Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 29

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

- Uông Dương, anh đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Châu Phi điều kiện vật chất khó khăn, vậy anh vẫn đi... Anh thật sự đã suy nghĩ kỹ sao?
" Đúng vậy, em có thể sẽ không nhớ rõ, đây là anh.........."
" Là ước mơ đầu đời của anh". Phan Tiểu Hạ nói.
" Em còn nhớ rõ?" Đôi mắt Uông Dương sáng lên.
" Oh, thực sự là như vậy. Mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng tôi.... là thích anh từ khi đó"
" Phải không...Đã lâu như vậy mà em vẫn còn nhớ rõ?". Uông Dương mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn vui sướng.
" Dĩ nhiên. Dù sao anh cũng là mối tình đầu của tôi. Dễ dàng tha thứ tôi lâu như vậy, hơn nữa chuyện mà ba ta nói ở nhà...Thực xin lỗi, Uông Dương."
" Không có gì. Là anh đã lừa em, Tiểu Hạ. Thực xin lỗi. Anh vẫn nợ em một câu xin lỗi." Anh cứ nghĩ rằng mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không muốn chỉ vì có chút việc mà em lại rời xa anh, nhưng hết thảy mọi việc hình như là không như mong muốn.... Nếu ......Nếu ngay từ đầu anh đã thành thật với em, chắc hăn mọi việc đã không giống thế này?"
" Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, không có gì hay hết." Phan Tiểu Hạ miễn cưỡng cười.
"Đúng là như vậy... Bất kể như thế nào, chúc em hạnh phúc, Tiểu Hạ"
" Cám ơn, chúc anh thuận đường xuôi gió, Uông Dương."
Từ tiệm cà phê đi ra, Tiểu Hạ thở phào, cảm giác thâm tâm thật bình tĩnh.
Gặp mặt Uông Dương cũng không xấu hổ giống như cô đã từng tưởng tượng, bọn họ càng về sau càng giống như bạn lâu ngày chưa gặp mặt, ngồi nói chuyện với nhau, chúc phúc cho nhau, nghĩ sau ngày có cơ hội gặp lại cơ hồ là có duyên với nhau. Phan Hạ chạy xe, trở về nhà, nghĩ đến ngày trước đều một lòng muốn cùng Uông Dương ở cùng một chỗ đến cuối đời, trong lòng có chút thản nhiên. Đi đến dưới lầu, cô đột nhiên thấy có người đứng cách đó không xa, tập trung nhìn vào, hoá ra là Thẩm Nhược Phi.
" Thẩm Nhược Phi" Tiểu Hạ có chút nghi ngờ nhìn người đi tới, không dám tin vào mắt mình.
"Phan Hạ".
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt Thẩm Nhược Phi, cả người anh dưới ánh trăng như có cái gì rất mơ hồ. Phan Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn anh, những lời nói trong lòng không biết cất lên thế nào. Cuối cùng, cô hỏi: " Anh chuyển tới chỗ mới, sao còn không dọn đồ đi?"
" Ngày mai anh có khai mạc phòng triển lãm tranh, em có đến không?"
" Tất nhiên, ngày mai mẹ sẽ đến.Em cũng phải đến tham gia khai mạc phòng triển lãm của đại hoạ sĩ Thành Hạ. Thật chúc mừng anh, đại hoạ sĩ."
" Em làm sao mà biết được điều này?" Người Thẩm Nhược Phi khẽ run lên.
" Tuy rằng công phu giữ bí mật của anh tốt lắm, nhưng trên thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được. Em còn tưởng anh không làm việc đàng hoàng, cho anh nơi ăn chốn ở.. . Anh nghĩ em thật sự rất ngu ngốc, đúng không?"
"Hạ"
" Chẳng phải có một đạo sư coi trọng tranh vẽ của anh hay sao, vì sao anh không trở lại nước Mĩ? Chu Cầm có gia thế, tài sắc, bỏ qua cô ấy thật sự rất đáng tiếc. Anh lại nghĩ tới 30 tuổi mới kết hôn, nhưng em thì không thể! Cái mà em muốn không phải là tình yêu, mà chính là hôn nhân! Anh cái gì cũng không thể cho em, vậy còn trêu chọc em làm gì? Anh mau tránh ra."
Phan Tiểu Hạ dùng sức đẩy Thẩm Nhược Phi ra, đi lên lầu. Thẩm Nhược Phi bắt được tay cô, đau đớn nói:" Anh không nói cho em biết sự thật, chỉ là vì em ở lại nơi này, anh có thể....có thể tiếp cận được em thôi. Anh tính tìm cơ hội thích hợp sẽ nói cho em, thật xin lỗi, là anh......"
" Vì sao ai cũng đều lừa gạt tôi, hơn nữa đều lấy lý do " vì em thực tốt" để nguỵ trang? Tôi biết tôi ngu ngốc, nhưng không có nghĩa là mỗi lần đều bị người khác lừa, còn muốn khoan dung làm bộ dạng " không quan hệ"! Tôi muốn về nhà, anh tránh ra."
" Phan Hạ"
" Anh yên tâm, khai mạc phòng tranh kia, tôi sẽ đi, dù không đi cũng bị lời nói của cha mẹ mà bắt phải đi. Chúng ta.... cứ như vậy mà chấm dứt đi."
Phan hạ lên lầu, không dám liếc nhìn Thẩm Nhược Phi thêm một lần nào nữa. Đóng cứ phòng, cô không chút sức lực ngồi xuống sàn nhà, thật lâu sau, mới sâu kín thở dài. Cô đứng lên, lấy hết dũng khí hướng dưới lầu nhìn lại, nhưng bóng dáng Thẩm Nhược Phi muốn trông thấy h đã không thấy bóng dáng đâu.
Đã đi chưa?
Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhât, Thẩm Nhược Phi....
Phan Tiểu Hạ suốt một đêm chưa ngủ. Sáng hôm sau, cô mặc một bộ lễ phục độc một màu huyết dụ, dùng son phấn để che đậy đi khí sắc ảm đạm, chuẩn bị cùng cha mẹ đi xem Thẩm Nhược Phi khai mạc phòng triển lãm tranh. Thực tâm mà nói, cô không hề muốn đi, nhưng vì để cho ba mẹ không nghi ngờ, cô cũng chỉ có thể làm bộ như rất vui vẻ, thật sự rất hưng phấn. Dì Vương Tuệ hôm nay vận một bộ xường xám, tuy rằng hơi có vẻ già dặn, nhưng là khí chất thanh tao lịch sự, cao quý làm người khác nhìn mà đui mù con ngươi. Dì Vương Tuệ cùng cả nhà Phan Hạ đi tới triển lãm tranh, đột nhiên vỗ đầu, giọng khẩn trương: " Không xong rồi, quả nhiên quên mang gửi bản thao đi rồi! Chỉ có một chút ít thời gian, làm sao bây giờ?"
" Gửi bản thảo đi."
"Chính là bài phát biểu cảm tạ mọi người đó. Ngày hôm qua, ta thật vất vả mới viết xong, h lại quên mang, vậy phải làm sao bây giờ?"
" Dì Vương Tuệ, người đừng vội. Dì hồi tưởng rồi viết lại lần nữa không được sao?"
" Hiện tại cần gấp như vậy, ta làm sao mà nghĩ ra được! Hạ ah, làm phiền con đi lấy bản thảo đến đây nhé!"
" Ở đâu vậy dì?"
" Phòng làm việc của Nhược Phi. Ai da, ta đã già rồi, đã không còn dùng được nữa rồi....."
Nhìn dì Vương Tuệ tự trách mình, Phan Hạ vội vàng tuân lệnh. Cô an ủi Vương Tuệ vài câu, thuê xe đi đến phòng làm việc của Thẩm Nhược Phi. Cô thở hổn hển mở cửa, nhớ tới lời của Vương Tuệ, quả nhiên tìm được bản thảo trong ngăn kéo bàn làm việc. Cô thở phào nhẹ nhõm, đang định dời đi, đột nhiên thấy tập giấy phác thảo quen thuộc - tập phác thảo mà Thẩm Nhược Phi không cho cô xem.
Rốt cuộc bản nháp đó có cái gì bí mật? Thẩm Nhược Phi vì sao coi nó như trân bảo, vậy tại sao vẫn không hề cho cô xem? Trước mắt thật sự là cơ hội tốt nhất cho cô rồi! Nhưng thế này chẳng phải là đang xâm phạm riêng tư của Nhược Phi hay sao?
Mặc kệ đi, Nhược Phi cùng Chu Cầm mượn phòng khách sạn cũng đã biết rồi, vậy thì còn cái gì được coi là riêng tư nữa đây. Cho dù bên trong không có vẽ một cô gái nào đi chăng nữa, chẳng nhẽ không hề ghi lại sự kiện đặc biệt gì? Cô chỉ cần xem một lát thôi, một lát là tốt lắm rồi.......
Phan Hạ cuối cùng cũng tự thuyết phục được chính mình, lật từng trang phác hoạ. Ngay trang đầu, là bức vẽ cô trước kia, sau lại là tĩnh vật, sau đó, ....... là các thời kì Phan Hạ.
Các bức vẽ Phan Hạ - khi cô mặc đồng phục mỉm cười, khi cô béo không muốn ai gặp, khi ngẩn người bên cửa sổ, khi cô đang dồn sức chạy trên sân vận động. Hình ảnh Phan Hạ cấu thành nên tập tranh này, cũng là tập tranh duy nhất vẽ người.
Lúc ban đầu, Thẩm Nhược Phi vẽ tranh còn có chút ngây thơ, nhưng sau lại càng ngày càng thuần thục, cũng càng ngày càng nắm được thần thái con người. Phan Hạ nhìn từng bức vẽ mà hồi tưởng lại quá khứ của mình. Cuối cùng cô cũng biết vì sao lần đón bình minh đó, Thẩm Nhược Phi lại vẽ mình nhanh chóng đến vậy, giống thật đến vậy, thì ra anh đã luyện tập vẽ cô từ rất lâu rồi. Khi đó, anh không muốn cho cô biết, hoá ra là sợ cô biết bí mật sâu kín nhất của lòng mình..
" Anh thật ngốc mà, Thẩm Nhược Phi:" Cô thầm nghĩ, nếu mình không vô ý phát hiện, phải chăng anh sẽ giấu cô cả đời?
Nếu đã như vậy, sao lại phải phản bội cô cơ chứ?
Phan Hạ lật giở tập tranh, rồi gập lại, chỉ thấy mắt đang ươn ướt nước. Cô không dám để nước mắt của mình làm hỏng lớp phấn trang điểm, vội vàng đi xuống lầu, trở lại phòng triển lãm tranh. Cô không biết mình sẽ đối mặt với Thẩm Nhược Phi thế nào, chỉ biết rằng hiện tại muốn gặp anh, là sẽ thấy ngay.
Thẩm Nhược Phi chính là hoạ sĩ mới nổi danh Thành Hạ, chuyện đã bị giới truyền thông biết được, phóng viên rất nhiều, tưởng như anh là ngôi sao truyền hình đang được mọi người quan tâm. Vì đã quen với phong cách làm việc " tranh không vẽ người", ngoàiviệc xem xét bên trong phòng triển lãm tranh, quay chụp bên ngoài, thì bản thân anh đều là không cho phép được quay chụp, ghi hình, nhưng cho dù là như vậy, giới truyền thông cũng không có hại gì. Trần Duyệt là phóng viên được tiếp đón đặc biệt, nhìn thấy Phan Hạ, liền vẫy vẫy tay ra hiệu đến gần, cười mờ ám. Phan Hạ biết bạn thân trong lòng suy nghĩ gì, cũng không muốn giải thích gì, cười nhẹ với Trần Duyệt.
Phòng triển lãm tranh của Thẩm Nhược Phi Phan Hạ đã đến vài lần. Khi đó, cô cảm thấy phòng tranh này quả thực có vẽ tranh thưởng thức, không ngờ thành phẩm càng làm cho người ta xem đến đui mù con ngươi. Không giống với tranh lưu hành bây giờ xa rời thực tại, phòng triển lãm này có tranh vẽ rất tự nhiên, tươi mát đến mức khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, giống như sắc xanh trời vào hạ.
Thẩm Nhược Phi có rất nhiều tranh vẽ trưng bày, có thể lát nữa sẽ bán đấu giá. Cuối phòng triển lãm là một bức vẽ thật lớn, có rất nhiều người đang xem xét. Bức tranh có vẽ một bé trai mặc áo trắng đang nắm tay bé gái, trên nền xanh của cảnh quê, mặc dù chỉ là bóng dáng nhưng có thể tưởng tượng thấy hai đứa trẻ đang cười hiện ra má lúm đồng tiền.
Ánh mặt trời phủ lên quần áo hai đứa trẻ một màu vàng nhạt, hình ảnh lại mơ hồ, tràn ngập sắc màu đồng thoại. Bấy giờ, các hoạ sĩ vẽ tranh trừu tượng làm cho người ta khó hiểu, thì những bức vẽ tươi mát của Thẩm Nhược Phi làm cho người ta hai mắt toả sáng, mà câu đề " Thịnh Nhược Hạ Hoa" làm cho mọi người cùng hồi tưởng về tuổi thơ của mình, đã đạt được không ít tán dương. Rất nhiều người dừng chân, hỏi bức hoạ này bắt đầu đấu giá bao nhiêu, nhưng đều nhân được câu trả lời lễ phép từ nhân viên lễ nghi:" Thực xin lỗi, hàng không bán."
" Hàng không bán?"
" Vâng. Đây là bức vẽ tiên sinh thích nhất, là tính tặng vị hôn thê của anh ấy đó nha."
"Vị hôn thê? Thành Hạ đã có vị hôn thê?"
"Đúng là như vậy a. Tuy rằng tôi chưa từng thấy qua, nhưng nhất định là một cô gái vô cùng nữ tính đó nha."
Phan Hạ ngơ ngác nghe chị lễ nghi nói..., mắt lại ươn ướt nước. Người khác có lẽ không biết, nhưng cô làm sao có thể quên được? Đây chẳng phải là cô và Thẩm Nhược Phi hồi bé mỗi lần gặp rắc rối đều cùng nhau trốn đi tránh tai hoạ nơi điền dã hay sao?
" Phan Hạ, về sau em sẽ bảo vệ chị."
" Chị không cần! Em so với chị gầy hơn, chỉ cần bảo vệ cho chính mình cũng đã tốt lắm rồi."
" Em là con trai."
" Em là con nhím ấy"
"Chị mới là con nhím."
Những lời nói thời nhỏ quanh quẩn bên tai, cho dù chỉ là tiếng cãi vã cũng thấy thú vị. Có rất nhiều chuyện Phan Hạ rất muốn phai mờ, nhưng Thẩm Nhược Phi lại còn bắt nó ghi tạc sâu trong tâm trí. Quả thực, anh chưa bao giờ quên hứa hẹn của mình, quên người, là cô......
��u ngB�� �uy..... thật sự là đang doạ ૮ɦếƭ cô mà.....
"Phan Hạ, em chạy cái gì? Anh thật bội phục em đi giày cao gót mà có thể chạy nhanh như vậy!"
Thẩm Nhược Phi cuối cùng cũng đuổi theo được Tiểu Hạ, thở hồng hộc. Anh không nói gì mà chỉ nhìn Phan Tiểu Hạ, mà cô lại nhìn anh trút giận: " Thẩm Nhược Phi, anh vừa rồi còn muốn gì?"
" Anh không có muốn gì" Thẩm Nhược Phi vô tội nói.
" Chúng ta chia tay rồi, anh còn không rõ sao? Anh cầu hôn cái gì, lại còn trước nhiều người như vậy? Đầu óc anh bị cháy hỏng rồi hay sao hả?"
" Tiểu Hạ, trước em không muốn kết hôn, cho dù anh muốn đi nữa cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể yên lặng chờ em; sau, em lại muốn kết hôn, anh cũng nguyện ý mà cho em - em muốn gì anh cũng đều có thể cho em. Nhưng nếu em nói chúng ta chia tay nhau...., anh không đồng ý! Em rốt cuộc còn muốn anh như thế nào nữa?"
Lửa giận trong lòng Thẩm Nhược Phi lâu ngay tích tụ, rốt cuộc trong nháy mắt bùng phát. Tuy rằng anh lại thêm một lần nữa tự nhắc nhở mình không được ép Tiểu Hạ, nhưng một lần nữa anh lại trơ mắt đứng nhìn Tiểu Hạ trốn chạy trước mặt mình, tất cả lý trí của anh đều tan thành mây khói trong nháy mắt. Anh không lo lắng nhiều như vậy được, chỉ biết rằng bỏ qua cơ hội này, cô và anh sẽ chỉ giống như gặp thoáng qua. Anh không thể rời bỏ được, cái mà anh muốn, đó chính là chạm tay đến ấm áp cùng hạnh phúc ( với cô).
" Thẩm Nhược Phi..." Phan Hạ nhìn Thẩm Nhược Phi, không biết nói gì, đau khổ nhìn anh.
" Xin lỗi em, anh không nên tức giận, nhưng em chẳng nói chẳng rằng chạy trốn như vậy anh không thể không lo lắng, Phan Hạ. Đây ......là anh muốn tặng cho em.......là quà giáng sinh."
Thẩm Nhược Phi lấy ra một cái hộp từ trong túi quần. Phan Hạ cả kinh, tưởng rằng đó là nhẫn, không ngờ, khi mở ra vừa thấy, là một chiếc vòng cổ kim cương vô cùng xinh đẹp, mặt đá ghép thành hình bông tuyết. Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Phi. Anh có chút bối rối: " Em....lễn giáng sinh muốn tuyết....Tuyết rơi, rồi tuyết lại biến mất......không biết...."
"Cho nên?"
"Cho nên gả cho anh đi, Phan Tiểu Hạ.":">
"Thẩm Nhược Phi, anh điên rồi! Vậy còn Chu Cầm thì sao bây giờ?"
"Chu Cầm thì sao, có quan hệ gì với em?" Thẩm Nhược Phi nghi ngờ hỏi.
"Anh còn giấu hả! Anh cho rằng anh cùng Chu Cầm thuê phòng khách sạn em không biết hay sao?"
"Thuê phòng?"Thẩm Nhược Phi sửng sốt.
"Khách sạn Kim Đan! Anh vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ nữa hay sao?"
Rốt cuộc Phan Hạ cũng lôi ra cái bí mật giấu trong lòng lâu đến mốc meo kia ra rồi, nước mắt trong hốc mắt chực trào, lại cố nén không cho rơi xuống. Thẩm Nhược Phi nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn ra xa, trầm tĩnh nói: "Chu Cầm có chứng tự kỉ, thường xuyên náo loạn đòi tự sát. Tuy rằng cô ấy và anh không có quan hệ gì, nhưng nguyên nhân cô ấy tự sát quả thực là vì anh."
"Tự....tự sát?"
"Ừ.Hai lần dùng thuốc ngủ, ba lượt nhảy lầu chưa thành công, lại còn hai lần cắt cổ tay."
"Vì sao?" Tiểu Hạ không thể nào mà hiểu cho nổi.
"Anh nghĩ, cái này là do cô ấy quá mức không muốn rời xa anh. Ngoài anh và Bạch Băng, cô ấy hình như không còn bạn bè khác, đối với anh không muôn xa rời vì thói quen thì đúng hơn là yêu. Là anh không tốt, lần đầu tiên cô ấy tự sát, anh đã chạy tới bệnh viện, bằng không cũng không thể khiến cô ấy nuôi thành thói quen."
"Thẩm Nhược Phi, làm sao anh lại như vậy......."
"Là cô ấy nói với em sao"
"Vâng. Nếu quả thực có nguyên nhân đặc biệt đến vậy, tại sao anh lại không hề nói cho em biết?"
"Anh sợ em sẽ tức giận."Thẩm Nhược Phi sờ sờ đầu Phan Hạ, khe khẽ thở dài: "Em không hề thích anh có liên hệ cùng cô ấy, anh thật sự sợ em sẽ tức giận, sau đó bỏ lại anh một mình."
"Thẩm Nhược Phi........."
"Hạ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao em lại không một chút nào tin tưởng anh? Anh làm sao có thể bỏ mặc em cô đơn một mình? Anh đã nghĩ kĩ rồi, mẹ anh cũng là thích em nhât. Phan Hạ, anh muốn em làm bạn gái của anh, còn muốn cùng em ở chung một chỗ! Anh....anh.....anh sợ em sẽ rời xa anh....."
Thẩm Nhược Phi cứ như vậy đau đớn nhìn Phan Hạ, cô cũng thấy mềm lòng. Cô lại nhớ tới tập phác thảo với muôn hình muôn vẻ của chính mình, tuy rằng không biết có nên tin tưởng Thẩm Nhược Phi, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của anh lúc này, thấy thật khó khăn để quyết định. Thấy Phan Hạ không nói gì, Thẩm Nhược Phi ương nganh đeo vòng cổ cho cô, lại hôn lên trán cô, lầm bầm: "Phan Hạ, anh đã tặng em lễ vật rồi, không cho em được trả lại."
"Vâng". Phan Hạ nhớ tới việc Thẩm Nhược Phi nhiều năm như vậy yêu cô đơn phương, ánh mắt đau xót, không nhịn được gật gật đầu.
"Không chỉ thế, em cũng không được bỏ lại anh."
"Em....."
"Đã muốn nhận lễ vật của anh, anh nghĩ rằng em cũng đáp ứng rồi.Em không muốn việc anh cầu hôn không thành ngày mai lên trang nhất đi."
"Anh uy Hi*p em?"
"Đúng vậy a. Em không nhận lời, quả là tin tức tốt quá đi.:
Mặc âu phục, trông anh tuấn phi phàm, Thẩm Nhược Phi lại đột nhiên làm ra bộ mặt uỷ khuất, thật sự lôi kéo được Phan Hạ về phòng triển lãm. Cô thấy ở bên ngoài phòng triển lãm, phóng viên hai mắt toả sáng, mặt cười xấu xa. Trần Duyệt cũng ngây ra như phỗng, cha mẹ cô thì chính là vẻ mặt chờ mong Thẩm Nhược Phi. Cô cắn răng một cái, rốt cục tự gõ nhẹ vào đầu mình.
Cái gì mà Chu Cầm, cái gì mà tuổi tác chênh lệch, có chúng đi gặp quỷ đi thôi! Có thể cùng người mình yêu nhất kết hôn, cô giờ đây sẽ là cỡ nào hạnh phúc!
"Hạ, có thật là như vậy? Cám ơn em!"
Thẩm Nhược Phi vui sướng tột độ thốt lên, ôm Phan Hạ tại chỗ mà quay vòng vòng, khiến cô sợ tới mức thét chói tai mất. Thật lâu sau, Thẩm Nhược Phi mới bỏ cô xuống, nắm tay cô đi đến chỗ mẹ mình, cùng cha mẹ Tiểu Hạ, trịnh trọng nói:"Mẹ, chú, dì, con yêu cô gái tên Phan Hạ, mong mọi người chúc phúc cho con."
"Này..."
Mẹ Phan Hạ như hoá đá, mà Vương Tuệ đã nhất thời phản ứng lại được. Bà kéo tay Phan Hạ, cười híp mắt: "Tiểu Hạ ah, Phi Phi - cái đứa nhỏ này vẫn nhắc đến một cô gái, thì ra chính là con a! Ta trước kia đã nghĩ con là con gái ta, bây giờ thật sự là người một nhà rồi nha."
"Chú Phan, dì Phan, có thể chứ?"
"Này, Tiểu Hạ, chính là con sao?"
"Phải." Phan Hạ kiên trì.
Cô đã có quyết định của riêng mình, cho dù cha mẹ phản đối thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn được sống chung với Thẩm Nhược Phi, chính bởi vì cô yêu anh, anh giống như sinh mệnh của cô, không thể thiếu mất một bộ phận nào. Cô cúi đầu, đợi cha mẹ cùng chỉ trích, mẹ cô đột nhiên nói:" Xú nha đầu, chuyện lớn mà giấu giếm chúng ta lâu như vậy! Ta và dì Vương Tuệ của con đã sớm muốn trở thành người một nhà, thấy hai đứa trẻ các con không có cảm giác gì mới bỏ qua ý niệm trong đầu, các con lại gạt chúng ta! Sớm biết cả hai đứa cùng cố ý như vậy, chúng ta còn lo lắng cái gì?"
"Hả? Cái này. ." Bây giờ đến lượt Phan Hạ hoá đá tại chỗ.
"Mẹ con có ý tứ là, chúng ta sớm đã có ý tác hợp cho hai con, nhưng là hiện tại hai người đều không thích nhau, làm bậc cha mẹ cũng không thể can thiệp con gái mình có đời sống riêng tư. Các con như vậy.....chúng ta đều yên tâm."
"A?"
" Phi Phi, ngươi phải chiếu cố thật tốt Tiểu Hạ. Đúng rồi, chờ sau khi triển lãm tranh kết thúc, chúng ta bàn chuyện hôn lễ đi..."
Thế là, ba người già bọn họ bắt đầu thương lượng chuyện hôn lễ, từ lễ hỏi, đồ cưới, kéo dài đến việc chiêu đãi tân khách như thế nào. Phan Hạ cứ ngây ngốc đứng nhìn, vẫn không lấy lại được tinh thần. Thẩm Nhược Phi ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán: "Phan Hạ, sớm biết có thể như vậy, em còn lăn tăn gì? Cái này, bây giờ em chạy không thoát."
"Thẩm Nhược Phi, em như thế nào lại như bị mắc mưu vậy?"
"Vậy mắc mưu bị lừa 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc