3000m (2)Tiểu Hạ chỉ cảm thấy chân bỗng xiêu sang một bên, mặt đỏ như gấc. Trong lớp không còn ai cho nên cô không hề giữ hình tượng, quét soèn soẹt, đuổi Trần Duyệt đang tiến lại mình ra xa. Trần Duyệt cười hì hì, chốc chốc lại quét trả. Phòng học cũng vì thế mà loạn tung cả lên. Đương lúc Tiểu Hạ đang hưng phấn định ra đòn cuối cùng quyết phân thắng bại thì cửa phòng bỗng mở toang. Một nam sinh mặc áo thể thao trắng phau dựa vào cửa lớp, vẻ mặt bực dọc : “Phan Tiểu Hạ, bà xong chưa vậy, tôi đợi đã nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!”
Người đến chính là Thẩm Nhược Phi!
Nhược Phi lên sơ trung cao hơn hẳn so với lúc bé, tóc tai mượt mà, khóe miệng cũng lún phún râu, cậu đã trở thành chàng trai khôi ngô tuấn tú mất rồi.
“Á? Cậu đợi tôi à? Không phải đã nói là chúng ta không phải đợi nhau về nữa hay sao?”
“Phiền ૮ɦếƭ được! Hôm nay tôi tan học sớm, rốt cuộc bà có về hay không?”
“Đợi chút………”
Tiểu Hạ xin lỗi nhìn Nhược Phi cười gượng, cô phớt lờ ánh mắt chòng ghẹo của Trần Duyệt, nhanh chóng quét dọn, sau đó cùng Nhược Phi về nhà. Hai chiếc xe đạp giữ vận tốc đều đều, song hành cùng nhau đi trên con đường về nhà, Tiểu Hạ hưng phấn kể toàn những chuyện vui ở lớp, còn Nhược Phi thì chẳng nói gì. Tiểu Hạ cảm giác thấy có gì đó không ổn, gần về tới nhà, cô bèn dừng xe lại hỏi : “Thẩm Nhược Phi, cậu đang bực đó à?”
“Có sao?” Nhược Phi mặt vô biểu cảm hỏi lại.
“Thế cậu tìm tôi là có chuyện gì?”
“Tôi đăng kí thi 3000m, bà nhớ cổ vũ cho tôi đó!”
“Cái gì? Cậu đăng kí thi 3000m á, sao không thi môn khác?” Tiểu Hạ sửng sốt.
“Tôi thích!”
“Nhưng mấy ngày trước tôi nghe bố cậu nói là cậu thi chạy cự ly ngắn mà, sức bền của cậu kém, sao lại đi thi chạy việt dã?”
“Bà sao biết sức bền của tôi kém chứ? Bà nghe cho rõ đây! Tôi sẽ thi 3000 m, sẽ giành được chiến thắng về cho bà xem!”
“Thẩm Nhược Phi……….”
“Nhớ cổ vũ cho tôi đó, bà không đến là ૮ɦếƭ chắc!”
Nhược Phi trợn mắt với Tiểu Hạ một cái, quay người, dắt xe vào nhà. Tiểu Hạ nhìn cậu, cũng quay người về nhà làm bài tập. Cảm thấy Nhược Phi ngày càng quái gở.
Có lẽ, là đang tuổi dậy thì nên mới ưa làm những chuyện bốc đồng để chứng tỏ khả năng của mình đây mà………
Ba ngày sau, đại hội thể thao bắt đầu.
Cả trường từ sơ trung đến cao trung chỉ có 8 nam sinh báo danh thi chạy 3000 m nên ban lãnh đạo quyết định tổ chức cho 8 người thi cùng một lúc sau đó sẽ chia ra tính điểm và thứ hạng. Sơ trung năm 3 chỉ có mỗi Nhược Phi báo danh, cho dù cậu có về cuối thì cũng là hạng nhất khối, Tiểu Hạ lúc này mới bội phục quyết định thông minh của Nhược Phi.
Thi chạy 3000 m cùng tổ chức thi với nhảy cao – vốn được nhiều người tham gia vào năm ngoái – nhưng lạ một chỗ là chả có ai quan tâm đi cổ vũ cho nhảy cao, đều chỉ túm tụm tập trung dồn hết sang sân chạy 3000 m.
“Wa! Thi chạy lần này toàn những anh đẹp trai! Ngoài Vương tử Uông Dương ra ,còn có cả Tiểu hoàng tử của sơ trung nữa đó!”
“Người gì đâu mà mặt mũi cute ૮ɦếƭ được, nhìn mà muốn cắn không à~”
“Khuôn mặt của Duệ Duệ cũng rất dễ thương mà!”
“Nhưng tớ vẫn thích dạng chín chắn, dịu dàng hơn……….”
Nữ sinh trong lớp Tiểu Hạ đều xì xầm bình luận các hot – boy tuyển thủ đang ra sân, còn mặt Tiểu Hạ thì sa sầm lại. Cô thầm đánh giá Uông Dương khi anh ta vận trang phục thể thao, thật sự trông rất khôi ngô chững chạc, ai dè, cô lại gặp ngay ánh mắt Uông Dương cũng quay sang nhìn mình. Cô cuống cuồng quay đi, giả vờ nhìn sang hướng khác, nhưng mặt thì đỏ gay. Chính lúc này, một chiếc áo bay tới, vừa hay, chùm kín đầu cô………
“Phan Tiểu Hạ, giúp tôi cầm cái áo, tí nhớ cổ vũ cho tôi đó!”
Nhược Phi quăng áo khoác chùm lên đầu cô, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay chạy ra sân, trước khi đi còn trợn mắt với Tiểu Hạ, không biết lại hục hặc gì nữa.
Mấy nữ sinh không hiểu tình hình thì hét lên, vây quanh Tiểu Hạ, xúm xít hỏi Đông hỏi Tây, còn những nữ sinh học cùng cô từ sơ trung đến cao trung thì chẳng lấy gì làm lạ : “Các cậu có ngưỡng mộ cũng vô dụng, người ta là em trai nhỏ của Tiểu Hạ, thích thì bảo mẹ sinh một cậu em dễ thương như thế ra mà ẵm!”
“Em trai? Nhưng hai người nhìn không giống nhau mà!”
“Ha ha ha ha!”
Tiểu Hạ không biết phải thích thế nào, chỉ còn cách ngượng ngập cười trừ, lúc đó mới lưu tâm đến Nhược Phi.
Nhược Phi giờ cao bằng cô rồi, anh tú bất phàm, không còn yếu ớt còi cọc như trước nữa. Khi nữ sinh trong lớp nhắc đến cậu thì cô mới để ý rằng rất nhiều nữ sinh sơ trung đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ, ngây ngất ngắm Nhược Phi giống hệt nữ sinh cao trung coi Uông Dương như Bạch mã hoàng tử vậy!
Nhưng, cái thằng nhóc kém cô một cái đầu từ lúc nào đã cao bằng cô vậy nhỉ?
Cảm giác này thật kỳ lạ…….
“Pằng!”
“Cố lên! Cố lên!”
Tiếng súng nổ báo hiệu cuộc thi bắt đầu khiến Tiểu Hạ giật mình sực tỉnh. Cô nhìn Uông Dương và Nhược Phi đồng thời xuất phát, bèn cùng hòa với mọi người hò reo cổ vũ.
Chạy 3000m là một việc vô cùng gian nan vất vả và đầy cam go, theo chiến thuật thì người chạy đầu tiên sẽ hoàn toàn bất lợi về sau. Nhưng cô không hiểu tên nhóc Nhược Phi này bị chập dây thần kinh nào nữa, rõ ràng là nắm chắc danh hiệu nhất khối, nhưng lại cố sống cố ૮ɦếƭ duy trì vị trí dẫn đầu.
1 vòng, 2 vòng, 3 vòng……….
Khi mấy tuyển thủ sức cùng lực kiệt bỏ cuộc thì Nhược Phi vẫn kiên định chạy về phía trước. Hiện giờ, chỉ còn 4 người trụ lại trên sân, Nhược Phi thứ 1, Uông Dương thứ 2.
“Uông Dương cố lên! Uông Dương cố lên!”
Khi còn vòng cuối cùng, Uông Dương vẫn luôn duy trì thể lực đột nhiên bứt phá, nhẹ nhàng vượt qua Nhược Phi, giành vị trí dẫn đầu, khiến cho đám nữ sinh quanh sân hò reo ầm ĩ. Nhìn cú bứt phá ngoạn mục của Uông Dương, Tiểu Hạ càng thấy hưng phấn, vội vỗ tay hoan hô cổ vũ hết mình. Cô vui sướng tới đỏ cả má, cũng chính lúc đó, không biết có phải nhầm lẫn hay không, cô cảm thấy Nhược Phi đang chăm chăm nhìn về phía mình.
Tuy sắc mặt Nhược Phi trắng bệch nhưng lại vẫn cố nhón chân dùng hết sức để chạy lên giành lại ngôi vị dẫn đầu. Khi cậu chạy qua Tiểu Hạ, cô trông thấy mặt cậu trắng bợt, hơi thở nặng nhọc, đột nhiên có dự cảm không lành! Nhưng, cô chỉ có thể giương mắt nhìn cậu dùng tận lực bình sinh lao về vạch đích…….
*****
Nụ hôn!“Ý? Sao vậy kìa? Tiểu Vương Tử đột nhiên ngã kìa!”
“Hình như bị thương rồi!”
Khi Nhược Phi cách vạch đích còn 100m, cậu bỗng nhiên ngã nhào về phía trước, rất nhiều người thấy vậy nháo nhào chạy ra xem. Tiểu Hạ lúc này không hề lưu tâm tới Uông Dương đã dành được quán quân, trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh Nhược Phi đang nằm trên đất ở phía xa. Cô len vào đám đông, nhào ra trước mặt Nhược Phi hỏi : “Có sao không?”
“Không sao….” Nhược Phi cau mày, vừa nhìn thấy Tiểu Hạ liền nén chịu cơn đau kịch liệt đang truyền tới.
“Sao cậu lại không cẩn thận vậy chứ? Cậu có về cuối cùng thì cũng đứng nhất khối! Sao phải liều mạng như vậy?”
“Phan Tiểu Hạ, bà thật hung dữ quá đó…….Nếu có thời gian rảnh mắng tôi thì chi bằng, đỡ tôi tới phòng y tế đi………”
“Tôi hận cậu lắm đó, Thẩm Nhược Phi!”
“Tôi cũng hận bà, Phan Tiểu Hạ ngốc!”
Tâm trạng vừa tức giận vừa lo lắng đó khiến Tiểu Hạ chợt nghĩ mọi chuyện đều như mới xảy ra ngày hôm qua, cô nhìn khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Nhược Phi, thở dài : “Cậu chỉ giỏi khoe mẽ thôi……..lúc đó, chân cậu bị trặc, tôi phải giúp cậu chép bài nguyên một tuần, còn cậu cũng xém chút bị mẹ đánh lên bờ xuống ruộng! Haizzz! Cậu thật là chàng trai dễ bị tổn thương……….”
“Xin chị đừng nói em yếu ớt như vậy có được không? Chân em bị thương nhưng tay vẫn lành lặn. Không tin thì thử coi!”
Nhược Phi nói rồi bèn cười xấu xa, khiến Tiểu Hạ cảm thấy có gì đó không ổn. Khi cô vẫn chưa kịp phản ứng, Nhược Phi bất thình lình ôm chặt lấy cô. Cậu hết sức ôm cô vào lòng khiến cô chỉ cảm thấy xương cốt mình bị cậu làm cho gần gãy đến nơi.
Bên tai phả ra hơi thở nam tính đầy quyến rũ khiến tim cô đập thình thịch, Tiểu Hạ mơ hồ cảm thấy cả người mình như đang lơ lửng trên không. Cô sực tỉnh, vội vùng vẫy theo bản năng, nhưng giờ Nhược Phi đã là chàng trai trưởng thành cao to vạm vỡ khác rất nhiều so với hồi nhỏ, sao cô có thể địch lại cậu được đây?
“Thẩm Nhược Phi! Cậu mau buông ra!”
“Không buông!”
“Thẩm Nhược Phi! Cậu đang làm gì cậu có biết không?”
“Giờ chị có cảm thấy tôi “yếu ớt” nữa không?”
“Cậu một chút cũng không yếu ớt~ Trên trời dưới đất ngoài vũ trụ, cậu là người mạnh nhất ……..Có thể buông tôi ra không?”
“Không!”
“Thẩm Nhược Phi!”
“Phan Tiểu Hạ, chị trả lời tôi mấy câu này được không?”
“Cậu buông ra trước đã!”
“Chị trả lời trước đã!”
“Tôi……được rồi, mau hỏi đi!”
“Nhìn thấy tôi bị thương, chị có lo lắng không?”
“Đương nhiên là lo rồi, cậu hỏi ngớ ngẩn gì vậy?”
“Vậy, khi chị gặp lại Uông Dương, chị đã có cảm giác thế nào?”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu?”
“Vậy, tôi không ngại ôm chị ngủ đâu……….”
“Tên khốn nhà cậu……Được rồi, khi nhìn thấy anh ta ngày hôm ấy, tôi đã rất hồi hộp rất căm hận, sau đó………”
“Không hỏi chị chuyện ngày đó, khi đưa tôi vào viện gặp hắn ta, chị có cảm giác gì?”
“Có cảm giác gì? Cậu bị thương nặng như thế, sao tôi còn tâm trạng mà để ý tới mình có cảm giác gì chứ!”
“Nói như vậy, trong lòng chị, tôi quan trọng hơn hắn có đúng không?” Khóe miệng Nhược Phi cong lên cười vui sướng.
“Á?”
Tiểu Hạ há hốc mồm, cô luôn cảm thấy Nhược Phi như đang cố dẫn dắt tư duy của mình để thực hiện mục đích khuất tất nào đó, nhưng từng câu cậu hỏi đều thấu tình đạt lý, cô không thể nào mà phản bác co nổi.
“Có phải không?”
“Cũng có thể nói như vậy…….Anh ta chỉ là bạn trai cũ của tôi mà thôi, nhưng cậu là em trai tôi, là bạn tốt nhất của tôi, hai người tất nhiên là không giống nhau…….”
“Chỉ là…….em trai và bạn tốt thôi sao?”
Đầu Nhược Phi dần dần cúi xuống, Tiểu Hạ hoàn toàn có thể nhìn thấy hàng mi dài cong ✓út của cậu đang tiến lại gần mình. Cậu ôm cô rất chặt, thật sự khiến người khác cảm thấy kinh hoảng, đầu cô trống rỗng, tới giờ vẫn không hiểu nổi mọi việc tại sao lại thành thế này.
Vì thế, cô chỉ tròn mắt nhìn cậu từ từ ghé sát mặt lại, khàn giọng hỏi : “Tôi không phải là em trai chị, trước giờ đều không phải. Chị rốt cuộc bao giờ mới có thể nhìn tôi như một người đàn ông? Tôi vì chị mà tham gia thi đấu, giờ tôi muốn lấy phần thưởng! Chị sẽ không nuốt lời, có đúng không?”
Nói đoạn, Nhược Phi nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô. Tiểu Hạ cảm thấy toàn thân chấn động, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn. Cô dùng hết sức đẩy cậu ra, nhưng cánh tay Nhược Phi lại như tôi từ thép, kiềm chặt lấy cô, khiến cô có vũng vẫy cũng không thể thoát ra được. Cô há miệng cắn mạnh vào môi của cậu.
Nhát cắn quá mạnh, môi Nhược Phi ứa máu, nhuốm đỏ cả viền môi, miệng cô cũng cảm thấy vị mặn tanh nồng, nhưng Nhược Phi không mảy may buông tay….
Nhược Phi ôm chặt lấy cô, kiên định nói : “Anh đã bỏ lỡ một lần, không thể bỏ lỡ lần thứ hai. Tiểu Hạ, anh………”
Hắn yêu em 15 năm, còn anh yêu em 20 năm……….Sao em có thể nói là anh không hiểu………
“Thần kinh!”
Tiểu Hạ phẫn nộ, giơ tay, bạt cậu một cái, nước mắt cũng rưng rưng. Nhìn nước mắt của Tiểu Hạ rơi xuống, Nhược Phi cảm thấy tim như bị ai đó rạch một đường, đau quặn lại, liền vội vàng buông tay…….
Tiểu Hạ nhìn tay mình tê rần, còn má cậu hằn đỏ năm dấu ngón tay, môi bị cắn sưng phồng, áy náy không nói nổi thành câu. Cô nhắm mắt nói : “Xin lỗi…….tôi sẽ coi như hôm nay cậu đã uống nhầm thuốc.”
“Không phải uống nhầm thuốc. ANH YÊU EM, Phan Tiểu Hạ!”
“Cậu có hiểu “yêu” là gì không?”
“Sao em biết anh không hiểu?” Nhược Phi nén giận nhìn cô.
“Cậu đừng nói nữa…….Tôi, tôi giờ rất rối! Coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra đi! Cậu đi ngủ sớm đi!”
Nhược Phi lặng người không nói được lời nào, còn Tiểu Hạ vội vàng đẩy cửa chạy về phòng. Nằm trên giường, qua cửa sổ nhìn bầu trời tĩnh mịch không sao, cô chỉ cảm thấy đầu óc rối tung. Em trai cô, cậu em trai luôn bầu bạn với cô, hôm nay lại có thể hôn cô……
Bầu trời không sao, vì là đầu tháng nên trăng cũng ẩn náu sau đám mây đen. Ánh trăng hiếm hoi chiếu trên người cô khiến làn da được trăng soi rọi trắng mượt như sứ. Cô phiền não lật người, miệng thầm thì : “Thẩm Nhược Phi……..sao lại thành ra như vậy?”
Tiểu Hạ chập chờn ngủ, tâm trạng phức tạp, miệng luôn lẩm nhẩm cái tên đó, chỉ cảm thấy mọi việc dường như không thể quay lại như thuở ban đầu được nữa rồi…….
*****
Cậu ấy là em trai tôi!Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng thì Tiểu hạ mới từ từ mở mắt. Đồng hồ trong điện thoại hiển thị 12 giờ trưa, còn cô thì hoàn toàn tỉnh táo. Khóe môi dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm của Nhược Phi, cô bỗng nhớ lại nụ hôn cuồng dã thẹn tới chín mặt đó, chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò. Cô không biết phải đối mặt với Nhược Phi ra sao, nên chỉ thẳng mặt đích danh trách tội hay là giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì?
Chúa ơi! Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Tiểu Hạ trốn trong phòng gần nửa giờ đồng hồ, mãi mới lấy được dũng khí bước ra ngoài. Đầu óc cô giờ rối mù, có rất nhiều thứ phải xóa sạch, phải xử lí hết. Cô chỉ hi vọng trước khi giải quyết được bế tắc thì không có chuyện gì phát sinh làm cho đầu cô loạn thêm nữa.
+++++++++++++
“Gì cơ? Tên nhóc Nhược Phi đó hôn cậu? Quá tuyệt! Nén nhịn ngần ấy năm, cuối cùng cũng ra tay rồi! Tớ cứ tưởng thằng nhóc đó sẽ giấu nhẹm đi cả đời cơ!”
Trong phòng trà, Tiểu Hạ ngận ngừ hồi lâu, nửa giấu nửa giếm lái sang thành “câu chuyện của một người bạn”, không ngờ dưới con mắt cú vọ cùng lòng dạ thâm sâu khó lường của Trần Duyệt, cô nàng đã thành công vạch trần âm mưu của Tiểu Hạ. Tiểu Hạ dở khóc dở cười, chỉ hận không thể bịp ngay miệng của Trần Duyệt lại, cười xin dung tha : “Trần Duyệt, xin cậu nhỏ tiếng một chút được không? Sao lại nói là Thẩm Nhược Phi? Không phải thằng nhóc đó!”
“Cậu gạt ma chứ gạt sao được tớ? Ai mà chẳng biết, thằng nhóc đó thích cậu!”
“Cậu đừng nói bậy!”
“Nhìn vào ánh mắt là biết người đàn ông có thích người đàn bà đó hay không mà! Tuy cậu “Thần Nữ vô tâm” nhưng người ta lại “Tương Vương ôm mộng” bao năm nay rồi. Cậu ta thích cậu, đến người ngoài như tôi cũng nhận ra, chỉ có cái đầu đặc mít của cậu là không hề cảm thấy thôi!”
Tích : Tương Vương mộng Thần Nữ Vô Tâm
Thời chiến quốc, Vu Sơn Thần Nữ thương thầm Sở Tương Vương, lén trốn xuống trần gian mong được tương ngộ. Tương Vương vừa nhìn thấy Vu Sơn Thần Nữ liền yêu tới kinh thiên động địa, nguyện kết duyên vợ chồng, bách niên giai lão, nhưng lại bị luật Tiên – Phàm ngăn cản, không thể như nguyện. Tương Vương hồi cung vẫn ngày ngày thương nhớ tới Vu Sơn Thần Nữ, Thần Nữ cảm động tấm chân tình của Tương Vương, sau khi dung hợp trong mộng cùng Tương Vương, để lại ngọc bội rồi biệt ly. Tương Vương vội đặt chân tới Vu Sơn, một lòng muốn gặp người con gái trong tim, Thần Nữ tái hiện, nói với Tương Vương tiền duyên đã hết, khuyên ngài nên thu lại tâm tình, chuyên tâm cai trị xã tắc, đừng tới quấy nhiễu thiên đình.
“Đừng có nói bậy! Còn nói nữa là tớ cạch chơi với cậu đó!” Tiểu Hạ sa sầm mặt lại, lòng rối như tơ vò.
“Được, không nói là được chứ gì!”
Nhác thấy tâm trạng Tiểu Hạ không tốt, Trần Duyệt hứng khởi phối hợp im miệng. Cô nhấp ngụm trà hoa hồng hỏi : “Cậu định thế nào?”
“Cái gì định thế nào?”
“Việc của Thẩm Nhược Phi đó!”
“Cho dù mẹ tớ có mắng ૮ɦếƭ thì tớ cũng không sống cùng với nó nữa. Con trai trưởng thành muốn tìm bạn gái là chuyện vô cùng bình thường, sống cùng với tớ, cả hai đều bất tiện. Tớ sẽ cố gắng xóa sạch chuyện ngày hôm qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả!”
“Phan Tiểu Hạ! Cậu thật là đồ ngốc! Thẩm Nhược Phi có điểm nào không tốt chứ?”
“Không phải là tốt hay xấu…….” Tiểu Hạ đau đầu nói : “Nó là đứa em tớ trông nom từ bé tới khi lớn! Tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Sao cậu nghe mãi mà vẫn không hiểu vậy?”
“Hai người có phải quan hệ huyết thống đâu! Em trai gì chứ?”
“Nhưng tớ luôn coi nó là em trai. Cảm giác hiện giờ tớ không thể tiếp nhận nổi! Được rồi! Lùi lại mười nghìn bước mà nói, giờ nó có là một kẻ xa lạ không khiến tớ có cảm giác phạm tội đi chăng nữa thì tớ cũng không thể nào hẹn hò với nó được! Tớ 28 tuổi sắp thành gái già, còn nó mới 25 tuổi phong nhã hào hoa! Phụ nữ già nhanh hơn đàn ông! Tớ luôn thích mẫu đàn ông chín chắn thận trọng, thích hưởng thụ cảm giác được bảo vệ. Tớ không muốn làm bà mẹ già hầu hạ một chàng trai trẻ như “cây lau nước” tươi tốt xanh mượt, sau đó đợi hắn đủ lông đủ cánh rồi thì bị đá sang một bên, cô đơn tới già!”
“Phan Tiểu Hạ! Hai người cách nhau có 3 tuổi thôi! Hơn nữa tình chị-em có gì mà đáng sợ như vậy? Cậu nghĩ quá khoa trương rồi đó!”
“Bạn cùng phòng thời đại học với tớ cũng rơi vào mối tình chị-em……Chính mắt tớ chứng kiến cô ấy vì tên nhóc đó mà giặt quần áo, làm bài tập hộ, sau đó còn đưa hết tiền sinh hoạt cho hắn, nói chung là cung cúc phụng hầu từ A – Z. Năm đó, ai ai trong trường cũng tưởng hai người họ sẽ kết hôn, ai ngờ, hắn tốt nghiệp xong liền viện cớ “công việc chưa ổn định tạm thời chưa thể kết hôn”, cô ấy lại cứ ngây ngốc chờ đợi thêm mấy năm nữa. Năm ngoái, hắn cuối cùng cũng được thăng chức, mua được căn hộ khang trang, liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nói chia tay với cô ấy, dùng một lý do vô cùng thường thấy : “Chúng ta không hợp nhau” để cắt đứt quan hệ! Nếu như đã không hợp nhau, sao hắn không chia tay ngay từ đầu? Sao sau khi được chăm sóc, hầu hạ như ông trời, vững cánh bay cao rồi mới thông suốt là hai người không hợp? Lại chỉ “hợp” với cô nữ sinh chăm chăm “làm bồ không làm vợ” cơ chứ?”
“Tên đó thật quá ti tiện!” Trần Duyệt phẫn nộ.
“Thế nên mới nói đừng nên đi tìm một gã đàn ông trẻ hơn mình, nuôi “ong tay áo” rồi dâng cho người khác làm chồng. Đó là việc vô cùng dại dột! Tình chị – em vô cùng mệt mỏi! Tớ muốn tìm một đối tượng chỉ cần điều kiện hai bên tương xứng để kết hôn, cho dù có chút cảm tình nhưng không hẳn là tình yêu cũng chẳng sao. Tớ chỉ muốn kết hôn để cha mẹ an lòng mà thôi! Nếu như ở bên Thẩm Nhược Phi……..cho dù hai bên gia đình có đồng ý, hay không cảm thấy tớ lừa gạt “nhi đồng”, cũng không nề hà tuổi tác trải nghiệm của cả hai,thì tớ vẫn cảm thấy đó là bi kịch………Cứ cho là Nhược Phi vô cùng yêu tớ đi, nhưng giữa hai chúng tớ có rất nhiều mâu thuẫn, ảnh hưởng của xung đột đó có thể khiến hai bên gia đình trước tới giờ luôn “thân như thủ túc” phải phản mặt thành thù! Kết luận, từ phương diện nào nhìn vào thì tớ và nó ở bên cạnh nhau là chuyện tuyệt đối không thể!”
“Phan Tiểu Hạ, sao cậu lại biến thành như vậy? Tình cảm là thứ có thể ngồi phân tích mà ra đáp án sao? Cậu sao có thể như “rùa rụt cổ” vậy?”
“Là sợ hãi……..Uông Dương đã làm cho tớ cảm thấy sợ hãi! Tớ chỉ muốn kết hôn, không hề muốn tình yêu!”
“Haizz……..Tên Uông Dương khốn nạn đó! Thực ra, cậu nói cũng đúng, chúng ta đã từng này tuổi rồi, không còn trẻ trung gì cho cam, năm 20 thất tình, đau khổ sẽ có bạn bè tới an ủi, nhưng năm 28 tuổi mà đau khổ vì thất tình thì chỉ chứng tỏ cậu không có mắt nhìn người, đầu óc có vấn đề! Trong hôn nhân, điều kiện là tiên quyết, cảm tình là thứ yếu, nếu chỉ vì tình yêu mà mù quáng lao đầu vào hôn nhân thì sẽ không có kết cục viên mãn. Cho nên là, cả đời này, tớ sẽ không kết hôn!”
Trần Duyệt nói đoạn, nét mặt tăm tối, dường như đang nghĩ tới những việc đau lòng của bản thân! Qua một hồi, Trần Duyệt mới vỗ vỗ vai Tiểu Hạ, cố nặn ra nụ cười an ủi : “Cậu yên tâm! Chúng ta là những phụ nữ thế kỷ 21, chúng ta vào được đại sảnh, xuống được phòng bếp, viết được mật mã, truy được dị thường, Gi*t được ngựa gỗ, vượt được tường rào, lái được xe đua, mua được villa, vật được bò tót, đánh được lưu manh! Cậu thấy chúng ta không thể có được hạnh phúc hay sao?”
“Vậy cậu đi đâu để tóm về được một tuyệt thế mĩ nam ‘ngủ được dưới sàn đất, sống được ngoài hành lang, quỳ xuống nạy chủ trọ, khâu được cả áo quần, nhá được cả cơm thừa, kê được cả đơn thuốc, ẵm được cả trẻ con, nuôi được cả tiểu thư, nhịn được cả hiu quạnh, tranh cả với sói dữ’ đây?” Tiểu Hạ nghiến răng trèo trẹo hỏi lại.
“Ai ya! Đáng ghét! Chỉ biết đả kích tự tin của người ta!”
“Ha ha….Trần Duyệt! Tớ sống ở nhà cậu được không?”
“Hả?”
“Tạm thời tớ không biết đối mặt với thằng bé đó thế nào…….”
“Cho nên cậu lựa chọn “lẩn tránh”?”
“Không phải là “lẩn tránh”, là muốn tạm thời ngồi trấn tĩnh lại tâm tư! Này! Cậu đừng có mà không có nghĩa khí thế chứ! Nhớ năm đó khi cậu thất tình……..”
“Dừng! Dừng! Tớ để cậu ở tạm là được chứ gì? Không như thế lại mang muối xát vào vết thương của người ta!”
“Cảm ơn!” Tiểu Hạ mỉm cười nói.
“Vậy, Thẩm Nhược Phi phải làm sao? Không phải thằng bé đó đang bị thương à?”
“Thương tích không nặng, có thể tự xoay xỏa!” Tiểu Hạ bực bội : “Còn có bản lĩnh………tớ tin là nó không ૮ɦếƭ đói được đâu! Nếu không thì tìm cho nó một bà giúp việc về chăm sóc là được!”
“Chậc, chậc, chậc, có thể bức Tiểu Hạ vốn luôn “mềm lòng” của chúng ta tới mức độ này, tên nhóc Nhược Phi đó quả là cao tay……..Này, đây là chìa khóa nhà tớ, cậu đi đánh lấy một cái rồi về nhà tớ ở tạm, tớ nói trước nghen, cậu ở nhà tớ thì được, nhưng phải giúp tớ dọn dẹp nhà cửa đó!”
“Biết rồi! Có điều, nấu cơm thì đừng có trông chờ gì ở tớ nhé……”