Tình yêu quí tộc – Chương 25

Tác giả:

- Sao cậu không ăn mà cứ nhìn nó hoài vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à? Có cần đổi thức ăn không? – Triệt thấy lạ khi Xuân cứ nhìn chằm chằm vào bữa cơm vậy.
- Hả? Không có, không có gì cả. Chỉ là thấy hơi tiếc? – Xuân thú thật.
- Tiếc? Tiếc cái gì chứ? – cậu hỏi.
- LẦn đầu nhìn thấy thức ăn được bày theo kiểu Nhật, nhìn thấy hay hay nên không nỡ ăn.
- Haha….tớ bó tay cậu luôn đó, thôi ăn đi không là tớ ăn hết đó. – Triệt thấy buồn cười vì cái lí do ngớ ngẩn hết mức của cô.
- Biết rồi mà….
- Hai đứa ăn cơm ngon chứ? – mẹ Triệt khẽ kéo chiếc cửa ra và bước vào phòng ăn.
- Dạ, vâng. – Triệt nói to như một đứa trẻ vâng lời rồi cười toe toét với mẹ
- Dạ, ngon ạ. – Xuân chỉ nhỏ nhẹ đáp lại.
- Ừm, tốt, ta cứ sợ không hợp khẩu vị của các con. – bà ân cần nói.
- Dạ không, ngon lắm ạ. – Xuân biện minh ngay.
Nãy giờ cứ nhìn Xuân nói chuyện với mẹ mình mà không hiểu sao trong lòng Triệt lại có một cảm xúc rất lạ: vui vui xen lẫn hồi hộp. Cậu cũng thầm cảm ơn cô, có lẽ nhờ cô mà cậu mới có thể có đủ dũng cảm nói chuyện với bố mình, nhờ cô mà cậu mới có cơ hội lại được nhìn người mẹ mà mình hằng kính yêu như lúc này. Cậu phải cảm ơn cô nhiều lắm.
- Hai con có muốn đi đâu đó chơi không? – lời nói nhỏ nhẹ của mẹ làm Triệt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ ௱ôЛƓ lung của mình.
- Đi chơi? Đi đâu vậy ạ? – Triệt thắc mắc.
- Chẳng phải dù gì các con cũng mới tới. Các con không muốn thử đi tham quan Nhật một chút sao? – bà đề nghị.
- Ừ đúng rồi, con cũng muốn đi tham quan một chút. Ta đi chứ Xuân. – Triệt tỏ ra hào hứng trước lời đề nghị của mẹ.
- Ơ, nhưng mà, cháu còn phải về để chuẩn bị cho lễ hội của trường. Cháu…  Xuân bối rối.
- Chúng ta được nghỉ hai ngày cơ mà, cậu đừng lo. – Triệt nói ngay.
- Nhưng mà, tớ……
- Không nhưng nhị gì cả, cậu cứ đi chơi với tớ một ngày đi có sao đâu. Nói đi là đi, nghe chưa. – Triệt đe dọa. Cậu giả làm bộ mặt giận dữ để dọa cô khiến cô thoáng e sợ không biết nói sao.
- Đừng làm bạn sợ chứ. – mẹ Triệt trách cậu. – Cháu đừng lo lắng quá, chỉ là giải trí thôi mà.
- Nhưng mà cháu… - cô đinh nói gì đó nhưng khi nhìn vào đôi mắt của mẹ Triệt, cô cảm thấy lúng túng và không thể từ chối được nên chỉ đành gật đầu ngoan ngoãn.
- Hehe…ngoan lắm. – Triệt cười toe toét rồi đưa tay vòng quá bàn véo nhẹ má cô một cái khiến cô khẽ kêu lên một cái vì đau và bất ngờ. Cô đẩy vội tay cậu ra, vừa xấu hỗ vừa ngại khi cậu cư xử “hơi” thân thiết như vậy nhất là khi ở trước mặt mẹ cậu như vậy.
- Ừ, tốt lắm. – mẹ Triệt thoáng mỉm cười, khẽ gật đầu nhìn đứa con trai của mình.
…………………………..
- Mệt không? – Triệt hỏi và đưa cho Xuân một lon nước ngọt ngay khi họ đang ở trước cổng của chùa Todai ở Nara.
- À, không, không mệt đầu. – Xuân trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi ngồi chùa to lớn đó. Quả thật nó rất đẹp.
- Đẹp chứ?
- Ừ, đẹp lắm. – mắt vẫn không rời khỏi ngôi chùa đó.
- Nào đi vào thôi. – Triệt mỉm cười rồi lôi tuột cô vào bên trong.
Ngôi chùa này làm bằng gỗ, rất rộng lớn với nhiều nét trạm trỗ sắc sảo và tinh tế. Bức tượng Phật to lớn được đặt giữa, xung quanh được trng trí với vài cây hoa sen.
Cái không khí se lạnh của những ngày cuối năm khiến con người ta chợt cảm thấy có chút gì đó cô đơn. Đi thơ thẩn dọc con đường của ngôi chùa, Xuân chợt cảm thấy bâng khuâng, nhớ nhung.
Cô nhớ bố mẹ cô, nhớ những người bạn ở ngôi trường cũ đặc biệt là Minh Hoàng, cả Phong, Vũ và Băng. Thoáng đỏ mặt khi hình ảnh của Băng chợt hiện ra trong tâm trí cô. Nhịp tim dường như bị trật mất đi một nhịp. Khẽ mỉm cười vì thái độ ngớ ngẩn của mình, cô vội xua đi hình ảnh của Băng và nhập vào dòng người đang tấp nập kia.
- Xuân, cậu có muốn cầu nguyện gì không? Ở đây nghe nói nếu bạn cầu gì thì điều đó sẽ thành hiện thực đó. – Triệt nói, kéo tay Xuân về phía bức tượng Phật to kì vĩ kia.
Ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn bức tượng Phật kia, lòng Xuân có chút gì đó hơi lưỡng lự. Nét mặt của bức tượng Phật thật hiền từ.
Bước tới gần hơn. Chắp tay lại, Xuân nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện.
Triệt bắt đầu dẫn Xuân đi dọc khắp con đường của chùa như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ còn cô thì chỉ mỉm cười thích thú bước theo.
Đứng lặng ngắm nhìn lại mấy cái cây to ở hai bên đường. Xuân chợt có cảm giác có cái gì đó ᴆụng vài chân mình.
Hơi giật mình và quay lại, cô chợt tròn mắt nhìn mấy chú nai đang vây quanh mình.
Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mấy chú nai đó, cô cảm thấy thật thú vị. Cảm giác nhồn nhột man mát khi mũi của chúng chạm vào tay mình làm cô thấy buồn cười.
Một chàng trai đứng từ xa, lặng ngắm nhìn cô, lòng hơi xao xuyến. Anh nhìn cô từ rất lâu, đưa vội chiếc máy ảnh của mình lên chụp vội khuôn mặt đang cười tươi của cô mà cũng cảm thấy vui.
………………………………….
- Vui không? – Triệt vừa đi vừa hỏi.
- Có, cảm ơn cậu nhiều. – Xuân trả lời.
- Giờ đi tiếp nữa nào.
Nói xong cậu dắt cô chạy như bay vào một khu nào đó.
Xuân vừa đi vừa há hốc mồm nhìn xung quanh. Lần đầu tiên cô được tiếp xúc với văn hóa Nhật gần như thế này. Khu này, mọi người mặc yukata khá nhiểu, màu sắc sặc sỡ trông rất đẹp.
- A, kia là Geisha đúng không? – Xuân cực kì phấn khích, giật tay Triệt chỉ về phía hai cô gái đang mặc kimono cực kì lộng lẫy kia. Khuôn mặt được đánh phấn trắng, đi bằng guốc và mặc bộ kimono truyền thống.
Nhìn theo hướng cô chỉ, cậu khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
- Đúng rồi, thích không? Muốn chụp hình không? – cậu hỏi rồi dẫn cô chạy về phía họ.
Cậu nói gì đó với hai cô gái, hai cô gái đó quay ra nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Triệt chụp cho cô mấy kiểu, ban đầu hơi ngại nhưng dần cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô cười thật tươi, quả thật đây là một trải nghiệm cực kì thú vị đối với một đứa mê truyện tranh và anime Nhật như cô.
Chụp hình xong, cô và Triệt cũng đi lòng vòng quanh khu chợ đó, mua một vài món đồ lưu niệm khá dễ thương.
………when you’re felling lonely……
Bài hát vang lên, là điện thoại của Triệt.
- Alo, mẹ ạ? – cậu lễ phép trả lời.
- Hai đứa đi chơi vui không? – mẹ cậu hỏi.
- Dạ có. Con cảm ơn mẹ nhiều.
- Ừ, giờ con ghé qua nhà hàng Kobe được không? Ta muốn đãi các con một bữa.
- Vâng, bọn con tới ngay.
Cúp máy xong, cậu quay qua nói với Xuân mấy cuâ rồi hai người cùng đi tới nhà hàng đó.
Bước vào nhà hàng đó, đã có sẵn một vài người phục vụ đứng đó đợi. Họ mỉm cười và cúi chào Triệt và Xuân rồi nói gì đó với Triệt rồi dẫn họ lên trên một căn phòng.
Cánh cửa mở ra, mẹ Triệt đã ở đó từ lâu.
- Hai đứa đi chơi vui chứ? Có mệt lắm không? – bà nhẹ nhàng nói.
- Dạ, vui lắm ạ. – Triệt vui vẻ nói, miệng cười toe toét.
- Dạ, vui nhưng mà hơi mệt một chút. – Xuân thú thật.
- Ừm, tốt lắm, chắc hai đứa cũng đói rồi nhỉ? Ngồi xuống đây nào.
Bà chỉ tay để hai người ngồi ở hai bên họ.
Cánh cửa mở ra, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn vào. Người nữ phục vụ trông thật nữ tính trong bộ yukata truyền thống màu vàng nhạt với họa tiết là những bông hoa màu xanh nhỏ.
Thích thú ngắm nhìn nó, Xuân không để ý là Triệt cũng đang nhìn mình.
- Mẹ ơi, có bộ yukata nào không? Con muốn nhìn Xuân mặc thử. – cậu nói vu vơ.
- Sax, không… không có. Không cần phải thế đâu ạ. – Cô lung túng từ chối mặc dù cô cũng muốn thử.
- Ta biết mà, ta đã chuẩn bị rồi. – mẹ Triệt nói. Khẽ vỗ tay, hai cô nữ phục vụ bước vào, kính cẩn cúi chào bà rồi đưa tay mời Xuân theo
Bối rối nhìn những người phục vụ đó, Xuân không biết làm gì.
Khẽ mỉm cười nhìn dáng vẻ ấp úng của đứa con gái đang ở trước mặt mình, mẹ Triệt nhẹ nhàng an ủi.
- Đừng lo, ta sẽ đi với cháu.
Hơi ngạc nhiên trước lời nói đó nhưng khi nhìn nụ cười hiền từ của bà không hiểu sao bất giác cô gật đầu.
………………………………………………….
Xuân ngỡ ngãng trước gương, dường như cô không còn nhận ra chính bản thân mình nữa. Khoác trên người bộ yukata mày xanh nhạt họa tiến là những chiếc lá phong nhỏ, quấn ngang eo là chiếc thắt lưng màu xanh lá cây đậm. Mái tóc được 乃úi gọn gàng. Trông cô thật đẹp, không quá nổi bật nhưng lại rất thu hút.
Bước vào căn phòng đó một cách e dè. Triệt đang ngồi vân vê chiếc bát, chợt quay lại nhìn người con gái vừa bước vào.
Cậu tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô. Nhịp tim cậu bắt đầu loạn nhịp, hơi thở có phần gấp gáp. Hình ảnh của cô bắt đầu ngập tràn trong cậu.
Triệt sực tỉnh khi nhìn vào đôi mắt to tròn, trong veo ấy.
Cô mỉm cười nhìn cậu có phần hơi ngại.
- Đẹp chứ? – mẹ Triệt hỏi.
- Vâng, rất đẹp. Tớ không ngờ đó. – cậu cười đáp lại.
- Cảm ơn.  cô có phần hơi ngượng trước lời khen của Triệt.
Bước từ tù để không bị ngã vì quả thật cô chưa quen lắm nhưng kết quả vẫn là té. Nhắm mắt lại vì sợ nhưng cô nhận ra có một vòng tay của người nào đó đang giữ cô lại. Thì ra là Triệt. Vội vàng đứng dậy và quay mặt đi vì ngại.
- Hai đứa có muốn chụp hình lưu niệm không nào?
- Có ạ. – Triệt cười nói.
- Nhưng mà… - Xuân hơi lưỡng lự.
- Thôi nào, mấy khi có dịp chứ.
Cậu kéo cô lại rất gần cậu, khoác tay lên vai và cười. Có lẽ cũng vì thái độ tự nhiên của cậu mà cô cười.
Quay người đẩy cậu ra, đúng lúc đó cậu cuối xuống và hôn cô một cái thật nhanh lên má khiến cô đỏ mặt lên vì ngại nhất là khi đang ở trước mặt mẹ cậu. Cô vội chạy theo đánh cậu để trả đũa.
Bà Kimiko không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu và mỉm cười vì đứa con trai nghịch ngợm của mình.
…………………………………
Sau một hồi, Xuân đã “trả đũa” được Triệt. Cả hai đều đang ngồi cạnh mẹ Triệt. Có lẽ vì vừa chạy xong nên cô cảm thấy mệt và đói. Nhìn đĩa sushi vừa bưng ra mà cô thấy nhũn người.
- A, có rượu sake nè. Mẹ ơi, cho Xuân uống thử đi. – Triệt đưa cho cô một li.
- HẢ? Không, tớ không biết uống rượu. – cô bối rối.
- Đừng ngốc thế, tới Nhật là phải uống thử rượu sake chứ. Không sao đâu, nhẹ lắm.
- Nhưng…
- Cháu uống thử đi, không sao đâu. – mẹ Triệt giải thích.
Nghe vậy, Xuân mới cảm thấy yên tâm, đón chiếc li rượu đó. Cô cảm thấy có gì đó thú vị và hồi hộp. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô thử nó.
Hương vị ấm nồng của rượu làm con người ta cảm thấy thật ấm áp, nhất là trong cái se lạnh của những ngày cuối năm. Thoang thoảng có mùi vị dịu nhẹ của trái cây, cái ngòn ngọt, cay cay của rượu. nó hòa quyện vào nhau khiến con người ta cũng cảm thấy lâng lâng.
- Ngon chứ? Muốn uống nữa không? – Triệt hỏi.
- Hả? Ừm, ngon thật ấy. – Xuân trả lời một cách thích thú.
Mỉm cười rồi rót thêm vào li của cô và nhìn cô tiếp tục uống.
Quay qua nói gì đó với người phục vụ sau đó lại quay lại nhìn Xuân. Một lúc sau, người phục vụ mang vào một bình rượu nữa.
Cậu cứ rót và cô cứ uống, uống cho tới khi say mềm luôn.
……………………………………..
Có lẽ uống nhiều quá nên Xuân bị say. Cô nằm mọp trên bàn ăn mà ngủ. Nói uống nhiều cũng không hẳn, có lẽ là do tửu lượng của cô quá kém thôi.
Nhìn Xuân nằm ngủ trên bàn trông đến buồn cười, có lẽ là do Triệt có ý chuốc cô hơi quá liều nhưng ai ngờ cô yếu như vậy.
- Con đưa cô ấy về nghĩ trước. – cậu nói với mẹ mình.
- Ừm.
Nhẹ nhàng bước lại gần và bế cô lên, khẽ mỉm cười rồi mở cánh cửa của phòng ăn ra.
- Con hơi quá tay đó. Rượu của Kochi hơi mạnh đấy. – mẹ cậu bình thản nói khi đang nhâm nhi tách trà.
- Mẹ phát hiện rồi sao? Con chỉ muốn thử một chút thôi mà.
Nói xong cậu cúi chào và đi về trước.
Cạch………
Đẩy nhẹ cánh cửa vào và nhẹ nhàng đặt Xuân xuống chiếc nệm đã được chuẩn bị sẵn. Với tay bật bóng đèn ngủ gần đó.
Ánh sáng le loi của bóng đèn cũng đủ làm cho căn phòng này sáng lên. Triệt im lặng và ngắm nhìn Xuân.
Khuôn mặt của cô lúc ngủ trông thật đáng yêu. Cậu thấy cô thật đẹp. Không biết đó có phải là do men rượu làm cậu trở nên như vậy không?
Khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt tròn trĩnh đó, một tay cậu giữ tay kia của cô, hơi cúi xuống và hôn nhẹ lên trán của cô, ánh mắt trìu mến đang ngắm nhìn cô thật lâu, hơi siết nhẹ cánh tay cô một cách vô tình, anh im lặng, hơi thở bắt đầu gấp gáp và……..
- Ta nghĩ, con nên để cô ấy ngủ đấy. Con cũng say rồi đấy. – giọng nói dịu dàng nhưng uy nghiêm vọng ra từ phía cửa ra vào.
Chợt khựng lại một chút rồi đứng dậy, cậu bình thản quay lại nhìn mẹ mình.
- Con biết, con cảm ơn. – cậu vâng lời
Mỉm cười chào mẹ rồi cậu bước ra khỏi phòng, trong lòng có chút ngại ngùng cứ như một đứa trẻ bị mẹ mình phát hiện ra lỗi của mình vậy nhưng quả thật lúc nãy, trong cậu cũng có chút suy nghĩ không được “trong sáng” lắm.
Vẫn đứng im lặng nhìn đứa con gái nhỏ kia nắm ngủ một cách ngon lành, bà bất giác mỉm cười. Mọi chuyện có vẻ bắt đầu thú vị rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay