Có thể giúp tôi quên người đó không ?
_Thu, em đang nghĩ gì thế ?
Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bây giờ tôi mới để ý đến xung quanh. Trời cũng bắt đầu tối. Thế Anh đã đi đưa Phượng Ngân về, chỉ còn lại tôi với Nhật Minh.
_Không có gì...
_Em vẫn bận tâm đến chuyện lúc sáng à ?
_...
_Thật ra,ý nghĩa của món quà không phải ở giá trị vật chất của nó, mà là ở tấm lòng của người tặng quà. Quà tặng dù đắt tiền đến đâu mà không có thành ý thì cũng là vô nghĩa.
_Nổi da gà quá ! Khi nào thì anh bắt đầu nói những câu sến như thế ? Stop ! Đừng có nói là từ khi gặp tôi đấy nhớ !
_Sao em biết ?
_Thật là...Chịu anh rồi đấy. Sao anh toàn đùa những câu nhạt nhẽo vậy nhỉ ?
_Là anh đang đùa hay em thật sự mong đó chỉ là lời nói đùa ?
_Nếu có thể...Tôi mong là vậy.
_Thu, em nghe này, trong đời anh, suốt 23 năm qua, chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này cả.
_Tôi không hiểu. Tôi cũng không xinh,không thông minh, không dịu dàng, không khéo léo... Điều kiện anh cũng tốt, tại sao cứ phải là tôi ?
_Nếu điều kiện của anh tốt như vậy,sao em lại không thể chấp nhận ?
_Vì...
_Em định nói là em thích người khác ? Rốt cuộc là ai ? Hay chỉ là cái cớ để em từ chối anh ? Em ghét anh thì cứ nói, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa.
_Không phải,anh không hiểu...- Tại sao mọi chuyện cứ rối tung thế này ?
_Phải, anh không hiểu. Nếu em thích ai tại sao lại không nói ra ? Hoặc căn bản là em biết em với người đó là không thể ?
Tôi sững sờ nhìn anh ta đầy dò xét cùng đề phòng. Chẳng lẽ anh ta biết gì ? Không phải tôi đã che giấu rất kĩ sao ? Không, không có khả năng.
Chợt anh ta khẽ chạm vào má tôi. Cảm giác ấm áp làm tôi ngỡ ngàng.
_Đừng từ chối anh nữa, được không ?
Tôi không biết. Tôi thực sự không biết.
_Ngay cả khi tôi không thích anh sao ?
_Anh sẽ làm cho em thích anh, chỉ cần em cho anh cơ hội làm điều đó. - Tại sao ? Tự tin vậy sao ? Nếu...Nếu như có thể...
_Có thể giúp tôi quên được người đó sao ?
Anh ta lại mỉm cười,nụ cười như thế yêu thương, như thế rạng rỡ...
_Coi như em đã là bạn gái anh rồi nhé !
Rồi anh ôm tôi, vòng ôm ấm áp, vững chãi. Chỉ là, trong đầu tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh của người ấy...
Tôi biết, tội lỗi của tôi đã quá nặng rồi.
_Hứa với tôi, nếu một ngày nào đó anh yêu người khác, hoặc anh không còn muốn tiếp tục nữa, hãy nói chia tay.
_Sẽ không !
Đừng chắc chắn thế. Tương lai...Là sai hay đúng ? Thành công hay thất bại ? Hạnh phúc hay đau khổ ? Không ai có thể biết trước được điều gì. Tôi sẽ không nói chia tay trước. Nhưng liệu anh có thể cố gắng đến khi nào ?
Thôi thì...Cứ buông xuôi đi...
_Chị Thu !
_Thế Anh !? Sao em lại đứng đây ?
_Em chờ chị. Mà lạ thật, sao chị về muộn thế ? Chị và anh ta còn đi thêm đâu nữa à ?
_Không…Có chuyện gì à ? - Tôi hơi mất tự nhiên.
_Cái này cho chị.
Sách !? Mà quyển sách này…
_Đến lượt chị rồi, đưa cho em đi. - Cậu ấy chìa tay ra trước mặt tôi.
_Đưa gì ? - Tôi dù biết nhưng vẫn giả ngơ.
_Quà sinh nhật. Chị đừng nói là quên rồi nhé, em biết chắc chắn là chị không thể quên được.
_Chị quên thật…A ! Em làm gì thế ? - Tôi cố lấy lại cái túi nhưng cậu ấy lại quá cao.
_Vậy đây là cái gì ?
_Đừng mở !!…Không phải là của em đâu ! - Tay chân tôi trở nên luống cuống.
_Còn cái thiệp này thì sao ?
_A…- Tôi cứng họng.
Được rồi,cứ mở đi ! Đằng nào cũng biết sẽ mất mặt rồi. Tôi cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy cậu ấy nói gì. Bỗng một bàn tay xoa xoa đầu tôi.
_Chị ngốc thật đấy.
_Cái gì ngốc ? Đưa trả chị quà đây !
_Không. Nó là của em rồi.
_…
_Cảm ơn chị nhé. Em rất thích nó.
_Thật không ? Xem ra mắt thẩm mĩ của Nhật Minh cũng không tệ ! - Tôi cười vui vẻ.
_Chị bảo…Cái này do anh ta chọn ?
_Hả ?
_Tại sao chị không bảo em mà lại nhờ anh ta ?
_Chị muốn cho em bất ngờ. Hơn nữa, em cũng nói là thích nó mà. - Sao cậu ấy lại tức giận ? Không phải vừa nãy đang tốt đẹp sao ?
_Hai người thực sự đang quen nhau ?
_Cũng giống như em với Phượng Ngân…Cứ cho là như vậy đi. - Tôi cắn cắn môi, né tránh ánh mắt của cậu ấy.
_Ha…Có giống sao ? Dù sao…Chỉ cần chị vui là được.
Tôi không hiểu. Cậu ấy không vui vì chuyện gì ?
_Này ! Hai người đi đâu từ sáng tới giờ thế ? Vẫn còn đứng ngoài này làm gì ? Ở nhà mọi người đều đang chờ kia kìa.
_…
_Được rồi, vào thôi. - Tôi cũng không muốn tiếp tục bầu không khí kì lạ này.
_Hôm nay có banh ga tô đấy.
_Ra đó là lí do em sốt ruột hả ? Đúng là đồ tham ăn.
_Hừ. Còn chị với Thế Anh đi ăn mảnh cả ngày hôm nay rồi ? Báo hại em có đồ ngon mà không được ăn.
_Heo con !
………
Đêm…
Yên tĩnh…
Tôi nhìn hai cuốn sách “Nếu em không phải một giấc mơ” trước mặt mà thở dài.
Có thể gọi là “tâm ý tương thông” không ? Hoặc chỉ là một sự trùng hợp mới ? Cũng quá là khó tin đi.
Nhiều lúc tôi đã nghĩ, có phải số phận đã quá nhàm chán nên muốn đùa giỡn với chúng tôi chăng ?
*****
Tình địch !? (1)
Sau ngày hôm đó , tôi cảm thấy dường như Thế Anh có điểm kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ ở chỗ nào.
Về phần Nhật Minh, chúng tôi đã chính thức quen nhau. Anh đối với tôi rất tốt. Luôn nhường nhịn tôi, tôn trọng tôi, lúc nào cũng tìm cách làm cho tôi vui vẻ. Anh chưa bao giờ bắt buộc tôi, cũng chưa bao giờ cố gặng hỏi tôi bất kể điều gì.
Phải thừa nhận rằng, anh thực sự là mẫu người lí tưởng của bất kì cô gái nào. Thậm chí cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với tình cảm của anh...
***
Tháng 5. Còn chưa chính thức vào hè nhưng trời đã nóng như thiêu đốt. Nhiệt độ thường xuyên vượt ngưỡng 34 độ, mùa nắng nóng kỉ lục từ trước đến nay.
_Oa...Nóng thật đấy ! Vậy mà vẫn có người ngày ngày ân cần đi đón bạn gái. - Thu Hà cười đầy ẩn ý.
_Hả ?
_Haizz...Ngưỡng mộ ૮ɦếƭ mất thôi ! Bao giờ mình mới được như vậy nhỉ ???
_Ha...Trời còn chưa tối mà đã có người nằm mơ rồi kìa ! - Phong đột nhiên chen vào.
_Hừ ! Ai đả động đến ông mà ông xía mũi vào ?
_Quyền tự do ngôn luận, tôi thích nói gì thì nói thôi. - Cậu ta nhún nhún vai.
_Ông...
Aizz...Tôi âm thầm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Thu dọn nốt đống sách vở trên bàn, tôi hướng ra cửa lớp, để lại "chiến trường" cho hai kẻ oan gia.
Đến ngoài hành lang, đập vào mắt tôi là hình ảnh quen thuộc. Nhật Minh đang đứng tựa lan can. Trông thấy tôi, anh nở nụ cười rạng rỡ rồi bước về phía tôi. Ánh nắng chiều bao phủ lên khuôn mặt điển trai, nam tính, lấp lánh làm cho tôi có chút chói mắt.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhận biết bề ngoài xuất sắc của anh. Bằng chứng rõ ràng nhất là, mỗi lần đi cùng nhau, luôn có những ánh mắt chằm chằm vào tôi, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Nhưng nhiều hơn là coi thường.
_Có phải quá thiệt thòi cho anh rồi không ?
_Hả ? Thiệt thòi gì ?
_Bỏ qua nhiều người đẹp như vậy, anh không thấy tiếc à ? - Tôi khẽ liếc qua đám người đang nhìn tôi không mấy thiện cảm.
Nhật Minh nhìn theo hướng tôi, ngay lập tức mấy cô gái kia lại tỏ ra điềm đạm, đáng yêu làm tôi thoáng rùng mình. Thay đổi cũng quá nhanh đi !
Chợt anh bật cười.
_Thu, em ghen sao ?
_Không. - Tôi cười nhạt.
Anh không nói gì. Tôi biết, anh thất vọng. Nhưng có những chuyện chẳng thể theo ý mình.
_Anh đang bận làm đồ án tốt nghiệp, không cần phải mỗi ngày đến đón em đâu.
_Em nói thế anh sẽ buồn đấy, em không thích gặp anh à ? - Lại là giọng điệu đùa cợt nhưng pha chút ảm đạm không dễ nhận ra.
_Không phải...Em chỉ thắc mắc là bình thường anh lấy đâu ra thời gian làm bài tập ? Lúc nào anh cũng nhàn nhã thế liệu có tốt nghiệp được không ? - Thật ra vấn đề này tôi đã nghi vấn từ lâu.
_Ha ha...Em đang lo lắng cho anh à ? Chẳng lẽ em nghĩ anh lúc nào cũng phải bận tối mắt tối mũi ?
_...
_Yên tâm đi, anh có thể tự sắp xếp được. Thật ra chỉ cần có thời gian biểu hợp lí là có thể giải quyết ổn thỏa. Mà đồ án anh cũng làm xong rồi, chỉ đợi đến tuần sau chấm bài thôi. Sau đó là có thể có nhiều thời gian bên em rồi ~~!
Ặc. Nổi da gà quá. Tôi liếc xéo anh một cái.
_Thế sau khi tốt nghiệp anh định làm gì ?
_Đi làm, kiếm tiền, mở công ty riêng.
Tôi ngẩn ra, mở tròn mắt.
_Em có cần ngạc nhiên vậy không ? - Anh nhìn tôi có điểm buồn cười.
_Thật sự ? Anh không...Gia đình anh không phản đối à ?
_Bố mẹ anh tôn trọng quyết định của anh. Với lại, anh cũng muốn tự tạo sự nghiệp cho riêng mình.
Tôi hơi bất ngờ. Vẻ mặt anh rất chuyên chú, hiếm khi tôi thấy anh nghiêm túc như thế.
_Sao hả ? Em không cần khiêm tốn lời khen đâu. Anh cũng thấy khâm phục bản thân mình mà. - Phụ trợ thêm là khuôn mặt dương dương tự đắc.
Tôi sa sầm mặt, coi như không nghe không thấy. Chắc não tôi bị úng nước, nếu anh mà trở nên đứng đắn nghiêm túc thì đã chẳng phải Nhật Minh. =,=
***
Tôi ngồi sau Nhật Minh, Hờ hững nhìn dòng người qua lại ngược xuôi. Trùng với giờ tan tầm, lượng xe cộ hôm nay lại đặc biệt đông đúc, xe chúng tôi chỉ có thể kiên nhẫn nhích lên từng chút, từng chút. Bầu không khí nóng nực cùng ngột ngạt vây quanh làm kẻ khác mệt mỏi. Tôi có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi tích tụ trên mặt, cổ...chậm rãi chảy xuống. Bỗng xe đột nhiên dừng, táp vào vỉa hè.
_Sao vậy ?
_Ở đây chờ anh một lát.
Tôi nghi hoặc nhìn theo bóng anh dời đi. Lấy tay khẽ gạt mồ hôi trên trán, tôi đứng dựa vào xe, buồn chán gõ gõ mũi chân xuống đất. Chợt một giọng nói dễ nghe vang lên.
_Xin lỗi, phiền cô một chút được không ?