Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 07

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Không nỡ bỏ đi (2)
Tiểu Hạ có một thói quen xấu đó là không nỡ quăng đồ cũ đi! Cô luôn thấy như vậy sẽ rất có lỗi với những đồ vật nhỏ bé đã bầu bạn với mình bao năm, bỏ chúng đi sẽ làm tổn thương tới chúng! Nhược Phi dự cảm thấy thế nào khi từ Quế Lâm về Tiểu Hạ cũng lại lôi về một lũ đồ nữa nên âm thầm tính toán sau này sẽ mua một căn phòng thật to để cho cô chứa mấy đồ tạp phế lù này. Cậu nhìn quanh phòng, đột nhiên đập vào mắt là cái khung ảnh cũ kĩ, lòng cậu bỗng dưng lạnh ngắt. Cậu nhớ đó là khung ảnh Uông Dương đã tặng Tiểu Hạ, không thể ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua rồi mà cô vẫn không nỡ quăng đi.
Cô ấy rốt cuộc đang tiếc nuối cái khung ảnh cũ hay là tiếc nuối đoạn hồi ức đó vậy? Đối với cô ấy mà nói “người cũ” vĩnh viễn tốt hơn “người mới” sao?
“Phan Tiểu Hạ, từ giờ trở đi đừng để tôi phải nhìn thấy mấy cái thứ linh tinh này nữa! Hoặc là chị thu dọn hết bọn chúng, hoặc là để tôi giúp chị đem quẳng!”
“Đồ của tôi cậu dựa vào đâu mà đòi quăng?”
“Ngứa mắt!”
Nhược Phi đáp gọn lỏn rồi ra khỏi phòng. Cậu đẩy cửa phòng mình rồi thả người nằm hình chữ “đại” trên giường, mệt mỏi tự nhủ : “Thật còn khó hơn tưởng tượng nhiều…… em khiến anh thật sự vất vả đó, Phan Tiểu Hạ!”
Hai ngày sau, hai người quên luôn cuộc tranh cãi bé tí tị ti đó rồi lên đường đi du lịch. Ngồi máy bay 2 giờ đồng hồ liền, cuối cùng Tiểu Hạ cũng tới Quế Lâm mà cô hằng mơ. Nhược Phi đặt hai phòng tại khách sạn bên bờ sông Ly Giang ở Dương Sóc. Hai phòng sạch sẽ, gọn gàng, giá cả phải chăng, ngoài cửa sổ là tiếng sông Ly Giang chảy róc rách, cảnh đẹp hết chỗ chê. Tiểu Hạ mở toang cửa sổ, ngắm ánh trăng chiếu xuống dòng Ly Giang và bầu trời tràn ngập ánh sao, chỉ ngỡ rằng mình đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Cô hít thật sâu bầu không khí trong lành hơn vạn lần so với thành phố S rồi mỉm cười.
“Quế Lâm, ta đến rồi đây! Việc phiền muộn mau biến hết sang một bên, ta muốn được thảnh thơi, ta muốn được sống tự do tự tại, ta yêu Quế Lâm!”
Tiểu Hạ thò đầu ra ngoài, phấn khởi hét to, sau đó cắm mặt vào gối, biếng nhác duỗi duỗi cánh tay, nắn nắn cái eo mỏi nhừ. Cô thích nơi này!
Sắp xếp xong đồ đạc, Tiểu Hạ cùng Nhược Phi dạo quanh khu phố phía Tây của Dương Sóc, dạo qua rất nhiều cửa tiệm thú vị, hai người vô tình tới một gian phòng tên “Thời Thơ Ấu” của một cửa tiệm, sau đó thì nán lại. Cửa tiệm này có rất nhiều đồ chơi mà Tiểu Hạ thích hồi nhỏ, Tiểu Hạ kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi phấn khởi nhìn ngắm xung quanh.
Có lúc cô sờ sờ ấn ấn chiến sĩ “Saint Seiya”*, có lúc lại quay sang nghịch nghịch bao cát, chỉ cảm thấy thời thơ dại của mình đã quay lại rồi!
