Lò dò xách túi 2 cốc trà sữa sang nhà Nhi. Bây giờ là 2h chiều, chắc là Nhi đang ngủ cũng nên, mặc kệ, cứ vào ( đang máu )
Cửa khóa à? Không sao, đứng dưới gào luôn
- Nhi ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Sao, vẫn chưa có động tĩnh gì . Tiếp tục gọi :
- Nhi ơiiiiiiiii, Nhi ơiiiiiiiiiii
Hehe. Công nhận chiêu này có tác dụng thật, vừa gọi thì Nhi đã chạy xuống rồi :
- A a a a. Sao lại hét to thế, hàng xóm đang ngủ trưa mà.
- Ai bảo tớ gọi không trả lời.
- A a a. Sao mà ghét cậu quá >"<. Hàng xóm biết thì ngại ૮ɦếƭ mất.
- Thế giờ có vào nhà không hay là lại muốn đứng đây
- Vào nhà đi.
Cầm theo 2 ly trà sữa, đặt xuống bàn , nó nói :
- Xin lỗi vì sáng nay làm Nhi lo lắng. Hehe
Nó cười nhăn nhở
- Xí. Tưởng thế là xong hả. Biết tớ lo đến mức nào không.
Xong Nhi giả bộ giận dỗi, quay mặt đi chỗ khác. Đáng yêu không chịu được ý, lớp 12 rồi chứ có phải trẻ con nữa đâu
Nó tiến tới, áp đôi tay lạnh buốt của nó vào mặt Nhi và nói :
- Hết giận chưa nào. Chưa hết là tớ cứ áp để như thế đó.
- Á á.Lạnh quá >"<. Bỏ ra đi.
Nghe cái giọng nũng nịu yêu không chịu được.
- Thế đã hết giận chưa nào.
- Hết, hết rồi. Híc, tay cậu lạnh quá à.
- Nó sắp đóng băng rồi đấy.
- Đưa tay đây tớ cầm cho ấm, chứ để lạnh thế dễ bị bệnh lắm đó.
Vẫn bàn tay ấy, vẫn con người ấy, vẫn ánh mắt ấy, sao mà ấm áp và lãng mạn vô cùng
Cầm tay được một lúc thì chợt Nhi nói :
- ૮ɦếƭ, còn cốc trà sữa chưa uống kìa. Uống nhanh đi kẻo nguội.
May quá, vẫn còn nóng, nó rất thích xoa tay quanh cốc trà sữa, cảm giác ấm lắm, tuy nhiên vẫn không ấm bằng cái nắm tay của Nhi
Xử lí xong 2 cốc trà sữa, định ngồi buôn với Nhi thêm chút nữa nhưng do việc nhà vẫn còn bề bộn nên nó phải về. Trước khi về, ít ra cũng phải nũng người yêu tý chứ nhể :
- Uống trà sữa của người ta xong thì phải thanh toán chứ nhỉ.
- Hả. Bao nhiêu tiền để tớ đưa.
- Không phải chuyện tiền bạc.
- Thế thì là cái gì?
- Cái này này .
Nó chỉ chỉ vào má.
- Lại .... á. Mấy hôm trước vừa ... mà
- Không cãi. Hôm trước không tính
- Thế thì... lần này từ từ thôi nhé. Tớ...
Chưa để Nhi kịp nói hết câu, nó đã tiến tới, đưa tay vòng qua ôm lấy eo nhi, khóa chặt môi Nhi bằng một nụ hôn ấm áp, đủ để xua tan đi cái giá lạnh trong mùa đông này.( Rút kinh nghiệm lần trước đá lưỡi có lẽ Nhi chưa quen nên lần này nó không làm)
Hôn xong, Nhi ngước nhìn nó với ánh mắt trong veo, nhìn ngộ ngộ y như một con mèo vậy.
- Tớ về đây. Nụ hôn tuyệt lắm đấy. Hehe
- Về nhanh đi, thu xếp công việc rồi phải báo cho tớ đấy.
- Rõ rồi , thưa tiểu thư.
- Xí, học đâu ra cách ăn nói điệu thế hả. Về đi.
Xa rời những phút giây ngọt ngào cạnh Nhi, giờ đây nó lại quay về với căn nhà của mình, ngôi nhà đã từng rất đầm ấm nhưng giờ đây sao mà lạnh lẽo vô cùng.
Bước vào nhà, nhà vắng tanh không có ai. Mẹ thì giờ này đang đi làm rồi, thằng anh thì bảo mấy hôm nữa mới về nhà được, bố thì chắc là....
Chờ mãi cũng đến lúc mẹ về, trông mẹ mệt mỏi và xanh xao hơn ngày thường, chắc là mấy hôm nay phải suy nghĩ nhiều.
Đột nhiên nó cảm thấy thương mẹ quá, thương mẹ từng này tuổi rồi mà vẫn phải nếm chịu cảnh chia ly như vậy ( Mẹ nó 50 tuổi rồi ), vừa thương mẹ, nó vừa giận bố vì đã làm mẹ như vậy. Haizz, cứ nghĩ đến bố là nó lại cảm thấy ứ nghẹn trong иgự¢, trong tim. Nó không muốn phải chia xa bố nó, nhưng mà giờ đây bố đã quyết định, liệu nó có thể thay đổi được gì nữa đây?
Trước đây, khi xem phim có những cảnh chia ly đầy nước mắt, nó chưa bao giờ nghĩ rằng gia đình mình sẽ có ngày rơi vào cảnh như thế. Vậy mà giờ đây, nó đã trở thành hiện thực.
- Mẹ, trông mẹ mệt mỏi thế thì lên tầng nằm ngủ đi, để con nấu cơm cho.
- Không, mẹ vẫn làm được mà.
- Con bảo không là không, mẹ cứ lên trên đi, nấu xong con gọi mẹ xuống.
- Ừ. Thế cũng được.
Mẹ lê từng bước mệt nhọc lên tầng, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên làm nó càng thêm đau lòng. Ngay lúc này, chỉ có 2 mẹ con trong ngôi nhà 3 tầng , lạnh lẽo và ảm đạm...
***
Mấy ngày sau, thằng anh nó về nhà để giải quyết việc gia đình.
Ổng nói gì với mẹ thì nó không biết, chỉ biết lúc sau 2 người quay ra phòng khách, mẹ nói :
- Mẹ quyết định rồi.
- Từ từ đã mẹ, mẹ suy nghĩ lại đi.
- Không. Đó là quyết định cuối cùng rồi.
Với suy nghĩ của một thằng nhóc học lớp 12 như nó thì cũng thừa biết chuyện gì đang xảy ra, mẹ nó đã chấp nhận bỏ bố nó, tức là đã đồng ý kí vào đơn Li dị.
Mặc dù không muốn việc này xảy ra nhưng nó không thể làm gì để thay đổi, vẫn phải cam chịu mà thôi. Đời mà....
****
Mấy ngày sau khi bố mẹ ra tòa Li dị, nó vẫn sống bình thường nhưng cảm thấy hụt hẫng và thiếu mất cái gì đó...
Đúng,ngôi nhà mất đi trụ cột là người đàn ông thì có lẽ là điều kinh khủng nhất.
Tuy nhiên, không vì thế mà nó gục ngã, nó tự nhủ phải kiên cường lên để làm chỗ dựa cho mẹ, mình phải cố sống thật tốt vì mẹ, làm mọi thứ vì mẹ...
Sau khi giải quyết xong việc gia đình, anh nó lại xuống trường tiếp tục việc học :
- Anh đi mày nhớ chăm sóc mẹ đấy, nhớ chưa.
- Em biết rồi mà.
- Mày lớn rồi nên anh cũng không nói nhiều nữa, thôi anh đi đây.
Tiễn ông ở bến xe rồi nó trở về nhà. Căn nhà giờ chỉ còn 2 người thôi à??
Những lúc như này nó lại chợt nhớ tới Nhi, nó rất muốn sang với Nhi, muốn được khóc cho thỏa nỗi lòng nhưng không thể, con trai không thể khóc trước con gái được. Cố kìm nén nỗi lòng, nó tự nhủ như vậy rồi thi*p đi khi những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên má nó....