ĐI TÌM QUÁ KHỨ…
- Alô, Thành àh?
- Uhm! Có chuyện gì thế Mai Chi?
- Đến trường bây giờ nhé! Tớ có điều bất ngờ cho cậu đây! Nhanh lên đấy! Bye
Lại bày trò gì nữa không biết. Thành lắc đầu và đạp xe đến trường…
………………………………………………….
- Thành!- My vẫy tay
- Sao lại là cậu? Cậu làm gì ở đây?
- Tớ…Mai Chi…àh…
“Bất ngờ dành cho cậu là cô gái đứng trước mặt cậu đấy! Cậu mà làm My khóc là đừng gặp tớ nữa nhé! Bye!”- Là tin nhắn của Mai Chi.
- Xin lỗi, tớ có việc phải đi bây giờ!
- Thành! Cậu đi cùng tớ đến một nơi được không?
- Thôi, tớ bận rồi! Tạm biệt!
- Cậu nói dối! Cậu không hề bận việc gì cả! Cậu chỉ đang trốn tránh tớ, trốn tránh sự thật thôi!
- Tớ không có!
- Cậu hãy nhìn vào mắt tớ mà khẳng định rằng cậu không phải như thế đi!- My rưng rưng
- Thôi được, cậu nói đúng! Tớ đang trốn tránh! Tớ không muốn gặp cậu! Vì tớ sẽ làm cậu mệt mỏi…Tớ không thể khôi phục được trí nhớ đâu, mãi mãi không được cậu hiểu không? Cậu hãy bỏ cuộc đi! Cậu bướng bỉnh quá đấy!
- Tớ không mệt mỏi! Tớ không bỏ cuộc! Vì tớ tin cậu…Tại sao cậu lại không tin vào chính mình chứ! Cậu sẽ làm được mà!
- Cậu đánh giá cao tớ rồi đấy My àh! Tớ không thể! Và tớ không muốn! Thế thôi!
- Hãy cho tớ một cơ hội! Được không?
- My àh, tớ…
- Tớ xin cậu mà…
- Thôi đươc rồi…Chúng ta đi!
- Cảm ơn cậu!
……………………………………………………..
- Đây là ngôi trường mà chúng ta đã học chung.
- Thế àh?- Thành tỏ ra hờ hửng
- Đây là phòng học của chúng ta
- Uhm
- Đây là bạn học của chúng ta, cậu ngồi bên trái, tớ ngồi bên phải. Ở giữa bàn có một đường ranh giới…
Thành chợt thấy đầu óc choáng váng…Quá khứ…
……………………………………………
- Cậu đang làm gì thế?
- Đường ranh giới! Đây là phần lãnh thổ của tôi, cậu không được quyền xâm phạm!
- Có cần thiết phải như thế không?
- Mặc kệ tôi!
- Thành! Cậu đã nhớ ra cái gì phải không?- My mừng rỡ
- Không! Tớ chẳng nhớ được cái gì cả!- Thành trả lời dửng dưng
- Uhm…tớ cứ tưởng…
- Chúng ta về thôi!
- Không, tớ đưa cậu đến một nơi khác
………………………………………………
Con đường này…sao mà thân thuộc quá! Dường như nó cất giữ một kỉ niệm nào đó mà mình không thể nhớ được…Thành miên man suy nghĩ…
- Cậu có nhớ con đường này không?
- …
- Cậu đã đi theo tớ suốt cả quãng đường này đấy- My cười nhẹ
- …
- Lúc đó cậu muốn biết nhà tớ ở đâu mà tớ đâu có chịu. Đã thế tớ còn lừa cậu nữa chứ! Cậu thấy ngôi nhà trước mặt không, tớ đã bảo đó là nhà tớ và giục cậu ấn chuông. Kết quả là cậu bị chú chó thám tử của ông Hùng đuổi một mạch…Thật buồn cười…
Thành im lặng…Nhưng trong đầu óc cậu đang rối bời…Các chi tiết nhỏ nhặt, các hình ảnh thân thuộc cứ xoáy vào tâm can của Thành…
- Cậu vẫn không nhớ ra điều gì hết sao?- My thất vọng
- Uhm, chắc sẽ không nhớ được đâu! Cậu đừng phí công vô ích nữa! Chúng ta về thôi!
- Không, tớ không muốn bỏ cuộc!
……………………………………………….
- Huy ơi!
- My, Thành! Đến tìm tớ có chuyện gì không?
- Tớ cần sự giúp đỡ của em gái cậu- My khẽ lên tiếng!
- Hai cậu vào nhà đi!
………………………………………..
- Nhanh lên! Nhanh lên!
- Từ từ kẻo ngã đấy!
- Không sao! Mặc kệ tớ!
- Cẩn thận nào! Đợi tớ với!
- Cậu thật là nhiều chuyện!
………………………………………
Thành nhìn sững hai đứa bé…Bất chợt cậu thấy hình ảnh của mình trong đó…Trương Đông Thành…Trương Đông Thành…Thành ôm đầu…
- Hãy thôi đi! Tớ về đây!
- Thành!
- Đừng theo tớ!
- …
Cậu ấy đã bỏ cuộc…Cậu ấy không muốn tìm lại quá khứ…Mình phải làm gì bây giờ? Tại sao mọi chuyện lại tồi tệ đến thế chứ? Phải rồi, một chút kí ức của tuổi thơ thì có gì đáng để nhớ chứ! Mình thật là ngốc ngếch! Lẽ ra mình không nên làm khó cậu ấy! Mình bỏ cuộc thôi…
Tớ thật lòng xin lỗi…Vì đã bỏ đi…My ơi! Tớ rất sợ…rất sợ…sẽ làm cậu tổn thương. Mọi thứ trong quá khứ giờ đây ngổn ngang trong đầu tớ…Tớ rất bối rối…Hãy hiểu cho tớ…Trương Đông Thành có lỗi với cậu…