Lễ kỉ niệm trường_Chị Thu! Hoài Thu!
Ưmm...ồn quá...Hôm qua tôi đã bị mất ngủ trầm trọng rồi...Mặc kệ. Tôi quay lưng đi,ngủ tiếp.
_Chị Thu !!! Dậy mau ! Sắp trễ rồi !
Ai đó đang kéo chăn tôi. Bực mình quá...Mà khoan,sao giọng này nghe quen quen...AAAAA....Tôi bỗng mở trừng mắt,ngồi bật dậy.
_Ha...cuối cùng cũng dậy. Em còn tưởng chị là heo chứ !
_Cái...Thế Anh ! Ai cho em vào phòng chị ?
_Chị ngại gì chứ? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
_Đi ! Đi ra ngoài ! Lần sau không cho phép em tự tiện vào phòng chị nữa ! - Tôi nhảy xuống giường,đẩy cậu ấy ra.
_Hừ. Được rồi,sao phải gấp thế chứ ? Chị nhanh lên đấy.
Biết rồi. 15 phút nữa. - Tôi đẩy hẳn cậu ấy ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tim tôi đập mạnh...Tại sao càng muốn tránh lại càng ᴆụng độ chứ?
.......
_20 phút rồi đấy chị.
Tôi lừ mắt.
_Không ăn sáng hả con?
_Không ạ !
_Chị ý giữ eo đấy ! Đúng là con gái ! - Thằng em tôi nói đế vào. Tôi liền lườm nó một cái.
_Chị Thu mà là con gái à?
_Thế - Anh !!!
_A ! Đã 8h30 rồi cơ à ! - Đánh trống lảng hay thật.
_Hừm ! Tôi quay lưng đi trước.
......
10 phút sau
_Sao em không đi xe máy ý ?
_Hôm nay em cũng đi xe buýt.
_Hừ ! Tại sao ? - tôi không muốn đi cùng cậu ấy tí nào. Cứ thế này thì làm sao tôi có thể giữ cho tâm tư mình bình yên đây ?
_Thì sợ chị đi một mình sẽ buồn nên em có lòng tốt đi cùng chị thôi.
_Tại sao phải buồn?
_Ha ha...Không biết ai ngày hôm qua bị đá tâm tình không tốt chặt chém lung tung ý nhỉ?
_Ai bảo... - tôi ngừng lại. Mà thế cũng tốt. Cứ để cậu ấy nghĩ như vậy. Đỡ cho tôi phải giải thích.
_Ừm...em nghĩ... Tại sao chị không thử nói chuyện lại với Hà Vũ ? Em thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với chị mà.
Tôi cười khổ. Cậu ấy căn bản là không hiểu,mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu.
_Dù sao cũng đã qua. Kết thúc rồi thì cứ để cho nó kết thúc đi.
_Nhưng...
_Xe đến rồi - Tôi bước lên phía trước - Nhanh lên. Lỡ tuyến này là sẽ muộn thật đấy. - Tôi thật không muốn nghe nữa.
Trên cả quãng đường còn lại,chúng tôi không ai nói thêm với ai một lời nào...
..............
Ở cổng trường
Không khí thật náo nhiệt. Một tấm băng rôn lớn màu đỏ với dòng chữ : " Nhiệt liệt chào mừng lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường Đại học Mĩ thuật K ",xung quanh được viền bằng những chùm bóng bay màu sắc sặc sỡ. Còn trong sân trường,mọi người đang bận rộn làm công tác chuẩn bị. Năm nay có vẻ trường làm lớn hơn mọi năm.
_Anh Thế Anh!
Tôi và cậu ấy quay lại nhìn. Là "hoa khôi". Tự nhiên tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.
_A,em chào chị ! ( hừ. lại "chị"? ) Em có thể mượn anh Thế Anh một chút được không? ( không muốn,không muốn,không muốn !!!! )
_Ừ. "Chị" đi trước đây.
_Khoan,lát nữa chị nhất định phải xem nhớ !
_Biết rồi.
Tôi đi về phía hội trường,nhưng vẫn nghe được hai câu cuối họ nói.
_Chị họ anh cũng học trường này à?
_Ừ. Năm 2 Đồ hoạ.
"Chị họ",phải,tôi không quên. Nhưng tim tôi cứ như bị Ϧóþ nghẹt lại,đau nhói. Tôi căm thù cảm giác này.
*****
Mất kiểm soátNửa đầu buổi lễ diễn ra thật chán ngắt. Sau phần nghi thức bắt buộc,thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn dài ngoằng về lịch sử và những thành tích "đáng tự hào" của trường...Cũng không dài lắm,chỉ khoảng...2 tiếng thôi,nhưng cũng đủ ru ngủ 3/4 học sinh dưới sân trường rồi. Kế đó là tuyên dương những sinh viên có thành tích học tập xuất sắc,rồi phát quà,phần thưởng khuyến khích cho những sinh viên nghèo vượt khó,xen lẫn là một vài tiết mục nhỏ lẻ...Có vậy thôi mà cũng hết cả buổi sáng.Đến trưa,sinh viên được nghỉ giải lao và ăn uống trong căn tin trường.Tôi lại gặp Thế Anh,dĩ nhiên,cả Phượng Ngân nữa.Vốn tôi đã định lánh đi,nhưng đó lại là cái bàn duy nhất còn trống,và cậu ấy đã trông thấy tôi nên gọi...Bất đắc dĩ tôi phải tiến về phía đó.
Bình tĩnh nào! Tôi tự nhủ.Phải cư xử thật tự nhiên.Tôi kéo ghế đối diện cậu ấy rồi ngồi xuống.
_Sao rồi? Chị không thấy em trên sân khấu,có phải sợ bị ném đá nên không dám xuất đầu lộ diện không?
_Không phải đâu! Anh Thế Anh hát hay lắm,nhưng chiều nay mới bắt đầu diễn chính thức cơ.
"Anh Thế Anh,anh Thế Anh,anh Thế Anh"...Lúc nào cũng "anh Thế Anh" ! Thân thiết thật đấy.Không biết quan hệ của họ tới đâu rồi?
_A,chị là chị họ anh Thế Anh chắc là hiểu anh ấy lắm?
Tôi liếc qua thế Anh,cậu ấy không nói gì,chỉ lẳng lặng gắp thức ăn. "Cũng bình thường thôi." Cùng lắm cũng chỉ là hiểu rõ cậu ấy nhất thôi.
_Thế anh ấy có bạn gái chưa hả chị?
Phụt...ặc...khụ khụ...Tôi bị sặc nước còn Thế Anh thì bị nghẹn cơm.Trời...Vậy mà cũng nói ra được.Không biết phải nói cô ta quá mạnh bạo hay là ngây thơ đây? Nhưng...Nếu thế...Bọn họ không phải người yêu rồi !?
_Anh không sao chứ? - Cô ta đưa cốc nước về phía Thế Anh.
_Không...-Mặt đỏ lên vì ho,cậu ấy cầm lấy cốc,bỗng tay họ vô tình chạm vào nhau.Nắm tay tôi siết chặt lại.
_Đang ăn cơm đừng nói chuyện.
_Em chỉ hỏi có một câu thôi mà - Cô ta phụng phịu.
_...
Hừ.Đáng đời.Tôi ghét cô ta tôi ghét cô ta tôi ghét cô ta!!!
Bàn ăn của chúng tôi lại yên ắng trở lại.Tôi cố kiềm chế,cư xử thật bình thường.Nhưng chỉ một lúc sau...
_Á! Rau cải !Em ghét rau này nhất! - Ôi trời,hi vọng cô ta sẽ không nói những gì tôi nghĩ nhưng...Cô ta lại quay sang cậu ấy - Anh ăn hộ em nhé ! Đi mà !!
Tôi biết là Thế Anh ghét nhất phải ăn đồ trong bát người khác. Nếu ép thì cậu ấy thà bỏ cả bữa ăn luôn...Đấy,thấy chưa,cậu ấy nhăn mặt rồi kìa ! Cô ta sẽ phải xấu hổ vì bị từ chối cho xem ! Tôi cười thầm trong bụng. Nhưng điều tôi không ngờ là,cậu ấy bắt đầu gắp rau cải về đĩa cơm của mình rồi nói : "Chỉ lần này thôi đấy !" Không! Tôi không muốn!! Tại sao ??
_KHOAN!!!
Tôi chợt sững lại. Tôi không ngờ âm lượng của mình lại vượt quá ngưỡng cho phép như thế. Những bàn xung quanh đều kì quái quay sang phía bọn tôi. Còn hai người trước mặt tôi hết giật mình rồi lại mở tròn mắt nhìn tôi.Đầu óc tôi nóng ran,nhưng vẫn cố chữa ngượng.
_À...Không phải em cũng ghét ăn rau cải sao ? Để chị ăn cho. - Rồi không để cậu ấy kịp phản ứng,tôi gắp hết rau cải vào đĩa mình.
_A,hoá ra anh cũng ghét món rau đó à? Vậy thì em và anh đều có một điểm chung rồi !
Khó chịu quá...Tôi muốn nhảy xuống một cái hố thật to,để cho đất đá ầm ầm đổ xuống,hoặc ít nhất cũng muốn đấm thật mạnh vào tường cho hết cái cảm giác khó chịu này. Tôi không thể ở đây thêm một tích tắc nào nữa.Nuốt vội mấy miếng rau cải đắng ngắt,xúc thêm mấy thìa cơm,tôi rút tờ khăn giấy rồi đứng lên.
_Chị xong rồi.Bọn em cứ từ từ nhé.
_Khoan ! sao chị lại ăn ít thế? Sáng nay chị cũng chưa ăn gì mà.
_Không có gì.Chị đang giảm cân.
Nói xong tôi bước đi luôn.
*****
Kẻ nhiều chuyệnTôi đang làm gì thế này ? Giống như một con ngốc. Ghen tức cái gì chứ? Giận dữ cái gì chứ? Hoài Thu ! Mi điên rồi! Thế Anh là em họ mi,vĩnh viễn vĩnh viễn đều là em họ mi. Tỉnh lại đi!
Từng vốc,từng vốc nước liên tục hất lên mặt.Mát lạnh làm tôi tỉnh táo. Ngừng lại một chút,tôi cố lau chúng đi,nhưng kinh ngạc là càng lau lại càng ướt. Nước bỗng trở nên nóng hổi. Mắt tôi cay xè.Tôi ngồi sụp xuống,vùi mặt vào hai cánh tay...
_Ơ,xin lỗi...Em làm sao thế?
Tôi vội đứng lên,quẹt ngang nước mắt một lần nữa.
_Tôi không sao.
_À...Em có thể dùng cái này. - Anh ta đưa ra một chiếc khăn tay.
_Không cần,tôi có rồi. - tôi giơ tờ khăn giấy lấy ở căn tin lên,nhưng lúc này nó đã nhàu nát và ướt sũng.
Anh ta cười rồi nói tiếp
_Em dùng tạm cái này vậy.
Không hiểu sao tôi lại thấy bực.
_Cám ơn!
Tôi giật lấy cái khăn tay,mà về sau khi nghĩ lại thì hành động đó thật chẳng lịch sự chút nào. Nhưng đó là sau này,còn bây giờ tôi chỉ muốn tìm ai đó để trút bực bội thôi. Cứ xem như anh ta xui xẻo đi.
_Có chuyện gì với em à? Em không sao thật chứ? - Anh ta cúi xuống cho vừa tầm tôi,ánh mắt như thể dò xét.
Tôi xì thật mạnh vào cái khăn - "Không liên quan đến anh!" - Rồi cúi xuống giặt lại nó.
_Thế sao em khóc?
_Tôi không khóc!! - Tôi nói gần như hét - Nghe này,nếu anh thừa thời gian thì hãy đi làm việc gì có ích đi,đừng soi mói vào chuyện người khác!
Rồi tôi quay lưng đi thẳng,nhưng hình như đã quên điều gì đó...
2 giờ chiều,chương trình lại tiếp tục. Đúng là toàn tiết mục văn nghệ. Những bài hát sôi động,cả trình diễn trang phục của khoa thiết kế thời trang,đương nhiên không thiếu "hoa khôi" Phượng Ngân,rồi cả khiêu vũ hiện đại...Nhưng vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện.Xung quanh tôi những người đang reo hò,nhảy múa,huýt sáo ầm ĩ. Bỗng dưng tôi thấy lạc lõng. Tôi vốn không thích đám đông,cũng ghét những nơi ồn ào. Tôi rất muốn đi nơi nào yên tĩnh hơn,nhưng cổng trường lại đóng kín cho đến khi kết thúc buổi lễ để đảm bảo an toàn.Bất chợt tôi nhìn lên tầng 2...
Ahhhh.....Đúng là trên này thích hơn thật. Thoáng đãng,và ít người hơn. Bình yên quá,trái hẳn với không khí náo nhiệt dưới kia... Có vài cơn gió thổi qua. Những tán cây dưới sân trường khẽ lay động. Trên bầu trời,một vài đám mây đang hoà dần vào màn đêm,êm đềm trôi...Nhẹ nhàng và thanh thản. Tôi dựa đầu vào lan can...
_ÁAAAA......
Theo phản xạ tôi quay sang nhìn.Ở phía xa có 2 kẻ đeo mặt nạ đang doạ một cô gái.Hừ,tưởng gì. Có vậy mà cũng la.Nhưng chỉ một lúc sau,có bàn tay ai đó đặt lên vai tôi. Tôi quay lại,trông thấy cái mặt nạ xanh lét,mắt đỏ ngầu,lưỡi thè dài ra. Tôi nhìn hắn,hắn cũng nhìn tôi. Rồi tôi quay đi.
_Ặc.Vậy mà không sợ - một kẻ nói với kẻ kia. Hừm. Nực cười.Lần sau nếu muốn doạ ai thì cũng đừng có mà để cho người ta biết trước nhớ. Đúng là 2 tên ngốc.
_A,em là cô bé lúc chiều hả?
Cái gì cơ? 20 tuổi? Bằng "cô bé"? Tôi liền quay sang,còn hắn bỏ mặt nạ ra.
Hình như trông quen quen.
_Người quen à ?
_Ừ.Cậu đi trước đi. - Hừ. Ai quen anh?
Tên kia nhìn tôi một lúc rồi hỏi lại
_Bạn gái cậu à? - Cái gì? Đừng mơ!!!
_Bây giờ thì chưa. - Hắn ta cười cợt nhả. Trông thật đáng ghét.
_Thế hả? Em ơi cẩn thận nhé! Thằng này "sát gái" lắm ! - Gì? Rõ là chẳng liên quan.
_Nói gì hả? Này cầm lấy cái này đi đi!
Tên kia cười cợt đủ rồi cũng đi, nhưng còn cố nói vọng lại: "Cẩn thận em nhé!"
_Tẹo nữa cậu ૮ɦếƭ với tôi!
Trời ơi,tôi còn gặp rắc rối chưa đủ hay sao mà lại còn gặp thêm hai gã tâm thần ăn nói khó hiểu này ? Nhưng phiền phức nhất là kẻ còn lại lại đứng cạnh tôi.Khó chịu thật,tôi phải đi chỗ khác thôi.
Bạn đang đọc truyện tại: WWW. Thích Truyện .VN
Ghi rõ nguồn: KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN) nếu bạn copy truyện từ website này._A,khoan đã ! Em không nhận ra anh à? Lúc chiều anh đã đưa khăn tay cho em mà!
À,khăn tay,phải rồi.
_Này,trả anh. - Tôi đưa nó cho anh ta.
_A,anh không phải định đòi nó.
_Thế thì thôi. - Cũng may cái thùng rác ở gần đây.
_À,khoan đã! Ý anh là trước khi trả lại em cũng phải giặt chứ. -Thật là bực mình. Sao hắn ta phiền phức thế cơ chứ!
_Thế rốt cuộc anh muốn gì? Thôi được rồi. Để tôi giặt xong rồi trả anh.
_Nhưng làm sao em trả nó cho anh được? Hay là em cho anh số điện thoại của em.
Định xin số ư? Đừng hòng.
_Đọc cho tôi số của anh. Khi nào giặt xong tôi sẽ gọi.
_097864XXXX - Anh ta cười,cứ như là đã đạt được mục đích.
Tôi viết số anh ta vào sổ tay.Cũng may là hôm nay tôi có mang theo.
_Xong rồi. Bây giờ anh để tôi yên được chứ?
_Ừ! - Hắn vẫn cười. Tức thật! - Hẹn gặp lại em nhé!
Gặp lại anh? Còn lâu. haizz...Dù sao cuối cùng hắn cũng chịu đi. Nhưng...Cốp! - Hắn cộc đầu vào tường.Ai...Tội nghiệp cái tường quá,không biết có bị vỡ hay rạn nứt gì không.Hắn quay lại cười trừ,rồi lấy tay xoa xoa trán.
_Không sao...Tạm biệt em nhé!