Tình Yêu Tội Lỗi - Chương 20

Tác giả: Tịnh Linh

Bạn đang đọc truyện tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
KenhTruyen24h.Com duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng KenhTruyen24h.Com sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Mang thai.
Một vạch, hai vạch...
Hai vạch!?
Sao có thể...Thử lại lần nữa.
!.........
Không lẽ...thật sự...
_Thu!? Chị không sao chứ? Có phải bị đau bụng không, có cần em đi mua thuốc không?
Tôi ngơ ngác đẩy cửa bước ra, bất an nhìn Thế Anh. Nếu biết...cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?
_Mặt chị nhợt nhạt quá, chị khó chịu ở đâu à? - Cậu ấy áp tay lên trán tôi dò nhiệt độ, tôi khẽ lắc đầu, gỡ xuống tay cậu ấy.
_Thế Anh...
*****
Trên hành lang khoa phụ sản, Thế Anh hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên. Còn tôi thì ngại không dám đối diện với những ánh mắt hiếu kì xung quanh, cố giật giật ống tay cậu ấy để nhắc nhở.
Đột nhiên cậu ấy quay lại, vẻ mặt đầy vui mừng nắm chặt tay tôi.
_Chúng ta có con, chúng ta thực sự có con...
Xung quanh những tiếng cười khẽ vang lên, làm tôi xấu hổ cúi đầu càng thấp, vội kéo cậu ấy ra ngoài.
_Đi!
.....
_Từ giờ trở đi chị không được làm việc nặng, phải giảm bớt thời gian làm thêm, không được hoạt động mạnh, đi đứng phải cẩn thận, không được chạy nhảy lung tung...
_Ừ, biết rồi.
Thật là, coi tôi là trẻ con chắc mà chạy nhảy lung tung?
Trông vẻ mặt nghiêm túc giống như bà bảo mẫu của cậu ấy, bất giác tôi lại bật cười. Nhưng mà rất nhanh sau đó, tôi đã không cười nổi nữa.
_Đây là cái gì?
_Nghe nói phụ nữ mang thai nên ăn nhiều rau.
Tôi nhìn vào mâm cơm, khóe miệng thoáng giật giật. Kết quả sau nửa ngày xuống bếp đây sao? Rau muống xào tỏi, bí ngô xào, canh rau ngót, củ cải kho...Hiển nhiên là ai đó đã quên phân biệt khái niệm giữa “nên ăn nhiều” và “chỉ ăn” rồi.
_Chị định làm gì vậy?
_Giặt quần áo.
_Để đấy cho em, chị đi nghỉ đi.
...
_Đừng ᴆụng vào, để bát đũa đấy em rửa, chị lên nhà đi.
...
_Đến cửa hàng tạp hóa sao? Chị cần mua gì viết ra giấy em mua cho.
...
_Ngồi lâu bên máy tính không tốt đâu, chị nên ngủ sớm đi.
Tôi liếc đồng hồ trên tường, 8 giờ 30. Thậm chí đến cả chương trình “Chúc bé ngủ ngon” còn chưa phát sóng. Mà tôi cũng tự thấy mình đã qua cái tuổi ấy lâu rồi.
Lại nhìn lại “bảo mẫu” đang khoanh tay đứng cạnh giường, tôi bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn save rồi đóng laptop.
_Thế Anh, hiện giờ chị rất ổn, em có thể đừng lo lắng quá như vậy được không?
Suốt ngày chỉ ăn với ngủ, không được làm bất cứ việc gì, ngay cả lau bàn, quét dọn cũng không được ᴆụng tay. Mới đầu tôi còn thấy vui vẻ vì được cậu ấy quan tâm, nhưng dần dần lại thấy nhàm chán đến mức mốc meo lên rồi. Tôi còn nghĩ mình vẫn may mắn vì cậu ấy còn phải đi làm, vậy mà không hiểu bằng cách nào Thế Anh lại lôi được cả công việc về nhà. Hậu quả là tôi luôn ở trong tình trạng bị “giám thị” gần như 24/24. Dẫu là người có tính nhẫn nại đến đâu thì chắc cũng đã bị mài mòn hết rồi.
_Tất cả chỉ là muốn tốt cho chị thôi mà, nghe lời em, đắp chăn đi ngủ đi.
...
_Có phải là em đang nuôi heo không?
Cậu ấy chợt bật cười, lại xoa xoa đầu tôi.
_Không sao, cho dù có là heo thì chị cũng là con heo đáng yêu nhất.
_Thế--Anh!!!
Đột nhiên cậu ấy cúi xuống, áp tai vào bụng tôi.
_Em làm gì đấy?
_Nghe tim thai.
_Đồ ngốc, mới hai tháng thì nghe thấy cái gì?
_Hình như em nghe thấy gì đó.
_Hả?
_Tiếng dạ dày chị kêu.
_Em thích chọc chị lắm à? - Tôi vừa tức vừa buồn cười, gõ gõ vào trán cậu ấy.
_Theo em là con trai hay con gái?
_Không quan trọng, chỉ cần là con của chúng ta, em đều thích.
_Em có nghĩ ra cái tên nào để đặt không?
_Chị nghĩ sao?
_Nếu là con gái thì là Bích Nguyệt hay Bích Vân, nếu là con trai thì Tuấn Tú hay Tuấn Huy.
_...
_Sao hả?
_Em không nghĩ sau này nó oán mẹ nó.
_Hả? Cái gì?
_Tên con gái thì tạm được, còn tên con trai thì...
_Thế Anh!!!
_Ha ha...
*****
Mỗi ngày đều bình yên trôi qua. Thế Anh vẫn không muốn cho tôi làm việc nhà, nhưng sau thời gian “đấu tranh”, ít nhất tôi cũng được làm vài việc vặt, dù gì cũng đỡ nhàm chán hơn suốt ngày ngồi ghế xem ti vi. Chỉ là, không biết có phải do tâm lý khi mang thai, tôi lại hay nghĩ vu vơ và ẩn ẩn cảm thấy bất an. Con người sao, một khi quá hạnh phúc, ngược lại càng thêm sợ hãi. Sợ rằng một ngày nào đó, tất cả sẽ tan biến giống như một giấc mơ, cuối cùng khi tỉnh lại, chỉ còn đau khổ cùng tiếc nuối...
_Em đang làm gì đấy?
Cậu ấy giật mình, vội giấu giấu gì đó, trên mặt chợt hiện lên màu đỏ khả nghi.
_Không...không có gì!
_Thật sao? - Không mới là lạ! - Thế sau lưng em có cái gì đấy?
_Chỉ là tờ báo thôi, không có gì...
_Thế đưa chị xem.
Thấy vẻ bối rối của cậu ấy làm tôi càng muốn xem hơn. Nhất thời chúng tôi lại giằng co, cậu ấy cố che vật đó sau lưng, còn tôi thì cố với ra. Mà chiều cao thì chưa bao giờ là lợi thế của tôi cả. Bỗng dưới chân chợt vấp, tôi theo bản năng ôm bụng, còn chưa kịp ngã xuống thì đã được cậu ấy ôm lấy.
Bên tai chợt vang lên giọng nói lo lắng của Thế Anh.
_Chị không sao chứ? Có đau ở đâu không?
_Không...không sao. - May mà cậu ấy đỡ tôi, nếu không...Đột nhiên tôi lại hối hận vì sự tò mò của mình.
Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức lại cứng đờ, trên mặt đỏ rần lên. Theo ánh mắt của cậu ấy, tôi thấy cuốn sách “Cách chăm sóc phụ nữ có thai” rơi trên mặt đất. Không thấy buồn cười, trong lòng đều là một mảnh ấm áp.
_Em...em đi nấu cơm. - Cậu ấy vội nhặt lại cuốn sách, quay người định ra ngoài nhưng tôi chợt ôm cậu ấy từ phía sau.
_Thu!?...
_Hứa với chị được không?
...
_Cho dù có chuyện gì xảy ra, đừng bỏ chị lại một mình được không?
_Ừm.
Không cần gì cả, chỉ cần cậu ấy có thể mãi đối tốt với tôi như thế...
*****
Hạnh phúc có mong manh?
“Hứa với chị được không...Đừng bao giờ bỏ chị một mình.”
Vì bất an mà muốn một lời hứa, nhưng lại quên mất rằng, hứa hẹn cũng chẳng đảm bảo điều gì.
Trong cuộc đời, hạnh phúc cùng đau khổ luôn xen kẽ nhau. Không có ai là đau khổ mãi, cũng không có ai là hạnh phúc mãi.
Có đôi khi, cứ ngỡ đã chạm vào bến bờ hạnh phúc, nào ngờ cát lún, bến bờ vỡ tan.
...
_Thai nhi có dấu hiệu phát triển bất thường, có khả năng sẽ phát sinh dị tật...
Giống như có sét đánh bên tai, khung cảnh xung quanh tôi như chao đảo. Tôi tưởng chừng mình sẽ ngã xuống, may mà có một bàn tay đã giữ tôi lại.
Thế Anh...Dù cậu ấy có vẻ trấn tĩnh hơn tôi, nhưng chắc chắn đả kích này với cậu ấy không thua gì tôi. Không phải tôi không biết hậu quả của quan hệ huyết thống gần, tôi chỉ không nghĩ nó lại xảy ra với tôi...
_Hai vị nên xem xét có nên giữ lại đứa bé này không, vì đứa trẻ sinh ra có tỉ lệ bị dị tật bẩm sinh là 87%, hơn nữa khả năng sống sót cũng không cao...
_Không! Không được! - Tôi kích động bắt lấy tay Thế Anh. Đó là con của chúng tôi, cho dù khỏe mạnh hay ốm yếu tôi vẫn không thể vứt bỏ!
_Thu, bình tĩnh đi. - Cậu ấy ghé sát vào tai tôi, khẽ mỉm cười trấn an tôi, sau đó quay sang phía bác sĩ.
_Cám ơn, chúng tôi sẽ giữ lại đứa bé.
*****
*****
Hết thảy là như thế đột nhiên, lại như thế không chân thật. Muốn tôi làm sao để đối mặt đây?
_Chị không sao chứ?
Tôi lắc đầu, hốc mũi bỗng chua xót.
_Thế Anh, xin lỗi...
_Đừng ngốc thế, đây không phải lỗi của ai cả.
Không...Nếu không phải tôi...
_Đừng khóc. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, được không?
Tôi không nói gì, chỉ dựa sát vào người cậu ấy, cố bắt lấy một tia ấm áp. Tại sao, trong lòng tôi vẫn luôn ẩn ẩn bất an?
Kế tiếp ngày, tôi và cậu ấy đều cố gắng không nhắc lại việc đó nữa. Mà Thế Anh tựa hồ quan tâm tôi hơn. Hễ có thời gian rảnh, cậu ấy lại bồi tôi chuyện trò, đi dạo, ngắm cảnh...Vì mang thai, khẩu vị của tôi không được tốt, cậu ấy thường chạy ngược xuôi mua cho tôi những món tôi thích, cũng hay tham khảo sách nấu ăn rồi thay đổi thực đơn cho tôi. Cảm thụ sự chăm sóc dịu dàng đó, tim tôi từng chút từng chút được lấp đầy, hoang mang cũng theo đó mà tan biến. Có lẽ tôi nghĩ nhiều lắm, cậu ấy vẫn đối tôi tốt như vậy, vì cái gì tôi phải lo lắng không đâu?
Thời gian trôi qua, bụng tôi cũng càng ngày càng lớn. Tay chân bắt đầu có điểm phù ra, đi lại cũng khó khăn hơn. Nhưng cảm nhận một sinh mạng đang dần dần lớn lên, đó là cảm giác thực kì diệu và ngọt ngào. Chúng tôi cũng quyết định sẽ không đi siêu âm, dù là trai hay gái, cả hai chúng tôi vẫn sẽ dành tình yêu thương cho nó.
Vào một ngày cuối thu, tôi chuyển dạ. Mới bắt đầu là cơn đau quặn thắt truyền đến từ bụng dưới. Sau đó, từng đợt đau đớn liên tiếp kéo đến, nhiều lần tôi cơ hồ như suýt ngất đi, nhưng ý chí nhắc nhở tôi phải tỉnh táo. Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tôi mới an tâm nhắm mắt lại.
Tiêu Tuấn mới sinh ra sức khỏe vốn đã rất yếu, phải ở trong Ⱡồ₦g kính để theo dõi một tháng. Ngắm khuôn mặt trẻ thơ non nớt mà yếu ớt, trong lòng tôi không khỏi chua xót. Đứa con tội nghiệp của chúng tôi...
Tôi đã không thể đếm được số lần mình phải ra vào bệnh viện. Sức đề kháng của Tiêu Tuấn không được tốt, chỉ cần thời tiết hơi chút thay đổi liền dễ dàng bị bệnh, hơn nữa còn bộc phát nặng hơn những đứa trẻ khác. Còn chưa kể đến bệnh tim bẩm sinh...Áp lực về tiền viện phí cũng tăng lên, vì vậy khi chưa hết kì ở cữ, tôi đã lén Thế Anh quay lại làm việc. Cả cậu ấy cũng bận rộn không ngừng, hay phải đi làm đến mức tối khuya. Hình như ngoài công việc hiện tại, cậu ấy còn làm thêm ở nơi khác nữa. Chỉ vài tháng mà cậu ấy gầy hẳn đi rồi, da cũng sạm đi nhiều, nhìn thấy làm tôi đau lòng không thôi. Tôi chỉ có thể cố gắng chăm sóc con thật tốt, để giảm bớt áp lực cho cậu ấy.
Điều an ủi lớn nhất với tôi là bé Tuấn cũng rất ngoan, cả ngày không khóc nháo, chỉ khi bị ốm mới quấy kêu một chút. Còn bình thường luôn ngủ hoặc nằm một mình yên tĩnh, nếu có ai đùa gọi thì lại y y nha nha cười rất là dễ thương. Một sinh mệnh đáng yêu như thế, đáng lẽ phải được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng cho dù tôi có dành sở hữu tất cả tình thương cho con, cũng không có cách giúp bé Tuấn khỏe mạnh lên. Nếu có thể, tôi thà rằng mọi tội lỗi, bệnh tật hãy trút lên đầu tôi, và buông tha cho gia đình của tôi. Nhưng mà không thể...
_Thu!?
Tôi giật mình, vội xóa đi nước mắt, mỉm cười ra nghênh đón cậu ấy.
_Sao em về sớm vậy?
_Công ty mới xong một đồ án lớn, mọi người rủ đi liên hoan nhưng em về trước.
_Thế sao em không đi cùng cho vui? - Hiếm khi cậu ấy được thả lỏng một chút, tôi cũng muốn cậu ấy được ra ngoài cho thư thái.
_Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì nhớ chị rồi! Lâu rồi em không
cùng chị ăn cơm.
Chợt cậu ấy cúi xuống trộm hôn tôi, bất giác mặt tôi nóng lên, quát khẽ.
_Không đứng đắn!
_Ha ha, nhưng mà đối tượng để em không đứng đắn cũng chỉ có một thôi nha!
Tôi quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến ai đó, nhưng khóe môi không tự chủ khẽ cong lên.
_Con đâu rồi?
_Vừa mới ngủ. Em có mệt không? Tắm rửa qua rồi ăn cơm.
_Ừm.
Tôi định bước đi chuẩn bị thì lại bị ôm lấy từ phía sau.
_Thu...
_Sao vậy?
_Em yêu chị.
_...Ừ.
_Rất yêu rất yêu...
Mặt tôi lại đỏ lên, khẽ cười nhẹ, cảm giác giống như đang được ăn một viên kẹo bọc đường ngọt ngào nhất.
_Còn chị có yêu em không?
_Không.
_A a! Keo kiệt! Chỉ một chữ thôi mà cũng không nói, người ta đã nói đến như vậy rồi...
Giọng nói nghe qua như là trẻ con đang dỗi làm tôi bật cười. Thật lâu sau, tôi mới đáp lại rất khẽ
_Có.
Sau đó không nói thêm gì nữa. Dù sao tôi cũng không quen với những lời tình cảm sướt mướt đó. Yêu, chỉ cần luôn tâm niệm trong lòng là được rồi, đâu cần lúc nào cũng giữ bên môi. Giống như tôi với cậu ấy hiện giờ, lẳng lặng dựa vào nhau, lắng nghe lẫn nhau tiếng tim đập, như vậy là đủ rồi...
Nhưng hạnh phúc này, có thể kéo dài lâu không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc