Tình yêu quí tộc – Chương 95

Tác giả:

Thấm thoát thời gian trôi qua cũng đã gần hai tháng. Mọi việc vẫn coi như là bình thường. Sau ngày hôm ấy, cũng không có chuyện gì xảy ra cả. Về Duy, mọi việc vẫn đang bỏ ngõ giữa chừng. Xuân hiện tại chưa muốn nghĩ tới nó nữa. Có lẽ tốt nhất cô nên chờ đợi. Duy đã hứa, chắc chắn anh ấy sẽ thực hiện lời hứa ấy.
Còn bây giờ, điều khiến cô quan tâm là dịp tến Nguyên Đán sắp tới. Không khí tết bắt đầu bao trùm nơi đây. Trên trường, thì học sinh này, học sinh nọ cũng rục rịch lên kế hoạch cho kì nghỉ, nào là đi đâu, chơi gì, mặc gì…
Về nhà thì, người làm cũng bắt đầu chuẩn bị đồ cho kì nghỉ phép.
Ồn ào, náo nhiệt.
Ai cũng vui sướng khi sắp được trở về, duy chỉ có mình cô thì không? Lí do sao? Đơn giản vì trong hợp đồng là thế. Cô đã chấp nhận sẽ ở lại đây trong suốt thời gian thực hiện bản hợp đồng đó, chỉ trừ những trường hợp ngoại lệ.
Nhìn mọi người xung quanh có chút ghen tị. Họ bận rộn, tất bật còn cô chỉ lui thủi một mình.
Phong, Băng, Vũ và Triệt cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm. Vì sắp tết nên họ thường xuyên phải về nhà. Nghe nói là việc gì đó cũng khá quan trọng liên quan tới công việc của tập đoàn. Họ là những người đứng đầu nên trách nhiệm nặng nề. Cô thông cảm chứ.
Chính vì lẽ đó, cô càng cô đơn, lạc lõng hơn trong bầu không khí này. Thỉnh thoảng có gọi điện về hỏi thăm nhà. Gia đình cô vẫn khỏe, thế là tốt lắm rồi. Nghe mẹ hỏi cô có về vào dịp tết không mà cô thấy buồn. Cảm giác man mác buồn, nỗi nhớ nhà cứ da diết, âm ĩ mãi trong lòng.
Ngồi thơ thẩn trên chiếc xích đu, ngắm ngôi nhà đồ sộ kia, trong đầu chứa hàng ngàn suy nghĩ vu vơ. Ánh mắt xa xăm hướng về một nơi nào đó.
- Sao lại ngồi thơ thẩn ở đây một mình thế? – một bàn tay dặt nhẹ lên vai, khiến cô giật mình.
Quay người đối diện với chủ nhân của cánh tay ấy, cô bắt gặp nụ cười quen thuộc của Triệt. Bất giác cô cũng nở nụ cười đáp lại.
- Ừ, lâu không gặp.
- Nhớ cậu quá à. – Triệt vò đầu cô, rồi ôm chặt nó vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn thật lâu.
Cái ôm nhiệt tình chứa đựng biết bao cảm xúc khiến cô có ấm lòng. Ít ra cũng có người còn quan tâm cô ở nơi này. Cảm giác cô đơn có chút vơi đi. Lúc này, cô thực sự cần một ai đó bên cạnh, không biết điều này có quá ích kỉ và độc ác đối với Triệt không nhỉ?
- Ừ, tớ cũng nhớ cậu. – cô gật đầu.
- Biết mà. Mẹ và bố tớ cũng muốn gặp cậu. – Triệt lên tiếng.
- Vậy sao? Cũng lâu rồi không gặp bố mẹ cậu rồi. Họ vẫn nhớ tớ sao? – cô có chút ngạc nhiên.
- Tất nhiên. Sao, hôm nào tới nha.
- Ừ, chỉ là sợ làm phiền mọi người thôi. – cô mỉm cười.
- Không sao. Hì…vậy mùng hai được không? Mùng một là ngày họp gia đình…sợ là….
- Tớ biết. Mùng hai cũng được. – cô hiểu ý cậu.
Đương nhiên rồi, cô chỉ là một người bình thường, đâu thể tham dự vào buổi họp gia đình của cậu. Mà có cho cô cũng không dám. Ở nơi đó toàn những người tai to mặt lớn, thật khó tránh khỏi e ngại.
- Ừ. Nhớ đó. Tớ sẽ tới đón cậu. – Triệt vui vẻ nói, tiện tay béo má cô một cái.
- Sao, cả hai đang bàn chuyện gì sao? – một giọng nói trêu đùa vang lên từ phía sau. Cả hai cũng quay người lại, không khỏi ngạc nhiên. Là ba người chứ không phải là một người.
Cả Phong, Vũ và Duy đều tới. Nụ cười dịu dàng vẫn nở như ngày nào.
- Mọi người tới rồi sao? Cả anh Duy nữa. – cô mỉm cười đáp.
- Ừ, anh không được tới sao? – Duy hỏi.
- Em chỉ tiếc là không nhốt anh lại được thôi. – cô lè lưỡi trêu trọc.
- Láo nhỉ? – Duy cốc nhẹ vào đầu cô một cái.
- Sao…nhớ mỗi Duy thôi à? – Vũ chen vào, giọng nói có vẻ tổn thương.
- Đâu có. Em chào anh Vũ đẹp trai nha. – cô nháy mắt.
Tâm trạng khá hẳn lên. Suốt mấy ngày lủi thủi một mình, không ai nói chuyện, bây giờ lại gặp mọi người, quả thật rất vui.
- Chà, em cũng có mắt thẩm mỹ đó. – Vũ vỗ tay khen tặng.
Mọi người bật cười, Phong huých vai Vũ một cái, tỏ ý nhắc nhở anh.
- Không phải các anh bận lắm à? – cô hỏi.
- Ừ, một chút. – Phong gật đầu, nhẹ xoa đầu cô thật ân cần.
- Vậy, có phiền lắm khi mọi người ở đây không?
- Em không muốn gặp bọn anh sao? – Phong hỏi.
- Không không…là em phải cảm ơn ấy chứ. Bận việc như thế mà vẫn nhớ tới em. – cô thực sự rất cảm động.
- Vậy cho anh hôn một cái đi. – Vũ nhảy ra đứng đối diện cô, hai cánh tay giơ ra định ôm chầm cô vào lòng nhưng ngay lập tức đã bị ba cánh tay kia kéo giật ra sau.
Đôi mắt tóe lửa của ba người đó khiến anh không khỏi mà rợn tóc gáy. Con trai khi ghen ai nói không đáng sợ chứ?
- Bạn trai em ấy ở đây mà cậu dám. – Duy đe dọa.
- Dạ, em biết rồi ạ. – Vũ cười nham hiểm.
- Ơ, em…tưởng…
- Cái tin đồn ấy mà em cũng tin sao? Người trong cuộc lại tin lời người ngoài cuộc. Thật là ngốc mà. – Duy véo hai má của cô trừng phạt.
Nhìn cử chỉ ân cần của hai người ấy, Phong và Triệt không hẹn mà quay mặt đi, trong lòng có chút ghen tị.
- Được rồi. Xuân à, sắp tết rồi, em có dự định gì không? – Vũ chen vào, phá vỡ bầu không khí nặng nề kia.
- Em? Không có ạ. Em còn có việc gì làm sao? – cô cười buồn. Ngoài loanh quanh trong ngôi nhà này, thì cô còn đi đâu nữa chứ.
- Ừ nhỉ. Muốn tới nhà bọn anh không? – Vũ đề nghị.
- Dạ…nhưng mà…
- Ừ, cũng được. – Duy lên tiếng.
- Ừ, quyết định vậy đi. – Triệt cũng đồng ý.
- Ơ…
- Ừ, bố mẹ anh cũng muốn gặp mặt em.
- Dạ?
- Mùng hai được không? – Vũ hỏi.
- Mùng hai em tới nhà Triệt rồi.
- Không sao? Coi như hôm đó, em đi cùng bọn anh, coi như là đi chúc tết cùng vậy. – Phong đề nghị.
- Em…vậy cũng được. Cảm ơn mọi người nhiều lắm. – cô mỉm cười biết ơn. Dường như mọi người đang quan tâm tới cô, không muốn cô phải lủi thủi một mình thì phải.
- Mọi người đây rồi. Tới giờ rồi đó. – giọng nói lạnh đãm của ai đó vang lên.
Đôi mắt đen tĩnh lặng quen thuộc của Băng đảo khắp mọi người rồi dừng lại trên dáng người nhỏ bé lọt thõm giữa bốn người con trai kia. Khóe mắt chợt run lên. Cảm xúc cũng bắt đầu hỗn độn.
- Làm phiền cậu rồi. – Phong gật đầu.
- Không có gì. Mọi người đang có kế hoạch gì sao? – Băng hỏi.
- Chỉ là muốn rủ em ấy đi chúc tết cùng. Cậu muốn cùng tham gia chứ? – Phong giải thích.
- Tất nhiên rồi. – Băng gật đầu, đôi mắt vẫn có chút lưu luyến người con gái ấy.
- Ừ, vậy cũng được. Thôi chúng ta đi. Gặp em sau nhé. Đừng nhớ anh quá khóc đó. – Vũ trêu trọc rồi vẫy tay chào tạm biệt cô trước khi quay người đi.
Lần lượt Phong, Duy và Triệt cũng thế. Sân vườn rộng lớn, hai dáng người cô độc, đứng im lặng, nhìn nhau bối rối.
Không gian ngưng đọng, chờ đợi sự lên tiếng của ai đó. Khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp bao bọc hai con người.
- Ở lại mạnh khỏe. – Băng lên tiếng.
- Dạ. Anh cũng thế đó. – cô gật đầu đáp.
- Cảm ơn em.
- Dạ. À, ngày hôm đó cảm ơn anh. – cô nói. Sau ngày hôm đó, cô có nghe kể, là anh phá cửa chạy vào cứu cô. Dù đã định cảm ơn lâu rồi nhưng mãi tới hôm nay mới gặp mặt. Suốt hơn tháng qua, nêu không vì cô trốn tránh thì cũng là do anh qua bận rộn, kết quả là bây giờ mới gặp nhau.
- Ừ, không có gì. Em khỏe hơn chưa? – giọng nói âm trầm đầy quan tâm.
- Dạ…em ổn. – cô mỉm cười, gật đầu.
- Ừ.
- Anh đang bận phải không? Anh cứ đi trước đi. Em không làm phiền nữa. – cô nói.
- Ừ.
Băng nhìn cô trầm tư, định mở lời nói gì đó nhưng lại thôi, khẽ gật đầu chào rồi quay lưng bước đi. Dáng người cao lớn, cô độc bước trên con đường mòn trong khu vườn. Đôi mắt đen tĩnh lặng chợt run lên. Anh không nỡ. Có cái gì đó cứ như níu chậm bước chân anh. Đột ngột anh dừng lại, quay người đi thẳng tới cạnh người con gái ấy. Một cử chỉ bất ngờ mà chính anh và cô cũng không dám nghĩ tới: anh hôn nhẹ lên mái tóc đen, thoang thoảng hương thơm dễ chịu cả cô.
- Tạm biệt. – anh nói nhỏ rồi vội vã quay lưng bước đi, không dám ngoảnh lại để giấu đi nét bối rối trên khuôn mặt.
Anh thật ngớ ngẩn. Từ khi nào anh bắt đầu hành động kì lạ như thế? Anh không rõ tại sao cứ đứng trước người con gái ấy, anh lại trở nên luống cuống lạ lùng. Nét điềm tĩnh, lạnh lùng ngay xưa mất hẳn thay vào đó là ánh mắt âm trầm đầy quan tâm.
Trái tim cũng trở nên kì lạ. Đập loạn cả lên khi nhìn thấy cô. Vì sao chứ? Anh không rõ hay là không dám thừa nhận nó. Có lẽ vì nó quá đột ngột.
Bóng dáng cao lớn kia vừa khuất, Xuân ngồi khụy chân xuống. Toàn thân bủn rủn không thôi. Nhẹ chạm lên nơi mà anh vừa chạm nhẹ, trái tim chợt nhảy múa loạn xạ cả lên. Khóe môi chợt nở nụ cười ngây ngốc. Trong lòng dâng lên chút cảm giác ấm áp, yên bình biết bao.
Khoảnh khắc ngắn ngủi anh chạm vào cô, cũng đủ khiến cô thấy lâng lâng. Thật tốt biết mấy khi thời gian ấy có thể ngưng đọng lại một chút lâu để cô kịp ghi lại nó. Nếu nó là một món đồ thì chắc chắn cô sẽ trân trọng, giữ gìn nó.
Ước gì…ước gì…tất cả chỉ là mong ước. Cô biết khoảng cách giữa cả hai mà. Xa lắm. Cô không dám liều mình với tới, chỉ biết đứng lặng nhìn ngắm anh từ xa. Từ từ để hình ảnh ấy in đậm trong tim đến không con lối thoát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay