Đợi đến khi Thành Vưu phản ứng lại, cậu ta mới hiểu ra: “Anh ấy và cô gái đó có quan hệ gì vậy?”
“Bạn gái cũ.”
Thành Vưu đang uống rượu thì phun ra, ૮ɦếƭ tiệt, không phải chứ, chơi lớn vậy luôn? Xong rồi xong rồi, cậu ta cũng sắp bị treo lên đánh rồi.
“Thịnh tổng, sao anh không nhắc em sớm hơn?”
“Nhắc rồi, mới nãy đó.”
“Ôi trời, lúc đó em cứ tưởng mắt anh bị đau.”
Bán gái Thành Vưu ngồi bên cạnh bất lực đỡ trán, sao cô có thể quen một tên bạn trai ngốc vậy chứ.
Hứa Tùy ở bên trái trung tâm sàn nhảy, khu pro, là một khu rất gần sân khấu nên khi người khác nói cô đại khái là không nghe rõ, Lý Dương đặt một tay lên vai cô, ghé bên tai rồi hét lên:
“Bé cưng ngoan của em, có mệt không, hay chúng ta đi uống một ly…”
Chữ “nhé” cuối cùng còn chưa nói xong, Lý Dương cảm giác có mùi hoocmon nam tính đang đến gần, một lực tay mạnh mẽ kéo cánh tay của anh ta đang đặt trên vai của Hứa Tùy ra, người cũng đột nhiên bị kéo ra.
Người ở bên cạnh liên tục lùi về phía sau liền ᴆụng phải Hứa Tùy, chiếc khăn lụa cô đang đội trên đầu rơi xuống, hơi lạnh của gió thổi qua, giống như tấm lụa trắng, từ từ rơi xuống chân của Chu Kinh Trạch.
Chu Kinh Trạch người cao lớn, một tay nắm lấy tay anh ta, lẳng lặng đứng ở giữa hai người, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
Lý Dương vô cùng đau đớn, vội nói: "Ai ya, đau, anh đẹp trai, có gì thì từ từ nói, bỏ tay ra trước đi."
“Anh bỏ tay ra.” Hứa Tùy nhíu mày.
Lý Dương cũng được xem là cao, nhưng Chu Kinh Trạch đứng bên cạnh so với anh ta thì cao hơn một chút. Anh siết chặt cổ tay của Lý Dương, chiếc khăn lụa phủ dưới chân anh, Chu Kinh Trạch mặc một bộ đồ màu đen, nửa khuôn mặt nghiêm nghị chìm trong ánh đỏ, hàng lông mi hạ xuống, vẻ mặt ảm đạm nhìn cô:
“Sao em lại đến những nơi như thế này?”
Trong lòng Hứa Tùy có hơi tức giận, anh cắt ngang cuộc vui của cô, cô đã không nói gì rồi, bây giờ còn siết tay bạn cô. Hứa Tùy đi lên trước hai bước, cúi người nhặt khăn lụa lên, nhìn anh nói từng câu từng chữ một:
“Tôi có quen anh không?”
Anh là đang lấy thân phận gì để quản tôi, bạn trai cũ à? Hứa Tùy nhìn thẳng vào mắt anh, rất muốn hỏi anh nửa câu sau.
Điều gì là sự tồi tệ nhất, chính là khi Hứa Tùy dùng ngữ khí bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nói ra câu này, cũng chính là hình ảnh của cô ở thời điểm hiện tại.
Bầu không khí vẫn luôn căng thẳng, biểu tình trên mặt Chu Kinh Trạch thay đổi, anh buông Lý Dương ra, vẫn nhìn cô rồi gật đầu: "Được."
Nói xong, anh đẩy đám đông đang nhảy nhót trên sàn sang một bên, bỏ về, những người trên sàn nhảy nhìn thấy khuôn mặt của Chu Kinh Trạch liền muốn đi đến để bắt chuyện, nhưng đáng tiếc là chỉ nhận được một khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nhìn thấy anh trở về khu của mình. Hứa Tùy liếc qua, anh đi đến khu vip để ngồi, mấy người bên cạnh lập tức xích ra một chỗ, anh cầm ly rượu trên bàn cụng với những người khác rồi uống một ngụm, yết hầu chuyển động, không để ý mà bắt đầu nói chuyện với mọi người.
Giống như chuyện vừa rồi chỉ là vài ba cái lặt vặt, không đáng để tâm.
Hứa Tùy thu hồi ánh mắt, thì vốn là chuyện lặt vặt mà. Vẻ mặt Lý Dương ẩn hiện sự vui sướng, anh ta thì thầm bên tai cô, lớn tiếng hỏi: “Bé cưng, chơi nữa không?”
Hứa Tùy bây giờ đã không còn hứng thú để chơi nữa, cô lắc đầu: “Hơi mệt, về uống rượu đi.”
Hứa Tùy đi đến quầy bar bên kia, từ xa nhìn thấy Lương Sảng đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông vừa gặp. Không biết đối phương nói gì vui mà đến mức khiến Lương Sảng phải nằm trên bàn che mặt cười.
Cô cũng không ngạc nhiên với chuyện này lắm.
Theo cách nói của Lương Sảng, thanh xuân còn chưa hết, cứ tận hưởng thú vui trước mắt. Nghĩ đến điều này, Hứa Tùy bật cười, đi qua ngồi ở ghế cao.
Người pha chế rượu tiến đến hỏi cô muốn uống gì, khuỷu tay của Hứa Tùy đè trên menu, vừa định nói, một bàn tay có mạch máu tái xanh rõ ràng đưa cho Hứa Tùy một ly rượu.
“Bé cưng, mời cậu uống Lục Tiên Tung.” Lý Dương nháy mắt với cô một cái, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống. “Rượu tươi mát như này mới hợp với mỹ nhân nguyệt quế của em chứ.”
Khi Lý Dương mới quen biết Hứa Tùy thì rất khách sáo với cô, thân quen rồi mới dám nói ra suy nghĩ trong lòng. Anh ta nói trên người Hứa Tùy có khí chất của người phụ nữ phương Nam mềm mại, rất dỗi dịu dàng, nhưng đôi mắt lại rất vô cùng hiu quạnh, lạnh lẽo.
Giống như cây nguyệt quế do Hằng Nga trồng ở trên bầu trời.
Hương thơm ngọt ngào trong trẻo nhưng lại ngoài tầm với.
Hứa Tùy nhấp một ngụm trong ly rượu, thuận tiện còn nhai một viên đá, hai má phồng lên. Thấy lông mày và mắt cô giãn ra, Lý Dương nghiêng người bắt đầu nói:
“Bé cưng của em, có phải chị quen biết người đàn ông khi nãy không, có vẻ như mối quan hệ không đơn giản lắm. Anh ta hoàn toàn là gu của em, dáng vẻ lúc tức giận thật sự quá đẹp trai rồi. Vừa nãy khi anh ta kéo tay của em, vai của em vô tình ᴆụng trúng иgự¢ của anh ta, cứng lắm luôn, không được, em sắp xỉu rồi... Cho nên là, chị có thể xin WeChat của anh ta cho em không."
Hứa Tùy đang uống rượu, nghe xong lời này xong thì đột nhiên nghẹn ở họng, ho dữ dội, cả người thở không nổi. Lý Dương lập tức trở nên thân thiết, vỗ lưng cho cô, đưa khăn giấy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Hứa Tùy cũng bình tĩnh lại, lấy khăn giấy lau đi nước mắt ở dưới khóe mi: "Không được."
"Tại sao chứ?"
"Chị không quen anh ta." Hứa Tùy nói, đôi mắt hơi đỏ hoe vì ho.
Hơn nữa cô vừa mới vạch rõ ra ranh giới như vậy, với tính cách kiêu ngạo của Chu Kinh Trạch, anh nhất định sẽ không quan tâm đến cô nữa.
"Xin cậu đó, Tùy Tùy, em khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông hợp khẩu vị như thế, đẹp trai mắt một mí, bỏ lỡ anh ta thì em sẽ hối hận ૮ɦếƭ mất, hơn nữa em vừa mới thất tình."
"Anh ta là trai thẳng." Hứa Tùy bất lực nói.
Chu Kinh Trạch thực sự là một tai họa, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vẫn có người muốn sống ૮ɦếƭ vì anh, ngay cả đàn ông cũng vậy.
"Tớ có đủ tự tin để bẻ cong anh ta." Lý Dương tự tin về ngoại hình của mình, anh ta còn con át chủ bài cuối cùng của mình để sử dụng. “Không phải chị vẫn luôn muốn có vé tại buổi họp báo của bộ phim đó sao? Em phụ trách lấy cho chị.”
Quả thật cô rất muốn đến buổi họp báo trực tiếp của bộ phim đó.
"Nhưng con người anh ra rất kén chọn, khó theo đuổi, nếu không được thì em còn phải chịu khổ vì chỗ anh ta nữa đó." Hứa Tùy đang định nói ra câu này, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Lý Dương thì ngừng lại.
Có phải là cô không nên dội cho người ta một gáo nước lạnh không.
Dường như Lý Dương nhìn thấy được sự do dự và bối rối của cô, vỗ lên tay của cô: "Ai ya, chị đừng có áp lực như thế, xin WeChat trước đi, không được thì tính sau."
Đã giao dịch thì không có chuyện tình nghĩa gì ở đây, xem như là anh ta quen biết thêm được nhiều anh đẹp trai hơn.
"Chị sẽ thử xem." Hứa Tùy đặt ly rượu xuống, mấy lát chanh chìm xuống đáy ly.
Hứa Tùy đứng dậy dứt khoát đi về phía gian hàng. Đám đông chật ních người, ánh đèn đỏ tím luân phiên nhau bật lên, tiếng rung cốc, tiếng trò chuyện, tiếng cười mơ hồ văng vẳng bên tai.
Chu Kinh Trạch ngồi trong gian ghế, cúi đầu, cầm điếu thuốc trong tay, lòng bàn tay rộng che nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi lông mày đậm và sắc bén.
Khói xám bốc ra nghi ngút, một tay anh cầm điếu thuốc, đồng thời đặt bật lửa lên bàn. Có người thì thầm gì đó bên tai anh, Chu Kinh Trạch chậm rãi cụp mi, đi theo người bên cạnh.
Hứa Tùy cũng thuận thế nhìn sang đây.
Một nhóm người cách bàn của Chu Kinh Trạch cách chưa đến năm mét đã xảy ra cãi vã, ngay sau đó, một tên béo trong đó ném chai rượu lên đầu đối phương, mảnh vỡ văng tung tóe.
Hai bên lập tức đánh nhau, đám người thờ ơ chỉ có thể vây quanh để xem, người muốn ngăn cản cũng không dám bước tới, thực sự hai nhóm đánh nhau quá ác liệt, sợ vô tình có thể làm chính mình bị thương.
Khung cảnh hỗn loạn. Bảo vệ đi đến ngăn cản không được mà còn bị đánh vào đầu.
Cảnh tượng quá kịch liệt đẫm máu, Chu Kinh Trạch ngồi ở gian ghế, đưa tầm mắt xuống nghịch quả bóng trong tay. Đột nhiên, một mảnh thủy tinh bay tới, vừa hay quẹt vào trán anh.
Mảnh thủy tinh sắc bén quẹt qua, trên lông mày Chu Kinh Trạch xuất hiện một vệt máu, màu máu đỏ sẫm lập tức chảy ra. Khi Thành Vưu nhìn thấy điều này, cậu ta tức giận đứng lên với một người đàn ông khác, bộ dạng trông như thể sắp đánh nhau với đám này.
Chu Kinh Trạch giơ tay đẩy người về chỗ ngồi. Hứa Tùy đứng cách đó không xa nhìn thấy anh và Thịnh Nam Châu trao đổi ánh mắt, nói sao nhỉ, cô đã quá quen thuộc với nụ cười xấu xa này trên khuôn mặt của Chu Kinh Trạch rồi.
Giữ một bụng đầy tức giận thật khiến người ta khó chịu mà.
Chu Kinh Trạch đứng dậy, kéo thứ gì đó ở bức tường đối diện cách đấy không xa rồi gấp lại, trên tay cầm hai điếu thuốc đã châm lửa, lấy hai điếu thuốc khác từ người đàn ông đang ngồi, thêm một điếu đang ngậm trong miệng.
Tổng cộng năm điếu thuốc.
Chu Kinh Trạch ném vào đám đông đang đánh nhau, không đến năm giây, máy báo động khói phát ra tiếng động lớn.
Âm thanh sắc bén của máy báo khói, một nhóm người bịt tai tìm kiếm chuông báo động khắp nơi, một số người nghĩ rằng có điều gì đó thực sự đã xảy ra thì lần lượt đều bỏ chạy, cảnh tượng hỗn loạn.
Không biết ai đã hét lớn một câu "Có người báo cảnh sát!", cảnh tượng trở nên càng hỗn loạn hơn.
Thịnh Nam Châu đi qua, nhân lúc hỗn loạn đi vào đám đông đánh tên béo đó trận rồi mới bỏ trốn.
Hứa Tùy nhìn Chu Kinh Trạch nhấp một ngụm rượu, cầm bật lửa và áo khoác trên bàn lên, một mình đi về phía bên kia, một bóng người cao lớn lướt qua trước mặt cô.
Hứa Tùy lập tức đi theo.
Người đông như biển, âm nhạc Heavy Metal văng vẳng bên tai, Hứa Tùy đi theo sau, cô phát hiện Chu Kinh Trạch đi rất nhanh, quay lưng về phía cô, cột sống sau đầu lộ ra rõ ràng, lộ ra một cái gáy thon dài.
Cô đi theo Chu Kinh Trạch suốt quãng đường, thấy anh đi thẳng, quẹo trái rồi bước ra qua một cửa hông của pub. Hứa Tùy nhanh chóng đi theo, ra khỏi cửa, vừa đẩy cửa.
Kết quả phát hiện bên ngoài là cửa thoát hiểm an toàn.
Hứa Tùy nhìn xung quanh một vòng, không thấy gì cả.
Người không thấy đâu.
Cô bị mất dấu rồi.
Hứa Tùy rũ hàng mi dài đen nhánh xuống, vừa định rời đi thì một bóng người áp chế cô lại, trực tiếp đè cô đến bên bức tường, đầu gối tách hai chân cô ra, đè xuống, cả người Hứa Tùy bị đẩy vào tường.
Hơi thở nóng bỏng, đan xen nhau.
Đôi mắt của Chu Kinh Trạch sâu thẳm, tình cảm nồng nhiệt, mang tính xâm lược giống như một kẻ săn mồi, đáy mắt là dục vụng không thể giấu được. Hứa Tùy chỉ nhìn anh ba giây rồi nhanh chóng rời mắt đi.
Nhưng người đàn ông không có ý định buông tha cho cô.
Một tay Chu Kinh Trạch giữ lấy cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào anh, khí tức trên người anh quá quen thuộc và có tính xâm lược, hô hấp của Hứa Tùy dần không ổn định. Thật sự góc độ của hai người quá mơ hồ, không rõ ràng rồi.
Chu Kinh Trạch ngăn cô, một tay chống lên tường, gục mặt vào trong, vây cô trong vòng tròn. Trán của anh sắp chạm vào chóp mũi của cô, gần thêm một tấc nữa.
Thì anh có thể hôn được cô rồi.
Hứa Tùy có hơi hối hận, tại sao lại mềm lòng đồng ý yêu cầu của Lý Dương, chỉ vì một tấm vé trực tiếp mà để bản thân rơi vào thế bị động này.
Cô hắng giọng, nhìn sang chỗ khác: "Người bạn đó của tôi, tên Lý Dương, anh ấy muốn thêm Wechat của anh."
"Không phải nói không quen sao?" Chu Kinh Trạch vẫn không định buông tha cho cô.
"Anh muốn cho thì cho, không muốn cho thì thôi vậy." Hứa Tay đánh lên tay của anh.
Nhân lúc anh không phòng bị, Hứa Tùy chui ra khỏi cánh tay anh, đột nhiên khoảng cách giữa hai người được kéo rộng ra, một lượng lớn không khí trong lành tràn vào, cô tránh sang một bên, đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng, tầm nhìn của cô đột nhiên sáng lên, ánh sáng tràn vào phá vỡ sự mơ hồ ngay lập tức.
Hứa Tùy cầm điện thoại tìm WeChat của Lý Dương, soạn tin trong khung chat: 【Hết hy vọng.】 khi đang tính quay về. Chu Kinh Trạch ngăn trước mặt, nắm lấy cánh tay của cô không cho đi.
"Không phải muốn Wechat à? Nhưng em phải thêm anh trước rồi hãy gửi cho anh ta." Chu Kinh Trạch đưa điện thoại qua cho cô.
Hứa Tùy dứt khoát gật đầu lia lịa, cầm lấy điện thoại của anh, xoay người lại thực hiện thao tác. Từ sau lần trước bị cho một dãy số trống, Chu Kinh Trạch còn không biết được chút tâm tư này của cô sao, đoán là cô sẽ làm giống vậy với quét mã, nhưng không bấm thêm vào, thế là nhấc tay cầm lấy tóc đuôi ngựa của cô, trầm giọng nói:
“Anh nhìn em thêm bạn.”
Hứa Tùy không còn cách nào, dưới cái nhìn của Chu Kinh Trạch, cô chỉ có thể dứt khoát thêm Wechat của anh. Hoàn thành nhiệm vụ, Hứa Tùy lập tức rời khỏi lối thoát hiểm an toàn.
Chu Kinh Trạch cầm điện thoại trong tay, từ một bên đi ra ngoài. Bên đường, Chu Kinh Trạch đứng dưới ánh đèn mờ ảo, dùng ngón tay cái vuốt màn hình, gửi tin nhắn cho Thịnh Nam Châu: 【Tới đón tớ, ở giao lộ.】
Mười lăm phút sau, Thịnh Nam Châu lái chiếc Maybach xuất hiện trước mặt anh, Chu Kinh Trạch mở cửa xe, ngồi vào trong, cúi đầu nhìn điện thoại, không hề ngẩng đầu lên nữa.
Thịnh Nam Châu: "? Sao cậu không ngồi ghế phụ, tớ là tài xế của cậu hả?"
"Ủa, chứ xậu không phải à?" Chu Kinh Trạch đáp.
"Xuống, cậu không có xe?"
Chu Kinh Trạch vẫn cúi đầu nhìn điện thoại: "Không phải đã nói với cậu là tớ đem xe đi sửa rồi à?"
Anh ấn ngón tay cái lên màn hình điện thoại, mở hộp thoại WeChat của Hứa Tùy ra, định gửi sáu dấu chấm qua. Giây tiếp theo, một dấu chấm than lớn hiển thị:
Bạn chưa phải là bạn của đối phương, đối phương đã bật yêu cầu xác minh bạn bè.
Chu Kinh Trạch sắc mặt âm trầm, nheo mắt, được, dùng xong thì vứt. Hứa Tùy, bản lĩnh cũng lớn thật.