Bạn đang đọc truyện tại website:
WWW.KenhTruyen24h.Com. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
KenhTruyen24h.Com duyệt tốt nhất trên các trình duyệt
Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, SafariVới hơn
40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng
KenhTruyen24h.Com sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Họ ghét nhau !?
Buổi chiều,tranh thủ lúc rảnh rỗi,Hà thu kéo tôi ra một góc.
_Này, anh Thế Anh với anh Nhật Minh có chuyện gì thế?
_Tớ không biết. - Tôi còn không biết phải hỏi ai đây.
_Nhìn biểu hiện của họ như thế...Nếu không biết anh Thế Anh là em họ cậu,chắc tớ sẽ nghĩ anh ấy đang...ghen.
_Ha ha ha ha...ha...ha... - Tôi nghiêm mặt. - Cấm cậu nói lung tung.
_Haizz...Mà chuyện này làm sao có thể chứ! Nhưng mà...Tớ có thể chắc chắn một điều là,họ không ưa nhau.
Họ ghét nhau ư? Còn nữa,Thế Anh...ghen !? Không thể nào. Tôi lắc lắc đầu thật mạnh. Lại nghĩ đi đâu rồi. Cậu ấy có cảm tình với Phượng Ngân cơ mà. Với lại...chúng tôi...
_Cậu không sao chứ? Mà cậu cũng tội nghiệp thật. Tình yêu,tình thân...Biết lựa chọn bên nào...ai...Chẹp chẹp... - Cốp!! - Oái! sao cậu đánh tớ?
_Bớt nói nhảm đi. - Thật là...Chắc độ này cậu ta uống quá nhiều Fristy rồi.
****
Cuối cùng,sau tất cả đống rắc rối + lộn xộn cùng vất vả buổi sáng,tôi cũng được đền đáp.
Nhìn những đứa nhỏ dễ thương,ánh mắt rạng ngời mặc lễ phục trên sân khấu,tự nhiên tôi thấy thật ấm áp và bình yên...
_Bọn trẻ đáng yêu đúng không !?
Tôi quay sang.
_Ừ. - Cho dù tôi không thích anh ta nhưng cũng phải thừa nhận ,hôm nay anh ta là một trong những người tích cực nhất.
...
_Gặp lại em,anh rất vui. - Ặc. Nổi da gà quá.
_Còn tôi thì không.
Anh ta bật cười.
_Ha...Em không thể nào bớt lạnh nhạt với anh hơn được à?
_Nếu anh không thích bị lạnh nhạt thì làm ơn tránh xa xa tôi một chút.
_Em...ghét anh đến thế à?
_Không. - Không phải ghét,mà là cực chán ghét. Mỗi lần gặp hắn ta đều xảy ra chuyện cả.
_Không sao. Anh sẽ làm em thay đổi. - Anh ta cười tự tin. Hừm. Làm thế nào chứ? Định tẩy não tôi chắc?
*****
_Chị Thu !...Hừ. Sao anh lại ở đây?
_Sao tôi lại không thể ở đây?
Cái...ắc...Tôi thấy lạnh sống lưng quá.Này...Không phải họ định đánh nhau đấy chứ?
_Đừng nhìn nữa! - Bất giác tôi lại đưa tay che mắt hai người đó.
_Được thôi. Nếu em muốn. - Hắn ta cười. ( hừ. Lại cười. ) Rồi đột nhiên...Hắn nắm tay tôi rồi hôn lên đó!
Aaaa! Sao hắn dám !? Tôi vẫn còn sững sờ,chưa kịp phản ứng thì Thế Anh đã kéo tôi lại và đứng chắn phía trước.
_Anh làm cái gì đấy? - Cậu ấy thực sự rất tức giận,gân xanh trên mặt đang nổi hết cả lên. Mà không chỉ cậu ấy,cả tôi cũng đang bốc hoả đây.
_Chỉ là một cách để biểu lộ tình cảm thôi. Mà cô ấy còn chưa nói gì thì cậu có tư cách gì để nói chứ? Cũng chỉ là "em họ" thôi mà.
_Anh!!!
_Thôi bỏ đi. Thế Anh,chúng ta đi ! - Rồi tôi kéo tay cậu ấy. Nếu cứ ở lại chắc sẽ xảy ra ẩu đả quá. Không được,nếu thế công sức mọi người ngày hôm nay đổ hết xuống biển mất. Vì hắn ta? Không đáng.
Bỗng nhiên tôi khựng lại.Thế Anh không bước nữa.
_Sao thế?
_Chị đi theo em. - Nói rồi cậu ấy kéo tôi ra chỗ vòi nước rồi nhẹ nhàng rửa tay tôi.
...
_Tên đó không phải người tốt đâu.
_Ơ...ờ...
_Nếu so với anh ta thì Hà Vũ tốt hơn nhiều. Ít nhất anh ấy cũng yêu chị thật lòng.
_Ờ...ừm...
_Sau này chị nên tránh xa hắn ra một chút,nếu không chị sẽ bị tổn thương đấy... Mà nãy giờ chị có nghe em nói gì không thế?
_À...có...- Thật ra là không. Cậu ấy lo cho tôi sao? Vì vậy nên mới phản ứng như thế...Mà cậu ấy đang nắm tay tôi sao?
Có lẽ phải cảm ơn trời tối đã che giấu khuôn mặt giờ giống hệt quả gấc của tôi,còn phải cảm ơn tiếng nước chảy đã át đi tiếng tim tôi đang đập loạn...
_Xong rồi - Lại giống như ảo thuật,cậu ấy rút từ trong túi ra tờ khăn giấy,lại cẩn thận lau tay cho tôi.
_Để tự chị được rồi! - Tôi rụt vội tay lại.
_Chắc buổi diễn cũng sắp kết thúc rồi,chị đi xem có gì cần dọn dẹp không đây. - Xong tôi chạy đi luôn.
Phù...Nguy hiểm quá...Sau này tôi cũng phải giữ khoảng cách với cậu ấy mới được.
Tim tôi vẫn còn nhảy liên hồi... Rồi tôi chợt nhìn xuống bàn tay,khoé môi không tự chủ được khẽ cong lên...
*****
Thích tôi !?
Hừm...Hừ...Thật bực mình...Bực mình quá!!! Cái tên biến thái kia từ tuần trước ngày nào cũng đến lớp tôi,lại còn không biết từ đâu kiếm ra được số điện thoại của tôi,báo hại tôi không ngày nào yên ổn. Buổi sáng thì phải nghe những tiếng xì xào chỉ trỏ,đến tối thì hết bị gọi điện lại nhắn tin,làm tôi phải tắt máy... Lại thêm cả bà lớp trưởng nhiều chuyện "hảo tâm" thích lo chuyện bao đồng , thông qua mạng lưới "4 số 8" ( vì chỉ một số thì không đủ ) đi "thu thập tin tức" về hắn. Dù tôi đã hét hàng trăm lần là tôi không muốn nghe mà bà 8 đó vẫn không tha, cứ lảm nhảm bên tai tôi,nào là thành tích học tập tốt, thể thao: xuất sắc ( Hắn từng có mặt trong đội tuyển bóng rổ trường,đi thi giải sinh viên toàn quốc đạt giải nhất.),rồi là nhà giàu ( Bố hắn là chủ tịch tập đoàn Trường Thiên. Hừ. Bố hắn chứ đâu phải hắn!) ,đẹp trai ( Cái này thì tôi không biết,vì có bao giờ để ý kĩ hắn đâu.). Riêng bộ sưu tập bạn gái của hắn,mỗi tuần một cô ( Mà hình như vẫn kém tôi trong thời kì "khủng hoảng" - 3 tháng 13 anh,chỉ khác là tôi thì để "bị đá",còn hắn thì đá người khác.) Ngoài ra Thu Hà còn "tốt bụng" nhắc nhở thêm,số người muốn làm bạn gái hắn ( chỉ tính riêng trong trường ĐH Mĩ thuật K ) có thể xếp từ đầu cầu đến chân cầu Chương Dương. Hừm, nhảm nhí thật. Rõ ràng là chẳng liên quan. Mà thậm chí, càng nghe nhiều thì chỉ càng làm tăng thêm ác cảm của tôi đối với hắn thôi.
****
_Hoài Thu !
Tôi sa sầm mặt.
_Anh không có việc gì làm à? Sao suốt ngày cứ đến "ám" tôi thế? - Chẳng lẽ học năm cuối rảnh rỗi vậy sao?
_Em thường gọi những người theo đuổi mình là "ám" à?
Haizz...Tôi thở dài bất lực. Đúng là chặt không đứt, mà dứt cũng không ra mà...
_Rốt cuộc là tại sao? Tôi với anh cùng lắm cũng chỉ gặp nhau có mấy lần. Chẳng lẽ với ai anh cũng dễ dãi vậy à?
_Không phải,em là đặc biệt nhất. Anh với em là vừa gặp đã yêu.
Sặc. Hoàn hảo là từ sáng đến giờ tôi chưa có ăn gì,nếu không chắc ói hết ra luôn. Hắn ta, chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình dung: quái vật.
_Hình như lần đầu gặp anh có cợt nhả thế này đâu. - Hừ,đóng kịch giỏi thật. Nếu mà biết trước thế này thì tôi đã vứt ngay cái khăn vô sọt rác rồi.
_Vậy...Em thích anh lúc đó hay anh bây giờ?
_Cả hai !!! Tôi đều ghét. - Tôi trả lời luôn,không cần suy nghĩ.
_Vậy em muốn anh trở thành như thế nào?
_Giống cậu ấy. - Lại không cần suy nghĩ,tôi trả lời luôn. Thậm chí không thèm tính đến hậu quả...Mà khoan!... Oái! Hậu quả!?...Tôi vừa nói cái gì?
Quả nhiên, nét cười cợt trên mặt anh ta biến mất,thay vào đó là sắc mặt cực kì khó coi.
_Không...coi...coi như tôi chưa nói gì... Anh cứ là anh là được rồi!...Đúng đó,cứ là anh là tốt nhất...ha ha...- Tôi lại nói nhảm gì thế này? Thật muốn đập đầu vào tường quá ! Tại sao tôi cứ liên tục làm tổn thương người khác mãi thế?
Đột nhiên, anh ta xoa đầu tôi. Tôi chợt khựng lại,ngây ngốc nhìn. Từ trước đến giờ...hành động này...chỉ có mình cậu ấy...
*****
_Không sao...Anh có thể chờ. Rồi sẽ có ngày,anh sẽ làm em thích chính anh,không phải ai khác.
Tôi vẫn là,ngây ngốc cùng thẫn thờ...
_Nhưng ít nhất,anh sẽ không làm em khóc.
Tôi lại giật mình,chấn động lần thứ hai. Anh ta...Chẳng lẽ anh ta biết !? Không! Không thể nào!
Nhưng nhìn nụ cười dịu dàng kia...Liệu có phải anh ta thật lòng không? Không nên. Thích tôi,chỉ có đau khổ. Tốt nhất nên đẩy anh ta ra ngay từ bây giờ.
Tôi quay người lại,nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đôi mắt màu nâu thật đẹp.
_Xin lỗi,tôi thực sự không thể đáp lại tình cảm của anh. Tôi đã thích người khác rồi. - Cho dù tôi và người đó là không thể...
_Không sao. Có đối thủ thì mới thú vị chứ! - Hắn lại cười.
Mí mắt tôi giật giật. Cái tên này...Tức ૮ɦếƭ mà! Chắc vừa nãy tôi bị "não" nên mới cho rằng hắn ta thật lòng. Hừ. Mặc kệ hắn đi. Có lẽ đối với hắn, việc theo "ám" tôi chỉ như một trò chơi chinh phục để chứng tỏ sức cuốn hút của bản thân mà thôi. Cũng may. Dù gì một thời gian nữa nếu biết không có kết quả,chắc hắn sẽ từ bỏ.
*****
Mất tích !?
Tháng 10. Trời vừa vào thu. Nắng nhẹ trải dài. Vài cơn gió rì rào lung lay hàng cây. Trên sân trường,hai chiếc bóng song song sánh vai...
_Chị Thu!
_Ừ ?
_Hình như một tuần rồi không thấy anh ta nhỉ ?
_Em quan tâm sao ? - Tôi bật cười. Hai người này chẳng biết kiếp trước có thù oán gì mà hễ cứ gặp nhau là lại cãi nhau.
_À...Khụ...Chị không cảm thấy gì chứ ?
_Thấy gì?
_Ví như...à...trống vắng chẳng hạn? - Ngữ khí cậu ấy có chút mỉa mai.
_Ha ha...Nực cười ! Chị còn không kịp đốt pháo ăn mừng ấy chứ !
_Vậy à? - Cậu ấy cẩn thận nhìn sắc mặt tôi rồi mỉm cười.
Tôi khẽ nhếch môi, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh,tâm hồn thư thái. Yên tĩnh một tháng qua bị kẻ nào đó phá rối rốt cuộc cũng quay trở lại. Tôi đã nói rồi mà,nếu biết sẽ không có kết quả, hắn sẽ từ bỏ thôi. Chỉ là có vẻ hơi sớm so với tôi nghĩ, nên cũng có chút thất vọng. Mà khoan,thất vọng? Khi nào thì tôi lại có cái cảm giác này? Không phải là tôi nên cao hứng sao? Hay là...vì tôi đã quen với sự xuất hiện liên tục của hắn?
Mỗi ngày hắn đều có mặt ở lớp tôi,thậm chí đôi khi còn ngang nhiên "dự giờ" một số môn... Làm tôi buộc phải nghi ngờ năm nay hắn muốn trượt tốt nghiệp. Mà sao tôi phải quan tâm nhỉ? Hắn đỗ hay hắn trượt, hay hắn biến mất... Tất cả đều chẳng liên quan tôi.
***
Giờ tan học
_Thu ! Có người tìm cậu kìa. - Lại gì nữa đây? Hôm nay tôi đã đen đủi lắm rồi,tan học mà còn phải ở lại trực nhật. Ôi,còn đâu phim hoạt hình yêu dấu của tôi... Mà sao vẻ mặt bà 8 này như đang âm mưu gì xấu xa thế nhỉ? Nghi ngờ quá.
Nhưng khi ra cửa lớp thì tôi đã hiểu tại sao. Tôi khẽ thở dài.
_Có chuyện gì?
_Đi với anh đến một nơi.
Tôi trừng lớn mắt.
_Hừ. Tại sao?
_Hoạt động của sinh viên tình nguyện ấy mà. Em còn nhớ cô nhi viện Bình Minh không? Hôm nay chúng ta sẽ đến đó phát quà.
_Nhưng ai cũng được cả,sao nhất thiết phải là tôi?
_Ồ,vậy sao? - Anh ta âm hiểm cười,mắt quét qua phía sau tôi. Tôi bỗng có dự cảm xấu,vội quay đầu lại, rồi chợt há hốc mồm.
Một đám đông lố nhố lấp ló ở cửa lớp,bị tôi phát hiện bèn nháo nhào quay vào. Quét quét quét,lau lau lau...,nhưng vẫn không quên thỉnh thoảng liếc trộm lại đây. Thật đau đầu mà.
*****
_Tôi không đi. Còn rất nhiều người ở đây, anh cứ tuỳ tiện kiếm ai cũng được.
Anh ta lại cười,hướng vào trong nói lớn :
_Có ai muốn đi không?
_Không,không đâu...
_À ờ,Thu đi là thích hợp nhất!
_Đúng đó,yên tâm đi,trực nhật bọn này lo cho. Hẹn hò vui vẻ...À quên,đi phát quà vui vẻ...ha ha...
Cái...Tôi bắn ánh mắt toé lửa vào đám bắng nhắng. Sau đó,một cách không tình nguyện,lướt qua hắn.
_Đi!
***
Tôi bước phía trước,hắn theo sau,rồi chỉ với hai,ba bước,bắt kịp tôi.
_Em không vui à?
_...
_Hơn một tuần không gặp,em không nhớ anh à?
_...
_Hay em giận anh không liên lạc gì? Thật ra vì tuần này anh phải chuẩn bị đồ án tốt nghiệp nên không có thời gian...
_...
_Em vẫn còn giận anh à? Anh xin lỗi mà !
_Dừng ! Không cần phải giải thích với tôi. Anh có thể nào làm ơn đừng để người khác hiểu lầm được không?
_Hiểu lầm gì?
_Quan hệ của anh với tôi.
_Chúng ta là quan hệ gì?
_Là... Không có quan hệ gì cả !!! - Hừ. Bực thật. Sao tôi lại thấy như mình đang bị hắn dắt mũi?
_Sao lại không? Chẳng phải là quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi sao?
_Không phải "được",mà là "bị"! Mà sao anh không ngày nào cũng làm đồ án đi?
Anh ta không nói gì,chỉ lẳng lặng bước đi. Bỗng nhiên tôi hơi chột dạ. Không phải tôi nói quá lời chứ?
_Em cầm cái này. - Anh ta đưa mũ bảo hiểm về phía tôi.
_Sao phải đội mũ? Không phải là đi xe buýt à?
Anh ta bật cười.