Bước vào quán cà phê nằm ở góc đường nhỏ, gần trường Lâm Quang. Người con gái vùa bước vào, mắt dáo dác tìm kiếm ai đó. Khóe môi chợt nở một nụ cười khi nhìn thấy dáng người gầy gầy quen thuộc kia.
Niềm vui sướng dâng trào. Cảm giác bình yên, ấm áp dậy lên trong lòng.
- Cậu chưa vào sao? – giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng làm cô thoáng giật mình. Quay đầu nhìn người con trai mới xuất hiện, cô lại trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
- Minh Hoàng, cậu ở đây sao? – cô hỏi. Thật không ngờ, lại gặp ở đây.
- Sao? Không muốn gặp à? – cậu nói.
- Đâu có. Nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ này. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi. – cô cười.
- Ừ, tớ đi cùng bố cậu mà. – Hoàng giải thích, lòng thoáng rung động. Một chút xót xa vì khuôn mặt hơi gầy. Một chút hài lòng, yên tâm.
- Vậy sao? Vào đi, tớ muốn gặp bố lắm rồi. – cô kéo tay cậu đi về phía người đàn ông kia.
Hoàng im lặng, để cho cô kéo mình đi một cách tự nhiên. Cái hơi ấm quen thuộc từ bàn tay ấy, chợt ùa về, gợi lại bao kỉ niệm nhỏ bé, ngắn ngủi giữa cả hai. Những kỉ niệm ngọt ngào mà cậu chỉ có thể gặp được trong trí nhớ của mình.
- Con chào bố. – Xuân mỉm cười thật tươi bước tới gần và nói.
- Ừ, con tới rồi à. Cả Hoàng nữa. Hai đứa lại đây ngồi nào. – bố cô mỉm cười, đôi mắt hiền từ ánh lên sự yêu thương và trìu mến. Lòng ông chợt nhẹ nhõm khi lại nhìn thấy khuôn mặt ngày nào của đứa con gái bé bỏng của mình. Thật đau lòng khi nhìn nó phải đi xa vì những gì mình đã làm.
- Bố tới đây thăm con sao? Hay là còn việc gì nữa ạ? – cô hỏi.
- Ừ, cả hai…bố tới gặp đối tác. Tiện thể ghé qua thăm con. – ông ôn tồn nói.
- Vậy ạ. Hì…Lâu không gặp, bố gầy quá đó. – cô nhăn nhó.
- Được rồi, đừng có tài lanh đấy. Mẹ, có gửi cho con ít đồ này. – ông Sơn đưa ra một túi lớn đựng toàn đồ ăn. Cũng chỉ là vài món ăn vặt đơn giản mà thôi nhưng lại vô cùng to lớn đối với Xuân – một người phải xa nhà trong một thời gian dài.
- Con cảm ơn. – mắt cô sáng rực, đôi môi tủm tỉm cười vui sướng.
- Hoàng, lâu không gặp cháu, vẫn khỏe chứ. – ông Sơn quay qua nhìn Hoàng đang im lặng, hướng đôi mắt về con gái của mình.
- Vâng, cháu vẫn khỏe. – Hoàng chợt tỉnh, quay quá, đối diện với ông Sơn.
- Ừ, tốt. Hai đứa vẫn khỏe là tốt. – ông khẽ gật đầu hài lòng. Nỗi lo canh cánh trong lòng bao ngày, giờ cũng tạm vơi đi.
- Bố đến đây vì công việc gì sao? – Xuân chen vào.
- Ừ, bố đi gặp đối tác. – ông mỉm cười.
- Vậy sao? Bố đừng cố sức quá, nghỉ ngơi nhiều nữa, trông bố gầy nhiều quá. – cô thấy buồn buồn.
- Ừ, con cũng thế chứ, đừng nói ta không thế. – ông Sơn khẽ xoa đầu cô.
Xuân cũng dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của bố mình, ngoan ngoãn như một con mèo.
Không gian trầm lắng, nhẹ nhàng làm ta cảm thấy thoải mái, yên bình biết bao. Thời gian cũng đang bước thật chậm để lưu giữ một chút khoảnh khắc ngọt ngào ấm cúng của hai bố con Xuân vào một phần của nó.
Hoàng khẽ cười. Nụ cười chia sẻ niềm vui của hai bố con họ. Lòng thoáng ngưỡng mộ. Có khi nào, gia đình cậu cũng có thể như thế không? Dù mỗi người đều yêu thương nhau nhưng không bao giờ biết bộc lộ ra ngoài. Có lẽ là do họ đều quá bận rộn tới mức không thể nào dành thời gian cho đứa con trai duy nhất của chính mình. Cậu biết và không trách.
Reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên bình, kéo cả ba quay trở lại thực tại.
- Alo…là anh sao? – ông Sơn rút điện thoại ra và trả lời.
- ……………..
Cuộc nói chuyện diễn ra có phần hơi gượng gạo, nhanh chóng kết thúc bằng khuôn mặt có chút căng thẳng của ông.
- Bố. Có chuyện gì sao? – Xuân lo lắng nhìn ông.
- Có lẽ, bố phải đi rồi. Đối tác của bố sắp tới đây. Thôi, vậy hai đứa về đi nhé. – ông mỉm cười an ủi.
- Bố phải đi rồi sao? – cô tiếc nuối.
- Ừ. – ông gật đầu, xoa đầu cô.
- Bác đừng lo. – Hoàng nói.
- Vậy, làm phiền cháu đưa Xuân về dùm bác được không?
- Vâng. Bác đừng lo.
Xuân nhăn mặt, khi có cảm giác như mình đang bị xem là một đứa trẻ.
- Con tự về được mà, bố đừng lo. – cô cương quyết.
- Ừ, chỉ là dự phòng thôi mà. – ông nói.
Cô càng nhăn nhó hơn nhưng không nói thêm gì nữa. Chỉ có bố cô là lúc nào cũng nghĩ cô là trẻ con thôi mà. Mặc dù tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng thì đang cực kì thích thú.
Cả ba cùng bước ra khỏi quán café kia, được một lúc, có một chiếc xe màu đen phóng tới gần chô họ. Cánh cửa xe hạ xuống, từ bên trong có một người đàn ông, mặc dồ đen, khá cao tuổi, bụng hơi phệ. Vì ngồi sâu trong nên khó có thể nhìn rõ mặt mũi.
- Được rồi, hai đứa về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Ta đi đây. – ông Sơn vẫy tay, rồi leo lên xe, ngồi cạnh người đàn ông bí mật kia.
Cánh xe kéo dần lên, Xuân chỉ kịp nhìn thấy một phần khuôn mặt của ông ta. Mặt phệ, đôi mắt híp lại, dữ tợn, nhìn không có mấy thiện cảm. Đó là đối tác mới của bố cô sao? Nhìn có vẻ hung dữ quá, không biết có đáng tin không nhỉ? Tự dưng cô lại thấy lo. Không biết có phải vì cô suy nghĩ quá nhiều không?
- Này, sao tớ thấy ông ta có vẻ như…không…tốt lắm. – cô lưỡng lự.
- Vậy sao? – Hoàng hỏi.
- Ừ, không biết nữa. Tự dưng thấy lo lo.
- Có lẽ cậu đúng. Người đó hình như là một thương nhân mới nổi. Tớ cũng không rõ lắm.
Xuân quay qua nhìn cậu bạn chằm chằm, nghi hoặc.
- Làm như, cậu biết tất cả mọi người trong giới kinh doanh ấy. – cô đùa.
- Biết đâu được. – cậu khẽ nhún vai, tỏ vẻ “ngây thơ vô số tội”.
- Khi*p chưa kìa. – cô nhăn mặt, đẩy vai cậu.
Hoàng mỉm cười, nhìn cô ấm áp.
- Dạo này, cậu mệt gì sao? Trông cậu có vẻ… - Hoàng hỏi.
Xuân thoáng rùng mình, cái cảm giác kinh khủng kia chợt lướt qua cô. Một tuần không đủ để xóa nhòa hình ảnh đó, không đủ làm dịu nỗi đau, che lấp cái hố sâu của niềm tin.
- Tớ ổn. – giọng cô hơi trầm xuống.
Hoàng thoáng bất an. Chắc chắn có gì đã xảy ra. Cậu nắm vai cô, lắc nhẹ.
- Có chuyện gì sao? Kể tớ nghe nào. – cậu nói như ra lệnh.
- Không…không có gì cả. Đau vai tớ đó. – cô đẩy cậu ra, quay lưng bước đi.
- Này, tớ đang nói chuyện với cậu đó. – Hoàng gắt lên, kéo tay cô lại. Tại sao cậu lại không thể kìm chế cảm xúc của mình lúc này chứ?
- Tớ thì không muốn. – cô cũng gắt lại.
- Cậu… - Hoàng sững sờ trước thái độ đó của cô.
Nó làm cậu trầm xuống, hít thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
- Được rồi, kể tớ nghe nào. – giọng cậu dịu dàng.
- Không có gì để kể cả. – cô lạnh lùng nói.
- Thật sao?
Cô ngoảnh mặt đi, im lặng.
Hoàng lắc đầu chịu thua. Tính ngang bướng của cô vẫn thế.
- Hãy kể cho tớ khi cậu muốn.
- Ừ. – cô thở phào.
- Về thôi.
- Tớ…không muốn về. – cô lắc đầu.
- ……
- Đi chơi đâu đó được không? – cô nhìn cậu.
- Cậu chắc chứ?
Cô gật đầu chắc chắn.
Hoàng bật cười.
- Đi. Có chỗ để xả stress hay lắm. – cậu kéo nhẹ tay cô đi theo mình.
Leo lên chiếc Porsche mui trần bạc quen thuộc của cậu, bằng một động tác điệu nghệ, chiếc xe quay ngoắt 90 độ, lùi ra sau rồi phóng nhanh trên con đường, hướng tới nơi xả stress mà Hoàng nói.