Sau khi đưa đồ cho Châu Kinh Trạch xong, Hứa Tùy vội vội vàng vàng chạy về để lên lớp, suốt cả buổi chiều cô đều cảm thấy như giấc mộng. Người mà mình đã yêu thầm, dõi theo lâu như vậy không ngờ lại thật sự trở thành bạn trai của mình.
Buổi tối sau khi về tới ký túc, Hứa Tùy tắm xong đi ra ngoài rồi ngồi xuống trước bàn, cô bật sáng di động liếc nhìn thời gian, tầm nhìn thoáng khựng lại, sau đó viết vào sổ nhật ký:
Ngày đầu tiên.
28 tháng 6 năm 2011.
Sau khi viết xong, Hứa Tùy chống cằm ngồi ngẩn ngơ, đến bây giờ Châu Kinh Trạch vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô, có một sự khó chịu đang quấy nhiễu, thế là cô cũng không chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Hồ Thiến Tây đang ngồi trên giường sơn móng tay, đột nhiên cô ấy ném cho Hứa Tùy mấy dây kẹo cầu vồng, cười hi hi nói: "Lần trước cậu cho mình mình ăn thấy ngon nên đã mua hẳn một thùng!"
"Chua chua ngọt ngọt, mình cũng thích lắm." Hứa Tùy mỉm cười tiếp lời.
Hứa Tùy bóc vỏ kẹo, vừa nhai kẹo cầu vồng vừa tiếp tục ngẩn người. Hồ Thiến Tây đi vệ sinh, lúc quay lại thì vỗ vỗ lên bả vai cô, trong đôi mắt của chị đại xuất hiện tia tán thưởng:
"Woa~. Tùy Tùy à, cậu cừ thật đấy!"
"Hả?" Hứa Tùy chẳng hiểu gì.
"Cậu xem vòng bạn bè là biết thôi, mình cũng vừa mới biết." Hồ Thiến Tây nháy mắt với cô, cười nói.
Hứa Tùy cầm di động đang để bên cạnh lên, nhấn mở vòng bạn bè. Châu Kinh Trạch nghìn năm không đăng gì lại đột nhiên đăng một bài viết, không có bất cứ status nào, chỉ có một bức ảnh.
Lê hấp đường phèn cô đưa cho Châu Kinh Trạch lúc chiều giờ phút này đang ở trên bàn trong ký túc của anh, chiếc bàn màu vàng nhạt, ánh nắng hắt nghiêng lên cốc thủy tinh tạo thành những khoảng nhỏ, nước đường còn lại một nửa.
Anh đã uống nó rồi.
Phía dưới có rất nhiều bình luận, Thịnh Nam Châu: [Được lắm, đây là thông báo trá hình hả? Ông Châu à, cậu cũng lắm chuyện quá đấy.]
Đại Lưu: [Chuyện gì đây, không phải mình uống say quắc rồi sao? Vừa tỉnh dậy đã thấy ông Châu bế mất em gái Hứa đi rồi.]
Hồ Thiến Tây: [Hi hi, bạn tốt của mình trở thành mợ của mình.]
Hứa Tùy đọc đến mức ngây người, trong lòng vô thức như được bao trọn bởi một lớp kẹo ngọt, song vẫn cảm thấy không thể tin được.
"Sao hả, có phải mợ muốn bày tỏ gì không ạ?" Hồ Thiên Tây trêu ghẹo.
Hồ Thiến Tây chỉ nói đùa thôi nhưng Hứa Tùy lại coi là thật, ngữ khí của cô nghiêm túc, khịt khịt mũi rồi nói: "Tây Tây, quả thực nếu không có sự khích lệ của cậu thì mình cũng không có dũng khí để nói ra."
"He he, mình mặc kệ, trong phòng cậu là người đầu tiên thoát ế, Tùy à, cậu phải mời bọn mình ăn cơm!"
"Đương nhiên là được." Hứa Tùy cười nói.
"Ai phải mời ăn cơm, ăn cơm gì, mình nghe thấy hết rồi đấy nhé!" Lương Sảng cầm hộp cơm đến nhà ăn mua một suất đồ ăn đêm mang về, ở ngoài cửa nghe thấy nhắc đến ăn thì hùng hùng hổ hổ xông vào.
"Đương nhiên là Tùy Tùy của chúng ta, cậu ấy với nam thần của cậu yêu nhau rồi đấy." Hồ Thiến Tây nháy mắt với cô ấy.
Nam thần? Châu Kinh Trạch hả! Màn thầu đang được Lương Sảng gặm trong miệng suýt chút nữa rơi xuống đất, đột nhiên chẳng còn thấy ngon nữa. Người đó là Châu Kinh Trạch đấy, người đàn ông khó "ngủ" nhất.
Hứa Tùy thấy sắc mặt của Lương Sảng thay đổi, tưởng rằng cô ấy tức giận nên lùi ra sau một bước theo bản năng, ai mà ngờ Lương Sảng lại nhảy bổ lên phía trước. Cô li3m môi, nói: "Mình..."
"Trong ký túc xá của Châu Kinh Trạch có còn trai đẹp nào độc thân không?" Ngữ khí của Lương Sảng nghiêm túc.
"..." Hồ Thiến Tây.
Hứa Tùy thở phào một hơi: "Có, lớp của cậu ấy hầu như đều là con trai."
Thời gian Hứa Tùy chiêu đãi được chọn vào cuối tuần. Các cô gái trong ký túc ngủ một mạch tới mười hai giờ trưa, còn Hứa Tùy thì đã đến thư viện rồi quay trở lại.
Các cô gái cấp tốc thay quần áo chuẩn bị trang điểm, bọn họ dự định buổi chiều đi dạo phố, buổi tối mới ăn cơm. Con gái hẹn nhau tuyệt đối sẽ không qua loa như trai gái hò hẹn, ba người bọn họ chuẩn bị xong xuôi, đi ra ngoài đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
Buổi chiều dạo phố ở trung tâm thương mại đã trở thành buổi mua sắm cá nhân của riêng Hồ Thiến Tây, chị đại đeo kính râm, đeo chiếc túi da cá sấu, xem hết một lượt các quầy hàng lớn nhỏ.
Hứa Tùy và Lương Sảng thì hệt như hai người con trai thẳng tính, tìm chiếc ghế rồi ngồi xuống, nói một cách bất lực: "Tây Tây, mình không đi nổi nữa, cậu đi đi, bọn mình ở đây đợi cậu."
Hồ Thiến Tây dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn bọn họ, sau đó dùng ngón tay được đính đá màu hồng lấp lánh chỉ vào họ: "Các cậu xem các cậu kìa, sức chiến đấu yếu như vậy, sau này làm sao để đàn ông cam tâm tình nguyện quẹt thẻ cho các cậu được chứ!"
Sau khi nói xong, chị đại nghiêng đầu bước vào một cửa hàng nước hoa, cô cầm lấy giấy thử mùi lướt nhẹ qua đầu mũi, là mùi thơm của hoa quế California mà cô yêu thích.
"Xin chào, tôi lấy cái này." Hồ Thiến Tây vẫy tay với nhân viên quầy đang đứng bên cạnh.
Đối phương mặc âu phục đen, sống lưng thẳng tắp, vừa xoay người là gương mặt thanh tú trắng bệch hiện ra trước mắt, bên tai của anh ta còn đeo một chiếc micro.
Hồ Thiến Tây phút chốc đờ người ra đó, là Lộ Văn Bạch, rốt cuộc thì anh đang làm bao nhiêu công việc bán thời gian vậy.
Thanh âm của Lộ Văn Bạch rõ ràng, ngữ khí lạnh lùng: "Cô cần gì?"
"Á, cái này." Hồ Thiến Tây chỉ vào chai nước hoa phía trước.
Kết quả Lộ Văn Bạch lại gọi thẳng đồng nghiệp đến để phục vụ cô, Hồ Thiến Tây chỉ đành đi theo chị gái nhân viên quầy thân thiện đến quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán. Sau khi thanh toán xong, Hồ Thiến Tây đứng ở cửa ngó đầu vào trong nhìn Lộ Văn Bạch, mặc dù anh không để ý đến cô thì cô vẫn muốn nói chuyện với anh mấy câu.
Nhưng kể từ lần trước sau khi Lộ Văn Bạch tạt cho cô gáo nước lạnh xong thì Hồ Thiến Tây đã trở nên dè dặt hơn, cô đi lên phía trước: "Lộ Văn Bạch, em..."
Nửa câu sau "Em sẽ cố gắng giảm cân" Hồ Thiến Tây vẫn chưa kịp nói ra thì Lộ Văn Bạch đột ngột cắt ngang cô, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: "Tôi thân quen với cô lắm à?"
Hồ Thiến Tây sững người, Lộ Văn Bạch rời ánh mắt khỏi người cô, tia chán ghét nơi đáy mắt cũng chẳng che giấu nổi.
...
Buổi tối, mọi người vốn dự định đi ăn món Quảng Đông, nhưng đi qua một gian hàng thực phẩm, hương thơm của thịt nướng theo làn gió bay tới, thế là mấy cô gái chẳng đi nổi nữa.
Trong tấm bạt màu đỏ, bọn họ ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh lam nhạt, nhân viên phục vụ rất nhanh đã mang menu và dụng cụ ăn uống lên. Lương Sảng cầm menu được bọc bằng nhựa gọi món, Hứa Tùy ngồi bên cạnh, dùng nước nóng tráng qua bát đũa cho mọi người.
"Ông chủ, cho một suất cánh gà, sáu suất chân gà, sáu suất mề gà, hai que gà xiên, một suất cà tím xào." Sau khi gọi món xong Lương Sảng tiện tay đưa menu cho Hứa Tùy.
Hứa Tùy gọi một vài món thích ăn, đang định hỏi Hồ Thiến Tây, vừa ngước mắt nhìn thì phát hiện gương mặt cô ấy thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì. Hứa Tùy giơ tay khua khua trước mặt cô ấy, thanh âm dịu dàng: "Tây Tây, cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu có muốn gọi đồ gì ăn không?"
Hồ Thiến Tây hoàn hồn, trên mặt nở nụ cười như cũ: "Mình không muốn ăn gì cả, gọi một két bia đi!"
Hứa Tùy chưa từng nhìn thấy Hồ Thiến Tây uống rượu, bấy giờ sau khi nghe xong thì có chút do dự: "Cậu uống được chứ?"
Câu nói này đã nhắc nhở Hồ Thiến Tây, không biết cô ấy nghĩ tới điều gì mà trông có vẻ hơi chột dạ: "Được chứ! Mình uống nghìn ly cũng không gục."
Kết quả sau khi thịt nướng và bia được mang lên, Hồ Thiến Tây mới uống được nửa lon đã ngà ngà say rồi, cô ấy cười hi hi nhìn bia trong lon: "Mình biểu diễn một màn khỉ vớt trăng cho các xem nhé."
"..."
Chị đại thấy không ai để ý đến mình thì đột nhiên đập bàn, nói không rõ ràng: "Các cậu... không tin đúng không!"
Không đợi bọn họ trả lời, Hồ Thiến Tây nghiêng đầu muốn đập vào trong lon bia, một dáng vẻ hiểu biết chính xác cách thực hành.
"Ấy... ấy... Bọn mình tin mà." Hứa Tùy vội vàng giữ cô ấy lại, Lương Sảng tốn rất nhiều sức lực mới lôi được Hồ Thiến Tây về chỗ, ba người con gái ồn ào thu hút vô số ánh nhìn của người xung quanh.
Ba sinh viên đại học tràn đầy sức sống ngồi ở đó quả thực rất thu hút ánh nhìn, Hồ Thiến Tây mặc chiếc váy phong cách thủy thủ màu đen, tất trắng dài đến đầu gối, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, mặc dù giờ phút này trông có vẻ hơi điên cuồng một chút.
Cách ăn diện của Lương Sảng thì trung tính hơn, cũng vô cùng bắt mắt. Còn về Hứa Tùy, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ bèo, vạt áo được sơ vin trong chiếc quần jeans màu xanh lam, tóc dài ngang vai, thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn.
Một đám con trai bàn bên cạnh có lẽ cũng là sinh viên đại học, một chàng trai trong số đó cứ chốc chốc lại nhìn về phía Hứa Tùy.
Khi Hứa Tùy đang định ςướק lấy lon bia trong tay Hồ Thiến Tây không cho cô ấy uống nữa thì bất chợt, có người gõ xuống mặt bàn, cô ngước mắt, một chàng trai đứng trước mặt, thanh âm vì căng thẳng mà có hơi nói lắp:
"Có thể... kết bạn Wechat không?"
Hứa Tùy lắc đầu, thấp giọng nói một câu "Xin lỗi", đối phương mang vẻ mặt thất vọng bỏ đi. Sau khi người đó đi khỏi, Hồ Thiến Tây ngồi ở đó nghiêng đầu nhìn Hứa Tùy: "Bảo bối à."
"Hử?"
"Bây giờ cậu là người có bạn trai rồi đấy nhé! Lúc từ chối người khác thì phải khoe bạn trai ra chứ!" Hồ Thiến Tây vừa nói vừa rút di động ra, nháy mắt với cô, "Mình gọi điện thoại cho cậu mình xem cậu ấy có phản ứng gì."
"Tây Tây, cậu đừng..." Hứa Tùy vươn tay muốn giành lấy di động của cô ấy.
Nhưng Hồ Thiến Tây sớm đã nhấn gọi đi, đã vậy còn ra dấu im lặng với cô: "Cậu à."
Bấy giờ lớp Châu Kinh Trạch vừa mới kết thúc một vòng xử phạt về thể xác trên sân vận động, đang nghỉ giữa chừng, giọng anh hơi khàn: "Lại gây họa à?"
"Không ạ, là Tùy Tùy, cháu nói cho cậu biết nhé, ban nãy có chàng trai tới xin Wechat của cậu ấy đấy, không kém cậu chút nào đâu, cậu mà còn không qua đây là vợ của cậu sẽ..."
Ba chữ "bị ςướק mất" còn chưa nói ra thì đầu bên kia truyền đến một loạt tiếng ồn, cùng với thanh âm rất nhỏ của Hứa Tùy, "Tây Tây, cậu đừng nói nữa". Châu Kinh Trạch nghe thấy thì nhướng mày:
"Cháu đưa điện thoại cho cô ấy."
"Alo." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm mềm mại.
"Cậu ăn cơm ở bên ngoài à?" Châu Kinh Trạch hỏi.
"Ừm, buổi chiều đi dạo phố với bạn cùng phòng." Hứa Tùy chủ động báo cáo hành trình của bản thân, nghe thấy âm thanh hô hào khẩu hiệu chạy bộ của đội ngũ Phalanx ở đầu bên kia truyền đến.
"Ăn gì vậy?" Châu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc, thạm âm hơi mơ hồ.
"Thịt nướng." Hứa Tùy trả lời.
"Muộn một chút sẽ tới đón các cậu." Châu Kinh Trạch đứng dậy, dập tắt điếu thuốc, bước về hướng đội ngũ Phalanx, đốm lửa đỏ biến mất nơi đầu ngón tay anh.
Cả quá trình Châu Kinh Trạch đều không nhắc đến chuyện Hứa Tùy được người con trai khác xin số điện thoại một chữ nào, cũng không quan tâm, sau khi ngắt điện thoại Hứa Tùy nhất thời có chút lạc lõng.
"Sao hả? Cậu của mình có ghen không, có phải cậu ấy định qua đây đánh cho tên kia một trận không?" Hồ Thiến Tây sát lại gần, ngữ khí kích động.
"Đâu có ấu trĩ vậy chứ." Khóe môi Hứa Tùy rướn lên tạo thành một nụ cười che giấu sự lạc lõng của bản thân, cô chuyển chủ đề, "Vì cậu đã uống rượu nên cậu ấy nói lát nữa sẽ tới đón cậu."
Hồ Thiến Tây bĩu môi, nhân lúc bọn cô không chú ý, Hồ Thiến Tây nhanh chóng uống nốt số bia còn lại trong lon, Lương Sảng vội giật lấy bia của cô ấy.
Hồ Thiến Tây ôm khư khư lon bia không chịu buông, Lương Sảng 乃úng vào trán cô ấy một cái, cười nói: "Chị đại à, sao hôm nay cậu khác thường thế, thất tình hả?"
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Hồ Thiến Tây đột nhiên khóc òa lên, nước mắt rơi xuống lã chã. Hứa Tùy giật nảy mình vội rút khăn giấy đưa cho cô ấy, hỏi: "Sao vậy, sao vậy?"
Hồ Thiến Tây vừa lau nước mắt vừa nói một cách đứt quãng: "Tùy Tùy, mình ngưỡng mộ cậu quá, chờ được đến ngày mây tan đi thấy trăng sáng."
"Nhưng mình cũng phải chờ rất lâu mà." Hứa Tùy nói thầm trong lòng.
Không một ai hay biết cô đã yêu thầm Châu Kinh Trạch kể từ khi còn học cấp ba đến hiện tại.
Hồ Thiến Tây khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, khóc được một nửa lại nấc một cái: "Mình... có phải mình rất béo không?"
"Đâu có, béo cái shit, ai dám nói cậu như vậy mình đi đập cho tên đó một trận!" Lương Sảng phẫn nộ không thôi.
Hứa Tùy giơ tay lau nước mắt cho cô ấy, ngữ khí vừa chân thành vừa dịu dàng: "Tây Tây, cậu chẳng béo chút nào cả."
Hồ Thiến Tây có một gương mặt anime, mắt to, hai má phúng phính, vóc dáng cân đối, chỉ là không thuộc tạng người gầy mà thôi, chứ không hề béo.
Nghe thấy các chị em an ủi mình như vậy, Hồ Thiến Tây càng khóc kinh khủng hơn, hốc mắt đỏ ửng: "Nhưng Lộ Văn Bạch cứ chê mình béo."
"Thích một người không thích mình, thật sự... quá đau khổ."
Sau khi Hồ Thiến Tây nói xong, mọi người đều thương cô ấy, Hứa Tùy không dám khuyên cô ấy đừng uống rượu nữa, chỉ biết nhẹ giọng an ủi. Lương Sảng thì bắt đầu uống rượu giải sầu với cô ấy. Hồ Thiến Tây càng uống ý thức càng bắt đầu rời rạc.
Hứa Tùy đang lo lắng thì di động để trên bàn bật sáng, hiển thị cuộc gọi đến của zjz, cô nhấn nút nghe, đầu bên kia truyền đến thanh âm hơi ngắt quãng lẫn ý cười của Châu Kinh Trạch: "Huấn luyện viên sử phạt về thể xác, cả đám lăn lê bò quài rồi leo trên dây nửa tiếng, vừa mới kết thúc, các cậu vẫn đang ở đấy à?"
"Đúng vậy." Hứa Tùy nghiêng đầu nhìn sang Hồ Thiến Tây, "Tây Tây uống say rồi."
"Đợi mình."
Sau khi ngắt điện thoại, Lương Sảng cũng đã uống say, cô ấy cắn lưỡi nói: "Tùy Tùy, có phải lát nữa bạn trai cậu đến không, vừa khéo bạn mình đang ở gần đây, mình đi trước nhé, mình sợ tận mắt chứng kiến hai cậu ở bên nhau sẽ đau lòng ૮ɦếƭ mất!"
"Nhớ để ý đến Tây Tây."
"Được." Hứa Tùy cười một cách bất lực.
Sau khi Lương Sảng rời đi, Hứa Tùy đỡ Hồ Thiến Tây đợi khoảng hai mươi phút, cô đang cúi đầu xem di động thì một bóng người cao lớn ập xuống.
Hứa Tùy ngước mắt, phát hiện Châu Kinh Trạch đang nhai kẹo bạc hà trong miệng, anh như cười như không nhìn cô, tay chỉ vào vô số lon bia rơi trên đất và mặt bàn:
"Các cậu uống đấy à?"
"Mình không uống, là Tây Tây với một bạn cùng phòng còn lại uống..." Dưới ánh nhìn của Châu Kinh Trạch, thanh âm của Hứa Tùy bé dần đi, "Đương nhiên, mình cũng uống một chút."
Thịnh Nam Châu đứng ở bên cạnh thở dài một hơi, Hứa Tùy bấy giờ mới phát hiện ra anh ấy cũng đến. Thịnh Nam Châu nhíu mày: "Cơ thể cô ấy không tốt, không được uống nhiều rượu."
"Mình đưa cô ấy về nhà là được, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần."
Nói xong, Thịnh Nam Châu đeo túi xách của Hồ Thiến Tây lên trên cổ mình, sau đó ngồi xổm xuống cõng Hồ Thiến Tây lên lưng rồi đi ra ngoài bắt taxi.
Hứa Tùy chần chừ nhìn theo bóng lưng ngày càng đi xa của bọn họ, Châu Kinh Trạch hai tay đút túi, cười nói: "Không sao đâu."
Hứa Tùy thu lại ánh mắt khỏi người bọn họ, lúc xoay người suýt chút nữa ᴆụng trúng Ⱡồ₦g nguc Châu Kinh Trạch. Châu Kinh Trạch giơ tay giữ chặt cánh tay cô, nheo mắt liếc một vòng, hỏi một cách uể oải: "Ở đâu?"
"Gì cơ?" Hứa Tùy không phản ứng lại kịp.
Châu Kinh Trạch cười khẽ, giọng khàn khàn: "Không phải có người xin Wechat của cậu sao?"
Hóa ra là chuyện này, Hứa Tùy vội vàng phủ nhận: "Mình không cho."
Châu Kinh Trạch rút ra một điếu thuốc, bật lửa "tách" một tiếng, anh rít một hơi, nhìn cô: "Lần sau mà còn có người xin thì cậu đưa luôn Wechat của mình cho họ."
"Được." Hứa Tùy nghi ngờ bản thân không kiểm soát được mà đã rướn cong khóe môi, trong lòng ngọt ngào khôn tả, vì sự để ý của anh mà cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù cảm giác này khiến cô cảm thấy có chút không chân thực, như thể giẫm vào trong đám mây vậy.
...
Thịnh Nam Châu cõng Hồ Thiến Tây dự định ra ngoài bắt taxi, nhưng Hồ Thiến Tây uống say lại không ngoan ngoãn chút nào. Cô ở trên lưng Thịnh Nam Châu khoa chân múa tay, cứ chốc chốc lại gõ vào sau gáy Thịnh Nam Châu một cái, lại còn Ⱡồ₦g cả tiếng: "Tên đểu giả! Xấu xa!"
"Anh tưởng anh giỏi lắm hả? Cất cái thủ đoạn đó của anh đi."
Hành động này của Hồ Thiến Tây khiến người đi đường không ngừng ném ánh nhìn sắc như dao nhọn về phía hai người họ, chỉ còn thiếu nước coi anh thành tên bắt cóc con gái nhà lành mà thôi. Thịnh Nam Châu không thể nhẫn nhịn được nữa, anh giơ một tay ra giữ chặt lấy cánh tay cô, ngữ khí không tốt lắm:
"Im miệng đi."
Người phía sau lưng im lặng một giây, Thịnh Nam Châu cõng cô tiến về phía trước, đang cảm thán cô ngoan ngoãn rồi thì một giọt nước mắt lăn xuống cổ anh, người con trai phút chốc sững sờ, dừng lại bước chân.
Hồ Thiến Tây vừa khóc vừa đánh loạn xạ vào lưng anh: "Hu hu hu, Lộ Văn Bạch anh tưởng anh giỏi lắm hả? Ở trong mơ cũng muốn quát em."
Thịnh Nam Châu đứng yên tại chỗ không nói gì, để mặc Hồ Thiến Tây ph4t tiết, ánh đèn đường kéo bóng anh ra thật dài, trông vừa lạc lõng vừa cô đơn.
Sau khi ph4t tiết xong, Hồ Thiến Tây lại cử động cánh tay muốn cởi tất, nói: "Nóng quá."
Thịnh Nam Châu cõng cô, đặt cô xuống dưới ghế, anh ngồi xổm xuống dưới cởi tất cho cô, ngữ khí không hề dịu dàng: "Nhấc chân lên."
Hồ Thiến Tây ngoan ngoãn nhấc chân lên, Thịnh Nam Châu cởi đôi tất màu trắng của cô xuống, cũng không chê gì mà nhét luôn vào trong túi áo của mình.
Anh đang ngồi xổm, Hồ Thiến Tây bất chợt cúi người xuống, chóp mũi của hai người chạm nhau, đôi mắt to đen láy phản chiếu bóng hình anh: "Anh đẹp trai à, em phát hiện anh đẹp trai thật đấy."
"Cậu mù bao lâu rồi?" Thịnh Nam Châu cười lạnh một tiếng.
Thịnh Nam Châu không buồn hùa theo cô, anh cõng cô lại rồi đứng dậy đi tiếp, tiếng ve sầu râm ran, gió đêm thổi tới, đằng sau là tiếng hít thở đều đều, hình như Hồ Thiến Tây ngủ rồi.
Ánh đèn đường kéo dài bóng của hai người xuống dưới đất.
Thịnh Nam Châu bắt đầu tự biên tự diễn: "Tên đó có gì tốt chứ? Gầy tong teo như cái que, da thì trắng bệch như ma cà rồng bi3n thái."
"Anh ấy không được chẳng lẽ cậu được chắc?" Hồ Thiến Tây dựa trên lưng anh, bật ra một câu nói mớ rất khẽ.
Thịnh Nam Châu im lặng một hồi, khóe môi rướn lên: "Mình cũng không được, công chúa Tây Tây của chúng ta xứng đáng với người tốt nhất."5
***
Sau khi bọn họ đi khỏi, Hứa Tùy cầm túi đi thanh toán, bà chủ cười híp mắt xua tay: "Ban nãy cậu nhóc kia đã thanh toán rồi."
Hứa Tùy quay đầu, Châu Kinh Trạch tay đút túi đi đến bên cạnh cô, trong miệng ngậm điếu thuốc, cười uể oải: "Đi thôi."
"Chúng ta quay về thế nào?" Hứa Tùy hỏi.
"Thế nào cũng được." Thanh âm của Châu Kinh Trạch mơ hồ.
Hứa Tùy nhìn thời gian, quyết định nói: "Ngồi xe buýt nhé, vẫn còn chuyến cuối cùng, đi nhanh một chút có lẽ sẽ kịp."
Nói đoạn, Hứa Tùy định chạy về phía trước, bất thình lình, một giọng nói lạnh lẽo trầm ấm gọi giật cô lại: "Hứa Tùy."
Hứa Tùy ngoảnh đầu, Châu Kinh Trạch bước chậm rãi về phía cô, anh cúi người, đầu mũi hai người chạm nhau, hơi thở bủa vây toàn thân, đôi mắt đen láy khóa chặt cô tại chỗ, Hứa Tùy căng thẳng đến mức kéo chặt tinh thần.
Khóe môi Châu Kinh Trạch có ý cười nhàn nhạt, anh thong thả lên tiếng:
"Bạn trai của cậu muốn nắm tay cậu mà cũng không cho cơ hội à?"2