(Saint Seiya : Thánh đấu sĩ trong bộ truyện “Áo giáp vàng” của Nhật, bộ này rất nổi tiếng, được dựng thành phim hoạt hình và giành giải Animage Anime Grand Prix tại Nhật trong năm 1987. Xuất phát từ ý tưởng tên các chòm sao trên bầu trời thuộc cung hoàng đạo, các nhân vật chính trong câu chuyện được thêm vào tên của chòm sao mà họ thể hiện được sau khi trở thành “Thánh đấu sĩ” và nhận được áo giáp. Tổng cộng có 88 chòm sao đại diện cho 88 Thánh đấu sĩ, 88 Thánh đấu sĩ này sẽ bảo vệ cho nữ thần Athena trong cuộc chiến nhằm bảo vệ loài người chống lại các thế lực tà ác như Poseidon (Thần biển) và Hades (Thần ૮ɦếƭ). Bản thân Poseidon cũng có các đấu sĩ trung thành với mình, còn Hades có trong tay 108 Ma đấu sĩ tương ứng với 108 ngôi sao.
Trong 88 Thánh đấu sĩ, có 12 Thánh đấu sĩ có Thánh y vàng là 12 đấu sĩ mạnh nhất đại diện cho 12 chòm sao thuộc cung hoàng đạo ,tiếp theo là các Thánh đấu sĩ bạc và cuối cùng kém nhất là Thánh đấu sĩ đồng. Tên của các Thánh đấu sĩ được gọi cùng với tên các chòm sao sẽ thể hiện các chiêu thức và các phép thuật mà họ sử dụng. Ngoài ra các chòm sao đều thể hiện như là chòm sao chiếu mệnh của họ.
Nhược Phi thì chẳng nói câu nào, khi Tiểu Hạ quay đầu lại thì thấy cậu đang chơi một con robot biến hình cũ kĩ trong tay. Tiểu Hạ thấy con robot này rất quen mắt liền hỏi : “Con robot này hình như trước đây có trong hoạt hình…….tên là gì nhỉ?……”
“Là “Kình Thiên Trụ”!”
“Đúng! Đúng! Chính là nó! Trẻ con bây giờ không chơi thứ này nữa rồi…..”
Tiểu Hạ cảm khái nhìn con robot trong tay Nhược Phi, lần nữa nuối tiếc thời gian trôi quá nhanh. Nhược Phi nhìn Tiểu Hạ hỏi : “ Con robot em tặng chị đâu rồi?”
“A! Cậu có tặng tôi sao?”
“Không phải là bị quăng đi rồi đó chứ?”
“Sao có thể chứ! Nghĩ đã, để tôi nghĩ đã…….”
“Phan Tiểu Hạ, chị mà quăng nó đi thì từ giờ về sau đừng có mơ mà lấy đồ gì từ tay tôi nữa! Vì NÓ mà chị còn đánh nhau với người khác, sao có thể quên được như thế hả?” Sắc mặt cậu khó coi cực kỳ.
“Đánh nhau? A! Hình như có chuyện đó…….Tôi nhớ hồi đó mẹ luôn miệng bảo cậu là em tôi, tôi tức lên thế là bỏ nhà ra đi, sau đó gặp được cậu………”
Tiểu Hạ vắt óc nỗ lực nhớ lại đoạn hồi ức cơ hồ bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp bụi trần, cũng may là đã nhớ ra được………..
*****
Bỏ nhà ra đi~~~~
Hồi đó, đại viện quân khu Tiểu Hạ sống, nam nhiều nữ ít, nam thì đa số từ mười tuổi trở lên, đều đang học cấp 1 hoặc cấp 2; học mẫu giáo chỉ có mỗi mình bé Nhược Phi nhà ta.
Nhược Phi hoàn toàn không có bạn chơi trong quân khu. Tuy nhà cậu TV to vật vã hơn nhà Tiểu Hạ nhưng chả hiểu sao cậu cứ hay mò sang nhà cô chơi, hễ ngồi là ngồi lì tới tối.
Cậu không thích nói chuyện, luôn ngồi lẻ loi trong góc chăm chú nhìn Tiểu Hạ cùng bạn cô chơi đùa, nhưng lại chưa bao giờ chạy ra chơi với bọn cô cả. Sau đó thường có bạn nhìn thấy Nhược Phi xong là hỏi cậu là ai. Tiểu Hạ không biết phải trả lời ra sao, còn má-mi thì lần nào cũng cười tít mắt nói : “Đây là em trai Tiểu Hạ!”
Em trai? Hai đứa nhìn khác nhau một trời một vực! Cô rõ ràng đẹp hơn nó rất rất là nhiều, làm gì có giống chị em cơ chứ?
“Mẹ! Thẩm Nhược Phi không phải là em con mà!”
“Cháu không phải là em trai gì cả!”
Lúc đầu, Tiểu Hạ cùng Nhược Phi vô cùng bất mãn, đều lớn tiếng phản bác. Lâu dần, hai đứa đều chán đấu khẩu với người lớn, nên kệ họ muốn nói gì thì nói.
Từ khi đến quân khu ở, Nhược Phi béo lên đôi chút, má hồng phúng phính, mi thanh mục tú, xinh như con gái. Nhưng mà cậu ghét nhất người khác khen cậu “xinh đẹp” hoặc nói cậu giống “con gái”. Hễ ai nói cậu “xinh xắn” là cậu liền ngoảnh mặt bỏ đi, không thèm nói chuyện.
Có lần, Tiểu Hạ cùng bạn học chơi trò gia đình, chơi chán rồi mới liếc về phía bé Nhược Phi dễ thương đáng yêu, hồng hào xinh xắn như 乃úp bê ở trpng góc, mắt cô bỗng lóe sáng. Cô lôi cái đầm má-mi mới mua cho ra, ân cần khuyên Nhược Phi mặc vào. Bé Nhược Phi tuổi tuy nhỏ nhưng cũng biết con trai không bao giờ mặc đầm nên cố phản kháng tới cùng. Tiểu Hạ tức điên liền lao vào, đè lên người cậu, ra lệnh cho các chị em lột sạch quần áo cậu ra, rồi ép cậu thay đầm.
Khi má-mi quay về nhìn thấy con gái đang đắc ý cực độ tô tô vẽ vẽ son môi cho bé Nhược Phi, còn Nhược Phi thì ứa nước mắt nhìn bà cầu cứu. Má-mi liền nổi trận lôi đình, vạch quần ra phát đen đét vào ௱ôЛƓ Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đau quá, khóc thét lèn lẹt.
Đại viện thoáng chốc liền vang lên một nam một nữ “hợp xướng tình ca”. Tiểu Hạ nhớ đây là lần thứ hai má-mi vì Nhược Phi mà đánh mình, thế là tức tối đầy vơi. Cái đầu vốn giỏi về logic của cô lập tức đem thái độ đối xử bất công của má-mi dành cho hai đứa ra để liên hệ tới thân thế của bản thân mình, cuối cùng thì bi ai thốt ra một câu : “Mẹ! Thẩm Nhược Phi mới là con mẹ đẻ ra có phải không? Con là do mẹ nhặt từ bãi rác về, không phải con ruột, có phải không?”
“Con! Đứa bé này!” Má-mi chỉ mỉm cười nhưng lại không bác bỏ.
Để thoát khỏi cái gia đình đầy ắp bạo lực, Tiểu Hạ vạch ra kế hoạch “bỏ nhà ra đi”. Cô không dám trốn học, thế nên phải thực hiện kế hoạch sau khi tan học.
Về tới nhà, bố mẹ vẫn chưa tan tầm, Tiểu Hạ lủi thủi thu xếp hành lý, mang xấp ảnh “Thủy thủ Mặt trăng”, vở bài tập, hộp 乃út đi ra khỏi nhà. Cô không quên việc để lại cho bố mẹ mảnh giấy ghi : “Con đi đây! Đừng tìm con!”…..
Cho dù có bỏ nhà ra đi thì trước khi rời nhà cô cũng không quên khóa chặt cửa nẻo. Bản chất vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn chu đáo và kĩ tính. Cô cắp cặp trên lưng, đi quanh đại viện, đi đúng một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa biết nên tới đâu thì tốt, cô chỉ thấy bụng càng lúc càng càng đói, chân càng đi càng mỏi.
Vì dỗi mẹ nên cô không thèm ăn cơm nguyên một ngày một đêm, cái bụng bé xinh cứ “ọc ọc” réo. Khi thấy mắt càng lúc càng hoa, cô liền đi tới bồn hoa bên sân vận động ngồi nghỉ, lúc này mới thấy mắt đỡ hoa, đầu đỡ choáng một chút. Chính vào lúc đó, cô nhìn thấy khu vườn hoa phía sau sân vận động có một đám con trai cao lớn đang vây tròn để xem cái gì đó. Vốn tính tò mò, Tiểu Hạ bèn rón rén ra xem thì nhìn thấy Nhược Phi đang ôm chặt con robot biến hình trong lòng, mắt trừng trừng lườm bọn con trai đó.
Hồi đó, robot biến hình là loại đồ chơi được ưa thích nhất, con “Kình Thiên Trụ” trong tay Nhược Phi là “món ngon” trong mắt của cả bé trai lẫn bé gái. Nhìn con robot “Kình Thiên Trụ” phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Tiểu Hạ liền nuốt nước bọt, còn đám con trai đó thì o ép Nhược Phi bắt cậu giao con robot ra…………
*****
Mĩ nhân cứu anh hùng
“Nhãi con, mau đưa nó cho bọn tao chơi!”
“Có phải không trả mày đâu, nhỏ nhen như thế để làm cái gì?”
“Thằng “pê-đê” này, mau đưa cho bọn tao!”
Bọn chúng càng nói càng mất kiên nhẫn, cuối cùng chuyển sang trấn lột. Nhược Phi chỉ ôm chặt lấy con robot không hề động đậy. Bọn chúng lúc đầu chỉ đẩy cậu, sau thì bắt đầu dùng đến nắm đấm. Tiểu Hạ bụm chặt miệng, nhìn máu mũi Nhược Phi bắt đầu chảy ra, cảm thấy tim vì lo lắng mà muốn nhảy vọt ra ngoài. Má-mi luôn giáo dục mình không được quản việc của người khác, nhưng việc của thằng nhóc này là việc của người khác sao?
Má-mi nói thằng nhóc là em trai mình!
“Chúng mày mau dừng tay lại cho tao! Chúng mày mà còn bắt nạt em tao, tao sẽ, tao sẽ ………….mách cô giáo đấy!”
Tiểu Hạ tay chống nạnh, khí thế ngất trời xuất hiện trước mặt bọn con trai, khiến bọn chúng bị hù cho giật nảy. Trong lúc cả đám còn đang hoang mang, cô chen vào giữa trung tâm, cản trước mặt Nhược Phi, oai hùng nói : “Không được bắt nạt em tao!”
“Thằng nhãi này là em của mày à?” Có đứa hỏi.
“Đúng! Muốn cô giáo phạt trực nhật hả, Vu Uy?”
Cầm đầu đám trẻ con này là Vu Uy – học sinh dốt nhất lớp Tiểu Hạ. Vu Uy là học sinh lưu ban, học hành đã kém thì chớ, lúc thi cử lại rất hay quay cóp bài, nếu Tiểu Hạ một lòng báo thù thì thằng bé đó có trốn kiểu gì cũng không thoát khỏi kiếp ngày ngày trực nhật dọn dẹp phòng học. Mắt thấy Tiểu Hạ muốn đấu với mình, Vu Uy bèn hừ lạnh : “Mày muốn tao đánh luôn cả mày sao?”
“Mày đánh đi! Có giỏi thì sau này đừng hòng copy toán của tao!”
“Mày………”
Khóe miệng Vu Uy giật giật, cơ hồ đang đắn đo suy tính. Nhược Phi thì nhìn Tiểu Hạ đầy vẻ phức tạp, lẩm bẩm nói : “Phan Tiểu Hạ, bà………..”
“Thẩm Nhược Phi, cho dù cậu mới là con trai ruột của bố mẹ tôi, nhưng tôi cũng coi như là chị cậu, chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu, kẻ khác thì đừng hòng! Cậu yên tâm! Tôi sẽ che chở cho cậu!” Tiểu Hạ vỗ иgự¢, rất có nghĩa khí nói.
“Bà……..” Nét mặt Nhược Phi càng cổ quái.
Nhược Phi kì quái nhìn Tiểu Hạ, cơ hồ vô cùng cảm động, đôi mắt đẫm lệ của cậu khiến tinh thần anh hùng trượng nghĩa của Tiểu Hạ càng hừng hực cháy. Cô nhớ tới câu chuyện “Thấy chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa” mà cô giáo giảng trên lớp, liền vung cặp xách đập vào người bọn con trai.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Cho dù Vu Uy cố hét lên ngăn cản thì bọn trẻ phút chốc đã lao vào đánh nhau.
Tiểu Hạ không biết đã ăn bao nhiêu quả đấm, trước mắt dần dần mơ hồ. Cô dùng tận lực bình sinh, lôi Nhược Phi cùng điên cuồng tháo chạy, chạy nhanh tới mức cơ hồ phá vỡ cả kỉ lục của vận động viên chạy nước rút thời bấy giờ. Hai đứa chạy một mạch tới khu đồng hoang bên cạnh đại viện, không ngừng thở gấp, nhưng tay của cả hai vẫn nắm chặt không buông. Tay Nhược Phi dinh dính, đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Cậu nhìn Tiểu Hạ, nổi giận đùng đùng : “Bà tại sao lại động tay động chân đánh người ta hả?”
“Đừng nói bậy! Đó là “giữa đường bất bình ra tay cứu trợ”! Không phải đánh nhau!” Tiểu Hạ vội vàng phản bác.
“Tôi mệt quá!” Nhược Phi thở hổn hển.
“Tôi cũng vậy……….”
Tiểu Hạ chỉ thấy cơ thể mềm nhũn như sợi 乃ún, toàn thân không còn một chút sức lực nào cả. Cô lấy khăn tay nhẹ nhàng lau máu cho Nhược Phi, bỗng trước mắt chao đảo, sau đó cô ngã vật ra đất. Điều cuối cùng cô nhìn thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhược Phi.
“Thật giống thỏ con!” Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, Tiểu Hạ bèn thầm thì.
*****
Tín vật định tình
Khi Tiểu Hạ tỉnh lại thì bỗng thấy vẻ mặt căng thẳng của cha mẹ cùng sắc mặt lo âu của nhà Nhược Phi, không lo âu chỉ có chú Thẩm và dì Vương Tuệ, còn thằng nhóc Nhược Phi khốn kiếp đó thì cứ nhơn nhơn ra, cơ hồ không hề nhớ tới ai đã anh hùng trượng nghĩa cứu nó vậy. Vừa nhìn thấy Tiểu Hạ tỉnh lại, má-mi theo thói quen liền giơ tay ra định phát ௱ôЛƓ cô một cái nhưng cuối cùng lại nhè nhẹ cốc vào đầu cô cảnh cáo.
“Phan Tiểu Hạ! Con giỏi lắm! Giờ đã biết đánh nhau với lũ con trai rồi hả?”
“Con…..”
Tiểu Hạ không biết phải giải thích thế nào cho rõ, giờ cô chỉ cảm thấy bản thân hối hận vô cùng vì đã ra tay cứu thằng bé đó. Mặc dù Vu Uy không có thói thóc mách nhưng nếu việc này truyền tới tai cô giáo thì cái chức cán sự lớp khó mà leo lên được! Đều tại thằng ranh con Thẩm Nhược Phi cả!
“Không liên quan tới Tiểu Hạ. Tiểu Hạ chỉ vì cứu Phi Phi nhà em nên mới đánh nhau, nếu trách con bé thì chúng em cũng không biết phải nói với chị thế nào.”
Chú Thẩm thường ngày vô cùng nghiêm khắc lúc này lại mở lời nói đỡ cho Tiểu Hạ. Đương nhiên cha mẹ cô cũng không thể trách cô thêm được nữa. Thực ra, trong lòng họ rất thương Tiểu Hạ, lại có chút bực mình với Thẩm Nhược Phi! Nhưng việc đã tới nước này, càng không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm rạn nứt mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà. Huống hồ, xuất phát điểm của bọn trẻ xác thực là từ điều tốt!
“Tiểu Hạ, má-mi không phải là đang trách con giúp Phi Phi, nhưng tại sao con cứ phải dùng bạo lực để giải quyết hả? Con có thể giảng đạo lý với bọn chúng cơ mà! Một đứa con gái lại đánh đấm như con trai, má-mi bị con làm cho tức ૮ɦếƭ rồi!”
Giảng đạo lý……nếu như giảng đạo lý mà giải quyết được vấn đề thì ai cần động đến chân tay nữa hả mẹ?
Mặt cô tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe nhưng trong lòng lại nén dè bỉu, từ góc của cô vừa vặn bắt gặp Nhược Phi cũng đang trề môi ra, đột nhiên cô có cảm giác tìm thấy tri âm vậy!
Má-mi mắng hết vụ Tiểu Hạ đánh nhau lại quay sang mắng vụ cô bỏ nhà đi, chú Thẩm, dì Vương Tuệ và pa pa đứng bên cạnh giảng hòa. Lửa giận của má-mi chưa kịp bạo phát triệt để đã bị ba người dần dần dập tắt. Tiểu Hạ được đưa tới phòng khám kiểm tra thân thể, vì phải lấy máu nên cô đau tới phát khóc. Lát sau, người lớn đều đi đợi kết quả xét nghiệm còn Nhược Phi thì ngồi bên cạnh Tiểu Hạ, hồi lâu cậu bỗng giúi một vật gì đó vào tay cô.
“Cho bà đó!”
“Cái gì vậy? Ý! Kình Thiên Trụ! Cậu không cần nó nữa à?”
“Lấm lem hết rồi! Tôi không cần! Bà thích thì tôi cho đó!” Nhược Phi cố tỏ vẻ đã chán món đồ chơi đó rồi.
Con Kình Thiên Trụ này còn to hơn cả trong những con bày bán trong cửa hàng, màu sắc lại tươi đậm hơn, nghe nói đồng nghiệp của chú Thẩm đi Mỹ công tác mua cho. Chúa lòng lành, Tiểu Hạ chỉ muốn chơi nó chút xíu thôi, căn bản không hề có ý chiếm hữu nó. Tên nhóc Nhược Phi này lại tặng cô món đồ chơi mà nó thích nhất, não của nó hư rồi à?
“Thật sự cho tôi?”
“Đúng vậy!”
“Tôi biết rồi! Có phải cậu thấy tôi cứu mạng cậu nên mới lấy nó ra để trả ơn không? Tôi giúp người không hề mong người khác báo đáp, với lại, mẹ tôi nói cậu mới là con đẻ của bà.”
“Phan Tiểu Hạ! Bà là đồ đần à? Bà đã thấy mẹ bà bụng to lên bao giờ chưa?”
“Bụng to? Cái này hình như là hông có……”
“Tôi kém bà mấy tuổi, mẹ bà sao có thể sinh tôi ra mà bà lại không hề hay biết chứ? Bà thật là……….”
“Đúng thế thật……….Ha ha”
Tiểu Hạ liền nhớ lại ngày mình cùng cha mẹ đến xem Nhược Phi mới sinh đỏ hỏn nằm bên cạnh dì Vương Tuệ, không khỏi buồn cười vì phán đoán vô vị của mình. Nhược Phi nhìn gương mặt cười ha hả của Tiểu Hạ, đơ ra một lúc, sau đó cau có : “Phiền ૮ɦếƭ được! Rốt cuộc bà có lấy không?”
“Lấy”
*****
Bày tỏ
Tiểu Hạ không hề khách khí ôm khư khư con robot vào lòng còn Nhược Phi thì phì cười. Lần đầu tiên cô thấy thằng ranh con hàng ngày cứ lừ lừ như thần giữ của, lại cười đẹp đến vậy nên cứ ngây người ra. Chú Thẩm có diện mạo rất anh tuấn, dì Vương Tuệ lại rất xinh đẹp, con của họ khi lớn lên chắc cũng không đến nỗi nào! Có một đứa em trai như thế, xem ra cũng hay hay!
“Phan Tiểu Hạ” Nhược Phi đột nhiên giật giọng gọi.
“Làm gì?”
“Cảm ơn bà! Còn nữa…..sau này tôi sẽ không yếu đuối vậy nữa! Tôi sẽ bảo vệ bà!”
Đôi mắt của Nhược Phi lrạng ngời ý kiên định nhìn Tiểu Hạ, còn Tiểu Hạ chỉ hỉnh mũi, nắn nắn cánh tay cậu, coi thường nói : “Cậu còm nhom như vậy, bảo vệ tôi thế quái nào được? Trẻ con đừng có học nói dối nữa đi!”
“Tôi sẽ trưởng thành, tôi sẽ cao hơn, khỏe hơn bà!”
“Không thể nào! Tôi cao hơn cậu rất nhiều!”
“Tôi nhất định sẽ cao hơn, khỏe hơn!”
“Được rồi!”
Tiểu Hạ không hề để tâm tới lời thề của Nhược Phi, chỉ mải ngắm con robot trong lòng, sau đó bắt tay giàn hòa không muốn tranh luận với cậu. Tình hữu nghị của hai người được manh nha từ đó.
Chẳng bao lâu sau, cha mẹ cầm tờ xét nghiệm về, nét mặt của hai người xem ra rất khả quan. Pa pa xoa xoa đầu Tiểu Hạ rồi nói : “Cơ thể con không sao, chỉ là đói quá, hạ đường huyết mới lả đi thôi. Sau này con phải ăn uống đúng giờ, lúc nào cũng phải mang đồ ngọt theo, biết chưa?”
“Không thành vấn đề ạ!” Tiểu Hạ hớn hở đồng ý.
“Phi Phi, sao còn không cảm ơn chị Tiểu Hạ đi?” Dì Vương Tuệ kéo Nhược Phi lại : “Nếu không phải vì con thì chị Tiểu Hạ sẽ không đánh nhau với người ta đâu.”
“Cảm ơn!” Nhược Phi nghe lời mẹ nói nhưng không hề kêu Tiểu Hạ một tiếng “chị”.
“Thế mới phải chứ! Sau này hai con là bạn tốt của nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau, biết chưa nào?”
“Dạ!”
Trong phòng bệnh, vang lên tiếng dạ ran của hai đứa trẻ, người lớn thì vui mừng mỉm cười, còn Tiểu Hạ thì cúi đầu nhìn con robot lấp lánh trong tay, cười tít mắt lại………
“Nhớ ra con robot tôi tặng chị để đâu chưa?” Nhược Phi tức giận hỏi Tiểu Hạ.
“Chắc là, có thể, đại khái là ở chỗ mẹ tôi rồi……..Yên tâm, không mất đâu mà, thật đó!”
Tiểu Hạ một mặt bảo đảm, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên tuyên thệ “ Xin thề” mà thôi. Nhược Phi nhìn cô, rầu rầu nói : “Tôi biết chị không hề để tâm tới nó mà, bộ đồng phục cấp 3 khó coi như vậy mà chị còn không nỡ vứt đi, sao lại đem đồ tôi tặng chị quăng đi chứ?”
“Không có! Tôi hoàn toàn không hề quăng nó đi mà! Tôi nhớ ra rồi, là mẹ tôi sợ tôi làm hỏng nó nên mới tịch thu, đại khái là để trong đống đồ tôi chơi hồi nhỏ rồi! Tôi có nhiều đồ chơi như vậy, sao có thể……..nhớ rõ được chứ?”
“Hừ!” Mặt Nhược Phi vẫn khó đăm đăm.
“Thẩm Nhược Phi! Đừng có nhỏ mọn thế chứ! Này! Vẫn còn giận đấy à?”
Bước ra khỏi cửa tiệm, hai người lại đi dạo một lúc, kế đó họ tìm được một nhà hàng bán thức ăn Tây trông khá đẹp mắt rồi vào ngồi. Sắc mặt Nhược Phi vẫn hầm hầm như cũ, vì để bồi thường nên Tiểu Hạ đành “trượng nghĩa” mời cậu bữa này.
Tiểu Hạ ngồi cạnh ban công, ngắm người qua lại dưới lầu rồi đưa mắt ra xa ngắm non xanh nước biếc, chỉ cảm thấy lòng khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Phục vụ bưng lên hai đĩa steak thơm phức cùng hai miếng cheesecake cực kỳ ngon mắt, Tiểu Hạ bèn nếm thử một miếng, quả nhiên là ngon tuyệt cú mèo, chỉ hận một nỗi không thể ăn luôn cả lưỡi nữa thôi!
Nhược Phi mỉm cười, lấy khăn giấy lau thức ăn dính trên khóe miệng cô rồi nói : “Ngon đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
“Phẩm vị của chị vẫn kém như vậy, chỉ cần đầy bụng là đã thỏa mãn rồi!”
“Đúng vậy! Dù sao vẫn còn tốt hơn KẺ “kén cá chọn canh” nhà cậu!” Tiểu Hạ lập tức phản bác.
“Em thừa nhận mình là người cầu toàn!”
“Với con gái cũng vậy à?” Tiểu Hạ cười gian.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc