Tỏ Tình - Chương 09

Tác giả: Ưng Chanh

Chàng trai đưa lưng về phía biển báo trạm xe buýt màu xanh lá nói chuyện với Hứa Tùy, Hứa Tùy vô thức nhìn ra đằng sau anh ta, cả người hơi lảo đảo về trước một chút, Sư Việt Kiệt giữ chặt cùi chỏ của cô lại mới không bị mất thăng bằng.
Hứa Tùy thấp giọng nói một câu cảm ơn, thu tay của mình lại, ánh mắt cô có chút hốt hoảng, Sư Việt Kiệt nhìn theo tầm mắt của cô quay đầu.
Châu Kinh Trạch tay đút túi, chậm rãi thong thả đi về hướng bọn họ, dưới chiếc mũ lưỡi chai màu đen là một gương mặt bất cần đời, anh nhai kẹo bạc hà, trên mặt treo một nụ cười uể oải.
Khoảnh khắc Sư Việt Kiệt nhìn thấy Châu Kinh Trạch thì ý cười trên mặt hơi thu lại, đợi tới khi anh đi đến trước mặt thì lại khôi phục lại như thường.
"Sao cậu lại tới đây?" Hứa Tùy ngước mắt hỏi anh.
"Tìm người." Châu Kinh Trạch cúi đầu nhìn cô.
Hứa Tùy cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm, khi đang muốn gỡ bỏ sự ngượng ngập giới thiệu hai người với nhau thì Sư Việt Kiệt đã chủ động lên tiếng, nụ cười ôn hòa: "Kinh Trạch, đã lâu không gặp."
Hứa Tùy hơi mở to mắt, trong con ngươi lóe lên tia nghi hoặc: "Hai người... quen nhau sao?"
Sư Việt Kiệt gật đầu, lúc đang định nói quan hệ của hai người, đầu lưỡi Châu Kinh Trạch ấn chặt kẹo bạc hà, cắn phát ra những tiếng rắc rắc, vụn kẹo hòa tan trong môi và răng, anh cười khẩy một tiếng, ngữ khí thản nhiên:
"Đâu chỉ là bạn bè, anh cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?"
Ánh mắt Châu Kinh Trạch nhìn thẳng Sư Việt Kiệt, giống như một thanh kiếm sắc bén ẩn giấu trong bóng tối, Sư Việt Kiệt bị kẹt ở đó, do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ: "Bạn bè."
Châu Kinh Trạch nghe vậy khóe môi khẽ rướn lên, tạo thành một độ cong trào phúng, nhưng cũng không nói gì.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Châu Kinh Trạch, một sự bối rối chắn ngang giữa hai người, Sư Việt Kiệt không biết phải nói gì nữa, anh ta nhìn Hứa Tùy cất lời: "Chuyện này em có thể yên tâm, kết quả thi vẫn sẽ được cập nhật như thường."
Hứa Tùy gật gật đầu, trước khi rời đi Sư Việt Kiệt còn lưỡng lự, cuối cùng vẫn vỗ vỗ lên bả vai anh, cười nói một câu "đi nhé", Châu Kinh Trạch bật cười khẽ một tiếng, không nói lời nào.
Sau khi Sư Việt Kiệt rời đi, Châu Kinh Trạch dựa vào bên cạnh biển báo trạm xe buýt, anh lấy hộp kẹo đổ một viên kẹo bạc hà ra, cúi đầu bóc vỏ, độ cong của đường quai hàm căng chặt láng mịn, không nói bất cứ câu gì.
Hứa Tùy sợ anh hiểu lầm, lắp bắp giải thích: "Người vừa nãy là đàn anh coi thi của mình, bởi vì... trong cuộc thi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..." Xuất phát từ một loại tâm lý nào đó, Hứa Tùy không nói với Châu Kinh Trạch về người hãm hại cô là ai.
"Đàn anh à." Châu Kinh Trạch nghiến răng nói ra ba chữ này một cách chậm rãi, một lúc sau mới chuyển chủ đề, "Sự việc giải quyết ổn thỏa rồi chứ?"
"Coi như là vậy đi." Nhắc đến điều này, Hứa Tùy có chút ủ rũ.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Sư Việt Kiệt xin kiểm tra lại CCTV, xem đi xem lại video hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi tìm ra kẻ gian lận thật sự đã liên hệ với phòng Giáo vụ và người có liên quan.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết thuận lợi, có điều sinh viên đó cam chịu bị trừng phạt chứ cũng không bằng lòng xin lỗi. Vô duyên vô cớ bị người ta hãm hại, Hứa Tùy cảm thấy có chút tủi thân.
Nhưng Hứa Tùy vẫn rất cảm ơn Sư Việt Kiệt, cô không quen nợ người khác nhân tình lắm, vậy nên bảo anh ta có yêu cầu gì thì cứ việc nói, Sư Việt Kiệt từ chối không được, dứt khoát để cô mời anh ta uống trà sữa, thế là có được cảnh tượng bị Châu Kinh Trạch bắt gặp này.
Khi Hứa Tùy đang muốn nói gì đó thì giáo viên đúng lúc gửi tin nhắn đến bảo cô tới phòng làm việc lấy đề thi photo. Châu Kinh Trạch nhìn thấy ánh mắt do dự của Hứa Tùy, 乃úng vào đầu cô một cái: "Mau đi đi, mình cũng đúng lúc có việc."
Sau khi Hứa Tùy rời đi, Châu Kinh Trạch đứng ở trạm xe buýt hút một điếu thuốc, anh rút di động ra, gọi một cuộc điện thoại, ngắt máy thì đăng nhập vào Wechat, tìm được ảnh đại diện của Bách Du Nguyệt.
Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở chủ nhật tuần trước, Bách Du Nguyệt gửi tin nhắn đến: Mình nhìn thấy cậu đưa Hứa Tùy về trường học rồi.
Châu Kinh Trạch không trả lời, mưa bụi nghiêng nghiêng hắt đến, anh dùng ngón cái lau đi vệt nước, nhìn chằm chằm vào màn hình như có điều suy nghĩ.
Sau khi Hứa Tùy đến phòng làm việc sắp xếp đề thi giúp giáo viên xong thì quay về phòng ký túc. Cô vừa đẩy cửa, 1017 lập tức chạy tới chỗ cô kêu meo meo.
Bách Du Nguyệt đang chải tóc, đột nhiên đập lược xuống bàn kêu "bộp" một cái, ngữ khí không tốt lắm: "Ồn ào ૮ɦếƭ đi được."
Hứa Tùy không để ý đến cậu ta, bóc thức ăn cho mèo đổ vào trong hộp cho mèo ăn, cả quá trình đều phớt lờ Bách Du Nguyệt. Bách Du Nguyệt tức ૮ɦếƭ, cả người khó chịu đang định cất lời thì "ding" một tiếng, di động đặt trên bàn sáng màn hình, Bách Du Nguyệt cầm di động lên, mở Wechat, là tin nhắn của Châu Kinh Trạch gửi đến: [Cậu ra ngoài đi.]
Khi Bách Du Nguyệt nhìn thấy tin nhắn này thì mắt như phát quang, lập tức dọn dẹp mặt bàn, bắt đầu dặm phấn, giữa hàng lông mày không che giấu được sự hân hoan và vui sướng.
Bách Du Nguyệt nhanh chóng sửa soạn chăm chút bản thân, còn thay một chiếc chân váy nhung, иgự¢ tấn công ௱ôЛƓ phòng thủ, xinh đẹp lại quyến rũ. Lúc Bách Du Nguyệt ra khỏi cửa thì vừa khéo ᴆụng phải Lương Sảng quay về phòng.
"Đi đâu mà ăn diện đẹp thế?" Lương Sảng hỏi.
"Đương nhiên là đi hẹn hò với người quan trọng rồi." Bách Du Nguyệt vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Hứa Tùy một cái.
Sau khi mèo cam ăn xong, cô đang bóc sữa dê đổ vào trong hộp, nghe vậy thì tay khẽ run, sữa tươi rơi vãi trên đất, mèo con liền cúi đầu liếm sạch sẽ.
Kể từ khi chia tay với Châu Kinh Trạch, Bách Du Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái độc thân. Người có thể dễ dàng khơi dậy tâm trạng của Bách Du Nguyệt, e là chỉ có Châu Kinh Trạch.
Thì ra buổi sáng Châu Kinh Trạch nói tìm người là tìm Bách Du Nguyệt, trái tim đột nhiên bị Ϧóþ thành một cục, mắt bắt đầu chua xót, nhìn chằm chằm vào một chỗ ngẩn người.
Hứa Tùy ngẩn người khoảng mười phút, không muốn bản thân tiếp tục rơi vào trạng thái khó chịu như thế này nữa, cô đứng dậy lấy một vài quyển sách, quyết định đến thư viện, làm một vài việc gì đó luôn tốt hơn việc ở đây nghĩ linh tinh.
Hứa Tùy ôm mấy quyển sách xuống tầng, một cơn gió lạnh ập đến, cô bất giác co rụt vai lại. Mưa đã ngừng, mặt đất ướt rượt, Hứa Tùy đi qua một con đường rợp bóng cây, lại bước xuống bậc thềm, đi một mạch về phía bên trái.
Thư viện cách ký túc xá nữ một khoảng khá xa, đi hết con đường nhỏ còn phải đi xuyên qua hoa viên, sau khi nhiệt độ hạ thấp, trong hoa viên cũng chẳng còn mấy người, hoa bên trong kết thành từng chùm, hai hàng ghế dài màu nâu kê đối diện nhau, phía trên tay vịn xuất hiện màu đỏ gỉ sét.
Hứa Tùy mới đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng tranh cãi. Cô không khỏi dừng lại bước chân, cách một bụi hoa sơn trà dại nhìn thấy hai người đang cãi nhau.
Hứa Tùy cụp hàng lông mi đen nhánh, ông trời đúng là thích trêu ngươi cô mà, rốt cuộc cô còn phải bắt gặp Châu Kinh Trạch với người con gái khác ở bên nhau biết bao nhiêu lần nữa đây.
Nói chính xác thì chỉ có một mình Bách Du Nguyệt đang lên án.
Bách Du Nguyệt đứng trước mặt Châu Kinh Trạch, không còn là dáng vẻ cao ngạo như trước kia, nước mắt rơi lã chã, cậu ta cúi đầu: "Mình sai rồi... chúng ta làm lành nhé, được không?"
Châu Kinh Trạch không nói gì. Trong sự trầm lặng của anh, cảm xúc của Bách Du Nguyệt lại mất kiểm soát: "Không phải mình đã xin lỗi cậu rồi sao! Lẽ nào khi ở bên nhau cậu đối với mình rất toàn tâm sao?"
"Cậu... vẫn còn thích mình, đúng chứ?" Thanh âm của Bách Du Nguyệt khàn khàn, cậu ta giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng, kéo chiếc áo dệt kim đang mặc trên người ra, kéo từ xương quai xanh xuống đến trước иgự¢, làn da trắng trẻo, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác.
Tay Bách Du Nguyệt run rẩy bắt lấy tay Châu Kinh Trạch, đặt tay của anh tới trước иgự¢, không còn chút tự trọng, cậu ta khóc nói: "Không phải cậu nói, cậu... thích nhất là chạm vào mình sao?"
Châu Kinh Trạch nhìn cậu ta không nói một câu nào, cuối cùng chỉ giơ tay chỉnh lại quần áo giúp cậu ta, đôi tay với những khớp xương rõ ràng kéo khóa lại vị trí cũ. Hứa Tùy liếc nhìn thấy mụn ruồi đen ở gan bàn tay của anh dừng lại trên vai người con gái.
Bầu trời xám xịt, Châu Kinh Trạch mặc một chiếc jacket phi công, đầu vai đã trở nên tối sầm, suốt quá trình anh vẫn luôn lắng nghe, tất cả những lời buộc tội tốt có xấu có đều chấp nhận hết, anh chỉ nói duy nhất một câu, nói rất chậm:
"Bách Du Nguyệt, đừng làm chuyện thấp kém như vậy."
Bách Du Nguyệt cuối cùng cũng sụp đổ, bả vai run lên bần bật, khóc không ra tiếng. Cậu ta cuối cùng cũng từ bỏ, bởi vì biết được cậu ta và Châu Kinh Trạch không còn khả năng nữa rồi.
Bách Du Nguyệt nhấc chân đi về phía trước, đi được mười mấy bước, Châu Kinh Trạch đứng ở chỗ cũ, anh nói với cậu ta một câu: "Lời tôi nói cậu suy nghĩ cho kỹ."
Bóng lưng của người phía trước cứng đờ, không quay đầu lại, rời đi thẳng.
Châu Kinh Trạch mặc quần đen, giày thấp cổ, đứng ở đó vừa cao lớn vừa đẹp trai, mũi chân anh gõ nhẹ xuống đất, bật cười một tiếng: "Đừng nghe nữa, ra đây đi."
Hứa Tùy sửng sốt, ôm sách vở bước ra ngoài hai bước, cô giải thích: "Không phải mình cố ý đâu."
Châu Kinh Trạch xoay người, thong thả nói: "Vậy phải làm sao đây? Vốn dĩ đã chia tay rồi, lại còn bị nhìn thấy, đau lòng quá."
"Xin lỗi." Hứa Tùy suy nghĩ một chút.
Hai tay Châu Kinh Trạch đút túi, bước từng bước về phía cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tùy. Anh đi đến trước mặt Hứa Tùy, khoảng cách của hai người gần đến mức cảm tưởng như trán có thể chạm vào nhau.
Mùi thuốc lá trên người anh bủa vây, hơi thở lạnh lẽo khiến Hứa Tùy lúng túng, cô vô thức lùi ra sau, kết quả Châu Kinh Trạch lại tiến thêm một bước.
Châu Kinh Trạch cúi người nhìn cô, đôi mắt đen như nham thạch, đè nén vài phần ngả ngớn cùng tản mạn: "Nếu không thì cậu thay thế?"
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, tai Hứa Tùy ngứa ngáy từng đợt từng đợt, dưới cái nhìn của Châu Kinh Trạch, gương mặt cô đỏ ửng, giống như một giọt nước đỏ thẫm nhỏ xuống tờ giấy thấm dầu trong suốt, lan nhanh từ má ra sau tai, để lộ vài phần kiều diễm cùng quyến rũ.
Thấy Hứa Tùy không lên tiếng, Châu Kinh Trạch lại ép sát hơn, nhướng chân mày, hỏi: "Hm?"
"Mình... mình..." Hứa Tùy vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, cô liên tục lùi ra sau mấy bước, không may ᴆụng phải bụi hoa sơn trà, ánh sáng mờ dần, có gì đó rơi xuống, dường như trong không khí cũng có thứ gì đó đang bùng cháy.
Châu Kinh Trạch đứng trước mặt cô, chầm chậm dựa sát vào cô, Hứa Tùy nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi mỏng đang bặm lại, gần đến mức cô có thể nhìn thấy cả lông mi đen nhánh của anh.
Trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng, vừa sợ hãi vừa âm thầm mong đợi.
Kết quả Châu Kinh Trạch cúi người, giơ tay dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp cánh hoa sơn trà trên vai cô, không ngờ lại bỏ vào trong miệng. Môi Châu Kinh Trạch ngậm cánh hoa màu hồng phấn, hàm răng chậm rãi nếm náp thưởng thức nó, đôi mắt đen láy toát lên ý cười đùa bỡn.
Vừa kinh điển vừa dấy lên một tia xấu xa.
Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển, mấy quyển sách ôm chặt trong tay cũng đồng thời rơi rào rào xuống dưới đất, cánh hoa lại một lần nữa rơi trên vai hai người.
"Trêu cậu thôi." Đáy mắt Châu Kinh Trạch hiện rõ tia trêu chọc.
"Buổi tối ra ngoài ăn cơm nhé, mình nói với Tây Tây rồi." Châu Kinh Trạch lại gỡ một cánh hoa xuống, đầu ngón tay khẽ nghiền nát.
Hứa Tùy gật đầu, sau khi Châu Kinh Trạch đi khỏi, cô chống tay lên đầu gối, vẫn đang thở hổn hển. Cô nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh thầm nghĩ, sao lại có người xấu xa như vậy chứ.
Giống như thuốc độc, nói bừa một câu cũng khiến người ta ngây ngất, chìm trong mộng đẹp, một giây sau lại ngã vào địa ngục, khiến người ta không thể không tỉnh táo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc