Tuần thi học kì I diễn ra một cách nhanh chóng. Ngày cuối cùng nó thi môn Toán, khỏi nói, môn tủ mà, nó mất 90\' để làm xong bài của mình. Ngồi mãi trong phòng cũng chán, mấy đứa cùng lớp thì bị tách ra xa vãi =.=! , chờ còn 30\' nó xin phép nộp bài trước rồi té ra ngoài.
Cảm giác hiên ngang đi ra khỏi phòng thi sớm nhất oai lắm mọi người ạ ( Không phải em không biết làm đâu nhé =)) , làm xong rồi mới ra =)) )
Lượn ngang, lượn dọc qua mấy phòng thi, phòng nào bọn nó cũng cắm cúi làm bài, híc.
Nó ra quán nước gần trường ngồi nhấm nháp ly trà chanh, tranh thủ ngồi đợi mấy thằng bạn ra cùng chém gió.
20\' sau thì học sinh bắt đầu lục ᴆục ra khỏi phòng thi, một lát sau thì giọng thằng Tuấn oang oang vang lên :
- Tao làm xong hết, ngồi chơi 30\' bọn mày ơi.
Kéo theo sau nó là cả lũ con trai lớp 12 Toán của nó.
- Ủa. Thằng T sao lúc nãy mày ra sớm vậy?
- Không làm được bài à?
- Thằng này mà không làm được tao đập đầu xuống đất luôn.
- Bọn mày chỉ giỏi nói lung tung, tao làm xong hết rồi, chán quá nên xin phép ra sớm chơi cho vui.
- @@!
Ngồi hóng mãi cuối cùng cũng thấy Nhi bước ra khỏi cổng, nó vội vàng chạy tới hỏi :
- Sao nhìn mặt ỉu xìu thế, không làm được bài à?
- Làm sai mất 2 câu, mất 4 điểm rồi. Híc.
- Thôi, 6 điểm là được rồi.
- Nhưng mà ức lắm ý >"
- Học tài thi phận, đừng buồn làm gì. Vui lên đi ^^!
- Aaaa.
- Nào nào, đang ở ngoài đường sao hét lên thế, người ta nhìn kìa. Về nhà em anh làm cái bị cho em trút giận, được chưa >"
- Anh nhớ nhé.
- Ok.
Tính Nhi thỉnh thoảng lại nhõng nhẽo như trẻ con, dỗ thì mệt thật nhưng mà vui, nó thích Nhi như vậy, chứ lạnh lùng và nghiêm túc quá thì nó không thích tẹo nào.
*****
Tuần sau khi thi xong là tuần thoải mái nhất, học hành cũng xong rồi, Tết cũng sắp đến, giờ thì mới thực sự là : " Mỗi ngày đến trường là một niềm vui =)) "
Bữa đó nó định cùng Nhi đi xem phim, sau đó là đi ăn hoa quả dầm, coi như là lấy lại sức sau kì thi căng thẳng, khổ nỗi hôm đó vướng phải lúc Nhi về quê thăm bà ngoại bị ốm ( Thế có nhọ không cơ chứ )
Thôi không sao, nó " tự thưởng " cho mình một buổi xem phim vậy. Một mình đi vào rạp, mua vé, mua bỏng ngô kèm theo lon nước rồi mò vào trong . Ừm xem nào, vé của nó là D-27.
- D-27. D-27 , đâu rồi nhỉ, a đây rồi.
Nó reo lên nho nhỏ rồi ngồi xuống ghế, bỏ mấy thứ đồ ăn, đồ uống sang bên cạnh chuẩn bị xem phim. Bộ phim nó chọn xem là The Walking Dead Season 3 ( phim này hình như ra từ tháng 10 rồi thì phải, cơ mà nó bận quá mãi không có thời gian đi xem, giờ tháng 12 rồi xem lại chắc cũng không muộn đâu :D )
Một lúc sau thì mọi người ổn định, rạp tắt đèn và bắt đầu chiếu phim. Nó ngồi ngay ngắn thưởng thức bộ phim, ăn bỏng kèm theo uống tý Coca, đang nhấm nháp chỗ bỏng ngô thì nó nghe thấy tiếng nói quen thuộc bên cạnh :
- Bạn ơi, bạn cảm phiền để mình đặt cốc nước cạnh bạn một chút không?
- Ơ. Á, Thùy hả?
- Tưởng ai, hóa ra là T. Trùng hợp nhỉ, mình lại gặp nhau ở đây.
- Ừ. Đúng là trùng hợp thật.
- Giống như là định mệnh ấy nhỉ.
- Hả?
- À không, mình hơi lỡ lời. Hì.
Nó và Thùy nói chuyện được một lúc thì bắt đầu tập trung vào xem phim. Phim cũng khá là kinh dị, mấy cảnh xác ૮ɦếƭ lòi ruột, sau đó là cảnh ăn thịt người, bắn súng máu me be bét nhìn thấy kinh =.=!
Nó là con trai nhưng không sao nhưng mà ngồi cạnh nó lại là Thùy, cứ mỗi lần đến cảnh kinh dị là Thùy, hoặc có thể nói là hầu hết con gái trong phòng đều hét lên sợ hãi, nhất là cảnh chém thây ma, kinh thôi rồi =))
- Đừng sợ, đấy là kĩ xảo thôi mà.
- Nhưng mà nhìn vẫn kinh >"
- Đúng là con gái. Cái gì cũng sợ hết á.
- Sợ thật mà, T không thấy sợ sao
- Cũng hơi sợ chút =)))
Ban đầu thì chỉ như vậy, tuy nhiên về sau cứ thỉnh thoảng Thùy lại đưa tay sang cầm lấy tay nó, ban đầu thì nó cũng để yên vì nghĩ con gái mà, khi sợ thì rất muốn có thứ gì chắc chắn để dựa vào. Cơ mà cứ tưởng Thùy cầm lúc rồi bỏ ra, ai dè cầm tay nó nguyên cả buổi chiếu, thành ra tay vừa nhức lại mỏi =.=!
- Bộ phim hay quá nhỉ T?
- Ừ. Mà lúc chiếu Thùy cứ cầm tay tớ suốt, giờ mỏi tay quá !
- Ấy ૮ɦếƭ, tớ xin lỗi nhé, vô ý quá.
- Không sao đâu. Chuyện bình thường mà.
- Hay để tớ mời T đi ăn chè gọi là xin lỗi nhé.
- Ăn chè hả? Được đấy, đi thôi.
Thẳng tiến tới quán chè bưởi cạnh công viên, nơi đây đầy cây xanh, xung quanh vỉa hè là một loạt các dãy hàng ăn vô cùng phong phú và đa dạng. Ngồi đây có thể thoải mái vừa ăn vừa ngắm người qua đường, quả là một địa điểm tuyệt vời...
- Chà. Ngồi xem cả buổi giờ được ra ngoài cảm giác thích thú quá.
- T ăn chè gì?
- À, mình ăn chè bưởi. Thích cái loại này từ bé rồi.
- Vậy hả? Thế thì mình cũng ăn theo T. Chị ơi cho em 2 cốc chè bưởi.
- Sao Thùy không ăn loại khác?
- Hì. Ăn theo T cho " vui "
Từ " Vui " ở đây có ý gì nhỉ???
- À. Mà sao T lại đi xem phim một mình thế? Tớ tưởng Nhi phải đi theo chứ.
- Nhi hôm nay phải về quê nên không đi được.
- Thế à? Cũng nhờ vậy mà tớ gặp T ở đây. Hì.
- Gặp tớ vui lắm à @@!
- Cũng vui mà, vui hơn gặp mấy thằng con trai khác. ( Chắc ám chỉ thằng Hòa )
Nói đến đây giọng Thùy trầm hẳn. Không hiểu tại sao lúc đó nó lại nói một câu :
- Thôi, đừng buồn nữa, tý ăn chè xong tớ đưa Thùy đi dạo phố phường cho khuây khỏa.
- Thật nhé.
- Thật. Haha
- Ngoắc tay nào.
Nó đưa ngón tay ra ngoắc tay với Thùy như thể hiện sự đồng ý.
Nó biết là Thùy đang cô đơn, với lại nó cũng hứa với anh Hùng là để ý đến Thùy rồi nên giờ làm như này chắc cũng không sao đâu nhỉ :D
Ăn xong cốc chè thì lúc đó vào tầm 4h chiều, trời cũng khá là mát mẻ.
- Lên đây tớ đưa đi nào.
Thùy từ từ ngồi lên sau xe nó :
- Có làm sao không?
- Yên tâm đi, không sao đâu, bạn bè chở nhau là chuyện bình thường mà.
Cảm giác lúc này rất khác, khác nhiều so với lúc nó chở Nhi đằng sau.
Gió vi vu thổi bên tai nó, nó khẽ huýt sáo và hát khe khẽ.
- T này, T cảm nhận như nào về tớ?
- Cảm nhận à? Ban đầu thì có cảm giác Thùy là một cô gái yếu đuối, về sau càng tiếp xúc thì tớ càng phải nghĩ lại , giờ đây tớ có thế nói Thùy là người rất mạnh mẽ và năng động đấy.
- T thấy như thế thật hả?
- Ừ. Tất nhiên.
- Hihi.
Thùy cười nhẹ và nắm lấy một tay của nó ( Tình cảnh lúc này là đi xe một tay mọi người ạ, cũng may là xe điện thôi chứ xe máy thì chịu =.= )
Một cảm giác mới lạ len lỏi trong lòng nó, không hẳn yêu mà cũng không hẳn là vô tâm, rất khó để diễn tả được lúc này.
- Nhà Thùy ở đâu , tớ đưa về luôn.
- Thôi, không cần đâu.
- Nào, đã làm thì làm cho trót luôn đi.
- Hì. Thế cũng được.
Hóa ra nhà Thùy ở gần trung tâm thành phố, ngay cạnh chỗ siêu thị luôn. Chà, kiểu này thì lúc nào cần đi siêu thị là sẵn sàng ngay =))
Trước khi về, Thùy nói nhỏ vào tai nó :
- Cảm ơn T nhé, ngày hôm nay rất tuyệt đấy.
Ban đầu thì nó cũng chỉ coi đấy là lời nói cảm ơn bình thường, khi về nhà nó ngẫm nghĩ lại thì mới phát hiện ra nhiều điều lạ lùng... Nó bất chợt nghĩ đến trường hợp Thùy thích nó thật, bỏ mẹ, thế này có ૮ɦếƭ nó không cơ chứ.
Nằm trên giường được một lúc thì nó nhận được tin nhắn của Nhi :
- Anh này.
- Hả?
- Chiều nay anh đi với ai thế?
Xong mẹ rồi, chả nhẽ vụ chiều nay Nhi lại thấy à? Nhi về quê cơ mà?
- Anh đi xem phim mà.
- Em biết rồi, sau khi xem phim anh còn làm những gì? Có phải anh đi với Thùy không?
- Sao em biết?
- Anh đừng hỏi nhiều, anh chỉ cần trả lời "có" hay "không" thôi.
- Đúng là anh có đi với Thùy, nhưng chỉ là vô tình gặp ở rạp thôi.
- Thôi, với em thế là đủ rồi. Anh ngủ ngon nhé.
Nó nhắn tiếp vài tin nữa cho Nhi nhưng không có reply. Haizz, quả này thì căng thẳng thật rồi, tình ngay lí gian, biết phải làm sao đây.
Sáng hôm sau, nó lên lớp để tìm Nhi nhưng Nhi luôn tìm cách tránh mặt nó, càng ngày nó càng cảm thấy nó và Nhi dần dần xa cách nhau.
Tối hôm đó nó gọi thằng Tuấn ra nhậu để tâm sự :
- Đấy, sự việc là như vậy đấy. Giờ tao rối quá.
- Mày làm thế ai mà chẳng tức. Rõ là, đã có NHi lại còn tính thêm Thùy nữa.
- Nhưng tao không hề có ý gì với Thùy hết.
- Mày có thật không, nói thật không? Đm nói tao nghe.
- Ừ. Cũng gọi là có chút tình cảm.
- Đấy, cơ bản là mày sai rồi nhé.
- Nhưng.
- Đm mày không nhưng gì cả. Giờ mày lựa chọn đi, một là Nhi, hai là Thùy, 3 là không ai cả? Đấy, chọn đi.
Thằng Tuấn, bạn thân nói thẳng vào mặt nó như vậy khiến nó tỉnh ngộ.
Nó chợt nhận ra dạo này nó nhắn tin, nói chuyện với Nhi ít đi và quan tâm đến Thùy nhiều hơn, tại sao vậy nhỉ? Nó không hiểu được con người của mình nữa...
Nhi giận nó đã 2 tuần rồi, những ngày không có Nhi đối với nó thật kinh khủng. Bao nhiêu thói quen, nề nếp của nó bị đảo lộn hết, không biết bao lần nó cầm điện thoại lên, bấm số gọi Nhi rồi lại hủy bỏ.
Nó rất, rất muốn gọi cho Nhi và nói một câu xin lỗi nhưng không thể, không thể thực hiện. Toàn thân nó cứ như muốn nổ tung ra vì khó chịu.
Nằm một mình giữa đêm khuya, nó nhớ lại những lúc nó ốm đau, những lúc nó tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất,những lúc như vậy Nhi luôn là người ở bên nó. Nhi ân cần chăm sóc nó mà không hề đòi hòi gì cả, Nhi tốt với nó như vậy mà giờ đây nó định bỏ Nhi à?
Nó gõ mạnh vào đầu mình như muốn tỉnh lại, nó ước đây không phải là sự thật.
Sáng dậy, nóchợt nhìn vào gương và không nhận ra mình là ai, nó đã thay đổi quá nhanh chóng.
Mọi cách liên lạc với Nhi đều không được, tuy nhiên nó vẫn biết được tin về Nhi nhờ Hằng, nhỏ bạn thân của nó.
- Nhi dạo này sao rồi?
- Tất nhiên là không ổn chút nào rồi. Mà mày làm sao mà để nó buồn thế hả?
- Một vài việc nhỏ nhặt thôi mà.
- Nhỏ nhặt? Nhỏ nhặt mà nó khóc sưng hết cả mắt thế à? Mày biết tối nào nó cũng thức đến 12h tâm sự với tao không?
- Tao..tao..
- Thôi, mày không cần nói gì hết. Nhi nó vẫn còn yêu mày lắm đấy, tại sao mày làm nó buồn thế? Thằng Hòa đấy, nó biết 2 đứa mày đang có chuyện, nó nhảy vào định làm Nhi lung lay nhưng Nhi nói với tao thế này : " Mày yên tâm, tao không yêu thằng Hòa đâu, tao biết rồi sẽ có lúc T trở với tao, cơn say nắng nào rồi cũng sẽ qua " . Thế đấy.
Đọc xong cái tin nhắn đó thì nó đơ hết người, và rồi nó nhận ra rằng nó phải làm gì để giải quyết tình huống này.
*****
Ngày thứ 7. Tròn 3 tuần nó và Nhi cách xa nhau.
Trống báo hiệu giờ học kết thúc vang lên đã 10\' nhưng nó không buồn nhấc chân ra khỏi lớp, nó gục mặt xuống bàn, nằm thêm chút nữa rồi mò ra khỏi cửa.
Bất chợt, khi bước ra khỏi cửa, nó nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang bước ra từ phía lớp B. Dáng đi mang đầy vẻ buồn bã và mệt mỏi. Nhi, đúng là Nhi rồi, như một phản xạ tự nhiên, nó gọi :
- Nhi.
Nhi quay lại nhìn nó, nó chợt thấy 2 mắt Nhi đỏ hoe, có lẽ vì khóc nhiều quá, sắc mặt cũng thay đổi rất nhiều, tội nghiệp Nhi quá...
Những kí ức của 3 năm về trước bỗng hiện về, cũng đúng nơi đây , vị trí này , 3 năm trước nó đã chạy theo Nhi và nói với Nhi một câu mà nó không bao giờ quên : " Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ "
Mới vậy thôi mà đã 3 năm rồi, 3 năm, khoảng thời gian không quá dài, cũng không quá ngắn nhưng mang đầy những cảm xúc, những kỉ niệm ngọt ngào giữa nó và Nhi.
Nhi nhìn nó vài giây rồi bất chợt quay người bỏ đi. Tất nhiên nó sẽ không để Nhi bỏ đi như vậy, nó chạy theo cầm lấy tay Nhi :
- Nhi.
- Bỏ tay em ra.
Nó ôm lấy Nhi thật chặt và nói :
- Không. Anh sẽ không buông em ra đâu.
Nhi khóc trên vai nó, tiếng khóc chứa đầy sự u buồn tích tụ bấy lâu.
- Đừng khóc nữa, anh sai rồi.
Giọt nước mắt kia đã khẽ lăn dài trên mi , trong phút chốc lại bỗng vỡ òa rồi vơi đi.