Cạch…
Xuân bước ra từ cửa phòng tắm. Bộ váy sang trọng lúc nãy được thay thế bằng bộ pyjama mềm mại màu xanh nhạt có điểm chút hoa văn đẹp mắt.
Lau nhẹ mái tóc dài đang ướt sũng của mình, cô đi ra phía ban công để hóng mát. Gió sẽ làm mái tóc dài của cô khô nhanh hơn một chút.
Mải mê ngắm nhìn bầu trời mà cô không cảm nhận thấy được sự xuất hiện bát ngờ của một ai đó ở đằng sau lưng mình.
……………………………….
Hơi thở càng ngày càng dồn dập, khó kiểm soát. Người anh nóng bừng, đầu óc quay cuồng, hình ảnh của người con gái kia cứ tràn ngập trong anh một cách dữ dội.
Anh lê từng bước chân vội vã, loạng choạng tiến về phòng của cô ấy. Khẽ chạm nhẹ lên nắm cửa.
Không khóa.
Anh mừng thầm, đẩy vội cánh cửa và bước vào, không một lời chào hỏi.
Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp.
Ánh sáng lờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ và từ ánh sáng từ bên ngoài. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm dịu vang vọng trong không gian càng làm anh trở nên… “điên cuồng” và mất kiểm soát.
Đảo mắt quanh căn phòng, tìm kiếm dáng người nhỏ bé kia. Ánh mắt chợt dừng lại ở hướng ngoài ban công kia.
Là cô ấy.
Lòng anh lại một lần nữa rạo rực. Lửa trong người anh như bùng cháy, tay chân trở nên lúng túng, khó điều khiển. Nhịp tim đập loạn xa, hơi thở càng ngày càng gay gắt, dồn dập.
Khuôn mặt mỉm cười kia, nụ cười trong trẻo như bừng sáng của người con gái ấy…tất cả cứ bủa vây quanh anh.
Bước từ từ tiến về phía trước. Không một tiếng động, không một lời nói. Chỉ còn cái nhìn hoạng dại, đê mê. Chỉ còn lại sự điên cuồng trong anh, một con người xa lạ, độc ác.
Khẽ mỉm cười thích thú ngân theo một điệu nhạc nào đó. Xuân chợt nhớ tới khung cảnh lung linh, thơ mộng lúc nãy, trong lòng chợt ấm áp.
Cộp…cộp…
Có người tới.
Xuân giật mình quay lại. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Phong.
Làm sao anh có thể vào đây được? Chẳng phải cô đã khóa cửa phòng rồi sao? Tại sao anh ấy lại đến lúc này? Và điều quan trọng hơn là anh trông thật xa lạ.
Điều đó làm cô khẽ run lên vì sợ.
- Anh…anh…Phong…tại sao…anh…lại ở đây? – cô ngập ngừng hỏi.
Phong vẫn im lặng, nhìn cô chăm chú, bước chân vẫn đều đều tiến về phía cô.
- Anh trông lạ quá, anh khỏe chứ? – cô tiếp tục hỏi.
Vẫn không có tiếng trả lời, vẫn là đôi mắt xa lạ kia.
- Anh…anh…đừng dọa em đó. Em…em sợ rồi đó. – cô gượng cười, bước lùi dần về phía sau.
Phong tiến tới gần cô hơn, cô cũng lùi lại, toan chạy đi nhưng bị anh kéo lại và đẩy dựa sát vào phía lan can. Một tay anh cầm tay cô, khóa tay về phía sau, một tay để dựa lên lan can, tiến sát người về cô.
- Anh Phong…anh…làm sao thế? Đau quá, thả tay em ra. – cô cố giữ bình tĩnh và lạnh lùng ra lệnh. Nhịp tim bắt đầu đập loạn xa, tay chân cũng trở nên run rẩy đến tội nghiệp.Từ anh tỏa ra một luồng khí gì đó, khiến cô cũng phải e ngại.
- Anh thích em. Em có biết không? Anh thích em nhiều lắm, nhiều tới mức phát điên lên đi được. – Phong cất tiếng nói lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng này. Khuôn mặt đanh lại, giọng nói chắc chắn, vững vàng.
Cô trợn mắt nhìn anh. Dường như cô đang cô gắng tự thuyết phục mình tỉnh táo lại.
- Anh…
Lời nói bị nuốt chửng giữa chừng khi môi anh đã đặt lên môi cô. Hôn lấy hôn để, cánh tay đang giữ cô càng ngày càng siết lại khiến cô nhăn mặt vì đau.
Chưa kịp bình tĩnh lại, anh đã làm cô phải ngạc nhiên tiếp.
Nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng làm cô khó thở.
Dùng cánh tay còn lại, cô đẩy anh anh nhưng thật khó khi anh đang ở rất gần và khóa một tay như thế này.
Phập…
Cô nhắm mắt, cắn mạnh vào môi anh. Vị tanh tanh chợt lan tỏa trong miệng làm cô thấy kinh tởm.
Ném ánh mắt ngỡ ngàng về phía anh, dường như cô vẫn không tin đó là sự thật.
Phong nhăn mặt vì đau, từ từ nới lỏng tay, đưa một tay lên khẽ chạm vào vết cắn vừa rồi,mặt thoáng sa sầm. Anh trừng mắt nhìn cô.
Khẽ run người trước ánh nhìn giận dữ kia.
- Anh Phong…anh bị điên rồi, thả em ra. – cô nói với giọng đầy sợ hãi.
- Chẳng lẽ, em không tin anh sao? – Phong gằn giọng, nhìn cô chằm chằm.
- Em không tin, thả em ra. – cô hét lên.
Mặt anh tối sầm lại, từ từ buông tay ra, bước lùi về phía sau. Nhìn cô trân trối. Trái tim chợt nhói đau.
Vừa được thả ra, cô bước lùi ra xa anh, nhìn anh cảnh giác.
- Được anh sẽ làm em tin.
Phong trừng mắt nhìn cô. Cơn giận thật sự bùng nổ, sự kiềm chế đã bị đạp đổ bằng ánh mắt vô tình kia.
Anh bước tới gần và bế ngược cô lên.
Bị bất ngờ nhấc lên khiến cô mất thăng bằng, không thể tìm được điểm tựa để bám víu. Cô hét lên, khi bị vác ngược trên vai anh. Càng giãy giụa càng vô ích.
- Thả em xuống. – cô hét lên, van nài.
Đôi mắt càng dại đi vì sợ khi nhận ra ý định của anh.
Phong bước nhanh về phía chiếc giường gần đó, ném cô một cách тһô Ьạᴏ xuống một cách đầy giận dữ.
Giật mạnh chiếc cà vạt ra, cởi nhanh hết mấy chiếc nút áo, nhìn cô chằm chằm. Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt, run rẩy đang cố gắng chạy trốn kia một cách giễu cợt.
тһô Ьạᴏ kéo ngược chân của cô về phía mình, cuối người xuống. Một tay tóm nhanh một cánh tay đang vùng vẫy điên cuồng kia, tay kia đè mạnh vai cô xuống. Rồi dùng chiếc cà vạt lúc nãy trói hai tay cô lại. Mặc cho cô đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi nó.
Trói chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi tột độ kia một cách hài lòng. Khẽ nhếch mép cười, anh chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo trong tiếng khóc nấc lên của người con gái kia. Cô càng giãy giụa, anh càng siết chặt.
Từ từ cuối xuống, hôn nhẹ lên đôi môi run rẩy. Vị mằn mặn của nước mắt như đang chà xát trái tim anh làm cho nó rách toạc ra, mãi mãi không thể lành lại được. Một lần nữa, cơn giận dữ, ghen tuông bùng cháy trong anh, mang theo cái Dụς ∀ọηg không thể kiểm soát được.
Nụ hôn dần trở nên тһô Ьạᴏ và giận dữ, một tay anh giữ hai cánh tay đang bị trói chặt của cô, một tay anh kéo dần chiếc áo của cô. Đôi môi của anh miết dần từ đôi môi xuống cổ, mang theo cái hơi nóng cháy bỏng phả vào da thịt như muốn thiêu đốt cả con người.
Cô la hét, giãy giụa điên cuồng. Nhục nhã, thất vọng và ghê tởm.
Tại sao? Tại sao Phong lại trở nên như thế? Con người đang ở trước mặt cô lúc này là ai? Mang dáng vẻ của một người con trai lịch thiệp nhưng ẩn bên trong là một con thú hoang dại. Sự chống cự dường như vô ích trước cái mạnh mẽ và тһô Ьạᴏ của người con trai kia.
Cứu…làm ơn hãy đưa cô ra khỏi đây. Thoát khỏi sự đau khổ, dằn vặt này. Thoát khỏi người con trai mà cô hằng “kính trọng” này. Làm ơn. Cánh tay cô buông xuôi trước cái ghì chặt như muốn bẻ gãy nó. Cô khóc, nước mắt không thể ngừng, chà xát vào niềm tin bị xé toạc từ bao giờ.
………………………………
Vũ bước vội dọc hành lang. Đôi mắt đảo khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng của Phong.
Không thấy.
Phong đã đi đâu chứ.
Hay nào, cậu ấy tới phòng của Xuân.
Vũ tự hỏi. Bước chân trở nên dồn dập một cách kì lạ.
Anh gõ cửa.
Không có ai trả lời. Cửa không khóa. Có tiếng la hét. Lòng anh trùng xuống.
Phong cậu đang làm gì thế? Cậu ấy điên rồi sao?
Vũ lao nhanh vào, chạy thẳng về phía phá ra tiếng hét đó. Khuôn mặt sa sầm, ngỡ ngàng trước cảnh tượng mình đang thấy.
Là Phong sao? là người anh họ lịch lãm và ôn hòa hằng ngày của anh đây sao? Không. Là một người khác. Không thể là Phong được.
Tiếng hét của người con gái làm anh giật mình. Vội chạy lại, lôi người con trai kia tránh xa khỏi người cô. Đẩy sát anh vào tường, nhìn thẳng vào đôi mắt hoang dại, xấu xa kia, Vũ giật mình.
- Tránh ra. – Phong gồng người, đẩy Vũ ra. rồi lại lao nhanh về hướng chiếc giường.
Vũ tức giận, kéo ngược anh lại.
- Phong, tỉnh lại đi. Cậu đang làm gì thế? – Vũ túm áo anh và hét lên.
Phong không nghe thấy gì nữa, trong anh chỉ còn cái Dụς ∀ọηg đang rạo rực trong người anh.
Vũ đấm mạnh vào bụng Phong khiến anh gập người lại vì đau.
Không thể để Phong tiếp tục làm như thế. Anh biết tình cảm của Phong dành cho em ấy. Và biết rằng chính lúc này, Phong đang tự tay hủy hoại cơ hội của mình, và của chính em ấy. Làm sao, anh có thể vở như không biết chứ.
Vũ lại đấm Phong một cái thật тһô Ьạᴏ, khiến anh ngã nhào ra sau rồi bất tỉnh.
Mùi rượu. Có lẽ rượu đã làm cho Phong trở nên điên cuồng như thế này.
Đứng thẳng người, quay qua nhìn người con gái đang co gập người run rẩy, sợ hãi trên giường. Anh cảm thấy tội nghiệp cho cả cô và người con trai vừa bị anh đánh gục.
Bước lại gần, từ từ giúp cô tháo chiếc cà vạt dùng để trói cô lúc nãy. Đôi tay tím ngặt lại vì máu không thể lưu thông, trông đến tội nghiệp.
Chiếc cà vạt vừa được nới lỏng, cô đẩy anh ra, và lao nhanh ra khỏi căn phòng, như một con cừu nhỏ bé run rẩy đang chạy trốn trong đêm tối.
Từ xa, ở một góc khuất, một nụ cười độc địa hài lòng, dõi theo cái vóc dáng nhỏ bé kia ẩn hiện trong cái bóng tối quanh đây, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái kia. Từng tia độc ác vẫn bám theo dai dẳng, như những mũi tên đâm thẳng vào người con gái đó.
Chạy như điên trong nỗi sợ hãi, đầu óc trống rỗng. Cô cứ chạy, cứ chạy mãi.
Một dáng người đang chậm rãi bước tới…nét lạnh lùng cô hữu càng làm cho cái bóng tối phảng phất một sự nguy hiểm nào đó.
Đôi mắt bị thu hút bởi dáng người nhỏ bé đang lao như điên về phía mình, không có một chút dấu hiệu của sự dừng lại và…
Cả hai té. Người con gái kia ngã nhào vào lòng anh nhưng rồi lại nhanh chóng đẩy anh ra và lùi lại ra sau.
Trong một góc nhỏ, cả người cô co lại, run rẩy, đôi tay giữ chặt chiếc áo xộc xệch. Khuôn mặt long lanh đẫm lệ trong bóng tối. Dáng vẻ trông thật tội nghiệp.
Nhìn chăm chú một lát, anh tiến gần cúi xuống, nhìn cô tò mò. Đưa tay nhẹ ᴆụng vào người cô. Và bất ngờ nhận lại một cái đẩy тһô Ьạᴏ và ánh mắt ghê tởm, sợ hãi.
Anh chán nản, đứng dậy bỏ đi. Cánh tay yếu ớt kia, nhẹ giữ chặt một vạt áo của anh. Hơi nhăn mặt, tỏ ra khó chịu nhưng vẫn không nói gì.
Cô bắt đầu khóc. Tiếng khóc nức nở, tức tưởi. Bao nhiêu đau khổ, dằn vặt chợt vỡ ào. Cả một hành lang tối tăm kia chỉ vang vọng tiếng khóc đó.
Một người con trai đứng lạnh lùng, hai tay khẽ đút túi, nhìn về một hướng vô định nào đó. Vạt áo nhăn nhúm vì bị kéo và giữ chặt bởi người con gái kia.
……………………………….
Va phải người con trai xa lạ kia, cô vội lùi lại. Cảm giác ghê rợn vẫn còn tràn ngập trong khắp người cô.
Người con trai xa lạ tiến lại gần, cô co người lại sợ hãi. Đôi chân run rẩy mỏi mệt, không còn sức trốn chạy.
Cánh tay kia chạm nhẹ vào người cô như một dòng điện chạy dọc cơ thể. Cô hất cánh tay đo ra như một bản năng. Và anh nhìn cô.
Một khoảnh khắc nào đó, cô khựng người lại. Sự thân thuộc nào đó luẩn quẩn ở nơi người con trai đó. Khi anh đi, cô với lại như một phản xạ.
Tiếng khóc bật ra. Sự sợ hãi vỡ òa. Tại sao cô có thể khóc trước một người xa lạ? Sự an toàn đó là sao chứ?
Cô khóc mãi, khóc đến mệt lữ người, khóc đến không thể khóc được nữa…dần dần…cô thi*p đi lúc nào không hay.