Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 08

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Tình cũ
Nhược Phi không ngờ Tiểu Hạ lại đột nhiên nhắc tới chủ đề này nên có chút sững người.
Tiểu Hạ uống một ngụm trà chanh, nghịch nghịch cái cốc trong tay rồi cười gian : “Theo tôi điều tra thì cậu lên mạng chỉ đọc tin tức chứ không hề chat chit gì cả, cho nên chắc 100% là không có bạn gái. Mẹ tôi mấy ngày trước bảo tôi mối lái cho cậu để cậu bớt cái tính lêu lổng, phóng túng đi, cậu thấy thế nào?”
“Cái gì mà thấy thế nào?”
“Cậu có muốn tôi làm mai cho không? Thích type chín chắn thì tôi sẽ giới thiệu đồng nghiệp cho, thích type trẻ trung xinh đẹp thì tôi sẽ giới thiệu học trò cho, tóm lại, cái khác thì tôi không có chứ nữ đồng bào là vô số kể! Nói xem, cậu thích type gì?”
Tiểu Hạ càng nói càng hưng phấn, tám chín phần là đã có ý đem Nhược Phi ra chào hàng rồi.
Nhược Phi liếc cô một cái, uống ngụm cà phê rồi nói : “Đàn bà quả nhiên là rỗi hơi!”
“Là tôi quan tâm tới cậu, OK? Nói thật là chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, ngoài Chu Cầm ra, tôi không hề thấy cậu gần gũi với cô nào khác cả. Cậu có thật là đối với con gái……..”
“Phan Tiểu Hạ, chị đừng lo việc bao đồng nữa, chỗ này của tôi đã có người rồi!”
Nhược Phi chỉ ngón tay vào vị trí quả tim, nét mặt nghiêm túc dưới ánh nến lung linh càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú khôi ngô. Tiểu Hạ bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu dọa cho thất thần, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác chua xót. Vân vê cái cốc cô bèn nói : “Tôi biết ngay thế nào cậu cũng có bí mật rồi mà……Người đó là ai, tôi có quen không?”
“Chị nói xem?” Nhược Phi hỏi lại.
“Tôi làm sao biết được! Cậu cũng thật là! Tôi đã đem chuyện tình của mình kể hết cho cậu nghe rồi mà cậu chẳng bao giờ hé răng đề cập tới chuyện của chính mình gì cả! Chả công bằng tí nào!”
Tiểu Hạ lẩm nhẩm nói, tâm trạng rất chi là khó chịu. Nhược Phi nhìn cô hỏi : “Không vui à?”
“Cậu rốt cuộc thích ai?” Tiểu Hạ cố chấp hỏi.
“Chị thật sự muốn biết à?” Nhược Phi cười như không cười.
“Tôi…..”
Tiểu Hạ không hiểu tại sao khi Nhược Phi chăm chăm nhìn mình thì tim lại đập loạn xạ lên như vậy. Một mặt cô hi vọng Nhược Phi sẽ sớm tìm được hanh phúc thuộc về riêng mình, mặt khác, cô lại vì Nhược Phi có bí mật riêng mà không nói với mình nên vô cùng khó chịu. Đương lúc cô định gật đầu hỏi Nhược Phi thích ai thì điện thoại lại reo. Cô nhìn số lạ hiện trên màn hình, tự nhủ là ai đang gọi mình rồi ấn nút trả lời, cô “A lô” một câu nhưng đầu bên kia không thấy động tĩnh gì.
“A lô! Xin hỏi ai đấy ạ?”
Tiểu Hạ nghi cảm hỏi lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề từ đầu bên kia. Cô thầm rủa định tắt máy thì bỗng nghe thấy giọng đàn ông rất đỗi quen thuộc vang lên.
“Tiểu Hạ! Em đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng nói đó, Tiểu Hạ liền cảm thấy tim mình như đóng băng lại. Cô muốn cười, cười thật to nhưng miệng lại đắng tới không mở được lời.
Đầu bên kia, Uông Dương dường như than nhẹ một tiếng : “Anh xin Cố Mẫn rất nhiều lần, cuối cùng cô ấy mới cho anh số điện thoại của em. Tiểu Hạ sao em không nói với anh rằng em luôn ở thành phố S? Sao em lại luôn trốn tránh anh? Em……hận anh, ghét anh đến vậy sao?”
Tiểu Hạ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, không trả lời.
“Đêm nay trăng rất đẹp, khiến anh hồi tưởng lại rất nhiều hồi ức khi xưa. Anh rất nhớ em, Tiểu Hạ……..Gặp anh một lát được không? Anh đợi trước cổng nhà em, nếu em bằng lòng thì hãy xuống lầu gặp anh!”
“Uông Dương, anh đừng có cố chấp nữa, tôi không ở thành phố S, hơn nữa, tôi và anh chẳng còn liên quan gì đến nhau cho nên chẳng cần phải gặp gỡ gì hết!” Tiểu Hạ bèn nói.
“Anh sẽ đợi em!”
“Tùy anh!”
*****
Cãi vã
Tiểu Hạ ngắt luôn điện thoại, tâm trạng rối bời, chỉ cảm thấy tâm trạng vui vẻ khi nãy đã bị Uông Dương hủy sạch sành sanh. Nhược Phi chau mày hỏi : “Tên đó vẫn quấy rầy chị à?”
“Không có gì…….Đi về thôi!”
“Bây giờ á?”
“Chúng ta quay về nghỉ ngơi sau đó đi bar được không?” Tiểu Hạ cố ra vẻ hứng thú nói : “ Nghe nói ở đây có rất nhiều quán bar hoành tráng, mình cùng đi nhé?”
“Tiểu Hạ, chị nghiêm chỉnh chút coi!”
“Tôi rất nghiêm chỉnh, trước nay chưa từng nghiêm chỉnh như bây giờ” Tiểu Hạ vô biểu cảm nói.
Về đến khách sạn, cô xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, tẩy lớp hóa trang nhẹ nhàng hồi sáng đi, sau đó mặc bộ đầm hoa lên, đeo đôi hoa tai khổng tước điệu đà, trang điểm cho thật đậm, đứng trước gương quay qua quay lại rồi hài lòng gật đầu.
Chiếc đầm trắng hoa văn cầu kỳ tinh xảo giúp tôn lên vùng da trắng hồng ở lưng và иgự¢ cô,song khuyết điểm duy nhất là quá lộ liễu mà thôi. Tiểu Hạ soi gương, muốn kéo váy lên che bớt phần иgự¢, do dự một hồi, cô liền ngó bên ngoài thấy nhiều mĩ nữ còn ăn mặc mát mẻ hơn cả mình, bèn hạ quyết định cứ thế mà diện đi chơi.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Nhược Phi đang đứng ở hành lang hóng gió. Cậu đánh giá từ đầu đến chân cô, cau mày hỏi : “ Chị định vận như thế này đi sao?”
“Sao vậy? Không đẹp à?” Tiểu Hạ hỏi lại.
Cư dân mạng nói Dương Sóc ‘trai xinh gái đẹp’ rất nhiều, cô cũng muốn được phóng đãng một lần cho thỏa trí tò mò, tuy không tham vọng sẽ được gặp một chàng quá ư là tuấn tú nhưng nếu được cùng với một người đàn ông khá khẩm tán hươu tán vượn cho qua một đêm tuyệt vời thì cũng không hẳn là tệ.
Đêm nay Tiểu Hạ không muốn làm giảng viên dịu dàng e thẹn, mà muốn trở thành một cô gái “đẹp người đẹp nết” xinh tươi rung động lòng người.
“Bộ đầm này không hợp với chị đâu, mau quay vào phòng thay ra đi!” Nhược Phi nói.
“Tôi không thích!”
“Bộ đầm này chỉ hợp với иgự¢ cỡ C – cup, không hợp với chị đâu, nghe lời em, mau đi thay đi!”
“Không đấy! Cậu làm gì được chứ?”
“Phan Tiểu Hạ!” Mặt Nhược Phi có chút sa sầm.
“Cậu thật kỳ cục! Có phải bạn trai tôi đâu mà quản tôi mặc cái gì chứ?”
Tiểu Hạ lườm Nhược Phi một cái còn mặt Nhược Phi thì thoáng nhợt nhạt. Cậu trầm ngâm một hồi rồi tự chế giễu : “Chị nói đúng, chị mặc gì vốn không hề liên can tới tôi, tôi có tư cách gì mà can dự vào chứ? Tùy chị thôi!”
“Thẩm Nhược Phi, cậu giận đấy à?”
“Không có!” Nhược Phi rõ ràng đang cố gắng kiềm nén cơn giận: “Đi thôi!”
“Tôi không đi với cậu nữa. Tôi đi một mình!”
Cuộc cãi vã này khiến Tiểu Hạ có chút khó chịu. Cô lướt qua người Nhược Phi, một mình thờ thẫn dạo phố, tâm trạng tồi tệ vô cùng.
Cho dù đi qua những sạp hàng bán đồ trang sức dân tộc hay là những quán xá thoang thoảng hương cà phê dịu ngọt cũng đều không thu hút được sự chú ý của cô. Cô cứ thơ thẩn bước trên nền gạch, không rõ mình đã đi được bao lâu và cũng không rõ mình đang ở đâu.
Uông Dương đã thành công phá tan niềm hạnh phúc mà cô đã mất công xây đắp bấy lâu nay, cô ngẩng đầu ngắm vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, hồi tưởng lại nụ hôn đầu đời đầy bất an mà vô cùng ngọt ngào dưới ánh trăng năm ấy……….
*****
Tình cờ gặp Trần Duyệt
“Phan Tiểu Hạ! Sao cậu lại ở đây?”
Tiểu Hạ bước vào một quán bar, gọi mấy chai bia, đang nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc du dương thì bả vai bỗng dưng bị người ta đập cái bộp. Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Trần Duyệt đang cầm cốc rượu cười tít mắt nhìn cô. Tiểu Hạ vô cùng kinh ngạc, mừng rơn ôm chầm lấy Trần Duyệt : “Sao cậu lại tới đây?”
“Đến thăm cậu đó. Vận mệnh sắp đặt cho chúng ta hội ngộ…..”
“Bớt giỡn đi bà! Thật sự trùng hợp vậy sao?”
“Tớ cũng không biết! Hai hôm trước tớ đột nhiên muốn đi du lịch, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thế giới quả là nhỏ bé!”
“Cậu không phải đi làm à?”
“Nghỉ phép rồi! Tớ xin boss nghỉ phép vài hôm, nếu không cho tớ nghỉ phép, tớ sẽ từ chức luôn, lão ta kiếm đâu ra nhân viên tài giỏi như tớ thay vào chứ?”
“Cậu nghỉ phép? Người làm việc như điên như cậu lại nghỉ phép? Trần Duyệt, có phải cậu bị đả kích gì không?”
Trong trí nhớ của Tiểu Hạ, Trần Duyệt là người tham công tiếc việc, là nữ cường nhân xếp thứ 2. Cô thật không hiểu việc gì đã khiến Trần Duyệt bỗng dưng làm tháo binh trốn đến tận Dương Sóc xa xôi ngàn dặm này. Trần Duyệt xoa xoa thái dương huyệt : “Đừng hỏi nữa, cậu thật là lắm chuyện………Còn cậu sao lại đến được đây?”
“Tớ bay cùng Thẩm Nhược Phi!”
“Wa! Tiến triển nhanh thế?” Trần Duyệt mờ ám chọc Tiểu Hạ.
“Đừng nói linh tinh!”
“Tiểu Hạ, hai người có phải……….”
“Trần Duyệt! Cậu đừng có nói linh tinh, còn như thế nữa là tớ cạch chơi với cậu luôn đó!”
Tiểu Hạ tức tối lườm Trần Duyệt, Trần Duyệt mỉm cười xem nhẹ cái lườm đó, mắt thấy Tiểu Hạ định giơ móng vuốt ra cấu, cô nàng vội vàng cười hì hì xin tha mạng. Thế là hai mĩ nữ mỗi người một tâm trạng ngồi uống rượu giải sầu, uống đến lúc đầu óc mụ mị, quay cuồng không biết trời tròn đất méo ra sao.
“Xem ra mình uống nhiều quá rồi……..”
Tiểu Hạ cảm thấy đầu đau như 乃úa bổ, nhưng tình hình của Trần Duyệt còn tệ hơn, cô nàng xiêu xiêu vẹo vẹo định lên sân khấu ςướק cái mic trong tay ca sĩ đang diễn để hát một bài, Tiểu Hạ liền liều mình ôm chặt lấy cô nàng. Hận mình đã để cho Trần Duyệt uống quá chén rồi rước thêm phiền phức, cô bèn nhẹ giọng khuyên bảo : “Trần Duyệt, muộn lắm rồi, chúng ta về thôi!”
“Không uống một chầu nữa sao?”
“Nghe lời tớ!”
“Tiểu Hạ, tớ buồn lắm……….cái tên khốn đó…….”
Trần Duyệt nói đoạn, dùng hết sức ném mạnh chai rượu xuống sàn rồi ôm chặt lấy Tiểu Hạ khóc rống lên. Tay chân Tiểu Hạ luống cuống đỡ cô nàng đứng thẳng dậy, cô cảm thấy xấu hổ cực độ, cô chỉ biết rằng mọi con mắt đều đổ dồn về phía mình. Cô lúng túng an ủi Trần Duyệt, định dìu cô nàng đi về nhưng người nhỏ sức yếu, đỡ thế nào cũng không lên, cuối cùng đành phải gọi điện cho Nhược Phi.
“Thẩm Nhược Phi……..”
“Phan Tiểu Hạ! Chị đang ở đâu thế? Sao lại ồn như vậy?”
“Tôi đang ở bar…….cậu có thể đến đây một lát được không……….?”
“Xảy ra chuyện gì với chị rồi à?”
“Không phải tôi………. mà là…………”
“Quán bar đó tên gì? Chị đợi tôi một lát!” Nhược Phi cắt ngang lời Tiểu Hạ.
*****
Ai mới là kẻ ngốc nhất?
Khoảng 10 phút sau, Nhược Phi quả nhiên đã nhanh chóng phi tới. Cậu bất lực nhìn Trần Duyệt như kaola vắt qua người Tiểu Hạ vừa khóc vừa gào. Không hề đắn đo, cậu chặt nhẹ vào sau gáy, khiến cho Trần Duyệt đang làm ầm lên phải im bặt luôn! Tiểu Hạ bị dọa cho tỉnh cả rượu, nói không ra câu : “Cậu, cậu, cậu làm gì cô ấy vậy? Cô ấy sao lại……..”
“Quá ồn ào, cho cô ấy yên tĩnh một lát!” Nhược Phi bình tĩnh nói.
“Thẩm Nhược Phi!”
“Yên tâm, tôi là đai đen Taekwondo mà, lực đạo tôi nắm chắc trong lòng bàn tay, cô ấy chỉ ngất một lát thôi, sáng mai tỉnh lại là ổn, cũng không thể nhớ ra được đâu!”
“Nhưng mà…….cậu như vậy cũng quá………”
“Vậy xin hỏi tôi phải làm cách nào để đem cô ấy về đây? Hay là để chị một mình xoay xỏa nhé?”
Nhược Phi bèn hỏi lại.
“Ha ha!”
Tiểu Hạ thẹn thùng cười trừ, thầm sám hối và xin lỗi bạn tốt trong lòng, nhưng cô cũng ngầm đồng ý với hành vi của Nhược Phi. Nhược Phi lườm Tiểu Hạ một cái rồi cõng Trần Duyệt lên lưng, đi về khách sạn sau đó đặt cô nàng lên giường Tiểu Hạ, cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Hạ áy náy nhìn trán Nhược Phi đang rịn mồ hôi, vội vàng lấy khăn lau cho cậu. Nhược Phi trợn cô một cái, không mấy thiện cảm nói : “Giờ mới biết nịnh tôi hả?”
“Hihi…..”
“Nói đi! Chị uống bao nhiêu rồi?”
“Hình như là hai chai……..Yên tâm, tôi không có say……..”
“Tửu lượng của chị tôi còn không rõ sao? Đợi đó! Tôi đi rót cho chị cốc nước!”
Nhược Phi thở dài, đi vào phòng mình, lấy một chai nước khoáng rồi đi ra thì không thấy tăm hơi Tiểu Hạ đâu cả!
“Tiểu Hạ? Chiết tiệt! Lại đi đâu mất rồi?”
Nhược Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi đi ra ban công, quả nhiên thấy Tiểu Hạ đang nằm dài trên ghế mây. Cô hít thở đều đặn, mắt nhắm lại, xem ra là ngủ mất tiêu rồi! Cậu buồn cười nhìn dáng ngủ như mèo của cô, khẽ lay : “Dậy đi! Vào phòng ngủ nào…….”
“Tránh ra! Phiền ૮ɦếƭ được…….”
“Đành phải bế chị vào phòng vậy!”
Nhược Phi dịu dàng bế cô lên, động tác dè dặt cẩn thận giống như đang ôm bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian.
Ngắm khuôn mặt Tiểu Hạ ngủ ngon vô cùng đáng yêu, cậu cảm thấy hô hấp cũng dần khó khăn, tay nhẹ lướt trên mặt cô, sau đó lại như phải bỏng rụt về. Lúc đó, Tiểu Hạ bỗng nhiên lật người lại, ôm chặt lấy tay cậu, mơ màng nói : “Uông Dương………”
Uông Dương? Ha……..
“Tiểu Hạ, chị nhận nhầm người rồi!”
Nhược Phi bước vào nhà vệ sinh, cúi đầu lặng lẽ nhìn bàn tay mình, sau đó thụi thật mạnh vào tường. Cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, cậu nhìn mình trong gương, cười khổ, gằn ra từng từ nói lên nỗi lòng của mình : “Thẩm Nhược Phi, ngươi thật vô dụng! Ngươi còn ngu ngốc hơn cả Phan Tiểu Hạ!”
Sáng hôm sau Tiểu Hạ mới tỉnh giấc, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà cũng không hiểu tại sao mình lại quay về phòng được. Cô chỉ nhớ tối qua thấy trong phòng bức bối nên cô mới đi ra ban công hóng gió, sau đó là ngắm sao rồi ngủ quên lúc nào không hay. Hình như trong mơ cô đã nói chuyện với ai đó, nhưng người đó là ai cơ chứ???
“Tiểu Hạ…..’
Đương lúc cô đang rối như tơ vò thì Trần Duyệt đẩy cửa, chạy vào, ôm chặt lấy cô! Tiểu Hạ chỉ cảm thấy cổ mình bị siết chặt đến tắc cả thở, cô vội vàng đẩy Trần Duyệt ra.
“Trần Duyệt! Cậu đang làm gì đấy?”
“Nhìn thấy cậu nên kích động ấy mà…….”
*****
Đạp xe!
Trần Duyệt hiện giờ không còn thương cảm, bất lực như tối qua nữa. Trông thấy cô nàng mặt mày hớn hở, tràn trề sức sống,Tiểu Hạ bèn thở phào nhẹ nhõm. Hai người tránh không nhắc tới chuyện tối qua, chỉ ríu ra ríu rít bàn luận lát nữa đi đâu mua gì, càng nói càng hưng phấn.
Cuối cùng Trần Duyệt lanh lợi đảo mắt hỏi : “Tối qua hình như nhìn thấy Thẩm Nhược Phi……….Tên nhóc đẹp mã đó đâu rồi?”
“Ya! Cậu không nói tớ quên béng đi mất! Thằng nhóc đó đâu rồi nhỉ?”
“Phan Tiểu Hạ! Cậu thật là…….”
“Gì cơ?”
“Bỏ đi! Cậu không có não không phải chuyện ngày một ngày hai……….Cậu đợi ở đây, tớ đi tìm anh bạn đẹp trai đó đã!”
Trần Duyệt nói xong liền đi ra, qua một lúc lâu mới nói nói cười cười đi vào cùng Nhược Phi. Tiểu Hạ chú ý thấy tay Nhược Phi dán băng, bèn kinh ngạc hỏi : “Thẩm Nhược Phi, tay cậu bị sao vậy?”
“Không cẩn thận bị thương thôi mà.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Để tôi xem nào!”
Tiểu Hạ nói đoạn liền tóm lấy tay cậu, nhưng vì vướng lớp băng nên chẳng thấy gì cả. Trần Duyệt đứng bên cạnh bông đùa khiến cho Tiểu Hạ vội vàng bỏ tay Nhược Phi ra, thẹn thùng hỏi : “Sáng sớm cậu đã đi đâu vậy?”
“Đi sắp xếp hành trình hôm nay! Sáng nay sẽ đi thăm cây đa cổ thụ mà chị em phụ nữ mấy người thích, buổi chiều đi ngoạn cảnh ven sông, sáng mai thì ngồi máy bay quay về!”
“Cũng hay! Trần Duyệt! Chúng ta cùng đi nhé?”
“Thôi! Thọc gậy bánh xe phải tội ૮ɦếƭ~~~~~~ Hai người cứ thoải mái đi chơi nhé!”
Thuyết phục thế nào Trần Duyệt cũng không đồng ý đi cùng hai người. Tiểu Hạ bất lực cuối cùng đành chiều theo ý cô nàng. Hai người định thuê xe đạp tại khách sạn để đi xem cây đa cổ thụ, nhưng chủ khách sạn cười hì hì nói với bọn họ khách sạn chỉ còn lại một chiếc xe rồi khuyên họ nên đi thuê xe ở khách sạn khác. Tiểu Hạ cảm thấy mất hứng định đi nơi khác thì Nhược Phi lại nói : “Không sao, chúng tôi lai nhau là được mà.”
“A?” Tiểu Hạ há hốc mồm.
“Haha! Thật là đôi tình nhân âи áι……….Giá thuê tôi giảm cho các bạn còn 80%, chịu không?” Ông chủ liền nói.
“Chúng tôi không phải………..”
“Cảm ơn ông chủ!” Nhược Phi bỗng ςướק lời.
Ba mươi phút sau.
Nhược Phi lái xe còn Tiểu Hạ ngồi phía sau cậu, hai người cứ thế men theo con đường mòn trên núi để đi. Gió nhẹ lướt, Tiểu Hạ nhắm mắt hưởng thụ, ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy bản thân như được quay lại thời cấp 3 đầy lưu luyến. Đường trên núi gập ghềnh khúc khuỷu khiến cho xe xóc lên vài đợt, Nhược Phi mất tay lái suýt nữa ngã , Tiểu Hạ kinh hoảng vội vàng ôm ghì lấy cậu. Cơ thể Nhược Phi cứng đơ lại, mất tự nhiên nói : “ Này! Chị đừng có thừa cơ ăn vụng đậu hũ của em nha!”
“Có mĩ nữ như tôi ôm eo vịn cổ, cậu còn chưa vừa lòng hay sao? Thật là, quá tuyệt cho cậu rồi còn gì?”
“Chị bớt tự kiêu đi……..”
“Tôi thích! Tôi hài lòng!”
Những ruộng lúa bên đường không ngừng lùi về phía sau, Tiểu Hạ ngồi sau xe ôm eo Nhược Phi, để tóc tung bay theo gió. Tuy đi bằng ô tô nhanh hơn đạp xe nhiều nhưng cô lại vô cùng hoài niệm thời áo trắng cắp sách tới trường.
“Thẩm Nhược Phi, tôi vẫn còn nhớ hồi xưa chúng ta cùng đạp xe đi đi về về, nhưng mấy năm nay tôi hầu như không còn ᴆụng đến xe đạp nữa! Nhìn lũ học trò mình dạy, tôi chỉ cảm thấy mình đã già mất rồi!”
“Hai tám tuổi là già rồi!”
“Đúng thế! Già hơn bọn chúng những mười tuổi…….Cậu có biết hơn nhau mười tuổi sẽ có cảm giác gì không? Tôi càng ngày càng xuống sắc còn bọn chúng lại càng ngày càng khoe sắc! Cảm giác rất chi là khó chịu!”
“Ai mà chẳng già! Chị lo lắng việc đó làm gì? Sao lại thương hoa tàn tiếc lá rụng như thế? Chị……. đến “ngày” rồi à?”
“Thẩm Nhược Phi! Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu đó! Nhưng mà cậu sẽ không bao giờ hiểu được tôi và càng không hiểu được phụ nữ sợ hãi tuổi xuân trôi nhanh quá là như thế nào! Thêm mười năm nữa là tôi đã gần bốn mươi rồi! Thân hình xuống dốc, tính khí lại cáu bẳn. Mới nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi!”
*****
Tình nhân!
Tiểu Hạ bỗng dưng có cảm giác khủng bố với tương lai. Cô sắp bước tới ngưỡng “đầu ba đít chơi vơi” rồi, nhưng chung thân đại sự lại chưa hề có, nhìn bạn bè đồng nghiệp lần lượt kết hôn, nói không đố kỵ, ái mộ là gạt người! Cô không phóng khoáng như Trần Duyệt, lại không có giác ngộ vốn có ở phụ nữ tuổi hai tám. Miệng thì nói tùy tiện tìm một người điều kiện tương xứng để kết hôn là được nhưng nội tâm lại kêu gào đòi hướng tới tình yêu, không chịu hôn nhân mà không có tình cảm. Vì thế mà cô cứ trượt dốc cho đến tận giờ.
“Cao không dám với, thấp không bằng lòng” là phương châm cả đời của cô, năm tháng cũng vì thế vùn vụt trôi qua trước mắt. Ngộ nhỡ chân mệnh thiên tử chỉ xuất hiện khi cô bốn mươi thì sao………
Cô đột nhiên rùng mình!
“Anh quen em, vĩnh viễn nhớ em. Năm đó em hãy còn trẻ, ai ai cũng khen em đẹp. Nay anh đặc biệt đến nói với em, so với dung mạo thuở đó, anh càng yêu khuôn mặt đã hủy dung của em hơn!” Nhược Phi đột nhiên nói.
“Gì cơ?” Tiểu Hạ nghe không rõ.
“Là “Lover” của Marguerite Duras”
Marguerite Duras : nữ văn sĩ người Pháp
“Ừm! Thảo nào nghe quen vậy! Thẩm Nhược Phi! Cậu nói xem, có người đàn ông nào như vậy không? Không yêu dung mạo chỉ yêu nội tâm của một người con gái?”
“Đàn ông là động vật yêu bằng mắt!” Nhược Phi nói.
Tiểu Hạ bèn phẫn nộ bất bình : “Tôi biết ngay mà! Đàn ông các người từ hai mươi đến chín mươi đều chỉ thích mấy em trẻ trung dung nhan xinh đẹp mĩ miều như hoa mới nở mà thôi! Nếu giờ còn duy trì chế độ “ năm thê bảy thi*p” e rằng sẽ có vô số đàn ông con trai đổ xô đến cổng trường đại học ςướק “tiểu cô nương” vô tội về nhà làm vợ cũng không biết chừng!”
“Nếu thật lòng yêu chị thì cho dù chị có xấu như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cảm thấy chị là người con gái đẹp nhất thế gian này!” Nhược Phi nhẹ giọng nói.
“Cậu nói cái gì?”
Tiểu Hạ đang mải trù ẻo mấy tên đàn ông háo sắc căn bản không hề để ý Nhược Phi đang nói gì, cô đẩy đẩy Nhược Phi bắt cậu nói lại. Nhược Phi bèn né tránh : “Không có gì, sắp tới rồi!”
Khoảng năm mươi phút là Nhược Phi đã đạp xe tới chỗ cây đa cổ thụ tương truyền có từ nghìn năm nay. Tiểu Hạ xuống xe, ngước nhìn cây đa sum sê rậm rạp tán lá, thân to cỡ khoảng mấy người ôm mới xuể rồi thích thú nói : “To quá………Cây đa này có thật là đã nghìn tuổi rồi không?”
“Ai mà biết được! Có thể chỉ là hình thức câu khách mà thôi!”
“Cậu thật là con người khô khan!……….Ý! Bọn họ đang làm gì vậy?”
Quanh cây đa có rất nhiều du khách đang viết tâm nguyện của mình lên dải lụa màu hồng, sau đó thì thắt lên cành cây, nhắm mắt cầu nguyện cái gì đó. Tiểu Hạ hiếu kỳ nhìn, còn Nhược Phi chỉ thủng thẳng : “Chắc là cầu duyên cầu phúc gì đó thôi!”
“Vậy sao? Tôi cũng muốn!”
“Chị cũng tin nó à?” Nhược Phi tỏ vẻ khinh thường cô : “Không ngờ một giảng viên nhân dân như chị lại đi tin vào mấy trò mê tín phong kiến này đấy!”
“Liên can gì tới cậu!”
Tiểu Hạ đỏ mặt, trong lòng có chút phẫn nộ, cô ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Nhược Phi nữa. Đương lúc Tiểu Hạ còn đang giận dỗi, Nhược Phi bèn thở dài, tiến tới chỗ người bán hàng rong, mặt vô biểu cảm cầm về một dải lụa màu hồng nói : “Cho chị!”
“Sao lại đột nhiên tốt vậy?”
“Không muốn thì thôi vậy!” Nhược Phi giả đò rút lại…….
“Đã mua về thì đừng có lãng phí mà……..”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc