Hóa ra yêu nhưng không nhất định có thể mãi mãi ở bên nhau ……Tôi tưởng một tuần trong tương lai, tôi sẽ chìm đắm trong sự tưởng tượng đau khổ, tưởng tượng trong thành phố hoa lệ xa xôi ấy, người tôi yêu đang âи áι vợ chồng bên người phụ nữ khác, tôi cũng vì loại tưởng tượng đau khổ này mà cả đêm không ngủ, ăn ngủ không yên.
Nhưng, khiến tôi ăn ngủ không yên không phải chuyện này, chính cái đêm sau khi tôi và Khải Chính tạm biệt, nhận được cuộc điện thoại từ quê nhà, mẹ đột nhiên tắc mạch máu não, vào viện.
Ba chị em chúng tôi vội vã trở về trong đêm. Đến viện, mẹ đã được đưa vào phòng điều trị đặc biệt, bác sĩ nhìn thấy chúng tôi, câu đầu tiên chính là: “Cô là người nhà bệnh nhân à? Đến đây, ký nhận giấy thông báo bệnh nguy kịch”.
Tôi run rẩy ký tên mình.
Hơn mười ngày sau, tôi ở lại viện, ngoài vài tiếng đồng hồ phải ngủ, thời gian còn lại, tôi đều túc trực bên mẹ, ngày đêm chăm sóc, bà đã không thể nói chuyện, không thể ăn cơm, ý chí cũng gần như hoàn toàn mất đi, nghiêm trọng hơn là do thận suy kiệt, trong cơ thể bà không thể trao đổi chất bình thường, bất cứ thuốc nào đối với bà đều là chất độc hại mới . Tôi từng muốn để bà đến bệnh viện lớn của thành phố, nhưng với sức khỏe của bà, chịu sao được mấy tiếng đồng hồ lắc lư trên ô tô.
Trâu Nguyệt và Trâu Thiên càng không hề có chủ ý gì, thường hỏi tôi một cách bất lực rằng: “Chị ơi, làm thế nào bây giờ?”
Tôi không thể trả lời chúng, chỉ thấy hối hận tràn ngập tim, có lẽ tôi đón mẹ lên, tích cực tìm bác sĩ trị liệu, có lẽ sẽ không giống như hiện nay, vô vọng nhìn bà, từ từ khô héo, từ từ đi về phía cái ૮ɦếƭ.
Điện thoại của Khải Chính vẫn đến hàng ngày, tôi cố gắng che giấu, không cho anh biết tình hình của tôi. Không cần thiết nói cho anh biết tin buồn như vậy khi anh vui vẻ với cuộc hôn nhân mới.
Cao Triển Kỳ thường xuyên xa xôi vạn dặm tới thăm, cố gắng nói vài chuyện vui để tôi cười. Có một hôm, Trâu Nguyệt, Trâu Thiên đều bị đuổi về nghỉ ngơi, anh ta ngồi cạnh tôi trước giường bệnh, khoa chân múa tay kể về chuyện anh ta mới quen một cô bạn gái mới, đột nhiên tôi mệt mỏi nói: “Lão Cao, đừng nói nữa, để tôi dựa một chút lên vai anh”.
Anh ta bỗng chốc im lặng, cố gắng ngồi thẳng lưng, tôi khẽ dựa đầu lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất lâu, tôi mới lên tiếng: “Lão Cao, anh là bạn tốt nhất của tôi, tôi nói thật đấy”.
“Tôi làm bạn cô lâu quá rồi, đãi ngộ có thể cao hơn một chút không?”
“Không thể. Đối với tôi, bạn bè là đãi ngộ cao nhất”.
“Vậy người đãi ngộ thấp hơn biết chuyện này không?”
Tôi hiểu anh ta chỉ Lâm Khải Chính, lắc đầu nói: “Không, tôi không nói cho anh ấy biết”.
“Vì sao?”
“Anh ấy không nhất thiết phải biết. Anh cũng đừng nói, được không?”
Cao Triển Kỳ đột nhiên thở dài: “Ôi, Trâu Vũ, thực ra cô sống thực sự quá vất vả””.
Ai nói không phải? Khoang mắt tôi đỏ lên, nhắm mắt, dựa vào vai anh ta, không lên tiếng.
5 giờ sáng ngày mùng 5 tháng 11, mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, rời bỏ chúng tôi. Bác sĩ che vài trắng lên gương mặt bà, Trâu Nguyệt và Trâu Thiên quỳ trước giường, khóc rưng rức. Nhưng tôi nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ ngây ngô đứng chỗ cũ.
Hai cậu qua nói với tôi: “Trâu Vũ, dì lớn, dì ba còn có chú họ, họ đều đang đợi tin, cháu nhanh báo tin cho họ đi”.
Tôi tỉnh tỉnh mê mê một mình ra khỏi phòng bệnh, tới bãi đỗ xe phía ngoài, bắt đầu gọi điện.
Điện thoại kết nối, vang lên một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng, xem ra dì cả, họ đang ngủ say rồi, lúc này báo tin ૮ɦếƭ, thật tàn nhẫn.
Tôi đang định chuẩn bị cúp máy, đột nhiên, điện thoại vang lên tiếng một người đàn ông: “Alô, giờ này vẫn chưa ngủ à em?”
— là Lâm Khải Chính! Tôi tưởng tôi gọi là số của nhà dì cả, ai biết trong tiềm thức tôi lại gọi vào di động của anh.
“Xin lỗi, em gọi nhầm”. Tôi vội vàng nói.
“Không sao. Nhưng sao giờ này em vẫn chưa ngủ, xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi một cách quan tâm.
Đêm khuya tối đen, mình tôi cô đơn đứng ở bãi đỗ xe không người, cái lạnh mùa thu khiến tôi run lẩy bẩy. Lời nói dịu dàng của anh xuyên qua thần kinh kiên cường chống đỡ của tôi, tôi run rẩy nói, câu trước không ăn khớp câu sau: “Khải Chính, em rất buồn, làm thế nào? Em không biết nên làm thế nào? Đều là lỗi của em, em sớm đưa bà đi viện, em sớm đưa bà đi thay thận, em chăm sóc bà nhiều hơn, nói chuyện với bà nhiều hơn thì tốt biết bao… Em hối hận ૮ɦếƭ mất!… Đều là lỗi của em… làm thế nào?”
“Trâu Vũ, đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì? Ai xảy ra chuyện? Em nói từ từ xem nào”. Anh vẫn trấn tĩnh bên đầu kia điện thoại.
Khoảnh khắc này, bi thương bắt đầu tuôn trào như đê vỡ, hai chân tôi mềm nhũn, khụy xuống trên nền xi măng, bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi anh trong điện thoại: “Khải Chính, Khải Chính, em nên làm thế nào? Em không còn mẹ nữa rồi! Mẹ em ૮ɦếƭ rồi! Em không còn mẹ nữa…Khải Chính, em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào? Mẹ em ૮ɦếƭ rồi, em nên làm thế nào đây?…”
Khải Chính chắc bị tôi dọa cho sợ, bên kia không ngừng gọi tên tôi, thử an ủi tôi, tôi nào có lý trí để nói chuyện với anh, chỉ biết quỳ trong bóng tối, ôm di động khóc không ngừng, cho tới khi di động bị tắt hoàn toàn vì hết pin.
Hơn Hơn 9 giờ sáng, anh Phó nhanh chóng tới bệnh viện, tìm tôi ở nhà xác.
Tôi và anh ấy ra ngoài cổng, anh thở hổn hển nói: “Nơi này không dễ tìm, tôi đã tìm vài bệnh viện. Luật sư Trâu, hãy nén bi thương. Lâm tổng gọi đường dài về chỉ thị cho tôi, toàn quyền đại diện anh ấy đến giúp đỡ sắp xếp, có chuyện gì có thể làm, ví dụ như dùng người, dùng xe, cô cứ nói”.
“Anh ấy đang ở đâu?” Đây là câu tôi muốn hỏi đầu tiên.
“Ở Mỹ, hình như là Chicago, lần trước nghe anh ấy nói qua”. Anh Phó trả lời.
Lúc này tôi mới nghĩ tới từ chối, tôi chân thành nói: “Anh Phó, không cần đâu, mẹ tôi chỉ là một giáo viên tiểu học, bạn bè thân thích không nhiều, vì vậy lễ truy điệu ngày mai rất đơn giản, không cần phải giúp gì, có lẽ anh cứ về đi”.
Anh Phó liên tục xua tay: “Vậy không được, Lâm tổng chỉ thị tôi ở đây, tôi không dám kháng chỉ, đương nhiên, tôi đứng ở đây cũng không thích hợp, có việc gì cô cứ gọi điện cho tôi.”Nói xong, anh ta dường như nhớ ra cái gì, quay người ra xe, cầm ra một chiếc di động mới. “Lâm tổng kêu tôi mang cho cô chiếc di động này, chắc di động của cô hết pin, để cô thay. Trên đường tôi sạc đầy pin trên xe rồi, cô yên tâm”.
Tôi không thể nhận: “Không cần, tôi có sạc pin, có thể sạc”.
“Được rồi, được rồi, cầm đi, con người Lâm tổng cô cũng không phải không biết, cô không lấy, anh ấy sẽ không vui”. Anh Phó vừa nói vừa nhét di động vào tay tôi, quay người lên xe. “Có chuyện gì gọi điện cho tôi nhé!” Anh vẫy tay, lái xe ra khỏi cổng viện.
Sau khi khóc đã đời, thực ra tôi đã hối hận vì kể với Khải Chính tin này, cũng không biết cuộc điện thoại đó có mang lại rắc rối cho anh trong tuần trăng mật không. Vì vậy, tôi cúi đầu nhìn chiếc điện thoại Samsung mới tinh, thầm quyết định tạm thời không mở máy, dứt khoát không gọi được, ngược lại sẽ khiến mọi người bớt lo.
Đằng sau đột nhiên có tiếng hỏi: “Chị, chủ nhiệm Phó sao đến vậy?” Là Trâu Nguyệt.
“À, anh ấy tìm chị về chuyện một bản hợp đồng”. Tôi buột miệng nói, vội vàng nhét di động vào trong túi.
Ở nhà xác một đêm, đến 8 giờ sáng hôm sau, chúng tôi bê di ảnh của mẹ đến nhà tang lễ. Bước vào hội trường truy điệu, mọi người đều giật mình, cả một hội trường truy điệu bày đầy vòng hoa được kết bởi hàng trăm bông hoa cúc vàng trắng, tầng tầng lớp lớp trùng điệp, tôn thêm không khí long trọng và nghiêm trang.
Tôi tới gần xem phần đề chữ trên vòng hoa, đều là những đơn vị và công ty tôi chưa từng nghe nói đến, có của vùng này, cũng có của vùng khác. Trâu Thiên đứng cạnh tôi lặng lẽ hỏi: “Chị, những vòng hoa này ở đâu đến?”
Tôi lắc đầu: “Không biết, có lẽ là học sinh của mẹ”.
Trâu Nguyệt ngơ ngẩn trước một vòng hoa ngay trước mặt, tôi bước lên trước xem, trên đó ghi: Tổng công ty tập đoàn Trí Lâm kính viếng.
Đột nhiên tôi hiểu ra, đây đều là sắp xếp của Khải Chính. Trâu Nguyệt quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt thù ghét, tôi hết đường chối cãi.
Dì cả bước lên, nắm tay tôi nói: “Tiểu Vũ, mẹ cháu nhất định rất vui mừng, bà ấy ra đi nở mày nở mặt thế, đứa con bà ấy nuôi dưỡng rất có tiền đồ!”
Tôi không còn lời nào để đáp, đành gật đầu cảm ơn. Khải Chính, Khải Chính, anh làm có phần quá mức rồi!
Cậu Hai phụ trách lo việc tang tới trước mặt tôi hỏi: “Tiểu Trâu, bạn, đồng nghiệp của cháu, những người cần đến đều đến rồi chứ? Nghi lễ sắp bắt đầu rồi”.
“Cháu không thông báo bạn bè bên đó, không cần phiền họ, cậu xem xem, người bên này đều đủ rồi thì có thể bắt đầu”.
Cậu Hai gật đầu, bước ra thu xếp. Bạn hữu gom lại cũng chỉ hai ba mươi người, khung cảnh vắng vẻ.
Đột nhiên ở ngoài hội trường vang lên tiếng còi xe ô tô, phá vỡ không khí im lặng, khiến cả hội trường xôn xao. Tôi thò đầu ra nhìn, hai mấy chiếc xe lớn nhỏ lái vào cổng nhà tang lễ, bãi đỗ xe chật hẹp không còn chỗ cho nước chảy nữa. Tôi thấy Mazda của Cao Triển Kỳ, thấy Buick của chủ nhiệm Trịnh, sau đó, tôi còn nhìn thấy một chiếc xe Jeep vô cùng to cao.
Nếu những vòng hoa vừa nãy chỉ khiến tôi kinh ngạc thì cảnh bây giờ khiến tôi cực kỳ hoảng sợ, một vài người tôi quen và không quen bước ra khỏi xe, uà về phía nhà tang lễ, hỗn loạn trước bàn đăng ký tên. Hơn nữa, tôi lại nhìn thấy một Lâm Khải Chính mà tôi vẫn tưởng còn ở dưới ánh nắng nước Mỹ cùng vợ yêu, lại có mặt trong số những người đến. Toàn thân anh vận comple đen, cùng cấp dưới trưởng phòng Âu Dương, anh Phó và một cán bộ, đi tới từ xa.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, hai mắt không cách nào rời nửa phân. Hơn chục ngày qua sức tàn lực kiệt, đau khổ không thể chịu nổi, mọi việc chỉ có thể dựa vào sức mình chống đỡ, tuy chưa từng nghĩ đến lùi bước nhưng cũng vô cùng mệt mỏi. Hôm nay, nhìn thấy anh bước tới từ trong đám đông , dáng vẻ ung dung lại đầy vẻ an ủi đó khiến tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, dường như yên tâm rằng cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa.
Anh nhìn thấy liền đi về phía tôi, tôi thấy đây là chỗ đông người phức tạp, vội vàng dùng ánh mắt ngăn anh lại, rồi lùi vào sau đám đông.
Lễ truy điệu bắt đầu, tôi cố nén tâm trạng xúc động, cúi đầu nghe lãnh đạo trường học của mẹ giới thiệu về mẹ khi còn sống, nghe bạn bè mẹ đọc diễn văn, nhìn nụ cười hiền từ của bà trong bức ảnh, nỗi đau khổ trào ra khỏi tim, đợi mọi người cáo biệt di thể mẹ, khi bắt tay mọi người, tôi đã đẫm nước mắt.
Trong màn nước mắt mịt mờ, có người nắm tay tôi, ấm áp dùng sức nắm chặt lấy, lâu vẫn không buông tay, tôi biết là anh, càng khóc đến mức không thể ngừng lại. Anh nói khẽ: “Em đừng đau buồn quá, nhớ bảo trọng”. Tôi dùng tay kia lau nước mắt, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, chỉ cảm thấy ấm áp, an lòng.
Tôi nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh”.
Anh dùng tay kia vỗ vỗ tay tôi, lúc này mới buông tay rời đi.
Ánh mắt tôi không thể đi theo hình dáng anh, vì có rất nhiều người đang đợi bên cạnh để gửi lời hỏi thăm tôi.
Đợi mọi người dần tản ra, khi tôi ngước mắt lại tìm Khải Chính, đột nhiên phát hiện Trâu Nguyệt từ xa đang chạy theo, nói gì đó với anh. Điều này thực khiến tôi kinh ngạc, Trâu Nguyệt bạo gan khi nào vậy?
Lúc này Cao Triển Kỳ xuất hiện bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Này, người đẹp, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ thêm nếp nhăn ở đuôi mắt đấy”.
Tôi liếc anh ta một cái, anh ta giơ ngón cái lên với tôi: “Vẫn là cô giỏi nhất! Lâm Khải Chính kết thúc tuần trăng mật sớm, trở về nước tham gia tang lễ của mẹ cô, đây thật là việc trước nay chưa bao giờ có! Hôm nay toàn bộ các tầng lớp cán bộ bậc trung đều đến đây! Thật náo nhiệt!”
“Tôi đang thấy kỳ lạ, họ đến làm gì? Rất nhiều người đến tôi cũng không biết là ai”.
“Ông tổng đến, họ dám không đến? ௱ôЛƓ ngựa này có thể không vỗ được sao? Nhưng, cô coi như thấy hết rồi, tất cả mọi người đều đang nghe ngóng cô và anh ta rốt cuộc là quan hệ gì? Đáp án rõ ràng là rất dễ thấy”.
Tôi vừa nghe vội lo lắng: “Vậy ư, sao anh ấy có thể không chú ý như thế, khiến tôi khó xử! Hoàn toàn không cần thiết!”
“Sợ gì? Dù sao họ Giang cũng đã được gả cho anh ta rồi, gạo nấu thành cơm, Khải Chính còn lo lắng gì nữa. Cô cứ chờ xem, sau này lão nhân gia cô ra vào Trí Lâm, nhất định sẽ dễ như bỡn, ai nấy cũng đều phải cung kính với cô!” Cao Triển Kỳ huơ tay múa chân biểu diễn như thật.
Tôi với tay ra đấm cậu ta, định trách móc vài câu, phía sau cậu Hai gọi tôi tiễn mẹ lần cuối, tôi trở về bên cạnh Trâu Thiên, phát hiện Trâu Nguyệt vẫn không thấy bóng dáng đâu.
“Trâu Nguyệt đâu?” Tôi hỏi.
“Không biết ạ, vừa nãy hãy còn ở đây” Trâu Thiên trả lời.
Không biết Trâu Nguyệt và Khải Chính nói với nhau những gì, tôi càng thêm lo lắng.
Sau khi tất cả mọi chuyện xong xuôi, tôi rút di động, nhét sim điện thoại vào, vội vàng gọi cho Khải Chính.
“Anh đi rồi à?” Tôi mở miệng liền hỏi
“Không, anh ở phòng nghỉ bên cạnh”.
Tôi vội vàng chạy qua, thấy anh Phó đứng ở cửa phòng nghỉ, vẫy tay gọi tôi. “Lâm tổng đang đợi cô ở trong”.
Tôi mở cửa, bước vào. Anh đứng bên cửa, nhìn tôi. Tôi dang hai tay, ôm chặt anh, nước mắt không nghe lời cứ thế chảy xuống.
Anh vỗ vỗ vai tôi: “Xin lỗi, không thể ở bên em, không thể giúp em”.
“Đúng thế, nếu anh ở bên em thì tốt biết bao, mấy ngày này, em thật sự rất vất vả!” Tôi không che giấu, nói ra cảm nhận trong nội tâm mình.
“Vì sao lúc bắt đầu không nói, anh chỉ biết tâm trạng em không vui, không biết vì sao”.
“Nói nhiều không tốt, khiến anh mất vui”.
“Ngốc quá! Lẽ ra nên để anh chia sẻ với em mới phải!” Anh đau lòng than thở.
Hai chúng tôi cứ ôm chặt nhau rất lâu như vậy mới buông tay lưu luyến không nỡ. Tôi nhìn anh, trên mặt hơi chút mệt mỏi, hai ngày này nhất định một ngày một đêm đi đoạn đường bằng đi hai ngày cho kịp.
“Anh trở về trước như vậy, không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
“Em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý tốt những chuyện khác”. Anh tỏ vẻ thản nhiên.
“Đúng rồi, vừa nãy em thấy Trâu Nguyệt nói chuyện với anh”.
“Đúng thế”.
“Nói gì vậy?”
“Cô ấy chạy theo để hỏi anh: “Vì sao anh bỏ rơi chị gái em?” Anh liền trả lời cô ấy, anh nói anh mãi mãi không bỏ rơi em, sau đó cô ấy liền bỏ đi. Anh đang định hỏi em, lẽ nào em kể cho cô ấy rồi ư?”
Những lời này của anh khiến tôi như sét đánh ngang tai, không ngờ Trâu Nguyệt lại dùng cách này để xác nhận sự nghi ngờ phán đoán của mình.
Tôi trợn tròn hai mắt: “Không có! Em chưa bao giờ nói với nó, chưa từng! Nó vẫn luôn nghi ngờ, nó đang thử anh!”
Nghe thấy tôi trả lời như vậy, Khải Chính cũng cảm thấy bất ngờ: “Xin lỗi, cô ấy thể hiện rất bình thường, anh nhất thời không phản ứng kịp”.
Tôi vội vàng đi vòng vòng quanh căn phòng, gọi vào di động của Trâu Nguyệt, đã ở trạng thái tắt máy.
Khải Chính an ủi tôi: “Đừng lo, đừng lo, việc đã đến nước này, em có lo cũng không có tác dụng! Sau khi tìm thấy cô ấy, nói chuyện một chút, có lẽ sẽ giải quyết được vướng mắc trong lòng, em cũng không cần kinh hồn bạt vía mỗi ngày nữa!”
Trước mắt tôi lại là những ánh mắt độc ác và oán hận của Trâu Nguyệt, điều này khiến tôi có dự cảm không lành.
Lâm Khải Chính vốn dĩ muốn đợi tôi cùng về, bị tôi khéo léo từ chối.
Tôi và Trâu Thiên tiếp tục ở lại quê nhà giải quyết vài việc hậu sự của mẹ, đồng thời cũng tìm tông tích Trâu Nguyệt xung quanh thị trấn bé nhỏ này nhưng không thu hoạch được gì. Không còn cách nào chúng tôi đành ngồi xe bus đường dài trở về thành phố.
Trên đường đi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lo âu chồng chất. Trâu Thiên tỉnh dậy trong cơn gà gật, thấy tôi như vậy, an ủi nói: “Chị, đừng lo, Trâu Nguyệt cũng không còn nhỏ nữa, từ từ chị ấy sẽ tự nghĩ thông suốt”.
“Nếu có thể nghĩ thông suốt, nó sớm đã nghĩ thông suốt rồi, chị lo nó đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm”. Tôi yếu ớt đáp.
“Nhưng chị, em có câu này chị đừng giận nhé?” Trâu Thiên dè dặt nói.
“Không sao, em nói đi”.
“Chuyện chị và họ Lâm kia không nên giấu chị ấy, nói sớm có thể sẽ tốt hơn”.
“Đó cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì, ban đầu nghĩ không nhất định phải để nó biết”. Tôi nói thẳng.
“Đúng vậy, vậy chị và họ Lâm định thế nào?”
“Chẳng định gì, cũng không định nổi, đi từng bước tính từng bước”.
“Chị, chuyện của anh rể không phải do họ Lâm hại chứ?’
“Em nghe ai nói?”
“Em đoán vậy. Anh rể sống ở tầng dưới nhà chúng ta, ra ra vào vào, nguy hiểm!” Trâu Thiên bĩu môi nói.
“Đừng nói linh tinh. Anh ấy nào có bản lĩnh đó”. Tôi khẽ rít lên.
“Anh ta có nhiều tiền! Đàn ông có nhiều tiền là tốt! Sau này em không định ở lại trường, nhất định ra ngoài tạo dựng sự nghiệp!” Trâu Thiên ngồi bên nói lên ý nguyện to lớn.
Tôi quay đầu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tâm trạng thê lương. Vì sao? Mãi mãi đều không có người để ý tình yêu của tôi và anh. Tiền bạc giống như một ký hiệu lớn, khiến tất cả những thứ khác mất đi ý nghĩa.
Trở về nhà, mười mấy ngày không bước chân vào, bụi bám đầy, căn phòng tĩnh mịch im ắng, không hề có dấu tích Trâu Nguyệt tở về. Tôi và Trâu Thiên đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết thế nào mới ổn.
Trâu Thiên đột nhiên nói: “Lên mạng xem xem, xem chị ấy có trên mạng không?”
Nó bước vào phòng của Trâu Nguyệt, mở vi tính ra, sờ mó một hồi, thất vọng nói: “Không có trên mạng”.
Tôi bước tới phòng khách, lại gọi vào di động của Trâu Nguyệt, vẫn là tín hiệu tắt máy. Có lẽ, tôi nên báo cảnh sát, tôi thầm suy nghĩ.
Đột nhiên nghe Trâu Thiên gọi trong phòng: “Chị nhanh lại xem này”.
Tôi tưởng tin tốt, chạy vào phòng, Trâu Thiên chỉ màn hình vi tính, “Em vừa phát hiện Trâu Nguyệt có một blog, chị xem ở trên viết những gì”
Tôi sát lại gần xem, tên của blog là : Cuộc sống hạnh phúc của tôi. Trong đó là nhật ký Trâu Nguyệt hàng ngày ghi lại, nhưng tôi nhìn thấy nội dung nhật ký lại là tình yêu mà Trâu Nguyệt biên soạn, còn nam chính là Lâm Khải Chính!
“Hôm nay, Khải Chính đến đón tôi đi làm, tôi vừa lên xe, anh liền tặng tôi một bó bách hợp, vì hôm nay là một trăm ngày tôi và anh ấy yêu nhau”…. “Hôm nay chúng tôi cãi nhau, vì anh ấy kiên quyết muốn tôi đừng đi làm ở công ty, còn tôi không đồng ý, đương nhiên cuối cùng, vẫn là anh ấy nhượng bộ”… “Tối nay chúng tôi cực kỳ lãng mạn, anh đưa tôi đi ven sông ngắm cảnh đêm, ôm tôi trong gió đêm ấy, hôn lên mái tóc tôi”… “Tôi hoàn toàn hiến dâng bản thân mình cho anh ấy, cho dù anh ấy lấy ai làm vợ, tôi đều không hối hận”….
Tôi dùng chuột bấm nhanh, càng nhìn càng khó bề tưởng tượng, nhật ký luôn tiếp tục viết cho tới ngày mẹ tôi bị bệnh nguy kịch, trong nhật ký hôm đó nó viết: “Hôm nay Khải Chính đi Hồng Kông rồi, tôi tiễn anh ra sân bay, hai đứa lưu luyến không rời”.
Bên cạnh, Trâu Thiên cũng kinh ngạc: “Trâu Nguyệt thực sự bị tẩu hỏa nhập ma rồi…”
Sự tình gay go hơn tôi tưởng tượng, tình yêu đơn phương của Trâu Nguyệt dành cho Khải Chính lại điên cuồng như vậy, nó tự thôi miên bản thân, hoang tưởng ra một thế giới khác. Vậy mà, khi nó biết chân tướng sự thật, khi nó biết chị gái nó lại đang sống cuộc sống mà nó tưởng tượng, đòn tấn công này với nó sẽ như thế nào? Nghĩ tới đây, tôi nổi da gà, không dám nghĩ tiếp nữa.
Tôi gần như không dám ôm hy vọng gọi được điện thoại cho nó, không ngờ lần này, lại gọi được, hơn nữa nó cũng nghe máy.
Tôi vội vàng cẩn thận hỏi: “Tiểu Nguyệt, em ở đâu?”
“Em ở đâu chị quan tâm không? Chỉ sợ chị mong muốn em mãi mãi biến mất!” Giọng nó sắc nhọn nhói tai.
“Tiểu Nguyệt, đừng nói ngốc nghếch, nhanh về nhà, có chuyện gì chúng ta nói trực diện”.
“Muốn nói trực diện với em? Được, chị đến tầng thượng tòa nhà A của khu nhà Trí Lâm, chị biết nơi đó, chị tới đi!”
Khu nhà Trí Lâm? Khu nhà Trí Lâm? Tôi nhớ ra rồi, chính là nơi tôi từng cứu cậu công nhân Tiểu Lưu, “Được, em đừng đi, chị lập tức tới”.
“Một mình chị đến, Tiểu Thiên không được đến!” Nó cương quyết nói bên đầu kia điện thoại.
“Được!” Tôi cúp máy, chạy ra phía cửa, Trâu Thiên đi theo, tôi nói với nó: “Em ở nhà đi, chị đưa Tiểu Nguyệt về”.
Vừa xuống lầu, điện thoại của Khải Chính đến.
“Em về đến nhà rồi chứ?” Anh hỏi
“Em đến rồi, bây giờ đi đến khu nhà Trí Lâm, Trâu Nguyệt hẹn gặp em ở tầng thượng toà nhà A”.
“Cô ấy làm gì?”
“Nhất thời không nói rõ, Khải Chính, trong lòng em hơi sợ, anh có thể qua một chút không, có lẽ nó sẽ nghe lời anh”.
“Được, anh lập tức tới, em cẩn thận chút nhé”. Anh đồng ý.
Tôi thở hổn hển chạy lên tầng thượng tòa nhà A khu nhà Trí Lâm, không giống lần trước, bây giờ công trình đã hoàn toàn xong, tầng thượng bằng phẳng, bốn phía xây lên thanh chắn bảo vệ cao nửa người. Nhưng, gió trên cao vô cùng mạnh, tứ phía ngoài bầu trời, không hề có bất cứ cảnh vật nào, hai chân tôi mềm nhũn, tim đập nhanh hơn.
Nhìn ra chỉ thấy Tiểu Nguyệt đứng dựa vào thành lan can, mái tóc tung bay theo gió, biểu hiện trên mặt khác thường.
Tôi cắn chặt răng, bước tới phía nó, cách nó khoảng mười mét, nó ngăn tôi lại “Đừng lại gần nữa, em không muốn gần chị, nhìn thấy chị đã khiến em thấy ghét!”
Tôi không dám chọc giận nó, chỉ có thể dừng bước “Tiểu Nguyệt, cho dù có hiểu lầm gì, chúng ta về nhà nói chuyện”.
“Lâm tổng đã yêu chị ở chính nơi này hả?” Trâu Nguyệt không thèm để ý lời đề nghị của tôi, chỉ hỏi.
“Anh ấy không yêu chị! Anh ấy chưa từng yêu chị! Anh ấy đùa với em thôi, không ngờ em cho là thật”. Tôi hét lên
Đột nhiên nó gào lên: “Chị còn lừa em! Bây giờ chị còn lừa em, em giống đứa ngốc, bị chị lừa cho xoay vòng vòng, chị rất vui đúng không? Rất tự hào đúng không?”
“Tiểu Nguyệt, em đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói!”
“Dáng vẻ anh ấy nhìn chị, dáng vẻ anh ấy nắm tay chị, kẻ mù cũng biết hai người ở bên nhau! Chị còn đến lừa em!”
“Em hiểu lầm rồi, chị và anh ấy chỉ là bạn tốt, chỉ là bạn bè quan hệ rất tốt!” Tôi luôn ngu xuẩn như vậy, khi bị người khác nhìn thấu, tôi chỉ biết phủ nhận, tuy trong lòng biết rõ phủ nhận này căn bản không hề có sức thuyết phục.
Quả nhiên, Trâu Nguyệt hoàn toàn không bị mắc lừa, tiếp tục cuồng loạn nói: “Bộ quần áo đó cũng là của anh ấy, đúng không? Em đã biết chị còn nói không phải, chị còn ép em gọi điện cho anh ấy, chị biết em không dám đối diện với anh ấy, vì vậy chị ép em như vậy?! Cả đêm cả đêm chị không về nhà, nói với em làm thêm, nói đi công tác với em, thực ra chị đều ở bên anh ấy, có phải không? Phải không? Em cho dù ૮ɦếƭ cũng không đổi lại được một cuộc điện thoại của anh ấy, nhưng chị cái gì cũng làm được. Từ nhỏ chị đã giỏi hơn em, chị mãi mãi giỏi hơn em! Trong lòng chị nhất định đang cười giễu em, đắc ý ૮ɦếƭ đi được, đúng không?!…”
Nó gần như không còn là Trâu Nguyệt mà tôi biết nữa, gương mặt thanh tú của nó trở nên méo mó, khiến người ta kinh sợ.
Tôi biết phủ nhận cũng không phải cách, không thể không dùng giọng nói lớn tiếng như vậy ngắt lời nó: “Trâu Nguyệt, em đừng nghĩ như vậy. Cho dù chị và anh ấy bên nhau cũng không có kết cục tốt đẹp, anh ấy đã kết hôn như vậy, rời xa chị. Chị không nói cho em vì chị luôn muốn kết thúc, hơn nữa sớm muộn cũng sẽ kết thúc!”
Nghe lời tôi nói, Trâu Nguyệt dừng lại một lát, xót xa bật khóc, “Trâu Vũ, chị biết em yêu anh ấy, chị biết vì yêu anh ấy, mà em đau khổ đến mức không thể sống tiếp, vì sao chị còn muốn ςướק anh ấy đi? Anh ấy và người khác kết hôn, em không quan tâm, anh ấy và người khác yêu nhau, em không quan tâm, nhưng em chỉ cần nghĩ tới lại là chị! Lại là chị ruột em! Em chỉ muốn ૮ɦếƭ! Chỉ muốn đi ૮ɦếƭ!” Nói xong, ngữ khí của nó lại cao ✓út lên, vừa nói vừa dùng tay đấm mạnh lên tường.
Trạngthái tinh thần của nó khiến tôi vô cùng lo lắng, tôi cố lấy tinh thần chậm rãi đi về phía nó: “Tiểu Nguyệt, xin lỗi, là chị không đúng, tất cả là lỗi của chị, chỉ cần em tha thứ cho chị, chị bảo đảm, chị lập tức chia tay anh ấy, không bao giờ gặp mặt nữa!”
Trâu Nguyệt nhìn xuống tầng dưới, đột nhiên quay đầu hỏi: “Chị gọi anh ấy đến à?”
Tôi gật đầu đáp: “Đúng, anh ấy không hề biết suy nghĩ trong lòng em. Em có thể nói chuyện với anh ấy”.
Trâu Nguyệt bật cười, “Có gì để nói chứ? Hoặc để hai chị em mình đến để hai gái chăm một chồng”.
“Nếu em yêu anh ấy, ít nhất em nên cho anh ấy biết”. Tôi tiếp tục an ủi nó. Gió trên tầng thượng càng lúc càng mạnh, tôi thực không có dũng khí di chuyển lên phía trước.
“Em sẽ để anh ấy biết”. Trâu Nguyệt nói xong đột nhiên trèo qua lan can, đứng trên mép ngoài.
Tôi sợ ngây người, hét lớn: “Tiểu Nguyệt, em làm gì vậy?”
Nó buông một tay, gió thổi lay động bộ quần áo mỏng của nó.
Tôi không dám làm bừa, chỉ có thể đau khổ cầu xin: “Trâu Nguyệt, xin lỗi, nhanh vào đây, đừng dọa chị, em đừng dọa chị. Mẹ vừa rời xa chúng ta, chúng ta chỉ còn lại ba người, em nhanh vào đây!”
Trâu Nguyệt nhìn xuống tầng dưới, lại nhìn tôi, oán hận nói: “Anh ấy nói anh ấy mãi mãi sẽ không bỏ chị, Trâu Vũ, hôm nay em muốn để chị cam tâm tình nguyện bỏ rơi anh ấy. Em sẽ nhảy từ chỗ chị đến trước mặt anh ấy, như vậy, hai người mãi mãi không thể ở bên nhau”
Nói xong, nó không hề do dự buông nốt tay kia, nhảy thẳng xuống.
Ký ức của tôi dừng lại ở hình ảnh tôi chạy tới trước lan can nhìn, trong vườn hoa tầng dưới, trong bụi cây xanh mướt, bị đè bởi hình dáng một người – Trâu Nguyệt, bên cạnh, một chiếc Jeep màu đen, vừa vặn một người bước xuống.
Tôi chôn Tiểu Nguyệt bên cạnh mẹ, tôi quỳ ở đó, nói một vạn câu xin lỗi với họ.
Sau đó, tôi không bước chân ra khỏi nhà, ở một tháng trong căn phòng nhỏ cũ nát ở quê, nằm trên chiếc giường lớn mà hồi nhỏ tôi và Trâu Nguyệt ngủ cùng, nhớ lại những đoạn ngắn hồi thơ ấu, lòng dau như cắt.
Lâm Khải Chính đến vô số lần, thường đứng dưới tầng cả đêm, hy vọng gặp mặt tôi. Tôi không gặp anh, tôi nói với anh trong điện thoại: “Xin anh, đừng để em nhìn thấy anh, em thực sự chịu không nổi nữa”. Sau đó, đến điện thoại của anh tôi cũng không nhận.
Một buổi sáng nào đó của một tháng sau, tôi dậy khỏi giường, đang đánh răng, dì mang một người tới, kêu tên tôi, tôi quay người, lại là Tả Huy. Bản chải đánh răng trong tay rơi xuống đất, tôi đầy miệng bọt nói với Tả Huy: “Trâu Nguyệt nó không nghe lời, nó ૮ɦếƭ rồi”.
Tả Huy bước tới, nhặt cốc và bàn chải đánh răng, đặt dưới vòi nước, ấn nước rửa sạch, lại đưa cho tôi, nói: “Anh biết rồi, đánh răng, rửa mặt đi, trở về cùng anh nhé”.
Tôi thực sự trở về thành phố cùng anh ta. Tôi không hỏi anh ta ra như thế nào, vì sao có thể ra. Là ân huệ của Lâm Khải Chính thì thế nào chứ? Giữa tôi và anh ấy, Trâu Nguyệt đã vẽ một dấu chấm cho chúng tôi.
Tôi bắt đầu đi làm lại, giây phút bước vào văn phòng, mỗi người đều đến bày tỏ thăm hỏi với tôi, nhưng ánh mắt họ nhìn tôi ý tứ sâu xa. Cũng may tôi đã không còn để ý, so với sống ૮ɦếƭ, chìm đắm trong trò hề thì thế nào chứ?
Tôi đặt chiếc di động đó, vòng cổ đó, thẻ tín dụng đó và bức tranh Bồ Tát ấy vào một chiếc hộp, phong kín nó lại, nhờ Cao Triển Kỳ trả cho Lâm Khải Chính.
Sau khi Cao Triển Kỳ trở về, ngồi ở bàn đối diện với tôi, thở dài nói: “Ôi, một đôi đẹp biết bao, nói tan là tan”.
Tôi cúi đầu làm việc, không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta nói tiếp: “Cô không nhìn thấy biểu hiện của Lâm Khải Chính sau khi mở chiếc hộp đó ra, Trâu Vũ, cô coi như đã giúp tôi xả giận, cuối cùng cũng để tôi thấy dáng vẻ bị đánh bại của anh ta!”
Tôi đau đến không thể chịu được, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, giả vờ thờ ơ.
Cao Triển Kỳ không buông tha cho tôi, thò đầu quan sát biểu hiện của tôi: “Hey, nếu cần mượn tôi bờ vai, nhân lúc tôi vẫn còn thì nói sớm một chút”.
Tôi ngẩng đầu, trợn mắt lườm anh ta: “Được rồi! Cút ra xa một chút, cẩn thận ăn đánh!”
Anh ta chạy ra ngoài, ra khỏi cửa còn không quên quay đầu thêm một câu: “Bạn gái hoang dã, tôi thích thế!” Tôi biết anh ta muốn đùa cho tôi vui, tuy uổng công vô ích.
Tôi bước tới cửa sổ ngắm phong cảnh, một tháng không ở đây, chiếc cầu dành cho người đi bộ cuối cùng cũng hoàn thành. Rất kỳ lạ, mắt tôi lại khô, ráo hoảnh, hóa ra, trong bi thương nhất, nước mắt đều thành xa xỉ.
Vài ngày sau, chúng tôi đột nhiên nhận được một công hàm của công ty Trí Lâm, muốn hủy hợp đồng cố vấn pháp luậ với chúng tôi, không có lý do, họ không định thu lại phí cố vấn đã bỏ ra.
Lại qua hai ngày nữa, lần lượt có vài đơn vị cố vấn đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng, còn có vài đương sự của vụ kiến lớn đang tiếp xúc cũng không rõ nguyên cáo đòi cắt đứt quan hệ.
Chủ nhiệm Trịnh và Cao Triển Kỳ lo lắng hỏi thăm xung quanh, muốn níu giữ thế cục nhưng họ không yêu cầu tôi bất cứ điều gì, tuy chúng tôi đều biết là ai làm vậy.
Cho tới một ngày, ngân hàng tôi làm cố vấn cũng đòi hủy hợp đồng trước thời hạn với chúng tôi, tôi hỏi họ: “Vì sao?”
“Không biết, chỉ thị của cấp trên”.
“Cấp trên nào?”
“Cụ thể chúng tôi cũng không rõ, tóm lại, rất tiếc không thể tiếp tục hợp tác”.
Lâm Khải Chính cậy thế ức Hi*p người khác như vậy, bỗng nhiên tôi tức giận, tôi trực tiếp gọi taxi tới công ty Trí Lâm. Đương nhiên, tôi vào Trí Lâm không hề dễ dàng như đi trên đồng bằng, bảo vệ đã không còn nhận ra tôi, trải qua tầng tầng kiểm tra, lớp lớp đăng ký, thông báo, khi tôi đứng trước văn phòng anh, anh mở cửa, đứng ở cửa chờ tôi.
Gặp lại, như đã xa cách nhau mấy thế kỷ, anh gầy đi, tiều tụy, một tay đút túi quần, một tay chống cửa, nhìn sâu vào mắt tôi.
Trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, chỉ muốn trực tiếp bay vào lòng anh, nhưng tôi chỉ có thể đứng cách xa anh hai bước, không dám lại gần nửa phân.
“Vào đi rồi nói”. Anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Tôi bước vào, anh đóng cửa lại, tôi ở trước, anh phía sau, tôi không quay người, anh cũng không cất bước, im lặng hồi lâu, anh khẽ giọng:
“Gần đây em có khỏe không?”
Tôi hơi gật đầu.
“Mấy cái hủy bỏ hợp đồng đó đều là tạm thời, qua vài ngày bọn em có thể lấy lại hợp đồng, bao gồm cả công ty anh”.
Quả nhiên là một tay anh gây ra, để ép tôi ra mặt. “Vậy thì được rồi, tạm biệt anh”. Tôi quay người định đi, anh nghiêng người chắn ngay trước mặt tôi, hương thơm khiến tôi ngây ngất lâu ngày không ngửi thấy lại xuất hiện lần nữa, tôi nhất thời hoảng loạn, bị ép đến lùi bước.
“Thực sự không thể ư? Trâu Vũ, cần bao lâu em mới có thể quên đi những chuyện đó? 5 năm, 10 năm, 20 năm? Em nói bao lâu, anh sẽ đợi em bấy lâu”. Giọng nói của anh chân thành, đầy thương cảm.
“Mãi mãi”. Tôi khẽ nặn ra hai từ, dường như mang theo cả chút máu.
“Cô ấy là cô ấy, chúng ta là chúng ta, vì sao phải hy sinh tình cảm của chúng ta vì cô ấy?” Anh cao giọng.
“Nó không phải người khác, nó là em gái em, vì chúng ta nó mới ૮ɦếƭ”.
“Em sau rồi, không liên quan tới em, vì anh, cô ấy mới ૮ɦếƭ, chỉ cần có một ngày anh khiến cô ấy tuyệt vọng, cô ấy sẽ lựa chọn con đường này. Nhưng, đây là điều cô ấy lựa chọn, không phải anh ép cô ấy, cũng không phải em ép. Vì sao phải khiến chúng ta chịu trách nhiệm?” Những lời này nhất định anh cất giữ rất lâu trong lòng, nói ra vô cùng lưu loát.
Tôi buộc lòng phải làm vậy, ngước mắt nhìn anh. Gương mặt anh chỉ cách tôi nửa thước, tôi có thể nhìn rõ bóng mình trong mắt anh. Tôi chỉ cần hơi nhích lên là có thể nhào vào lòng anh, bỏ hết nỗi thống khổ phía sau. Nhưng tôi biết rõ, tôi không thể.
“Là chúng ta sai! Chúng ta luôn nghĩ tất cả rồi sẽ thay đổi, chúng ta luôn lừa dối chính mình, chỉ cần đủ kiên trì thì có thể mãi mãi ở bên nhau! Vì lý do này, chúng ta coi thường những người bên cạnh, chúng ta lừa dối họ, che giấu họ, nhưng coi thường càng lâu, che giấu càng lâu thì tổn thương càng sâu. Trâu Nguyệt không thể chịu đựng nổi, không phải anh không yêu nó, mà là anh đã yêu em, còn em nghiễm nhiên lừa dối nó.” Những lời này tôi cũng nghĩ rất lâu rồi nên nói ra mới lưu loát như vậy.
“Cô ấy đã ૮ɦếƭ rồi, nhưng chúng ta còn sống tiếp”. Anh vội vàng trách móc.
“Nếu chúng ta không dừng lại, có lẽ sẽ có người nhảy lầu tiếp”.
“Anh có thể giải quyết tốt mọi thứ, anh sẽ không để bi kịch xảy ra”.
Tôi im lặng lắc đầu: “Không có khả năng, không có khả năng đâu, Trâu Nguyệt trước khi nhảy lầu đã nói: “Em nhảy từ chỗ chị đến trước mặt anh ta, như vậy, hai người mãi mãi không thể ở bên nhau”. Nó nói không sai, không có khả năng đâu”. Tôi không muốn thảo luận thêm nữa, nghiêng người mở cửa.
Anh chặn tay tôi lại, ôm tôi vào lòng. Tôi giật mình, theo bản năng giật ra thật xa. Nhìn thẳng anh, tôi xót xa nói: “Đừng chạm vào em, thực sự đừng chạm vào em, Khải Chính, trời biết em yêu anh nhiều thế nào, nhưng, em thực sự không thể ở bên anh, em thực sự không làm được, xin lỗi! Xin lỗi! là em hại anh, là em hại Trâu Nguyệt, nếu ban đầu em không lựa chọn bắt đầu, bây giờ mỗi người đều sống rất tốt! Xin lỗi…”
Tay anh chán nản buông xuống, mắt anh tuôn ra dòng lệ. Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt của anh.
Anh tuyệt vọng quay người, bước tới bên cửa sổ, quay lưng lại với tôi, nói ra câu nói cuối cùng: “Trâu Vũ, em nhớ rõ, trừ phi thế giới này tận thế, nếu không, số điện thoại của anh mãi mãi sẽ không đổi”.
Tôi không trả lời anh, mở cửa đi ra ngoài. Trong mắt vẫn vô cùng khô cạn.
Taxi đưa tôi đến trước cửa quán Starbucks, quán cà phê đó, vẫn sáng sủa sạch sẽ, một đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ, cô gái xem một quyển tạp chí, chàng trai gõ gõ đánh đánh trên máy tính, ánh sáng rực rõ xuyên qua cánh cửa chiếu lên tứ phía, khiến tôi không thể tập trung nhìn. Ánh mắt tôi đờ đẫn, tôi di chuyển bước chân lên cây cầu dành cho người đi bộ, từng bậc lại từng bậc, từng bậc lại từng bậc, bậc thang rất ít, mặt cầu hiện ra trước mắt.
Vô tình, tôi phát hiện dưới góc cây cầu, khảm nạm một bảng nhỏ bằng đồng, nhìn kĩ, trên đó viết dòng chữ: “Lâm Khải Chính tiên sinh quyên tặng cây cầu này, vô cùng cảm ơn”.
Là anh xây? Là anh xây? Vì tôi ư? Thực sự vì tôi ư? Vì sao anh chưa bao giờ nói qua? Tôi quỳ xuống, đau lòng dùng tay phủi nhẹ bụi bám trên đó, nhẹ nhàng lau sạch tên anh. Nước mắt cuối cùng cũng rơi, từng giọt lớn từng giọt lớn, thấm đãm một phần con đường xi măng trước bảng đồng.
Tôi và Lâm Khải Chính không gặp mặt nữa, không lâu, anh đi Hồng Kông, không trở lại.
Nghiệp vụ của Trí Lâm vẫn làm, nghiệp vụ khác cũng đều trở lại, tôi điên cuồng làm việc, kiếm được số tiền lớn, thời gian trôi qua như bay.
Cao Triển Kỳ ly hôn, rồi lại yêu đương, bạn gái không phải là tôi.
Tả Huy yêu rồi kết hôn, vợ cũng không phải tôi.
Có điều, tôi cũng tích cực phối hợp, tham gia các hoạt động xem mặt. Nhưng, muốn nhìn trúng một người đàn ông thật rất khó, luôn có khuyết điểm thế này, thế kia, khiến tôi mất hứng.
Ngày 20 tháng 10 năm 2006, tôi đi Hồng Kông. Liên hoan liên hiệp luật sư tỉnh và luật sư Hồng Kông, tổ chức một đoàn phỏng vấn, văn phòng chúng tôi có một người, chủ nhiệm Trịnh dành cho tôi. “Đi cho khuây khỏa đi”. Trong lời của ông ta có ý thâm sâu.
Hành trình của đoàn thăm viếng rất căng, có huấn luyện, có tham quan, tôi căn bản không có thời gian dạo chơi ở Hồng Kông, nhưng rốt cuộc có một người khác cũng đang sống dưới bầu trời này, tôi có thể nhìn thấy những vì sao và ánh đèn anh ấy cũng thấy là đủ, ít nhiều cũng khiến người ta được an ủi. Buổi tối, tôi đi dạo trên con đường gần đó, vẫn vô tình chú ý đến mỗi người đàn ông cao to đi qua tôi. Đương nhiên không có anh, đây là thành phố có mật độ dân số lớn nhất thế giới, cho dù có hẹn gặp mặt nhau cũng có thể không tìm thấy nhau, huống hồ là gặp gỡ ngẫu nhiên trên đường.
Buổi trưa trước hôm về, tôi tới SASA đối diện khách sạn, mua giúp chị em trong văn phòng mấy đồ mỹ phẩm dưỡng da, xách túi to túi nhỏ, khi trở về, đứng bên lề đường chờ đèn giao thông. Đèn sáng, dòng xe lưu chuyển dừng lại, nhường đường cho người đi bộ. Tôi đang định nhấc chân, sau đó liền nhìn thấy Lâm Khải Chính.
Cuối cùng đã nhìn thấy anh, xem ra rốt cuộc chúng tôi có duyên hơn cả người bình thường. Anh lái chiếc xe mới tinh màu bạc, xe đang dừng trước mặt tôi, một tay anh đặt trên vô-lăng, tay kia cầm điện thoại áp bên tai, đang gọi điện. Tuy nhìn không rõ gương mặt anh nhưng lông mày đen sậm, đôi mắt sâu, sống mũi cao, còn có ngón tay thon dài đang cầm điện thoại, đều quen thuộc đến vậy, giống như hôm qua còn bên nhau, cúi đầu cười nói. Anh sống thế nào? Vui vẻ không? Hạnh phúc không? Tôi nhìn không ra, chỉ thấy anh đang chuyên tâm nói chuyện gì đó qua điện thoại với người khác, ánh mắt dán chặt lên đèn giao thông phía trước.
Nếu tôi bước lên một bước, gõ gõ cửa, anh sẽ quay đầu, nhìn thấy tôi, sau đó anh sẽ lập tức cúp máy, lập tức mở cửa xuống xe, anh sẽ bước tới trước mặt tôi gọi tên tôi, thậm chí có lẽ, tại giao lộ phồn hoa này, anh có thể không màng mọi thứ ôm chặt tôi. Hơn một năm không gặp, chúng tôi dẫu sao đã từng yêu nhau như vậy.
Tôi nhìn anh, tham lam, kìm nén nhìn anh, tôi thầm gọi to tên anh, dùng giọng nói đinh tai nhức óc, tôi thầm nghĩ, nếu chúng tôi thực sự có cảm ứng, có lẽ anh có thể nghe thấy.
Đáng tiếc, anh không nghe thấy. Lúc này, anh chống tay nghe điện thoại, hơi động đậy, tôi đột nhiên phát hiện, nơi cổ áo anh, trên cổ tay lộ ra một miếng dán vết thương nho nhỏ.
Trái tim tôi đau một cách dữ dội.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh hiện lên, anh tiếp tục dặn dò gì đó trong điện thoại, lái xe về phía trước. Tôi nhìn anh chăm chú, không dám buông lơi.
Lúc này, tầm mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt khác, là gương mặt của Giang Tâm Dao, tâm trạng tôi hốt hoảng, không hề phát hiện cô ấy ngồi ghế sau. Khi tôi nhìn Lâm Khải Chính, cô ấy cũng ngồi thẳng, nhìn tôi từ cửa sổ phía sau xe, dùng nụ cười ngây thơ cười với tôi.
Hóa ra, cái gì cô ấy cũng đều biết!
Xe biến mất trong dòng xe, ánh tà dương của mặt trời phía xa xuyên qua các toà nhà cao tầng san sát, trực tiếp chiếu lên mặt tôi.
Tôi vốn tưởng rằng tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại, một là loại tình yêu trên phim, dù bực mình lắm cũng vẫn có thể khiến bạn rơi nước mắt, loại kia là tình yêu mà bản thân đang trải nghiệm, dù đối phương là con heo, bạn cũng có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm.
Nhưng bây giờ tôi mới biết, còn có tình yêu thứ ba, loại tình yêu này, ai cũng đều biết, ai cũng đều cảm động, ai cũng đều kín như miệng bình, ai cũng đều giữ kín như bưng. Nó là dòng nước ngầm, chảy nhanh không ngừng, vàng thau lẫn lộn. Nếu bạn không may gặp phải, vẫn là nên trốn xa thì tốt hơn, quả thực không trốn được, bị ôm mối hận, bị quấn lấy, trầm luân trong đau khổ và ngọt ngào khắc cốt ghi tâm, vậy tôi cũng chỉ có thể chúc bạn xây thành chính quả, tuy tôi biết điều này rất khó rất khó, vì tôi chưa làm được.