Tình yêu quí tộc – Chương 65

Tác giả:

Xuân bước dọc hành lang, mặt nhìn ௱ôЛƓ lung ra ngoài cửa sổ, tai nghe vẫn phát ra một bản nhạc không lời buồn nào đó.
Gió khẽ thổi làm mái tóc của cô tung bay, tiếng lá cây xào xạc, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, chiếu qua cửa sổ. Không gian như trầm lại, lắng đọng trong cái cảm xúc hỗn độn của con người nơi đó.
Đã một tuần rồi, không khí ngột ngạt của nhà Chính vẫn thế, không có gì thay đổi. Cô luôn tìm cách trốn tránh và dường như Phong cũng biết nên anh cũng không cố gắng tìm kiếm cô.
Bao giờ thì cô mới có thể bình thường hóa mối quan hệ này đây. Và cũng vì chuyện của cô mà mọi người trong nhà cũng trở nên trầm mặc và lo lắng nhiều hơn. Cô phải làm sao đây?
Dựa lưng vào khung cửa sổ, hướng ánh mắt qua những tán lá, nhìn nó đung đưa trong gió một cách vô thức.
Nắng làm khuôn mặt trầm tư của cô thêm phần có sức sống, nó cố gắng khích lệ tinh thần, gió nhẹ nhàng xoa dịu và an ủi tâm trạng u buồn của cô.
Cô im lặng, thơ thẩn ngắm nhìn khung cảnh buổi sớm, thả hồn vào không gian để tạm quên đi suy nghĩ năng nề của những ngày vừa qua.
Tiếng bước chân chậm rãi, đều đều vang lên dọc hành lang. Bóng dáng của người con trai từ từ xuất hiện ở đằng xa. Khuôn mặt thanh tú khẽ nheo mắt khi nhìn vào tập tài liệu trên tay. Bao nhiêu công việc dồn dập tới trong tuần tới, đã thế anh còn “định” làm hộ người con gái kia. Trông cô có vẻ đang có một chút khó khăn, anh không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa.
Thu xếp gọn lại tập tài liệu trên tay, rẽ qua một khúc quẹo, anh chợt khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng rung động, lòng chợt dậy lên một cảm xúc kì lạ khó tả. Tại sao vậy chứ?
Khuôn mặt ngây thơ, ẩn chứa một chút nỗi niềm nào đó, mái tóc dài buông nhẹ khẽ lay động trong gió. Ánh mặt bâng quơ nhìn về một hướng xa xăm, chiếc tai nghe làm cô như tách biệt khỏi không gian tĩnh lặng này để chìm vào dòng chảy cảm xúc hỗn độn của mình.
Anh thoáng lưỡng lự. Nửa muốn đi vào trong phòng, để cô ở lại một mình nhưng một nữa muốn chạm tới khung cảnh tách biệt kia.
Dường như, Xuân cảm nhận được ánh mắt chăm chú, quen thuộc của ai đó, cô khẽ quay người về phía đó.
Tim vẫn trật nhịp như bao lần trước. Toàn thân run lên vì hồi hộp, hơi thở có chút gấp gáp, bồi hồi. Cố cũng đáp lại đôi mắt đen đó.
Một thoáng im lặng bao trùm cả không gian. Lá cây, nắng và gió cũng chỉ biết im lặng theo dõi hai con người kia, âm thầm kéo gần khoảng cách giữa họ.
Đôi mắt của Xuân khẽ lay động, cô cúi chào Băng. Có một chút bối rối, ngập ngừng.
- Em chào anh. – cô lên tiếng.
- Ừ…không vào lớp sao? – Băng bước gần tới cô.
- Dạ, lớp hôm nay là tiết tự học nên…em muốn ra ngoài một chút. – cô trả lời.
- Ừ…Nếu rảnh thì có thể giúp tôi một vài việc vặt được không? – Băng nói.
Cô nhìn anh một lúc rồi khẽ gật đầu.
………………………………
Sắp xếp lại đống tài liệu bừa bộn trên bàn, soạn thảo văn bản, photo các bản thảo, bla… Cả đống việc lặt vặt được Xuân giải quyết trong một thời gian ngắn. Hoàn thành công việc cũng đã mất hơn một tiếng. Cũng sắp tới giờ ăn trưa, cô đứng dậy, đi vào văn phòng của Băng để đưa nốt sấp tài liệu lúc nãy, để nhanh chóng đi xuống căn tin.
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy ngay Băng đang mải mê nghiên cứu cả đống giấy trên bàn. Mãi nhìn một lúc, cô mới chợt tỉnh.
- Anh Băng, em làm xong rồi. – cô lên tiếng.
Băng dừng lại, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Ừ, cảm ơn.
Cô mỉm cười, bước lại gần và đặt sấp giấy lên bàn, vừa định lui ra anh lên tiếng.
- Về chuyện đó, tôi nghĩ cô nên thử nói chuyện với Phong đi.
Xuân giật mình khi nghe đến cái tên đó.
- Dù gì, cậu ấy cũng không phải là người như thể phải không? – anh tiếp tục.
- Em…em… - cô ngập ngừng.
- ……
- Em biết rồi….
Vừa định mở lời, cánh cửa văn phòng mở ra, một người con gái bước vào. Vừa đặt chân vào phòng, nụ cười trên môi cô chợt tắt ngúm.
- tại sao hai người lại ở đây? – Tiên nghi ngờ, lấy lại nét mặt bình thản bna đầu.
- Em làm giúp anh Băng vài việc. – Xuân giải thích.
- Vậy sao? Xong chưa? Em vẫn chưa đi ăn trưa sao? – giọng Tiên có phần hơi khó chịu.
- Em vừa xong, em đi đây. Chào anh chị nhé? – cô mỉm cười rồi luống cuống lách qua Tiên để ra khỏi phòng.
Không hiểu sao, giờ Tiên có vẻ không thích cô như xưa, mặc dù vẫn đối xử tốt với cô. Chắc là Tiên không muốn cô ở quá gần Băng. Dù gì đã là con gái thì ai mà chả ghen khi nhìn thấy người con trai của mình ở cùng người con gái khác chứ.
Cô lắc đâu rồi ung dung bước ra khỏi phòng. Tâm trạng có phần tốt lên đôi chút. Chẳng hiểu sao, chỉ cần ở bên Băng, nghe Băng nói thôi cũng đủ làm cô cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm đi một chút.
Lần này có lẽ Băng nói đúng. Không thể trốn tránh mãi được, dù gì cũng chưa có gì quá nghiêm trọng xảy ra. Cô sẽ cố gắng để bình thường hóa lại mối quan hệ lúc trước với Phong…
Vừa đi vừa suy nghĩ, cô bước nhanh xuống cầu thang. Đúng lúc đó, một người con trai xuất hiện từ đằng sau…
- Xuân. – anh cất tiếng gói.
Cô giật mình khi nhận ra tiếng nói đó là của ai? Cô thoáng run rẩy. Biết là cô sẽ nói chuyện với anh trong một ngày nào đó nhưng không ngờ là ngay lúc này.
- Anh có chuyện muốn nói. – giọng nói có chút van nài, đau khổ.
Cô thoáng lúng túng, giờ phải làm sao đây? Không thể từ chối anh một cách phũ phàng được. Lãng tránh anh suột một tuần nhưng cô vẫn biết những lần anh cảm thấy dằn vặt vì việc đó, cũng cố gắng để đối mặt với cô, cho dù nó không dễ dàng gì.
Cô lưỡng lự một lúc, rồi cũng từ từ quay lại, nhìn thẳng vào anh, khẽ gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc