Kết hôn.
_Chúng ta kết hôn đi.
Lời nói ra khiến chính tôi cũng phải giật mình. Chẳng lẽ do gần đây suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc tôi hỏng rồi? Có con gái nào lại đi nói với một người con trai như vậy không? Xem đi, ngay cả Nhật Minh cũng bị tôi dọa cho choáng váng rồi.
_Em đùa đấy, anh không cần coi là thật đâu.
Anh giống như người vừa mới tỉnh mộng, nhưng lại kích động nắm chặt vai tôi.
_Không được, chuyện đó làm sao có thể tùy tiện lôi ra đùa chứ? Mà khoan...Vừa nãy không tính! Đợi anh một lát...
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã chạy vọt đến chỗ một cô bé bán hoa gần đó, lấy một bông hồng đỏ thẫm, thậm chí đưa luôn cả tờ 100k mà không cần thối lại. Khi anh lần nữa quay trở lại, mái tóc đã có chút rối, nhưng khuôn mặt lại vui như trẻ con vừa được tặng quà. Sau đó, anh từ từ...quỳ một gối xuống trước mặt tôi, giữa hội chợ đông đúc.
_Thu, hãy lấy anh nhé!
“Á Á á á.........” Trong đám đông bỗng vỡ toang bởi những tiếng la hét, huýt sáo, vỗ tay. Còn tôi thì hoàn toàn ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt nóng rần lên.
Hãy tưởng tượng xem, một anh chàng cao ráo, đẹp trai, giống như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, trước mặt tất cả mọi người, đang cầm một bông hoa hồng và quỳ xuống cầu hôn với bạn...Cảnh tượng muốn phấn khích bao nhiêu thì phấn khích bấy nhiêu. Nhưng tâm trạng của tôi hiện giờ thì ngay cả từ “phức tạp” và “rối loạn” cũng không đủ để hình dung.
_Minh, em không...
Chợt vô số những ánh mắt hình viên đạn đồng loạt chĩa thẳng về phía tôi, rất mang tính cảnh cáo nếu tôi dám từ chối sẽ bắn nát tôi dường như...
_Minh, anh đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi! - Anh không thấy là nơi này ngày càng tắc nghẽn hay sao? >
_Nếu em không đồng ý thì anh sẽ không đứng lên.
Ặc! Đây có phải là phim truyền hình Hàn Quốc đâu chứ? Đây là đời thật mà! >< _Thôi đồng ý đi, người ta đã thành tâm thế còn gì. _Woa! Tôi mà được như thế thì chắc tôi hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ luôn! _Cái cô này kiêu thế? Bắt bạn trai quỳ xuống rồi mà còn không đồng ý! What? O_o Tại sao cảm giác tôi giống như một tên tội đồ tàn bạo độc ác thế này? T.T _Nhật Minh, anh không thấy ngại à, người ta đang nhìn kìa! >< Vẫn không nhúc nhích... =.= _Được rồi, anh đứng dậy nhanh lên! _Em đồng ý rồi à? _Ờ ờ...- Cứ tạm thời rời khỏi đây đã, chuyện khác tính sau. - A! Anh kéo em đi đâu thế? _Đi mua nhẫn. Đề phòng em đổi ý. Cái gì? O_o Không - thể - nào!!! Có ai nói cho tôi biết, đây là mơ thôi, chỉ là mơ. Nhéo, nhéo... Rõ ràng cảm thấy đau, nhưng sao tôi còn chưa tỉnh lại? _Không cần phải tự ђàภђ ђạ mình, em không mơ đâu. Tôi nhìn nhìn “vật thể lạ” trên ngón áp út bàn tay trái, lại nhìn lại chàng trai với nụ cười tỏa nắng như thiên thần ở trước mặt...Sốc! Không thể tin được! Chỉ mới nửa tiếng trước, tôi bị nóng đầu, một câu nói vu vơ thốt ra không kịp suy nghĩ...Cuối cùng thì tôi cũng cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra”. _Anh, lúc đó, em lỡ lời...- Bỗng tôi im bặt. Linh cảm đang cảnh báo...có nguy hiểm...cấp độ cao. _Em hối hận sao? Anh không nghĩ em lại là người hay nuốt lời như thế. Sống lưng tôi tự dưng lạnh toát. Thực sự là, anh vẫn cười, chỉ là nụ cười thiên thần thay bằng nụ cười ác quỷ thôi. T_T _Không, em...- Tôi nuốt nuốt nước bọt, cố gắng xoay chuyển đầu óc 360°. - Em...A! Em còn phải đi học mà! Đợi lúc em tốt nghiệp rồi bàn lại sau được không? _Kết hôn rồi em vẫn có thể học tiếp, hơn nữa là em đề cập việc này trước mà. _Em...- Biết nói thế nào đây? >
_Không sao, chỉ cần là người anh thích thì bố mẹ anh sẽ chấp nhận thôi.
_Còn...Còn bố mẹ em nữa! Anh đừng thấy bình thường họ dễ tính mà hiểu lầm nhớ, thật ra với chuyện này họ nghiêm khắc lắm!
_Nếu em muốn, lát nữa anh sẽ vào xin phép hai bác luôn.
_Không, đừng! - Hay nói giỡn, nếu mà để họ biết họ không đốt pháo ăn mừng xong đóng gói tống tôi ra khỏi nhà mới lạ! ToT
_Tại sao?
_Để em từ từ nói với họ cũng được...- Thôi thì cứ kéo dài thêm thời gian trước đã.
_Vậy chắc không có vấn đề gì nữa rồi?
Thật sự không còn đường sống nữa sao? Tôi...Hơ!?
_Thu, sao vậy?
Phía trước là...Thế Anh!? Cậu ấy vẫn đứng đợi trước cửa nhà tôi sao? Mà còn giống như là rất lâu rồi...Tại sao?
Dường như cậu ấy cũng trông thấy chúng tôi nên tiến lại gần. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác sợ hãi, sợ phải đối diện với cậu ấy.
_Chị về rồi à? Có thể nói chuyện với em được chưa?
Nói gì? Nói là cậu ấy chán ghét tôi? Hay nói là cậu ấy không bao giờ muốn gặp tôi nữa?
_Có quan trọng không? Không nói luôn ở đây được à? - Tôi còn chưa kịp trả lời thì Nhật Minh đã xen vào nói trước.
_Đây là chuyện riêng giữa tôi và chị ấy, không liên quan đến anh.
_Tại sao lại không liên quan? Cô ấy là bạn gái tôi, hơn nữa còn là...
_Nhật Minh!
Tôi ngăn lại anh, sau đó quay sang Thế Anh. Nếu như có ai đó nói cho cậu ấy chuyện này, thì người đó...phải là tôi.
_Ừ, chị cũng có tin vui muốn cho em biết.
Tôi ôm lấy tay Nhật Minh, cố nở nụ cười mà tôi cho là rạng rỡ nhất.
_Chị và Nhật Minh--sẽ kết hôn.
Đôi khi, có những chuyện ta không thực sự muốn làm, nhưng ta buộc phải làm, bởi vì đó là điều cần thiết.
Đôi khi, có những chuyện, đáng ra ta không cần phải làm, nhưng ta vẫn làm, bởi đó là vì người mà ta quan tâm.
Nếu như cậu ấy không muốn gặp tôi nữa, vậy tôi sẽ vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt cậu ấy...
*****
Thổ lộ.
_Chị và Nhật Minh--sẽ kết hôn.
Phản ứng tiếp theo của Thế Anh khiến tôi cũng phải ngạc nhiên. Tôi vẫn nghĩ cậu ấy sẽ thản nhiên đáp lại “Vậy sao? Chúc mừng chị”, nhưng không ngờ lại là--
_Chị nói cái gì? - Ngữ điệu mang theo cả sự tức giận cùng chất vấn.
_Ách...Chị...
Đáng sợ! Sao trông cậu ấy lại giống hung thần thế kia? T.T Bất giác tôi né sau lưng Nhật Minh, nhưng mà, hung thần lại càng phẫn nộ hơn thì phải...
_Cậu không thấy là cậu đang làm cho cô ấy sợ sao?
_Không liên quan đến anh! Tránh ra!
_Tôi sắp trở thành “anh rể họ” của cậu, cậu nói xem, có liên quan hay không?
O_o
_Cái gì? Chị Thu sắp kết hôn? - Kì Phong đột ngột xuất hiện ở phía cửa, với giọng hét có đềxiben âm độ cao, sau đó... =.=
Huỵch! Huỵch!
_Con vừa nói cái gì? - Bố tôi, tay vẫn cầm tờ báo.
_Có thật không Thu? - Mẹ tôi, thậm chí đang cầm nước tẩy rửa bồn cầu “con vịt”.
Biết giờ tôi muốn gì nhất không? Ai đó đào hố vùi tôi xuống đi! T_T
*****
*****
Trong phòng khách.
Không khí căng tròn như quả bóng bay, chỉ một cây kim cũng đủ làm nó nổ tung.
Bố mẹ tôi vẻ mặt âm trầm, ngồi nhấp từng ngụm trà.
Thằng em tôi thì nhàn nhã ra vẻ xem kịch vui, còn Thế Anh ngồi xen giữa chúng tôi, cả người giống như bị bao phủ bởi tầng tầng bão tố...
_Còn mua cả nhẫn rồi cơ à?
Tôi giật mình, theo bản năng giấu tay ra sau lưng. Nhưng mà, âm khí bên cạnh tôi tại sao lại ngùn ngụt thế này? >< _Cậu có chắc là muốn lấy cái Thu không? - Cuối cùng thì bố tôi cũng mở miệng. _Vâng, cháu xin lỗi vì đáng lẽ phải xin phép hai bác trước... _Cậu quyết định? _Dạ? Vâng! _Không hối hận? _Vâng. _Thật sự không hối hận sao? =.= Làm như lấy tôi là việc đầy nguy hiểm sao? _Vậy thì...được thôi. O_o!! Biết ngay mà!!! T.T Có bố mẹ nào không thèm luyến tiếc con gái như thế không? _Thế bao giờ bố mẹ cậu đến gặp gia đình tôi? - Ặc! Đâu cần nhanh đến thế! _Sẽ sớm thôi ạ. - Gì mà sớm thôi? Anh thậm chí còn chưa nói với họ cơ mà! >< _Khoan đã, bác, hai bác không thấy là việc này quá gấp gáp hay sao? Chị Thu còn chưa hoàn thành chương trình học mà! - Đúng rồi! Thế Anh nói có lý...Hả? Thế Anh!? _“Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, có gì lạ đâu, với lại kết hôn xong chị ấy vẫn đi học được mà! - Kì Phong!!! Thằng nhóc lắm lời, ai cần nó xen vô!! ><
_Nhưng mà...
_Thế Anh, sao cậu phải phản ứng mạnh như thế? Ngay cả bác trai bác gái cũng không nói gì kia mà. Hay cậu đang có ý tưởng gì không nên có?
Không khí bỗng cương tại chỗ. Cái gì mà “ý tưởng không nên có”? Sao anh lại nói khó hiểu thế? Nhưng trong khoảnh khắc, sắc mặt cậu ấy tái đi...
_Được rồi, chuyện này khi nào hai gia đình gặp nhau sẽ bàn sau.
*****
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi lạnh. Nhưng tâm trí tôi hiện giờ lại không thể bình ổn, vô cùng rối loạn.
Nhật Minh nói thế là ám chỉ gì? Còn nữa, Thế Anh, tôi lấy chồng rồi rời đi không phải sẽ dễ dàng cho cậu ấy hơn sao? Tại sao cậu ấy phải phản đối dữ dội như thế? Không lẽ nào...cậu ấy cũng có tình cảm với tôi?
Không thể nào! Tôi lại loạn nghĩ rồi. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra, cậu ấy vẫn luôn chỉ coi tôi là chị...Chắc là tại tôi không nói trước với cậu ấy nên cậu ấy mới tức giận như thế, hẳn là...Nhưng sao tôi vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng...
_Gió lạnh mà con vẫn để cửa mở à?
_Mẹ...
Mẹ tôi đi ra đóng cửa sổ bên cạnh bàn học, sau đó lại ngồi xuống cạnh tôi.
_Con không ngủ được sao?
_Vâng.
Bà khẽ mỉm cười rồi vuốt tóc tôi.
_Ngày xưa lúc sắp lấy bố con, mẹ cũng từng mất ngủ cả đêm.
_...
_Con hồi hộp sao? Hay vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng?
_...Chắc cả hai.
_Con biết không, phụ nữ thì nên có một gia đình. Mà mẹ thấy Nhật Minh cũng rất tốt, con chọn nó sẽ không sai...Nhưng nếu con không thích cậu ta thì bố mẹ sẽ không bắt ép, bố mẹ tôn trọng quyết định của con. Chỉ cần con hạnh phúc là được rồi.
_Mẹ...Da gà con nổi hết lên rồi...
_Con bé này, mẹ đang nói nghiêm túc đấy!
_Vâng, vâng...- Tôi cười cười, vòng tay qua ôm mẹ tôi. Đã bao lâu tôi không thân thiết với mẹ như vậy rồi nhỉ? Đã bao lâu tôi không cảm nhận bố mẹ thương tôi nhiều đến mức nào rồi?
Nhưng mà...liệu...quyết định của tôi là đúng hay sai?
Khi tôi còn đang phân vân tự hỏi thì nhận được điện thoại của Nhật Minh. Anh bảo tôi đi gặp bố mẹ anh. Tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi bỗng dưng bay biến hết, chỉ còn lại cảm giác căng thẳng len lỏi toàn thân...
Tôi đã làm đổ nước trà ra bàn, làm vỡ mất hai cái chén, lúc phụ nấu cơm thì cho nhầm muối với đường...Dù mỗi lần Nhật Minh đều nói đỡ giúp tôi, nhưng khỏi nói cũng biết tôi thấy mình ngố tới cỡ nào. May mà bố mẹ anh cũng không khó tính lắm, chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy họ có chút xa cách...
Sau đó là trang trí phòng ở, mua vật dụng, đặt thi*p cưới...anh đều hỏi ý kiến tôi, còn tôi thì chỉ cười trừ cho qua.
Bố mẹ tôi cũng tất bật chuẩn bị cho tôi, đi đến đâu họ cũng khoe về Nhật Minh. Bạn bè ai nấy đều chúc mừng tôi, có người còn hỏi về màn cầu hôn “kinh điển” ở hội chợ, rồi nói ngưỡng mộ tôi...Dường như xung quanh tất cả đều là không khí vui mừng, vậy mà tôi lại chẳng thể nào cảm nhận đến.
Từ hôm đó đến giờ tôi vẫn chưa gặp Thế Anh. Tôi cũng không hiểu bản thân mình muốn gì nữa. Cứ như một cánh hoa trôi theo dòng nước, để mặc dòng nước cuốn đi...
*****
_Chị Thu, giờ em đang ở Bờ Hồ. Em sẽ chờ cho đến khi nào chị tới.
_Hả? Thế Anh!? Này...
Cái gì vậy? Tắt máy sao? Cậu ấy...định làm gì?
...
Lúc tôi đến nơi, có vẻ như Thế Anh đã đợi rất lâu, trên tay còn cầm theo chiếc hộp nào đó. Nhưng sắc mặt cậu ấy lại không được tốt, thậm chí ngay cả môi cũng có phần tím tái.
_Em làm gì đấy? Có phải trẻ con đâu mà không biết tự lo cho mình hả? Rốt cuộc em đã đứng đây bao lâu?
Cậu ấy không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, như muốn hút người ta vào đó...
_Chị...đừng kết hôn được không?
_Hả?
Tôi...có nghe lầm không? Cậu ấy vừa nói gì?
_Chị không nghe lầm đâu. - Cậu ấy cười, rồi đột nhiên nhét chiếc hộp vào tay tôi. Tôi tò mò mở ra xem, sau đó sững sờ...
_Có nhớ giao ước của chúng ta không? Xin lỗi, thật ra...em đã vi phạm nó, em đã giấu chị một chuyện...
Mùa đông, từng đợt lá vàng rơi rụng tả tơi...Đong đưa trên mặt hồ, phủ kín cả vỉa hè...Khoảnh khắc, một vài chiếc lá che khuất tầm mắt tôi. Trong cơn gió lạnh, cậu ấy đứng đó, nhìn tôi, mỉm cười...
_Thu, anh yêu em.