Nắng sớm ấm áp, dịu nhẹ mang theo chút sức sống cho một ngày mới đến. Dần dần xóa đi sự tĩnh lặng của buổi đêm yên ắng, lạnh lẽo của ngày hôm qua. Cây cối cũng bắt đầu vận động mang theo chút lười biếng sau một buổi tối yên lắng đó.
Bước chân chậm rãi, thong thả của một người con gái dọc hành lang làm phá vỡ không khí yên tĩnh ở đây.
Dừng chân trước khung cửa sổ đang mở, hướng ánh mắt xa xăm về phía bầu trời trong xanh cao vời vợi ấy, bất giác có chút gì đó ghen tị. Quả thật hôm qua nhìn Triệt vui vẻ bên gia đình, cô cũng mừng cho cậu nhưng khi ngẫm lại cô tự thấy buồn cho mình. Bao giờ mới đến lượt cô chứ?
Khẽ thở dài, trong lòng cô lúc này ngổn ngang biết bao suy nghĩ đây. Dựa lưng vào khung cửa sổ, mắt vẫn hướng ra ngoài, cố gắng thả lỏng tâm hồn của mình. Mệt mỏi. Hôm qua về nhà trễ, sáng lại phải dậy sớm, quả thật có chút lười biếng nhưng đó chỉ là một phần. Lúc này điều khiến cô đau đầu nhất là làm sao có thể hoàn thành nhanh chóng nhiệm vụ của mình đây chứ?
Mãi mê suy nghĩ, Xuân không nhận ra sự xuất hiện bất ngờ của người con trai kia. Anh đứng từ xa, ngắm nhìn khuôn mặt trầm tư của cô, lòng lại khẽ nhói đau một chút. Tại sao bây giờ anh vẫn chưa thôi ao ước, chưa thôi hi vọng một sự đáp lại từ cô chứ?
Đúng, là anh đã sai nhưng anh vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của mình dễ dàng như vậy được. Anh phải làm sao chứ? Nhìn cô đi cùng người con trai khác, ở cạnh người con trai khác…cứ mỗi lần như thế, trái tim của anh lại bị cứa thêm một nhát thật sâu.
Mệt mỏi. Anh đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn bỏ chạy khỏi tình cảm ấy nhưng lại cũng không nỡ rời xa. Cứ thế, cứ day dứt mãi không thôi. Bao giờ anh mới có thể lại làm chủ trái tim của mình chứ?
Lại một người khác bước đến. Bước chân cũng khựng lại khi nhìn thấy khung cảnh trước mình. Một cô gái lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, một chàng trai dại khờ ngắm nhìn hình bóng thân quen mà xa lạ của mình.
Trong lòng không khỏi kìm nén được một chút xót xa cho cả hai. Một người né tránh tình cảm còn một người không thể giải bày nó. Vì sao họ lại phải như thế? “Tình” là gì mà khiến con người phải dằn vặt, day dứt như thế chứ?
…… I count the ways I let you down…
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn đến vang lên bất chợt làm Xuân giật mình. Vội vàng cầm vội lên xem. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, không có gì đặc biệt. Chỉ là một vài tin nhắn quảng cáo.
Đặt trở lại chiếc điện thoại vào túi áo, quay người lại đi về phía trước. Cô đơ người, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Cả Phong và Băng đều đã đứng ở đó từ lúc nào không hay. Thoáng bối rối, cô đưa mắt nhìn cả hai như đang trông chờ một lời giải thích nào đó.
Phong cũng lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười, bước thật chậm đến gần cô.
- Chào em. – giọng anh nhỏ nhẹ, ân cần biết bao.
- Em chào anh. Hai…anh đứng ở đây từ lúc nào thế? – cô ngập ngừng.
Hai? Quay người lại, Phong chợt nhận ra Băng cũng đang ở đây. Hơi cúi chào người con trai đó rồi quay qua nhìn Xuân. Anh cảm thấy có chút gì đó không thoải mái cho lắm.
- Chỉ là tình cờ thôi. – Băng nhẹ giọng như không muốn giải thích thêm bất cứ lí do gì nữa về việc này.
Câu nói ngắn gọn của anh cũng đẩy cả ba vào tình thế khó xử. Không khí yên tĩnh đến ngột ngạt đè nèn lên tâm trạng của mỗi người.
- Các anh…xuống trước đi…bác Kim đang đợi mọi người đó. Em đi trước, chào hai anh.– cô lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói.
Cả Phong và Băng cùng gật đầu, nhìn cô lúng túng bỏ đi, trong lòng cùng có một cảm giác gì đó nuối tiếc.
Xuân chạy nhanh dọc hành lang. Tim vẫn còn đập nhanh. Từ bao giờ cô lại mất bình tĩnh khi đứng trước những người con trai đó? Cảm xúc hỗn độn không thể tả được. Một người là né tránh, một người là ái ngại.
Dừng chân ở một góc khuất nào đó để tự mình trấn an lại bản thân, có lẽ giờ cô phải thay đổi lại suy nghĩ của mình rồi. Không thể buông thả nó nữa. Cô còn nhiều việc phải làm lắm chứ.
Nghĩ như vậy tâm trạng có chút khá khẩm hơn, khẽ mỉm cười để khích lệ tinh thần, cô bước nhanh xuống cầu thang đi về phía phòng học của mình, trước đó cũng không hề quên rẻ qua khu đựng đồ, còn một số thứ cần lấy nữa mà.
Hành lang vẫn thế. Suốt bốn tháng học ở trường này, cô cũng quen dần với nó, kể cả những ánh mắt miệt thị và khinh ghét của học sinh trường này. Không sao. Việc gì phải quan tâm tới điều đó chứ.
Nhưng hôm nay thì khác. Trong ánh mắt của mọi người, không chỉ có ghen ghét, khinh rẻ mà cả là tức giận. Tức giận? Vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cô đã “ςướק” mất hotboy của trường là Duy? Điều này cũng đã có nhiều người biết lắm rồi mà.
- Ê, đứng lại. – một giọng nói đanh đá của một đứa con gái nào đó từ đằng sau lưng khiến Xuân hơi bất ngờ.
Ánh mắt bất bình giờ đã chuyển sang biểu lộ bằng hành động rồi sao?
Từ từ quay lưng lại, đôi diện với chủ nhân của giọng nói đó. Không phải là một người mà là một nhóm sao? Có chuyện gì thế? Mới sáng sớm, cô đã gặp chuyện rắc rối sao? Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là tại sao dù biết cô đang là “bạn gái” của Duy rồi thì ít nhất cũng sẽ không ghét ra mặt như thế này chứ?
- Có chuyện gì sao? – cô vẫn nhẹ nhàng hỏi, trên môi vẫn giữ nụ cười lịch sự nhất có thể.
Bốp
Cái tát bất ngờ khiến đầu óc cô quay cuồng, chóng mặt. Mọi người xung quanh cũng không khỏi ngạc nhiên vì cái tát quá táo bạo đó.
Trên mặt dội lại cảm giác bỏng rát đến buốt óc. Má cũng ửng đỏ, in hằn năm ngón tay vô tình, độc ác kia. Không biết đây là cái tát thứ bao nhiêu của cô ở trường này, vì sao hết lần này tới lần khác họ vẫn chịu buông tha cô chứ? Lần này cô làm sai điều gì sao?
- Tôi làm sai gì sao? – Xuân đứng thẳng người, lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt trợn trừng, hoe đỏ của cô bạn gái ở trường mặt.
- Mày còn dám nói thế sao? – cô gái đó tức giận, không kìm nén xông lên túm tóc cô kéo xuống, ra sức đánh vào người cô.
Cảm giác đau đớn lại dội lại khắp người nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không có chút phản kháng gì. Dần dần cô ta cũng dừng tay.
Hơi thẳng người, cô im lặng, môi mím chặt để không bật ra bất kì tiếng kêu nào cả. Đôi mắt nhìn thẳng vào những người phía trước một cách kiên nghị, không khỏi làm cả bọn có chút e ngại.
- Tôi làm sai gì sao? – cô kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
- Mày còn không biết sao? Đồ đáng ghét. Mày mồi chài anh Duy không đủ sao còn đi cua người khác. Mày tưởng mày là cái gì mà đem anh em họ ra trêu đùa chứ. Đồ lẳng lơ, đê tiện. – cô ta hét lên, khóe mắt ứa ra những giọt nước tức tối, căm giận.
Nhìn khuôn mặt của người đang đứng trước mặt cùng với lời nói miệt thị kia, cô thoáng ngẩn người. Là ý gì chứ?
- Tôi không hiểu cô đang nói gì cả. – Xuân nói.
- Còn ngoan cố sao? – cô ta thẳng tay tát vào mặt cô một cái, rồi tiện tay ném vào mặt cô một sấp giấy gì đó.
Hơi ngạc nhiên, vội vàng cầm lên xem. Toàn thân bất động, mắt trân trối nhìn vào những bức ảnh trước mặt. Tại sao lại có người biết chứ?
Một tấm là khi Triệt đang đi cùng cô lúc tối qua, còn có cả mấy tấm cậu đang vuốt tóc cho cô, cử chỉ nhẹ nhàng ân cần biết bao nhưng những lần đó chỉ là vô tình thôi. Tại sao có người biết chứ? Đã thế còn mấy tấm cô đi cùng Phong. Người khác nhìn vào sẽ không khỏi hiểu lầm cô và anh là một cặp.
Cô ngẩn người. Tất cả những chuyện này tại sao có thể biết chứ? Cô đã cố gắng che giấu nó rồi mà. Lần này quả thực là cô đã gây phiền phức cho cả Phong lẫn Triệt rồi.
- Là ai? Ai đã đưa tin này chứ? – cô vội vàng kéo tay đứa con gái trước mặt hỏi.
- Ai không quan trọng. Quan trọng là tao không thể chấp nhận được mày. Mày dám phản bội anh Duy để đi cặp với anh Phong và Triệt. – một đứa con gái tóc hoe đỏ bước lên, hung hăng đe dọa.
- Không…hiểu lầm rồi…tôi… cô lắc đầu giải thích.
- Mày nghĩ tụi tao tin mày sao? – cô ta тһô Ьạᴏ đẩy cô té ngã rồi cùng cả bọn xông lên đánh.
Cơn đau ập đến bất ngờ khiến cô không kìm được bật ra tiếng kêu đau. Không cô không muốn phải làm phiền người khác. Không thể để cho người khác hiểu lầm chuyện này được, chắc chắn cả Phong và Triệt đều không muốn.
Bất chợt toàn thân bị ôm trọn bởi một vòng tay của ai đó. Cảm giác ấm áp chợt lan tỏa khắp cơ thể, cơn đau cũng như vơi đi.
Hơi ngước lên nhìn người đó.
Tim cô thoáng ngừng đập. Đôi mắt trân trối nhìn anh. Cảm giác hỗn độn, mập mờ. Là Băng sao? Tại sao anh lại ở đây?
- Các người đang làm gì thế? – Duy giận dữ quát lên.
- Bọn em đang đòi công bằng cho anh. Tụi em không chấp nhận nó lừa anh. – một người trong đám đó lên tiếng.
- Lừa? – giọng Duy trở nên gay gắt hơn.
- Anh xem, nó dám hiên ngang ve vãn anh Phong và Triệt. Làm sao em có thể chấp nhận chứ? – con bé đó bật khóc, tay đưa cho anh mấy tấm hình kia.
Nó tức lắm. Làm sao có thể chấp nhận một đứa con gái khác làm tổn thương anh. Không chỉ có nó mà đám bạn nó cũng thế. Không chấp nhận việc con bé đó đùa giỡn tình cảm của anh cũng như Phong và Triệt. Đối với tình cảm mà nó dành cho họ là sự xúc phạm không bao giờ có thể tha thứ.
Vừa nhìn mấy tấm hình, trong lòng Duy có chút biểu cảm khó hiểu. Liếc nhìn Xuân đang khó khăn đứng dựa vào tường kia, anh khẽ thở dài rồi quay qua nói với đám người kia.
- Được rồi, các cô đi đi, tôi sẽ tự giải quyết. Lần sau không được hành động như thế. Đó là vi phạm nội quy nhà trường, chắc mọi người cũng biết rõ rồi phải không. – anh lên tiếng đe dọa.
- Nhưng… đứa con gái kia định nói gì nhưng lại im bặt khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ của anh nên cả bọn đành lủi thủi quay đi. Trước khi đi vẫn không kịp ném ánh mắt khinh ghét cho Xuân.
Ngay khi đám đó vừa đi, Duy quay qua nhìn Xuân đang đứng dựa vào tường.
- Không sao chứ? Tại sao không phản kháng. – Duy có chút mất bình tĩnh.
- Em… cô không biết nói thêm gì.
- Được rồi, tốt nhất là nên đưa em ấy đến phòng y tế đã. – Băng xen vào, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút gì đó hối thúc.
- Ừ. – Duy bình tĩnh trở lại rồi đưa tay bế cô lên, kéo cô ra khỏi vòng tay của Băng khiến cả hai người có chút gì ngỡ ngàng.
Vài lời của tác giả: Hiện nay mình đang là học sinh lớp 12, khá bận rộn. Hơn nữa cũng chỉ còn 3, 4 tháng nữa là fai thi tốt nghiệp và đại học rồi, thời gian không có nhiều. Mình biết tốc độ post truyện của mình là rất chậm...chính mình cũng thấy khó chịu chứ ko nói gì các bạn nhưng mình ko thể làm khác dc...vì thế minh rất cảm on các bạn da ung hộ tr của mình...(nếu các ko đợi dc, có thể bỏ nó đó, quay lại sau...nhưng đừng bỏ mình nhé. :( )