở miệng từ chối thì một giọng nói lãnh đạm vang lên. Chu Kinh Trạch không biết đã đi đến từ lúc nào, anh nâng mí mắt nhìn lại, đầu lưỡi đẩy cong má trái một chút, giọng điệu ngông cuồng:
"Anh cảm thấy cô ấy xem trọng anh hơn hả, hay là tôi?"
Người đàn ông hậm hực thu hồi tầm mắt, nói với họ một lời xin lỗi và rời đi.
Anh không quay lại đây thì vợ anh sẽ bị bắt cóc.
Chu Kinh Trạch dẫn Hứa Tùy rời đi, hai người cùng đi ăn đồ ăn Singapore, lúc anh rót trà cho Hứa Tùy, chủ động nhắc đến những chuyện vừa rồi: "Em không tò mò anh và Bách Du Nguyệt nói cái gì sao?"
Hứa Tùy uống một ngụm trà, nâng mí mắt lên, hình như là Chu Kinh Trạch chủ động nhắc tới chuyện này, cô mới miễn cưỡng tiếp lời: "Nói cái gì?"
"Nói người nào đó bây giờ không có ai thích nhiều như anh thích." Giọng điệu Chu Kinh Trạch tản mạn, ánh mắt lại nhìn thẳng vào cô.
Hứa Tùy chớp chớp mắt một cái, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà là đùa giỡn đáp lại: "Thật không, vậy cô ấy đúng là không biết tốt xấu."
Cuối tuần, Hứa Tùy ở nhà nghỉ ngơi. Đúng mười giờ, chuông cửa vang lên, mở cửa ra là nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng đến tận nhà.
Một thời gian trước, Hứa Tùy có mua bàn làm việc và giá sách trên mạng, còn có hàng chuyển phát nhanh khác cũng đến, cô ký nhận từ cái một.
Hứa Tùy dự định buổi sáng sẽ lắp ráp xong bàn làm việc và giá sách, buổi chiều thì thu dọn một chút rồi ra ngoài xem triển lãm và ăn cơm.
Tuy nhiên, cô đánh giá quá cao khả năng thực hành của mình, mới lắp ráp chưa được mười phút, Hứa Tùy nhìn chân bàn đóng đinh trên bàn, một tấm ván gỗ khác cũng ở thảm trạng gân không vào, cô hoàn toàn sụp đổ.
Tay Hứa Tùy còn bị cây gỗ đâm, cô tìm baqng cá nhân rồi dán lên, quyết định đặt bàn làm việc sang một bên, thử lắp giá sách. Kết quả là cái này còn khó lắp ráp hơn, cô không có đầu mối, và thậm chí nghĩ rằng nó khó hơn đọc một danh từ riêng của y học.
Cô chán nản ngồi trên bảng, chụp một bức ảnh của một đống ván gỗ, đăng lên vòng tròn bạn bè để than:
[ Tôi khó khăn quá, biết thế chạy thẳng đến IKEA để mua đồ làm sẵn. ]
Hứa Tùy còn kèm theo một túi biểu tượng cảm xúc vịt trời đang sụp đổ. Sau khi đăng lên, cô tiện tay đặt điện thoại lên trên bảng, không bao lâu sau, màn hình sáng lên.
Cô nhấc điện thoại lên xem, Chu Kinh Trạch gửi một tin nhắn tới, cách màn hình đều có thể cảm nhận được sự khó chịu của anh, anh gằn từng chữ nói:
[ Em quên là em vẫn còn có một người bạn trai tập sự à? ]
Hứa Tùy có chút ngượng ngùng, cô quả thật quên mất, chủ yếu là nhiều năm như vậy, khi một mình gặp phải rất nhiều chuyện, cô chỉ có thể xử lý một mình.
Nửa tiếng sau, Chu Kinh Trạch đến thăm. Đại thiếu gia lẩm bẩm tờ giấy hướng dẫn trong miệng, lông mi dài đen buông xuống. Không bao lâu, anh cũng lắp ráp giá sách mà không tốn nhiều công sức, lắp ráp bàn làm việc lại càng khá thoải mái.
Hứa Tùy rót một ly nước ngỏ ý cảm ơn anh.
Người đàn ông nhíu mày, không nhận lấy nhưng chỉ cầm lấy tay cô và uống hai ngụm nước. Sau khi mọi thứ đã làm xong, Chu Kinh Trạch nằm trên ghế sofa, vừa mở điện thoại di động đã nhận được tin nhắn của Thịnh Nam Châu.
Thịnh Nam Châu gửi đên một icon cười khổ: [ Cô ấy không chịu gặp tớ. ]
Ngón tay cái của Chu Kinh Trạch ấn vào màn hình điện thoại di động, gõ chữ trong hộp thoại: [ Vậy cậu có muốn cô ấy trở về không? ]
Nếu mà là anh, thì đã trói người mang về từ lâu.
Đặt điện thoại sang một bên, Chu Kinh Trạch nhớ lại điều gì đó nên hỏi: "Tuần tới có một bữa tiệc tụ họp bạn cùng lớp cấp ba, chắc em cũng có thư mờ, em đi không?"
"Thư mời gì?" Hứa Tùy nghi hoặc.
Hứa Tùy nhớ tới còn có một đống chuyển phát nhanh chưa mở nên đi đến lấy dao cắt rọc mở một cái chuyển phát nhanh, một tấm thiệp mời và một tấm bảng tên rơi ra.
Bên trên thư mời có viết: "Buổi họp mặt kỷ niệm 12 năm của trường trung học Thiên Tế, thân mời bạn cùng lớp tham dự. Chúng tôi đang đợi bạn ở giữa bầu trời."
Nó được đính kèm với một địa điểm tiệc tùng, cũng cho phép tất cả mọi người mang theo đồng phục học sinh và bảng tên trình diện. Nghe nói là bởi vì có một máy thời gian để kiểm tra các hoạt động của hộp thư.
Hứa Tùy nhặt tấm bảng tên trên bàn lên, chữ cái ghi trên đó, ngay ngắn từng nét từng nét một: Lớp 11 (lớp 3), Hứa Tùy.
Trong một khoảnh khắc, bức tường ký ức cô cố ý niêm phong trong ký ức sụp đổ. Cô buông thõng hàng mi, đầu ngón tay vuốt ve bảng tên, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng Hứa Tùy nói với Chu Kinh Trạch: "Chắc là sẽ đi, nhưng đừng nói hai chúng ta đang quen nhau."
Chu Kinh Trạch vừa mở một lon nước có ga, một tiếng "rắc rắc" của vòng bạc vang lên cùng lúc với giọng nói của cô, theo bản năng anh híp mắt lại, không thoải mái hỏi:
"Sao anh lại phát hiện ra rằng em không còn thích anh như trước đây."
Nếu không thì tại sao ngay cả cuộc tụ họp bạn cùng lớp như vậy cũng phải giấu.