Nhật Minh
Nếu bạn học trường ĐH Mĩ thuật K
Nếu một ngày đẹp trời,như sáng nay chẳng hạn,bạn đi qua sân trường.
Và nếu bạn nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng.
ÁAAAAA.....
Đừng nghi ngờ gì nữa, người đó chính là tôi.
Trời ơi...Chúa ơi...Thượng đế ơi...Ngọc hoàng đại đế ơi...
Đến bây giờ tôi mới hiểu thế nào là "oan gia ngõ hẹp".
Kẻ đã nhìn thấy tôi lúc tôi không muốn bị nhìn thấy nhất.
Kẻ đã "hại" tôi mất gần một tuần nhuận 乃út của báo H2T.
Hắn - đang đứng trước mặt tôi,cười nham nhở.
_Chào em, anh là Nhật Minh.
****
Tua lại 2 ngày trước...
_Hiện giờ đang thiếu sinh viên tình nguyện cho chương trình "thắp sáng niềm tin",lớp ta có ai tình nguyện tham gia không?
Im ắng,im ắng...
_Nếu không ai tình nguyện thì tớ buộc phải chỉ định vậy. - Lớp trưởng Thu Hà quét mắt khắp lớp một lượt,rồi chợt dừng lại ở...tôi. - Hoài thu !!
_Lớp trưởng,tha tớ đi...
_Không được! Lần nào cậu cũng trốn tránh cả. Làm sinh viên tình nguyện là một hành động cao cả,là vinh dự lớn lao của tất cả sinh viên chúng ta. Thanh niên trẻ tuổi phải tràn đấy nhiệt huyết và nhiệt thành cống hiến chứ! Sao có thể cứ rụt đầu mãi một chỗ được!
_Nhưng cậu bắt ép như vậy có còn là "tình nguyện" không?
__Ờ thì...Thu này... - Đột nhiên lớp trưởng hạ giọng - Cậu có biết là chương trình này nhằm quyên góp cho cô nhi viện Bình Minh không? Bọn trẻ ở đó tội nghiệp lắm, không đủ ăn, không đủ mặc, còn không được đi học nữa... Cậu nỡ lòng nào thấy thế mà không giúp?
_... - Tôi lưỡng lự. Thật ra không phải là tôi không muốn đi,chỉ vì tôi biết Thế Anh cũng là sinh viên tình nguyện,nhất định lần này cậu ấy cũng có tham gia.
_Đi mà...Bọn nhóc đó dễ thương lắm,lại tội nghiệp nữa...Nhé! Đi nhé!
_Ừm...Được rồi. - Cũng không chắc là sẽ gặp cậu ấy,hội trường lớn thế cơ mà.
_Hura! Hay quá! - Ặc...Sao tôi có cảm giác như mình vừa bị lừa vậy nhỉ? - Phong,Vũ,Lan,Tuấn,thêm các cậu nữa nhớ! Được rồi. Kết thúc họp lớp.
Một lát sau...
_Thu à,đến lúc đó nhân tiện...cậu giới thiệu mình với anh Thế Anh nhé! - Hừ. Ra đây mới là mục đích chính. Đúng là tôi bị lừa mà! Tôi ghét...Tôi hận...Tại sao cậu ấy lại đào hoa thế chứ?
*****
Hôm nay đúng là ngày đại xui xẻo của tôi. Vì không những tôi bị lừa,gặp lại kẻ phiền phức,lại còn phải trông thấy Thế Anh với Phượng Ngân nữa. Còn cái tên đáng ghét kia,cứ 15 phút lại quay sang đây quảng cáo PS ( chắc ai cũng biết nhỉ,quảng cáo kem đánh răng dĩ nhiên phải khoe răng ra rồi.)
_Thu này,anh Nhật Minh...hình như để ý cậu đấy.
_Đừng nói nhảm.
_Thật mà! Mà cậu may mắn thật đấy. Anh ấy vừa đẹp trai, lại học giỏi, nghe nói nhà anh ấy cũng giàu lắm.
_Nếu cậu thích thì cứ tự nhiên, phần cậu đấy.
_Ầy...Mình không dám trèo cao thế đâu. Với lại mình chỉ có anh Thế Anh thôi,hi hi...Nhưng mà...- Thu Hà cau mày - Tại sao Phượng Ngân cứ bám lấy anh ấy thế? Cứ tưởng là hoa khôi thì ai cũng phải chú ý đến cô ta chắc?
Tôi nắm chặt tay. Tại sao đã không muốn nghĩ đến mà cứ nhắc lại trước mặt tôi ?
_Này,2 cô nương,làm việc đi,đến đây để tán dóc đấy à? - Phong nói.
_Hừ! Mới nói có một,hai câu thôi mà,cậu có cần làm ầm lên thế không?
_Cái gì chứ? Cậu bảo ai làm ầm?
_Con trai mà lắm điều!
_Con gái mà như quạ mổ.
...w x y z .....
_Thôi! Stop !!! - Tôi can ngăn. Hai người này mà cãi nhau thì đến tối cũng chẳng xong - Các cậu giải tán thôi,làm việc chính đi.
_Hừ !
_Hứ !
Tôi thở dài. Đúng là oan gia . Nhưng cũng tốt. Cứ nhộn nhạo thế này lại bớt cho tôi phải suy nghĩ linh tinh...
*****
Kì quái
Công việc buổi sáng cũng không vất vả lắm. Chỉ là chuẩn bị trang thiết bị, dọn dẹp, trang hoàng sân khấu, hội trường cho buổi biểu diễn. Đến trưa,khuôn mặt ai cũng lấm tấm mồ hôi.
Tôi ngồi nghỉ ở bồn cây,quạt quạt quyển vở cho đỡ nóng. Dự báo thời tiết nói hôm nay 34 độ C . Hic. Đúng là lò hấp mà.
_Em uống cái này đi.
Tôi ngẩng đầu lên. Nhật Minh mỉm cười,đưa chai nước mát về phía tôi. Tôi còn chưa kịp từ chối thì...
_Chị Thu! - Hả? Lại là Thế Anh.
_Là cậu à?/ Là anh à? - Cả hai cùng đồng thanh.
Nhật Minh nở nụ cười rộng miệng.
_Thì ra cậu là em họ cô ấy à? Chào cậu,tôi là Nhật Minh.
Thế Anh không để ý đến anh ta,quay sang tôi.
_Chị chắc là đói rồi,đi ăn cơm thôi.
_Uống nước trước đã. Cô ấy đang nóng. - Nhật Minh lại đưa chai nước vào tay tôi. Khoan...Hình như có gì đó không ổn lắm.
_Không cần. Ở quán ăn cũng có thể gọi đồ uống. - Cậu ấy gạt tay anh ta ra,kéo tôi đứng dậy.
_Khoan đã! Cậu còn chưa có hỏi cô ấy. - Anh ta lại kéo tay còn lại của tôi.
Éc! Tôi đang ở trong tình trạng gì thế này? Kéo co à?
_Anh Thế Anh !? - Phượng Ngân.
_Anh Nhật Minh !? - Một ai đó.
_Thu !? - Hà và Phong.
Bỗng chốc mọi người đều nhìn về phía chúng tôi. Tôi có cảm giác như tất cả máu nóng đang bốc lên đầu mình.
_Bỏ tay chị ấy ra.
_Tại sao?
Cái...cái...cái gì? Hình như sự tồn tại của tôi đã bị lãng quên thì phải. Mà đám đông hiếu kì dường như cũng càng ngày càng chú ý về bên này hơn. Không thể chịu nổi nữa rồi !
_Ngừng !!!- Tôi gắt lên. - Cả hai bỏ tay ra...Được rồi,anh đưa nước đây. - Tôi lấy chai nước từ tay Nhật Minh,mở nắp tu từng ngụm lớn rồi đưa lại cho anh ta. - Xong rồi,cảm ơn anh. Thế Anh,chúng ta đi ăn cơm.
Tôi phăm phăm đi trước. Được một đoạn,tôi bỗng thấy kì quái. Quay đầu lại,tất cả đang mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
_Sao thế? Mọi người không thấy đói à? Chiều nay công việc vẫn còn nhiều lắm,không ăn gì là không đủ sức đâu.
Cuối cùng thì đám đông cũng lục tục dời đi.
*****
Sáu người chúng tôi cùng ngồi chung một bàn. Thế Anh,Nhật Minh,Phượng Ngân,Phong,Hà và tôi.
Nhưng không khí quái dị bao trùm vẫn không hề giảm tí nào !
Tất cả đều cố tập trung vào bữa ăn. Ngoài tôi,Nhật Minh và Thế Anh,3 người còn lại đều trong trạng thái có thắc mắc mà không dám hỏi. Tôi còn cảm thấy giữa anh ta và cậu ấy thỉnh thoảng còn có điện từ trường xẹt qua xẹt lại nữa. Trời đang nóng gay gắt mà mồ hôi lạnh của tôi lại cứ đổ dồn. Thật chẳng hiểu tại sao. Mà hình như tôi nghe ở đâu đó nếu lúc ăn, tâm trạng không tốt thì rất hại dạ dày. Nhưng cứ như thế này,tôi chắc không chỉ đau dạ dày mà còn đau tim quá.
_Tôi ăn xong rồi.
_Chị mới ăn có thế mà được à? - Hừ. Nhờ "phúc" của ai chứ? Giờ thì đến cả cơm tôi cũng chẳng nuốt nổi. Chỉ muốn mau chóng thoát ra thôi !!!
_Đúng đấy. Em ăn thêm thịt kho tàu đi. - Anh ta gắp mấy miếng bỏ vào bát tôi.
_Cả rau xào nữa. Ăn nhiều thịt quá cũng không tốt. - Lại đến cậu ấy cho rau vào bát tôi.
_Hừ,ăn thêm chả này.
_Đậu kho này.
.....
Khoé môi tôi giật giật. Cái bát của tôi thì ngày càng cao lên. Những người còn lại và tôi hình như đều bị lãng quên bởi "trận chiến nhồi thức ăn". Nhưng mà... Ặc. Thôi ૮ɦếƭ! Tôi nhìn Phượng Ngân và Thu Hà. Sắc mặt họ tối thui. AAAaa.....Thế Anh! Nhật Minh! Hai tên ngốc!!!
.....
Bữa ăn khó nuốt nhất từ trước đến giờ,bắt đầu với không khí kì quái, và kết thúc bằng việc tôi bị bội thực. T.T