Bản nhạc du dương ban đầu đã được thay thế bằng bản nhạc sôi động hơn. Bên trong hội trường mọi người cũng đang vui vẻ tận hưởng cái không khí nhộn nhịp đó.
Xuân đứng ngoài ban công, nhìn vào trong. Mọi thứ thật ồn ào, hòa nhoáng và sang trọng. Nó đẹp thật, rất bắt mắt khiến ai cũng phải thèm thuồng được một lần đặt chân vào bữa tiếc sa hoa đó. Nhưng tại sao, nó không thực sự thu hút cô. Những cái bóng bẩy đó, nó làm cho cô thấy khó chịu. Một khoảng cách vô hình nào đó giữa cô và nó. Ngột ngạt, gò bó, và giả tạo, có lẽ là những gì mà cô cảm nhận từ nó.
- Không tham gia sao? – một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng Xuân.
Cô giật mình quay người lại, chợt nhận ra một người con trai đang đứng rất gần mình. Khuôn mặt thanh tú, cùng kiểu tóc ngắn cá tính, bộ đồ vest kiểu cách thực sự làm cho anh có một sức hút to lớn.
- À, không…tôi…
- Em đứng đây một mình sao? – anh hỏi tiếp.
- À, vâng, xin hỏi…anh là… - cô hỏi.
- Không nhớ sao? Chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi. – người con trai kia mỉm cười.
- Gặp nhau? Thật sao? – cô ngạc nhiên. Quả thật, ở người con trai này có chút gì đó quen quen.
- Ừm, em thật biết làm người khác đau lòng, anh cũng đâu tới mức xấu xí tới nổi mà không đáng để nhớ. – anh cười khổ.
- Em…xin lỗi…em…a, là người đã hát trong phòng nhạc ở lễ hội. – cô chợt nhận ra.
- Ừm, em cũng được đó.
- Hì…em xin lỗi, em không giỏi trong việc nhớ mặt người khác lắm.
- Ừ, em ngốc mà.
Cô thoáng ngẩn người. Sao cả một người mới gặp mà cũng nói cô như thế nhỉ?
- Sao anh lại ở đây?
- Có người quen thôi. Em cũng thế sao?
- À, em đi cùng mấy người bạn. – tốt nhất là nên giấu việc cô đi cùng ai.
- Ai thế? Anh có được biết không? – anh hỏi mặc dù đã biết câu trả lời.
- Em… - cô lưỡng lự.
- Được rồi, không sao? Em muốn uống một chút gì đó chứ? – anh hỏi.
- dạ, được rồi… - cô định từ chối nhưng anh đưa về phía cô một li nước trái cây nên cũng đành phải nhận lấy.
Cô im lặng thưởng thức li nước của mình trong khi đó người con trai kia thì mãi mê theo đuổi một suy nghĩ nào đó, hướng ánh mắt của mình về một phía xa xăm nào đó.
- Em có nghĩ mình sẽ làm được không? – người con trai kia hỏi.
- Dạ? Làm gì cơ? – cô ngơ ngác.
- Thôi, không có gì, chỉ là hỏi vu vơ thôi mà. Anh mời em nhảy một bài được không?
- Dạ? Em…em không biết nhảy đâu. Em… - cô từ chối nhưng chưa kịp nói hết câu, anh đã kéo tay cô về phía mình, khẽ vòng nhẹ qua eo cô.
- Đừng lo anh dạy em. – người con trai kia mỉm cười.
Cô thấy bối rối, không hiểu sao lúc đó không thể từ chối thêm được nữa.
Cũng là nhảy nhưng có vẻ như là người con gái kia gặp nhiều khó khăn hơn. Bước chân có phần gượng gạo, trong khi người con trai kia lại hết sức thành thục.
Nó làm cô nhớ tới lần trước, một lần Triệt cũng đã từng mời cô nhảy, và cũng gượng gạo như thế này. Thật không hiểu sao có nhiều người muốn nhảy với một người hoàn toàn mù tịt về việc này như cô chứ, mà quan trọng hơn là cô vẫn đồng ý. Cái này có được gọi là dại trai không nhỉ?
Vừa nhảy, Xuân vừa mãi mê suy nghĩ về điều đó. Tiếng nhạc vừa dứt, cô cũng nhanh chóng buông vội người con trai kia. Thật ngốc khi đồng ý nhảy cùng một người con trai xa lạ kia trong khi chỉ mới gặp người đó đúng hai lần.
- Em nhảy tệ quá nhỉ? – người con trai kia nhận xét.
Lời nói thẳng thắn tới bất ngờ khiến cô đơ người. Cô biết mình nhảy kém nhưng có cần phải thẳng tới mức đó không chứ. Thật xấu hổ quá mà.
- Em…không giỏi nhảy lắm.
- Ừ, nhìn là biết mà. Không sao, có lẽ nó sẽ là điều thu hút đó. – anh nói.
- Dạ? Anh nói thật khó hiểu? À, anh tên gì thế nhỉ? – cô chợt nhận ra là mình không biết tên người con trai kia.
- Em sẽ biết trong một ngày không xa thôi. – anh cười bí ẩn rồi, khẽ chào rồi bỏ đi trước khi cô kịp nói thêm điều gì nữa.
Cô trơ mắt nhìn người con trai kia đi mất. Trời, đến bất ngờ và đi bất chợt. Sao khó hiểu vậy chứ? Giấu hoàn toàn mọi thông tin, tỏ ra vẻ bí ẩn lắm. Điều này khiến cô nửa lo nửa ngờ.
Dòng suy nghĩ đó ngay lập tức bị cắt bởi một nhóm người xa lạ. Đa phần đều là những cô gái, tuổi chắc cũng tầm từ hai lắm trở lên. Họ liên tục hỏi những câu hỏi kì lạ khiến cô khó hiểu. Không biết là do tiếng anh của cô kém hay là do cô thực sự không hiểu. Tại sao những câu hỏi có vẻ như xoay quanh một ai đó tên là Darren. Là ai vậy chứ?
Cô trả lời một câu ngắn gọn rồi cố gắng thoát khỏi vòng vây đó. Ồn ào quá mức mà. Mà Darren là ai thế nhỉ? Hay là người con trai lúc nãy. Anh ấy cũng đẹp trai, cũng cao ráo, cũng lịch lãm và có sức hút. Chắc là thế rồi, vì vậy mới có nhiều người bu quanh cô hỏi về người đó chứ.
Nghĩ tới đó, Xuân chợt thấy buồn cười. Khẽ lắc đầu, cô nhanh chóng bước ra khỏi khu hội trường, bước nhanh dọc hành lanh dọc hướng ra khu vườn rộng lớn của villa.
Không khí yên bình, trong trẻo, mát lạnh khác xa sự ồn ào, nhộn nhịp của bữa tiệc. Mọi thứ đều tự nhiên, mộc mạc đối lập sự giả tạo, ghò bó trong kia. Cũng cùng một nơi nhưng lại tồn tại hai sự trái ngược nhau hoàn toàn.
Nhẹ vươn vai khoan khoái, cảm giác thật tuyệt, Xuân chỉ hợp nhưng nơi như thế này thôi. Cúi xuống, tháo đôi giày cao gót, đặt chân chạm nhẹ lên đám cỏ non xanh mơn mởn kia. Thoải mái thật. Cô mỉm cười thích thú.
Đôi mắt chợt khựng lại khi bắt gặp dáng vẻ cô độc quen thuộc của người con trai kia. Trái tim thoáng run lên, bước trật một nhịp, hơi thở trở nên dồn dập. Tại sao thế? Từ khi nào cơ thể cô đã có phản đó trước anh. Vì sao? Vì vẻ đẹp băng giá kia hay vì một điều gì đó mà cô chưa thể hiểu.
Dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của ai đó, phá tan đi không khí tĩnh lặng nơi đây, người con trai kia khẽ đưa mắt nhìn về phía đó.
Một giây ngắn ngủi, đôi mắt đen tĩnh lặng kia rung động. Một tia sáng nhỏ bé le lói từ sâu thẳm trong trái tim băng giá của anh. Môi anh ẩn hiện một nụ cười nhẹ. Tại sao? Chưa bao giờ anh nhận ra được sự thay đổi trong mình như lúc này. Từ bao giờ chứ?
Lặng ngắm nhìn người con gái kia thật lâu. Váy trắng dịu dàng, mái tóc nhẹ dài, buông nhẹ ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh. Đôi chân trần chạm lên thảm cỏ. Nó làm cô trông thật mộc mạc, giản gị nhưng cũng rất thu hút. Đêm nay cô thật đẹp.
- Em…làm phiền anh sao? – Xuân cất tiếng nói.
Băng chợt tỉnh khỏi suy nghĩ viển vông kia. Anh lắc đầu.
- Thì ra anh ở đây. Em tưởng anh phải ở trong kia chứ? Anh không thích à? – cô hỏi, bước tới gần anh.
- Không, tôi muốn ở ngoài này.
- Ồ, ở đây thật đẹp phải không?
- Ừ.
- Nhưng trông anh có vẻ có gì đó phải suy nghĩ? Tại sao thế nhỉ? Là do em hay là sự thật vì lúc nào trông anh cũng có vẻ như đang có một điều gì đó rất… - không hiểu sao, hôm nay cô lại có thể tự nhiên tới mức này nhỉ?
- Rất như thế nào? – anh nhìn cô.
- Em…cũng không rõ nữa. Khó tả lắm. – cô nói.
- Ừ.
Cả hai bước lặng lẽ bên nhau trong im lặng. Không khí se lạnh, mang theo hương vị ngọt ngào của cây cỏ, cùng những bông hoa trắng đang nở rực rỡ trong buổi đêm. Nó khẽ tô điểm cho bức tranh giữa hai người thêm rực rỡ.
Dừng chân ở trước chiếc xích đu gần đó, Xuân hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng thả đôi cao gót ra rồi ngồi xuống. Đưa đôi mắt trong veo về phía Băng, không nói gì và chờ đợi.
Băng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt cũng đang nhìn lại anh chăm chú. Bất giác mỉm cười một cách vô thức, anh không nói gì cũng từ từ tiến tới và ngồi cạnh người con gái đó.
Một hành động khiến anh và chính cả cô ấy phải ngạc nhiên.
Cảm giác yên bình len lỏi giữa họ, bao bọc lấy hai dáng người nhỏ bé giữa nơi rộng lớn, hòa quyện vào bầu không khí họ đang thở, chạm khắc giây phút nhẹ nhàng ấy vào trong một góc tâm hồn luôn bận rộn của họ.
Dường như chỉ cần như thế là quá đủ. Hai trái tim giờ như cùng chung một nhịp đập, mặc cho suy nghĩ của cả hai hoàn toàn khác nhau.
- Tại sao anh lại không vào đó? Em nghĩ có nhiều người muốn gặp anh lắm. – cô mở lời.
- Ừ. – anh chỉ khẽ gật đầu.
Cô im lặng, không biết nói thêm gì hay la đang muốn gìn giữ khoảnh khắc bình dị này thật lâu.
- Bữa tiệc vui chứ? – lần này tới lượt anh mở lời.
- Vâng, nó rất tuyệt nhưng có vẻ như…không hợp với em lắm. – cô mỉm cười, ngước lên bầu trời, khẽ rướn tay lên với như đang muốn chạm vào bầu trời cao Ⱡồ₦g lộng kia.
- Ừ, có lẽ cũng không hợp với tôi. – anh nói.
- Không hợp? Ừm, em…cũng nghĩ vậy. – cô lưỡng lự rồi nói.
- vậy sao? – anh hơi ngạc nhiên, quay qua quan sát khuôn mặt vô tư kia.
- Thật đấy. Đúng hơn là em nghĩ anh không nên ở đó. Nơi đó luôn mang cái hào nhoáng giả tạo nào đó. Khó chịu lắm. – cô rút tay về, cũng quay qua nhìn thẳng đôi mắt đen của anh, mỉm cười.
Không biết từ bao giờ, khoảng cách giữa cô và anh đã gần thế này? Từ bao giờ cô dám nhìn thẳng vào mắt anh? Từ bao giờ cô dám thẳng thắn nói với anh những điều cô nghĩ? Và từ bao giờ hình ảnh của anh trong cô lại luôn mang một nét đặc biệt thế?
- Có lẽ, cô nói đúng. – anh đáp. Giọng nói khẽ run lên.
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm họ.
- Băng, thì ra cậu ở đây? – một giọng nói bất chợt xuất hiện ở đằng sau lưng của cả hai, phá tan không khí yên bình quanh họ.
Băng và Xuân cùng đưa mắt theo quan tính nhìn về phía phát ra giọng nói.