Phát hiện.
Sáng hôm sau, Thế Anh đã hết sốt. Lúc gặp nhau, cậu ấy vẫn cư xử bình thường, chúng tôi cũng không còn nhắc lại chuyện tối qua. Đó chỉ là một phút yếu đuối của cậu ấy, không hơn, mà tôi thì chẳng ngốc đến nỗi mộng tưởng rằng nó có ý nghĩa gì đặc biệt.
Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng bao giờ ngừng lại. Mọi việc cứ xoay vần như cũ. Cậu ấy vẫn thường đi sớm về muộn, chỉ khác là, người hay nhắc nhở cậu ấy mỗi ngày, không phải là tôi.
Có đôi khi, tôi thấy Ⱡồ₦g иgự¢ toan chát, có đôi khi cũng thấy ghen tị...Nhưng mọi việc đang ở đúng chỗ của nó, không phải sao?
Tôi từng đọc ở đâu đó, “Mỗi người đều có một vị trí riêng trên thế giới này”, giống như vị trí của Thế Anh là ở cạnh Phượng Ngân, còn của tôi là bên cạnh Nhật Minh. Có lẽ số phận đã sớm an bài như thế...
*****
*****
O’_’O
Nhầm phòng!?
Hay nhầm nhà!?
‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ ‘ >+O
_Thế Anh!!!
Cậu ấy hé mở cặp mắt nhập nhèm ra nhìn tôi, giọng nói còn đang ngái ngủ.
_Có chuyện gì vậy?
Mí mắt tôi thoáng giật giật.
_Còn chuyện gì nữa? Ai cho em ngủ trên giường chị? - Thật là, vừa nãy tôi còn bảo Phượng Ngân cậu ấy chưa về, thế mà...Liệu có tính là tôi nói dối không đây?
_Bác gái bảo em lên nằm tạm.
_Vậy sao em không vào phòng thằng Phong? - Dù gì thì đây cũng là phòng của con gái mà!!!
_Kì Phong nói giường chị rộng hơn.
Cái thằng...Chắc nó ghét người khác nằm lên giường nó nên mới nói thế chứ gì! Tính thì cẩu thả mà lại cứ ưa sạch sẽ...Mà khoan, này không phải trọng điểm, trọng điểm là --
_Sao em ở đây mà không nói? Báo hại chị tưởng em chưa về nên bảo với Phượng Ngân em không có nhà...Hay em gọi lại cho cô ấy đi?
_...Chị ồn ào quá. Có thể để yên cho em ngủ không? Tối qua em phải thức đến bốn giờ sáng làm đồ án đấy.
_Hừ! Nếu không thích ồn ào thì em về nhà em đi!
...
_Ồn ào, dẫu sao cũng tốt hơn là tịch mịch không một bóng người.
Tôi bỗng dưng im bặt, một lúc lâu vẫn không nói lên lời...Đáng ૮ɦếƭ! Tôi sẽ không biết cân nhắc cái gì không nên nói sao?
_Thế Anh...chị...
Tiếng hít thở đều đều truyền khắp căn phòng...Ngủ rồi sao? Chắc là cậu ấy rất mệt mỏi. Dạo này cậu ấy cũng gầy đi nhiều...
Bất giác tôi lại ngồi xuống trước giường, đối diện với Thế Anh. Cậu ấy ngủ rất an lành, giống như một thiên sứ...
...
Soàn soạt...
Những nét 乃út đưa nhanh, từng đường nét khéo léo trên gương mặt quen thuộc dần dần hiện ra...Tóc mái nhẹ nhàng rủ xuống trán. Lông mi dài thẳng tắp, sống mũi cao cao, bờ môi hồng nhuận...Như bị thôi miên, tôi đưa tay nhích tới gần, cho đến khi gần sát khuôn mặt cậu ấy, tôi lại rút tay về.
Một ngôi sao xa xôi, ta chỉ có thể nhìn thấy nó, song lại không thể chạm vào, cũng vĩnh viễn không thể có được nó...
“Thế Anh, nếu em không phải em họ chị, thật tốt...”
Cây 乃út chì rung lên rồi rơi xuống. Tôi đang viết cái gì thế này? Không được, tẩy đi!
_Thu ơi!
_Dạ!
...
Tôi vội vàng giấu tờ giấy xuống gầm giường rồi chạy xuống nhà.
Tôi cứ nghĩ, sẽ chỉ đi một lúc thôi.
Tôi cứ nghĩ, cậu ấy đã ngủ rồi.
Tôi cứ nghĩ, nếu biết trước sẽ như thế, có lẽ, tôi đã không rời khỏi căn phòng đó.
Tiếc là, quá muộn rồi...
Chiếc hộp đóng bụi, được cất giấu đã lâu nay bị mở ra.
Trên sàn nhà, có rất nhiều tranh, tất cả đều vẽ một người.
Mà người đó đang cầm tờ tranh tôi vừa vẽ, cùng với dòng chữ tôi chưa kịp xóa, vẻ mặt khi*p sợ cùng khó tin.
Xung quanh như có đất đá đổ sụp xuống, và tôi rơi xuống đầm băng ngàn năm lạnh lẽo...
_Đi ra!
Khoảnh khắc cậu ấy đi lướt qua tôi, tim tôi đã đông cứng rồi. Thậm chí, tôi cũng không biết nó còn đập hay không nữa.
Có những bí mật, nên được giữ kín cho đến lúc ૮ɦếƭ, vì khi bị phát hiện, nó sẽ phá hủy toàn bộ những gì mà ta đang có.
*****
_Chị Thu, chị sao vậy?
_Không sao.
_Hôm qua chị thức khuya à? Vậy không tốt cho da mặt đâu. Chị dùng thử kem Pond’s A.M đi, hiệu quả xóa vết quầng thâm tốt lắm.
_Không cần đâu, Phượng Ngân tìm “chị” có việc gì? - Chắc hẳn không phải chỉ để tư vấn về cách chăm sóc da mặt rồi.
_Cũng không có gì, em chỉ muốn tìm chị nói chuyện phiếm thôi.
Nhàn rỗi đến vậy sao? Tôi cười nhạt không đáp, nhẹ khuấy cà phê trong chén.
_Hiện giờ em đang gặp một chuyện rất khó xử, hay đúng hơn là đứa bạn em...Chị Thu chắc là có nhiều kinh nghiệm sống hơn, có thể cho em lời khuyên không?
Ha...Mỉa mai thật. Ai mà không biết lại tưởng cô ta kém tuổi tôi chứ.
_Chuyện khó xử gì?
_Bạn em...Gần đây nó mới cho em biết một bí mật...Chị có tin được không, nó nói nó yêu anh họ nó!
Tay tôi bỗng run lên, cà phê phút chốc văng lên khăn trải bàn, hình thành một vệt nâu thẫm trông đến chói mắt...
_ Thật ra nó cũng định giữ kín, nhưng mà hôm nọ anh họ nó đọc được nhật kí của nó...Nó bảo không biết tâm sự với ai. Anh nó sau khi biết thì luôn lảng tránh nó...Chị nghĩ em nên khuyên nó thế nào đây? Em cũng chưa từng gặp chuyện như thế bao giờ, còn chị thì sao?
Móng tay tôi đâm sâu vào da thịt, nhưng tôi lại không cảm thấy đau...
_Rất kinh khủng đúng không chị? Em cũng không ngờ nó lại biến thái đến thế, trông thì bình thường vậy mà...Thảo nào mà anh họ nó trốn nó, đến cả em cũng sợ gặp nó nữa là...
Tai tôi ù đi...Không nghe nổi nữa.
Tại sao? Tại sao cứ ђàภђ ђạ tôi? Tại sao không để tôi yên? Tại sao các người không biến hết đi?
*****
Ác mộng.
“Thu, nó là em họ con mà, sao con có thể...”
Bố, mẹ!?
“Thật ghê tởm”
“Kinh dị quá!”
“Biến thái!”
“Bệnh hoạn!”
Không, không đúng! Tôi không phải...
“Thu, anh không ngờ em lại là người như thế. Chúng ta chia tay đi.”
Nhật Minh!?
“Đi đi, cô không phải chị tôi. Tôi không có quan hệ nào với người như cô cả!”
Thế Anh!? Tại sao?
“Thôi, mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi.”
Không! Đừng mà...Thế Anh!?
_Không!!!
...
Nủa đêm, trong căn phòng tối đen.
Tôi ngồi bật dậy, vội vàng nhìn ngó xung quanh. Không có ai cả. Chỉ có tiếng tim đập cùng tiếng thở gấp, chứng minh cho sự sợ hãi của tôi vẫn còn. Tôi có thể cảm nhận mồ hôi đang rịn trên trán, còn bên cạnh, chiếc gối thêu đã ướt một mảng lớn.
Là mơ sao? Nhưng sao lại chân thật đến thế? Tại sao...đau đớn này, lại rõ ràng đến thế?
Có lẽ, do buổi nói chuyện chiều nay chăng?
Tôi vẫn nghĩ rằng mình che đậy rất khá, vậy mà cả Phượng Ngân và Nhật Minh cũng giống như đã biết gì rồi. Còn giờ thì, ngay cả cậu ấy cũng biết...
Không phải tôi không nhìn ra cậu ấy có ý tránh tôi, chỉ là, tim tôi, đau quá. Cậu ấy sẽ ghét tôi đúng không? Sẽ ghê tởm tôi, sẽ xa lánh tôi, giống như những giấc mơ đáng sợ mà tôi đã từng mơ?
Nhưng rốt cuộc tôi có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì không kiểm soát được tình cảm của mình thì sẽ phải chịu trừng phạt như vậy sao? Tôi cũng không muốn mà! Mệt mỏi quá, khó chịu quá. Có ai...có thể giúp tôi không?
Không hiểu sao...giờ tôi lại rất muốn nghe giọng nói của một người...
*****
_...Thu!?
_Xin lỗi, em có làm phiền anh không? - Giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi...Đột nhiên tôi bỗng thấy hối hận, đáng lẽ tôi không nên gọi anh.
_Không, chỉ cần em muốn thì có thể gọi cho anh lúc nào cũng được.
_...
_Em làm sao vậy Thu? Có cần anh đến không?
_Không, đừng! - Đùa à? Đêm hôm khuya khoắt mà còn bắt anh đường xa đến, lỡ có chuyện gì thì sao? Hơn nữa...tôi cũng không biết phải nói với anh thế nào...
_Minh...Em không ngủ được, hát cho em một bài được không?
_Bài gì? - Anh khẽ cười, trong ngữ điệu lại mang theo cả sự nuông chiều.
_Bài gì cũng được.
_Được rồi, khụ, one...two...three...One, two, three!!...
Tôi chợt bật cười. Chỉ có anh là luôn có thể chọc tôi cười theo cách đó.
_...
“Oceans apart...day after day,
And I slowly go insane
I hear your voice, on the line
But it doesn\'t stop the pain...”
Giọng hát nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai tôi, dần dần đưa tôi vào giấc ngủ. Và tôi cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa...
“...Wherever you go,
Whatever you do,
I will be right here waiting for you.
Whatever it takes,
Or how my heart breaks,
I will be right here waiting for you...”
_Chị Thu!
Tôi đứng hình, cứng ngắc quay người lại.Quả nhiên là người mà hiện giờ tôi không muốn gặp nhất. Đúng là vẫn không thể tránh sao? Cái gì nên đến thì cuối cùng cũng đến.
_Gì vậy?
Đến để chất vấn tôi sao? Hay để miệt thị tôi?
_Em có chuyện muốn nói với chị.
“Đi đi, cô không phải chị tôi. Tôi không có quan hệ nào với người như cô cả!”
Khung cảnh giấc mơ đêm qua bỗng tái diện lại trong óc tôi. Vẻ mặt chán ghét, lời nói lạnh lẽo như thấm vào xương tủy tôi, rồi cậu ấy quay đi...Không! Tôi không muốn nghe!!!
_Chị có hẹn với Nhật Minh rồi, có gì thì lúc khác nói đi!
Tôi rời khỏi đó như đang chạy trốn. Không thể dừng lại, vì tôi sợ, chỉ một giây sau, tôi sẽ không đứng vững được nữa.
• • • • • • •
_Đằng kia! Minh, em muốn ăn kem ốc quế!
...
_A, chưa thấy loại sổ như thế này bao giờ, còn có thể mở từ hai mặt cơ à? Hay thật.
...
_Minh, anh nhìn này, con chó bông này ngộ quá!
...
_Cái áo này đáng yêu đúng không? Giá bao nhiêu vậy chú?
...
_Móc chìa khóa hình chim cánh cụt này! Dễ thương ghê.
...
_Mũ len này rất ấm, Minh, anh đội thử đi!...Hả? Sao anh nhìn em kì vậy? Mặt em có gì à?
_...Ừ, có ít vụn bánh.
Anh gạt tay qua má tôi, rất dịu dàng, rất nhẹ...
_Hôm nay em rất lạ.
_Lạ gì? Không phải lúc nào em cũng vậy sao? - Tôi có chút chột dạ, vội dời tầm nhìn sang hướng khác.
_Không, không giống em mọi ngày. Bình thường em cũng cười, nhưng không miễn cưỡng như thế.
...
_Thu, em có chuyện gì à? Nói cho anh được không?...
_Nhật Minh!
_Ừ?
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, không biết từ đâu một ý nghĩ bỗng dưng lướt qua...
_Chúng ta kết hôn đi.