Sinh nhật.
Tôi không biết tại sao tối hôm đó lại nói làm bạn với Nhật Minh, nhưng giờ tôi lại chẳng hối hận chút nào. Ngoại trừ mấy ngày đầu bị “hội đồng” tra khảo,cùng với những lời trêu chọc,gán ghép thì nói chung tôi thấy ổn. Mặt khác,thời gian tiếp xúc lâu làm tôi dần nhận ra chúng tôi cũng khá hợp nhau. Cùng nói chuyện,cùng tán gẫu,thỉnh thoảng cùng đến cô nhi viện…Anh ta cũng không còn đề cập gì đến chuyện muốn tôi làm bạn gái nữa,chỉ đơn giản làm một người “bạn” bình thường. Vì vậy ở cạnh anh ta tôi luôn rất thoải mái, thậm chí còn dễ chịu hơn cả khi ở cạnh Thế Anh. Không có áp lực, không cần đè nén tình cảm, cũng không phải khổ sở vì ghen…Cũng có khi tôi bắt gặp cậu ấy và Phượng Ngân,nhưng tôi thường cố tránh đi chỗ khác. Tôi không đủ dũng khí để đối diện với “họ“ .
Nhưng ngày mai…
Tôi thở dài, khẽ vuốt vòng tròn đỏ nổi bật trên cuốn lịch bàn.
Ngày 20/10...
_Nhật Minh,sáng mai anh rảnh không?
_Với em anh luôn rảnh mà! - Giọng điệu mang đầy sự trêu chọc, nhưng tôi cũng chẳng buồn bắt bẻ nữa.
_Giúp tôi một việc…
***
8 giờ sáng,ở trung tâm mua sắm.
_Anh nghĩ cái nào đẹp?
_…
_Này ! Tôi gọi anh để giúp tôi chọn đồng hồ chứ có phải để anh đứng mãi đó đâu !
_…Cái này đi !
_Được , vậy lấy cái này. - Tôi cười vui vẻ rồi quay sang cô bán hàng - Cô gói lại giúp cháu.
Tôi mân mê món quà trên tay, thử tưởng tượng vẻ mặt của Thế Anh khi trông thấy nó, bất giác mỉm cười. Những phiền muộn đường như cũng bay mất không còn dấu vết.
_Bây giờ chúng ta đi đâu?
_Hiệu sách. ^^
***
Đi dạo qua những hàng sách dài, tâm trạng tôi có phần thư thái. Dạo gần đây tôi lại có sở thích đọc tiểu thuyết, cũng có thể vì để mình không còn thời gian rỗi mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Nhật Minh im lặng đi bên cạnh tôi. Từ lúc rời quầy bán đồng hồ,anh ta đã không nói gì. Tôi có thể nhìn thấy nghi vấn trong mắt anh ta, nhưng kì lạ là anh ta lại không hỏi. Hừm…Tôi cười khẽ. Để xem anh chịu được đến bao giờ.
Tay tôi đang lướt trên gáy những cuốn sách, chợt khựng lại. “Anh trai,em gái” của Tào Đình, truyện đầu tiên mà tôi đọc trên mạng. Tôi cũng không biết sao mình lại đọc nó. Hay là do “đồng mệnh tương liên” chăng ? Mai Mai và tôi…Biến thái, loạn luân,tội lỗi,tâm thần,bệnh hoạn…Ha ha…Còn từ gì để nói về chúng tôi chăng?
Bàn tay khẽ nắm chặt lại rồi lướt qua.
_Tôi lấy cuốn này,anh trả tiền đi. - Tôi giơ lên một cuốn truyện của Marc Levy.
_Ừ…
Ra khỏi hiệu sách, anh ta vẫn như cũ, không nói gì.
_Anh không muốn hỏi gì à?
_Hỏi gì?
_Vậy thì thôi.
_Khoan đã !
_Gì?
_…Không có gì.
Nhìn cái vẻ muốn nói nhưng lại thôi của anh ta thật mắc cười.
_Được rồi,cho anh biết vậy, hôm nay là sinh nhật tôi.
_Thật sao? Chúc mừng em.
*****
À…Thế còn…cái kia!? - Anh ta hơi mất tự nhiên,mặt cũng đỏ lên. Kì lạ, anh ta mà cũng có biểu hiện này sao?
_Đây là quà của Thế Anh. - Tôi quay sang phía anh ta - Chúng tôi sinh cùng ngày.
_…Thật trùng hợp.
_Phải không? Cùng ngày sinh,cùng dòng máu, cùng sở thích,cùng trường, cùng 1 giáo viên chủ nhiệm…Ha ha, rất khó tin đúng không? Ai cũng phải nói chúng tôi có duyên từ kiếp trước đấy ! Anh cũng thấy thế đúng không? - Phải,có duyên…nhưng vĩnh viễn cũng không có phận…Tôi chợt cười chua xót.
_Nhưng có một điểm hoàn toàn khác nhau.
_Hả? Điểm gì? - Mọi người đều nói chúng tôi như là đối xứng qua một tấm gương kia mà.
_Khác giới.
_Ha ha!!! - Tôi cười ngất! - Đúng vậy,khác giới ! Ha ha…Nhật Minh,anh có khiếu hài hước thật đấy!
_Anh nói thật mà ! Không đúng sao?
_Ừ ừ…Không nói chuyện này nữa. Thế khi nào đến sinh nhật anh?
_…Qua rồi. - Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống.
_Qua rồi là ngày bao nhiêu?
_Ngày 12/10.
A…Thứ hai tuần trước? Không phải lúc đó anh ta đang giận tôi sao? Vậy cuộc điện thoại đó !?
Cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong tôi. Vậy mà tôi còn dám vòi quà,mất mặt quá ! > <
_Ha…- Tôi cười khan, vỗ vỗ vai anh ta - Được rồi, tuy rằng hơi muộn nhưng anh thích quà gì để tôi tặng?
_…
_Cứ nói đi, đừng ngại. Miễn đừng yêu cầu cao quá là được.
_Em.
_Hả?
_Em có thể tự gắn nơ rồi đem tặng cho anh là được.
_Ha ha…Đừng có đùa. Tôi không thích kiểu đùa này đâu. - Đừng như thế. Hãy nói là anh đang nói đùa đi.
_Anh không đùa. Em có thể cho anh một cơ hội được không? -Trông anh ta nghiêm túc đến nỗi tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Tại sao? Không thể chỉ là bạn thôi được sao?
_Tôi…
_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
*****
Không hẹn mà gặp.
_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
Giọng nói này…Phượng Ngân !? Thế Anh !?…
Tầm mắt tôi chuyển dần xuống tay của Phượng Ngân đang khoác tay cậu ấy. Tâm, phảng phất giống như bị ai vò nát…
Đột nhiên trên vai tôi có thêm một sức nặng. Nhật Minh đang quàng tay qua vai tôi,nhưng tôi cũng không định gạt xuống.
_Chào ! Lại gặp rồi. - Anh ta nở nụ cười về phía Thế Anh. Dường như ánh mắt họ giao nhau không mấy thiện cảm.
_A, anh có phải là anh Nhật Minh không ? Bọn bạn em hâm mộ anh lắm !
_…Em quá khen rồi.
_Có phải anh chị đang hẹn hò không ? Ngưỡng mộ quá ! - Cô ta lại quay sang kéo kéo tay cậu ấy - Hai người rất đẹp đôi đúng không anh ?
Tôi khẽ liếc qua Thế Anh , cậu ấy vẫn bình thản, không nói gì.
_Hiếm khi có dịp thế này, hay là chúng ta hẹn đôi đi ! - Sao cơ ?
_Được thôi.
_Được.
Thế là tôi bị kéo đi. Nhưng…Chưa ai hỏi ý tôi mà !
***
Rạp chiếu phim quốc gia.
_Chúng ta xem phim gì?
_Đừng xem phim bạo lực quá nhé. Em sợ lắm. - Cô ta nép sát vào cậu ấy. Hứ. Thật đáng ghét ! Cứ làm như mình mỏng manh yếu đuối lắm. Sợ phim kinh dị chứ gì ? Được, đã thế…
_Hai người đi mua bắp rang bơ nhớ,bọn chị đi mua vé. - Rồi không để ai kịp trả lời, tôi kéo Nhật Minh đi.
Ở quầy bán vé,tôi nhìn qua một loạt danh sách phim sắp đến giờ chiếu…Ha ha, có rồi !
_Xem phim này đi.
_Em chắc chứ ?
_Chắc. Tôi thích phim này.
_Vậy được.
Nửa tiếng sau…
Áaaaaa…..
Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng la hét. Dĩ nhiên, to nhất phải kể đến Phượng Ngân. Hừ hừ…Sao cô ta dựa gần cậu ấy thế chứ ? Lại còn tỏ vẻ mềm yếu giả tạo…Bộ phim này đáng sợ đến mức ấy sao ? Dù gì cũng chỉ là phim thôi mà.
Nhưng khi tôi hướng lên màn hình lớn,ngay lập tức toàn thân cứng đờ…
Người ta khi sợ hãi thường có 2 phản ứng : hoặc là hét to, bỏ chạy, hoặc là hoàn toàn tê liệt các giác quan, thậm chí quên luôn cả hô hấp. Không may là tôi thuộc loại thứ 2.
Vì thế,sau khoảng một phút bất động, tôi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa. Hu hu…Đúng là “gậy bà đập lưng bà” mà. T.T
_Hết đoạn đó rồi,em mở mắt được rồi đấy. - Một giọng nói thoảng qua tai tôi. Tôi giật mình, vội quay sang,chợt đứng hình lần hai.
Ặc. Khuôn mặt hắn gần sát mặt tôi, hơn nữa khoảng cách còn chưa đến mấy cm. Tôi định đẩy hắn dịch ra,lại phát hiện tay mình đang nắm chặt tay “ai đó”.
_Oái ! - Tôi rút tay lại, mặt nóng bừng.
_Không ngờ là em cũng biết sợ. - Anh ta cười cười,chắc chắn là đang cười nhạo tôi.
_Hừ. Ai…Ai thèm sợ chứ !
_Thật à? Vậy em có dám xem tiếp không?
_Có gì mà không dám !
*****
Thôi được. Đúng là tôi không dám. T.T
Dù sao tôi cũng quyết định rồi, sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa. =.=
***
_Bộ phim vừa nãy đáng sợ quá ! - Tôi bỗng thấy chột dạ
_Vì các phim khác cùng giờ chiếu đều đã hết vé, anh cũng không nghĩ là nó lại bạo lực thế. - Tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà anh ta không nói là do tôi chọn. Mà khoan…Không phải là anh ta biết tôi cố ý chứ ?
_Thật không ? Tôi nghĩ giờ này rạp chiếu phim thường vắng khách chứ ?
_A…Mọi người thấy đói chưa ? Chúng ta đi ăn cơm. - Tôi cố chuyển sang chuyện khác.
_Được.
Phù…Tôi lau lau mồ hôi trên trán.
Chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Không khí ở đây khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó không ổn lắm…
Từ đầu đến cuối bữa ăn, hầu như chỉ có Phượng Ngân nói là chủ yếu còn Thế Anh với Nhật Minh lại trầm mặc đến đáng sợ.
…
_À, chúc mừng sinh nhật anh. - Cô ta đưa Thế Anh một hộp nhỏ màu hồng có nơ xinh xắn. Tự nhiên tôi lại có dự cảm không tốt lắm.
_Ừ. Cám ơn em.
_Anh mở luôn đi !
Càng lúc dự cảm xấu của tôi càng tăng. Đến khi cái hộp mở ra tôi đã phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh. Nhật Minh quay sang nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.
_Anh thích không ? Đây là Longines Conquest, hàng nhập khẩu mới từ Thuỵ Sĩ , em phải đặt hàng trước mới mua được đấy !
_Xin lỗi,nhưng anh không nhận được.
_Tại sao ? Nếu anh không thích cái này thì em có thể đổi lại mà. - Cô ta trông có vẻ bối rối.
_Kiểu cách quá sang trọng như thế anh không quen.
_Dù sao cô ấy cũng đã mua rồi, cậu cứ coi như là nhận tâm ý của người ta cũng được.
_Đúng đấy , dù sao em cũng không trả lại được…Chỉ một lần này thôi, được không anh ? Lần sau em sẽ để ý mà !
Cuối cùng cậu ấy cũng nhận. Tôi biết cậu ấy rất tốt,cậu ấy sẽ không để ai phải khó xử…Chỉ là,dù thế nào tôi cũng không thể vui nổi.
_Chị Thu, vậy còn chị ? Quà của em đâu ? - Tôi hơi giật mình làm cốc nước chợt nghiêng, vài giọt nước khẽ sóng ra khỏi miệng cốc.
_Xin lỗi, chị quên rồi.
_Chị quên cả ngày sinh của chính mình à ?
_A,hôm nay cũng là sinh nhật của chị Thu ? Em sơ ý quá…Không có quà cho chị rồi.
_Không cần đâu…- Không quen, không thân, có gì để nhận ?
_Vậy em cũng quên rồi. - Cậu ấy nhún nhún vai, tỏ vẻ hờn dỗi, còn tôi thì chỉ có thể cười khổ.
***
Một ngày rất nhanh cũng qua đi. Sau bữa trưa, chúng tôi đi dạo một lúc rồi ra bờ Hồ ăn kem, tiếp đó đi đạp vịt. Dĩ nhiên là cậu ấy và Phượng Ngân ngồi cùng nhau, còn lại là tôi cùng Nhật Minh. Rất lãng mạn sao ? Có thể, nếu bạn coi việc nhìn thấy người mình thích thân mật với cô gái khác là lãng mạn. Có phải tôi nhỏ mọn lắm không ? Tôi có thể đứng từ xa chúc phúc cho cậu ấy, nhưng lại không cách nào vui vẻ mà đối diện với hạnh phúc của họ.
Yêu…Thật mệt mỏi. Nếu không có yêu thì tốt rồi.