Thời gian không biết trôi qua bao lâu, cô thi*p đi một lúc. Tiếng ồn ở đâu đó khiến cô tỉnh giấc. Khó khăn ngồi dậy, ánh mắt dần dần thích ứng với ánh sáng nơi đây.
Giọng nói lè nhè của mấy gã say rượu ở đâu đó, rồi có cả tiếng của người con gái lúc nãy đi cùng tên đại ca. Mấy người đó đang cãi nhau gì đó, cô không thể nghe rõ. Đột ngột tiếng hét thất thanh của cô gái đó rồi tiếng gầm của đám đàn ông đó. Sau đó là một tràng tiếng ՐêՈ Րỉ của người con gái kia khiến cô vừa tội nghiệp, vừa ghê tởm đám con trai kia. Nhưng ẩn sâu trong thâm tâm là nỗi sợ vô hình đang dần dần xâm chiếm toàn bộ lí trí của cô. Khóe mắt vô thức mà ướt đẫm.
Cô kinh tởm nơi này. Cô muốn chạy trốn, cô muốn đi khỏi đây. Đôi mắt nhắm nghiền lại chờ đợi cho từng giây phút này trôi qua. Cái cảm giác này cứ thế gặm nhấm lấy lí trí của cô, khiến cô như muốn phát điên lên.
Thời gian lại lặng lẽ trôi thật chậm, thật chậm. Cuối cùng thứ âm thanh kia cũng đã dừng lại. cô run rẩy, co người lại một góc, vẫn không dám mở mắt ra. Nước mắt vẫn chậm rãi rơi khóe mắt một cách không thể nào kìm nén được.
Tiếng bước chận yếu ớt của ai đó đang đi về phía cô. Thật chậm, thật nặng nề. Từng bước, từng bước tới gần cô cho tới khi hoàn toàn đứng trước mặt cô. Lấy hết can đảm còn xót lại, cô ngước nhìn người đang ở trước mặt mình. Là cô gái lúc nãy.
Toàn thân cô ấy tả tơi. Trên người đầy rẫy những vết thâm tím, mặt mũi bầm dập đến đáng thương. Chiếc áo sơ mi rộng nam khoác ngoài cũng bị xé rách tả tơi, làm cho cô càng thêm tàn tạ, tội nghiệp. Nhưng điều khiến Xuân thấy bối rối khi nhìn người con gái này là ánh mắt. nó toát lên vẻ căm giận, khinh ghét và cực kì ghen ghét. Rốt cuộc cô đã làm gì sai khiến người con gái này phải ghét cô như thế?
-Sao, không nhớ tao là ai sao? – giọng cô ta âm trầm, đầy nguy hiểm.
-Ư…ư… - Xuân cố gắng nói điều gì đó nhưng miếng băng keo đã bịt chặt lại.
-Hừ… - cô gái kia hung hăng giật mạnh một cái khiến cô có chút đau đớn.
-Cô là ai? Tôi quên cô sao? – Xuân nhăn nhó hỏi.
-Hừ… đương nhiên.
-Thật sao?
-Sao mày nhanh quên thế, không lẽ ςướק bạn trai của người khác xong mày quên luôn người đó là ai? – cô ta nghiến răng, nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ một.
-Bạn trai? Cô hiểu lầm rồi, tôi không ςướק ai cả. tôi… - Xuân cố gắng giải thích nhưng chưa kịp nói hết câu trên mặt đã in hằn 5 ngón tay của cô gái kia.
Đầu óc choáng váng, mặt mày say sẩm vì cái tát trời đánh kia giáng thẳng vào mặt. Không biết đây là lần thứ mấy cô bị gọi là kẻ lẳng lơ chuyên đi ςướק bạn trai của người khác. Cô thật sự như thế sao? Tại sao hết lần này tới lần khác bị nhục mạ, đánh đập như thế này.
-Ai là bạn trai của cô chứ? – Xuân nhăn mặt hỏi lại.
-Sao? Mày thực sự không nhớ? Kẻ mà đã bị bạn trai nhục mạ trước mặt mày, kẻ đã hôn mày trước bạn gái hắn đây? Sao vẫn không nhớ sao? Đồ lẳng lơ, đê tiện. Hay mà đã quá quen việc này rồi, nên tao chả là cái thá gì ày phải nhớ sao? – cô ta vừa mắng, vừa chửi, vừa đánh liên tục vào người vào mặt cô. Mái tóc rối bù bị nắm, giật một cách тһô Ьạᴏ, liên tục truyền lên những cơn đau tê dại tới buốt óc.
-…… - Xuân cắn chặt răng, kìm nén tiếng kêu đau đớn nhưng khóe mắt đã ứa ra những giọt nước mắt tủi nhục.
Nếu Xuân không nhầm thì người con trai mà người con gái kia nhắc tới là Huy. Không…giữa cô và anh vốn đâu có gì? Tại sao ai cũng nghĩ như thế. Thực sự là không mà.
-Mày…tại sao mày lại làm Huy trở nên yếu đuối như thế? Trả lại cho tao con người lạnh lùng trước kia. Thà tao thấy Huy lạnh nhạt với tất cả còn hơn nhìn anh vui vẻ bên người khác. Mày là cái thá gì chứ? Trả lại Huy cho tao. – cô ta thét lên, toàn thân như ngã khuỵa xuống bên Xuân nhưng hai tay vẫn cố sức lay, lắc người cố, giật lấy tóc cô.
-Không…không…tôi và Huy không có gì cả. – cô lắc đầu.
-Mày nói láo. Không có gì? Thế nào là không có gì? Mày quyến rũ anh ấy, ve vãn anh ấy để rồi nói không có gì sao? Đồ đê tiện, đồ lẳng lơ. – cô ta đột ngột nổi sung lên, đánh tới tấp vào người cô.
Thời gian nặng nề trôi qua, cái đánh cuối cùng đúng đã dừng lại trên người Xuân. Toàn thân đau đớn, tê dại. Đầu óc mụ mị, mơ màng. Ánh mắt thu về một góc nhỏ nào đó. Cô thu mình lại trong mớ cảm xúc hỗn loạn không thể kiềm nén. Hình ảnh của Huy và Băng hiện lên cùng lúc. Không biết vì vô tình hay cố ý…tại sao cô luôn rơi vào trường hợp này? Những gì cô làm cho họ là sai? Tình cảm cô nhận từ họ họ là sai hay cô không có tư cách để nhận nó? Tại sao? Tại sao?
Hai lần, hai người con gái đều dùng từ yêu để đặt cô vào trong sự “trả thù” của chính họ. Hai lần từ “yêu” của hai người con gái khiến cô ra nông nỗi này. Vậy rốt cuộc từ “yêu” của họ lại “mạnh mẽ” và “uy quyền” thế sao? Rốt cuộc yêu là gì mà khiến con người tự mình quyết định cách đổi xử với người khác? Cô cảm biết mình cũng ích kỉ lắm nhưng như thế này liệu có quá bất công với cô không?
-Cứ cho là tôi đã sai. Cô nói là cô yêu Huy vậy…rốt cuộc cô đã làm được gì cho anh ấy? – Xuân trầm mặc lên tiếng, giọng nói đều đều không tập trung vào bất kì điều gì.
-Mày…
-Cô nói yêu Huy, đã lần nào cô thực sự quan tâm anh ấy muốn gì, nghĩ gì chưa? – Xuân tiếp tục chất vấn, cô không cam tâm mình phải chịu nhiều khổ sở như thế này.
-Mày…không phải tại tao, Huy lạnh lùng, không muốn ai làm phiền anh ấy chứ không phải tao không quan tâm tới Huy. – cô ta hét toáng lên như vừa bị đâm trúng tim đen.
-Không muốn làm phiền? hay là do cô không dám? Cô nói yêu nhưng không thể làm gì cho Huy? Đó là yêu sao?
-Mày…mày đừng tự ình là đúng…tao yêu Huy, đó là sự thật. Mày không có quyền xen vào?
-Xen vào? Tôi xen vào gì chứ? Cô không quan tâm Huy, không làm gì cho anh mà dám nói yêu anh ấy. Chỉ đứng bên ngắm nhìn anh, không cho ai ᴆụng vào. Thứ tình cảm của cô, vốn không phải làm yêu. Cô không yêu thì cô có lí do gì lại đối xử với tôi như thế? – Xuân càng ngày càng lớn giọng phản bác.
-Mày…mày thì biết cái gì chứ? Tao yêu Huy. Tao yêu Huy. – giọng cô ta bắt đầu run rẩy.
-……… - Xuân lắc đầu nhìn cô gái kia. Cô ta điên cuồng trong thứ tình cảm ích kỉ của bạn thân mình. Cô ta làm cô nhớ tới Tiên.
Con gái khi yêu, có lẽ ai cũng ích kỉ thật, luôn chỉ muốn dành lấy người đàn ông ấy cho riêng mình nhưng như thế này có phải là rất quá đáng không? Không lẽ, phải dùng mọi cách để khiến tình địch của mình bị hủy hoại nhưng có thực sự là như thế không? Khi chưa chịu tìm hiểu rõ ràng đã đi làm khó người khác.
Cô chỉ lặng nhìn người con gái đó, vừa thương cảm vừa trách cứ nhưng chính cô cũng tự trách bản thân mình. Có vẻ như cô là người chuyên hút rắc rối vào mình. Hai lần cô đều vì anh em Băng và Huy mà rơi vào tình cảnh này. Đánh ghen? Chắc rồi. Không hiểu, cô có sức mạnh gì có thể khiến người khác phải nghĩ là cô đang quyến rũ bạn trai của họ. Cô đâu có cố ý tỏ ra thân mật với người con trai của họ, chỉ là muốn quan tâm tới họ chút thôi, vì họ quá đáng thương. Bề ngoài hào nhoáng khiến những người xung quanh chỉ nhìn ngắm và ngưỡng mộ, cứ thể để họ lạc long trong cái thế giới nhỏ bé, cái vỏ bọc của chính mình.
Có lẽ nào, điều cô làm là sai?
-Mày đã nói là mày không thích Huy đúng không? – giọng cô ta đột ngột lớn lên.
-Phải. – cô gật đầu.
-Nhưng phải làm sao đây, Huy yêu mày. – cô ta đột ngột quỳ sụp xuống, hai tay sờ mặt cô, đôi mắt đờ đẫn, không khỏi khiến cô có cảm giác rợn người.
-Không…chỉ làm cảm giác của cô thôi. – Xuân né tránh điều cô ta nói.
-Cảm giác? Mày có biết ta bên Huy bao nhiêu năm không? 3 năm đấy. Suốt quãng thời gian ấy, Huy chưa bao giờ thực sự chú ý tới tao nhưng không sao, tao vẫn chấp nhận. Thà anh ấy cứ lạnh lùng thế đi thì tốt biết mấy, cớ sao mày lại đến làm anh ấy thay đổi. – giọng cô ta càng ngày càng lớn, hai cánh tay lần mò xuống cổ, từ từ siết chặt cái cổ của cô không thương tiếc.
-Đừng… - Xuân thì thào van xin, khóe mắt ứa ra giọt nước mắt sợ hãi…
-Tại sao mày lại thay đổi Huy của tao, tại sao? – giọng nói ngày càng gay gắt.
-…… - cô giãy dụa, né tránh cái siết cổ đang ngày càng chặt. Đầu óc bắt đầu mụ mị, choáng váng, toàn thân tê cứng không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này.
Băng giờ này đang ở đâu? Liệu lúc này anh có đang tìm cô không? Cô có thể thoát ra khỏi đây không? Cô có thể còn gặp lại anh không?
Những suy nghĩ tuyệt vọng bủa vây lấy tâm trí khiến Xuân càng thêm hoảng sợ, đau lòng. Mọi thứ mới ngày nào còn bên mình mà giờ trở nên xa xôi, không thể níu kéo được nữa…
Toàn thân bắt đầu buông xuôi, cô không còn đủ sức để phản kháng. Mọi thứ trở nên mờ ảo, cô như ngã gục xuống đất, đột ngột bàn tay kia buông ra.
Cô hít lấy hít lấy hít để không khí xung quanh, cố gắng kìm cái nôn khan trong cô họng. Phải mất một lúc sau, cô mới định thần lại được.
-Mày đang định làm gì vậy. – tiếng quát tháo ầm ĩ của gã đại ca cùng tiếng tát chói tai của hắn ta.
-Tao làm gì thì liên can gì tới mày. – Cô gái kia gào thét.
Xuân ngớ người. Không phải là hai người này lúc trước thân thiết lắm sao? Sao bây giờ lại ra như thế này. Cô nhắm chặt hai mắt, co người lại như đang cố gắng thu mình vào trong thế giới của riêng mình, cố gắng tránh xa cái hiện thực kinh khủng mà cô đang phải đối mặt.
Cô không hiểu tại sao mọi người có thể cư xử giả tạo, hai mặt như thế. Một người lợi dụng người khác để đạt mục đích của người, một người lợi dụng người khác chỉ để thõa mãn nhu cầu của bản thân. Mỗi người có một lí do cho hành động của mình. Ai đúng? Ai sai? Họ đều tự quyết định. Chỉ là cô lại là người bị kéo vào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong tiếng gào thét, chửi bới, đánh đập la hét của hai người đó. Mọi việc dần kết thúc bằng tiếng khóc thảm thiết của người con gái đó. Lòng cô chợt thấy thương cảm cho sự mù quáng sai lầm của cô gái kia. Nếu như cô suy xét kĩ, nếu như cô tỉnh táo trước mọi thứ thì liệu sẽ có những chuyện như thế này xảy ra không?
Dường như tiếng ồn lúc nãy đã thu hút sự chú ý của đám đàn em của gã đại ca. Chúng lục ᴆục, loạng choạng chạy lại. Giọng nói ồm ồm cùng, khuôn mặt dữ tợn của chúng khiến Xuân có chút không thích ứng được. Nhớ lại những gì chúng đã làm tối qua, cô không kìm nén được nôn khan một cái.
-Đại ca, đại ca có chuyện gì sao? – một gã đầu trọc cất giọng nịnh hót.
-Mẹ kiếp, con đó nó lừa tao. – gã đại ca phỉ nhổ vào người cô gái kia rồi tiếp tục lầm bầm chửi rủa.
-Lừa…nó dám lừa đại ca sao. Không thể nào. – mấy tên khác trầm giọng bất ngờ.
-Giờ xử lí sao con kia. Nó chắc chắn là bồ của tên đó. – một gã khác đổi giọng, hướng ánh mắt thèm thuồng về phía cô.
-Được rồi, dù gì cũng bắt, không thể thả ra như thế được, cứ để tao chơi nó trước. – gã đại ca lập tức đổi giọng hài lòng.
Xuân kinh hãi nhìn gã đại ca kia chậm rãi tiến về phía mình. Ánh mắt nhìn xung quanh trong tuyệt vọng tìm kiếm một lối thoát nào đó. Đôi mắt nhòe lệ, nhìn về gã đó van xin nhưng chỉ càng làm hắn thêm kích thích.
Bước chân chậm rãi, đều đặn vang ra khiến cô càng thêm hoảng loạn. toàn thân cứng đờ khì bị gã đó túm chân giật về phía hắn. Cả người ra sức giãy dụa để thoát khỏi sự kềm cắp của hắn nhưng ngược lại càng làm hắn ra tay mạnh hơn.
-Không……thả tôi ra…. Tránh xa tôi ra… - cô la hét đến lạc giọng nhưng đáp lại chỉ là tiếng kêu ghê tỡm từ lũ cầm thú xung quanh. Nước mắt tuyệt vọng khiến mắt cô mờ ảo.
-Ngoan nào, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. – gã đàn ông kia thì thầm, dùng một tay lật ấp cô xuống, tay còn lại khống chế tay cô, giữ nó trên đỉnh đầu.